Thôi chết, giờ phải làm sao đây?
Hikigaya vốn chỉ định trêu ghẹo vài câu để Kamuro, người đang có vẻ không khỏe, phấn chấn lên một chút. Ai ngờ cô nàng lại tưởng là thật?!
…Không, khoan đã!
Rất có thể Kamuro cũng đang nói đùa và muốn nhân cơ hội này để phản đòn!
Một khi Hikigaya tin là thật, cô nàng chắc chắn sẽ cười nhạo cậu…
Đúng, chính là nó!
Hachiman này sẽ không dễ dàng mắc bẫy đâu——
“Này, cậu đừng ngẩn ra đó nữa.”
Ngay lúc Hikigaya còn đang giằng xé nội tâm, Kamuro đã nằm xuống, tay vỗ vỗ lên mặt đất bên cạnh.
…Thật sự phải làm sao đây?
Làm thế này xong liệu mình có bị kiện vì tội quấy rối không đây?
Dù lòng đầy băn khoăn, nhưng đối phương lại là Kamuro, người đã từng giúp đỡ mình, nên Hikigaya không tài nào nỡ từ chối.
Cậu cố gắng gạt bỏ mọi tạp niệm, giữ cho lòng mình tĩnh lặng rồi quỳ xuống bên cạnh Kamuro.
Hết cách rồi, không thể phớt lờ yêu cầu của một "bệnh nhân" được.
Huống hồ chỉ là cho gối đùi thôi mà. Cậu vẫn thường làm thế cho Komachi, và cũng thường gối đầu lên đùi em ấy.
Chẳng có gì to tát cả!
Thế nhưng, khi Kamuro thật sự gối đầu lên đùi Hikigaya, cậu liền nhận ra một điều.
Cảm giác này hoàn toàn khác… Chết tiệt, nếu không cẩn thận, lý trí của mình có thể bốc hơi bất cứ lúc nào.
“Ừm, Kamuro?”
“Đừng nói chuyện, tôi cũng xấu hổ lắm.”
Gò má Kamuro ửng hồng, cô nhắm nghiền mắt, nhưng rất nhanh sau đó, vẻ mặt dần thả lỏng.
Xem ra cuộc sống trên đảo hoang đã khiến cô tích tụ không ít căng thẳng, cộng thêm việc mất ngủ mấy hôm trước, mệt mỏi cứ thế ập đến.
Kẻ trộm đồ… quả nhiên là Kamuro.
Hikigaya đã sớm để ý có người luôn do thám khu cắm trại của lớp D, hơn nữa còn là vào lúc chạng vạng, thời điểm đám con gái bắt đầu đi tắm và đánh răng.
Có lẽ Kamuro đã nhắm đúng thời cơ này để tìm ra nơi Shinohara giấu túi xách, rồi đợi đến nửa đêm khi mọi người đã ngủ say mới hành động.
Thiệt tình, cô nàng này đêm hôm không ngủ thì làm cái gì không biết.
Bảo sao cơ thể lại suy sụp.
Hikigaya thầm thở dài, rồi cũng nhắm mắt lại, định bụng cứ thế chờ đến khi Kamuro tỉnh dậy.
Dù sao cậu cũng là thiên tài ngồi thừ ra đấy, hoàn toàn không thấy buồn chán.
Nhưng không ngờ sau khi nhắm mắt, cảm giác từ mái tóc của Kamuro lại càng trở nên rõ rệt, khiến Hikigaya không tài nào tĩnh tâm nổi.
——Không được, phải tìm cách bình tĩnh lại.
Trong tình huống này, việc duy nhất Hikigaya có thể làm là một chuyện.
2… 3… 5…
Đó chính là đếm số nguyên tố.
7… 11… 13…
Số nguyên tố là những con số cô độc chỉ chia hết cho 1 và chính nó. Đối với một kẻ cô độc như Hikigaya, đây không nghi ngờ gì là những con số hợp với cậu nhất.
17… 19… 22… Sai rồi! Phải là 23!
Hikigaya kinh hãi, mình thế mà lại đếm sai con số thần thánh này ư?!
Rõ ràng mình được mệnh danh là “con quái vật lý trí” cơ mà.
Đến nước này, Hikigaya cảm thấy bản thân không còn xứng với… Khoan đã, đây có phải biệt danh gì hay ho đâu!
Trong lúc tự giễu, sự bình tĩnh vốn có dần quay trở lại.
Đương nhiên, khả năng cao hơn là cậu đã quen với sự hiện diện của Kamuro.
Nghĩ kỹ lại, đầu và đùi đều không phải bộ phận nhạy cảm, chỉ là tiếp xúc da thịt đơn thuần thì có gì to tát?
Lẽ nào túm đầu gã tự nhận là Kiệt Tác Tối Cao kia rồi lên gối cũng được tính là cho gối đùi sao?
Hì hì… thật mong có cơ hội thử một lần.
Cứ như vậy, Hikigaya vừa nghĩ vẩn vơ, vừa lặng lẽ chờ thời gian trôi đi.
Mặc dù tối nay còn có buổi điểm danh, nhưng cậu không định ép Kamuro phải dậy, bởi lẽ so với điểm số của lớp thì sức khỏe vẫn quan trọng hơn.
Tuy nhiên, hai tiếng sau, Kamuro tự mình mở mắt.
“Ưm… hử… Ể? Hikigaya?”
Cô dường như vẫn chưa nắm bắt được tình hình, cất lên một giọng ngái ngủ.
“Cậu tỉnh rồi à? Trong người thấy sao rồi?”
“À… ra là vậy, mình ngủ quên mất.”
Nghe Hikigaya hỏi, Kamuro mới dần nhận ra tình hình, rồi ngại ngùng quay mặt đi.
“Xin lỗi, lại phiền cậu làm chuyện này.”
“Không sao đâu.”
Hikigaya lắc đầu. Nghĩ lại thì mỗi lần không khỏe, Komachi cũng hay làm nũng với cậu như vậy. Quen rồi nên cảm giác này cũng thật hoài niệm.
“Là do tôi tự nguyện thôi, cậu không cần xin lỗi. Vả lại… tôi vẫn luôn biết ơn cậu, Kamuro.”
“…Biết ơn tôi?” Kamuro ngẩn ra một lúc, rồi khẽ thở dài, “Thôi được rồi, tôi thừa nhận chuyện đó là do tôi làm. Nhưng tôi cũng chỉ đang đáp lễ thôi, dù sao thì hồi khai giảng cậu cũng đã giúp tôi mà.”
“Ể? Chuyện đó không phải đã xong rồi sao?”
Nếu Hikigaya nhớ không lầm, lần trước Kamuro giúp cậu chuẩn bị trang phục đã là để trả lại ân tình này rồi.
Cô nàng này quên rồi sao?
“Sao có thể xóa nợ được chứ? Cậu cũng dễ dãi quá rồi đấy.” Kamuro cười khổ. “Cậu nên học hỏi Sakayanagi một chút. Con nhỏ đó sau khi nắm được thóp của tôi thì coi tôi như công cụ mà sai vặt, còn suốt ngày lôi ra làm trò tiêu khiển.”
“Không, ai lại đi học theo nhỏ chứ…”
Hikigaya cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ của Kamuro. Dù bề ngoài cô tỏ ra không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện hồi khai giảng.
Quả là một người trọng tình nghĩa.
“Kamuro, cậu nghe tôi nói cho kỹ đây.”
Dù thế nào đi nữa, Hikigaya vẫn cảm thấy cần phải nói rõ ràng với cô.
“Lúc đó tôi đã nói rồi, tôi không hề có ý định giúp cậu. Tất cả những gì tôi làm chỉ là vì sự ích kỷ của bản thân thôi, nên cậu không cần vì một kẻ như tôi mà phải gánh lấy rủi ro.”
“…Hả?”
“Cậu có từng nghĩ đến việc lỡ như chuyện cậu làm với Shinohara bị phát hiện, lớp A sẽ bị hủy tư cách thi ngay lập tức không? Đến lúc đó cậu sẽ không còn chỗ đứng trong lớp nữa, e rằng ngay cả Sakayanagi cũng sẽ…”
“Chờ đã, chờ đã! Cậu có thể đừng tự mình quyết định mọi chuyện như thế không!”
Kamuro đột nhiên ngồi bật dậy, ngắt lời Hikigaya với vẻ giận dữ.
“Cái gì mà một kẻ như cậu? Một kẻ như cậu thì có gì không tốt chứ?”
“Ể? Không, ý tôi là…”
“Đúng hơn là tôi không hiểu tại sao cậu lại phải bận tâm đến một đứa như tôi!” Kamuro lại cắt ngang. “Lẽ ra cậu phải nhận ra từ lâu rồi chứ? Đây không phải lần đầu tôi làm chuyện này, hồi cấp hai tôi đã làm không biết bao nhiêu lần.”
“…”
“Không có lý do đặc biệt nào cả, đơn thuần chỉ là tìm kiếm sự kích thích, dù có bị đuổi học cũng chẳng sao. Nói trắng ra, tôi chính là loại người như vậy đấy.”
Thấy Kamuro bắt đầu tỏ vẻ bất cần, mặc kệ thế nào cũng được, Hikigaya lại không hề có một tia kinh ngạc, chỉ là nét mặt trở nên có chút kỳ quặc.
“Ừm, nói sao nhỉ… Cậu có biết sau khi vào ngôi trường này, tôi đã làm những gì không?”
Không đợi Kamuro trả lời, Hikigaya bắt đầu bẻ ngón tay ra đếm.
“Uy hiếp, tống tiền, đóng vai phản diện, xúi giục, châm ngòi… à, trong kỳ thi lần này tôi cũng đã trộm đồ.”
Nói rồi, cậu đứng dậy lấy chiếc máy ảnh từ trong túi ra.
“Xem này, đây chính là chiến lợi phẩm của tôi.” Hikigaya mặc kệ ánh mắt ngỡ ngàng của Kamuro, mỉm cười nói, “So với tôi, cậu chẳng qua chỉ như đứa trẻ ăn cắp vặt trong cửa hàng tiện lợi thôi. Tôi hoàn toàn không thấy có gì to tát cả.”
“Cậu…”
“Với lại nhé, tôi thật sự rất vui đấy.”
Lần này đến lượt Hikigaya ngắt lời cô.
“Tuy vu oan giá họa không phải hành vi đáng tán dương, nhưng sáng hôm đó lại là ngày vui nhất của tôi trong cả tuần qua… Cảm ơn cậu, Kamuro, tôi luôn được cậu chiếu cố rồi.”
Dù nhìn theo cách nào, việc Kamuro làm cũng là ‘sai trái’.
Thế nhưng, Hikigaya đã sớm tự mình trải nghiệm điều đó từ hồi cấp hai.
Cậu rõ ràng đã làm điều ‘đúng đắn’, nhưng lại nhận về kết quả tồi tệ nhất.
Nếu đã như vậy, thì cần gì phải câu nệ cái gọi là ‘đúng đắn’.
Chỉ đơn thuần vì ảo ảnh trong lòng thôi sao?
Tiếc thay, Hikigaya ngây thơ của ngày đó đã không còn tồn tại từ lâu.
“…Cậu là đồ ngốc à?” Kamuro nhìn cậu với vẻ mặt cạn lời.
“Người nói người khác ngốc thì chính mình mới là đồ ngốc.” Hikigaya cười đáp trả. “Tóm lại, lần này cứ xem như tôi nợ cậu một ân tình, tôi sẽ tìm cơ hội đáp lễ.”
“Haiz… cái quái gì vậy chứ.”
Kamuro thở dài một hơi đầy bất lực, nhưng khóe miệng cô dường như lại khẽ nhếch lên.
“Thôi, cũng đừng đợi sau này nữa, cậu báo đáp tôi ngay bây giờ đi.”
“Được thôi.”
Mặc dù có hơi bất ngờ trước diễn biến này, nhưng Hikigaya cũng không phải đang nói lời khách sáo. Kamuro muốn đưa ra yêu cầu gì cậu cũng sẽ không từ chối.
Ngay sau đó, Kamuro đã nói ra một câu cậu không thể nào ngờ tới.
“Tôi không biết giữa cậu và Sakayanagi đã xảy ra chuyện gì, nhưng lần này, cậu tuyệt đối đừng thua nhỏ nhé… Tôi không muốn thấy cậu thua nhỏ đâu.”


0 Bình luận