“Vất vả cho cậu rồi, Matsushita.”
Theo hẹn, Hikigaya đến một quán cà phê gần ký túc xá đợi.
Có điều, Matsushita đến hơi muộn, phải một lúc sau mới thấy cô ấy xuất hiện.
“Hơi chậm một chút nhỉ… Trên đường có gặp chuyện gì không?”
Hikigaya thấy vẫn nên hỏi một câu, vì theo lý thì hai người đáng lẽ phải rời đi cùng lúc.
“Không có gì, cậu xem đoạn cuối của video trước đi.”
Matsushita ngồi xuống đối diện Hikigaya, lấy máy quay trong túi ra đưa cho cậu.
Sau khi mở ra xem một lúc, Hikigaya bật cười.
“Hửm, cậu cười gì vậy?” Matsushita hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
“Không có gì, tớ chỉ thấy gã này khá thú vị thôi.” Hikigaya tắt máy quay, tiện tay tháo thẻ SD ra.
Lần này Ryuuen quả thực đã mang đến cho cậu một bất ngờ không nhỏ: rõ ràng đã chọn quỳ gối, sau đó lại không chút nương tay trừng phạt thuộc hạ.
Đây là thủ đoạn thống trị sao? Hay là một kiểu kiêu ngạo kỳ lạ?
Nhưng, đối với Hikigaya, những điều này đều không quan trọng, mục đích của cậu đã đạt được.
Một khi lớp C ký hợp đồng, thì Ryuuen dù vì kế hoạch của bản thân hay vì sự ổn định trong việc cai quản lớp sau này, đều không thể không tìm cách nâng điểm lớp, cải thiện điều kiện sống hàng ngày của thuộc hạ.
Hơn nữa, để phòng gã này hoàn toàn buông xuôi, Hikigaya còn đặc biệt đặt ra hạn mức chuyển điểm tối thiểu, thậm chí còn tính đến trường hợp lỡ như mình bị đuổi học.
Nói cách khác, chỉ cần ý chí chiến đấu của Ryuuen một ngày chưa tắt, cậu ta sẽ phải phấn đấu đến ngày tốt nghiệp.
Xét đến tính cách của gã đó, có lẽ điều này còn hợp ý hắn nữa là đằng khác.
Ryuuen bây giờ chắc hẳn đang nghĩ đủ cách để gỡ lại một ván đây?
“Thiệt tình, thú vị chỗ nào chứ.” Matsushita thở dài bất đắc dĩ, “Tớ chỉ nhìn thôi đã sợ chết khiếp rồi, đó mới thật sự là đám côn đồ thực sự đấy… Hikigaya-kun, cậu bị nhiều người vây quanh như vậy không sợ sao?”
Matsushita từ nhỏ lớn lên trong môi trường ưu việt, học cũng toàn trường danh tiếng, mấy kẻ du côn lưu manh kiểu đó chỉ từng thấy trên TV.
“Sợ chứ, nếu gặp phải ở con hẻm nhỏ bên ngoài trường, tớ chắc chắn sẽ lập tức quỳ xuống đất xin tha.” Hikigaya không chút do dự nói.
“Vậy tại sao…”
“Bởi vì tớ chính là loại người như vậy mà.”
Hikigaya giơ thẻ SD trong tay, nói với vẻ mặt vô cảm: “Chỉ cần có thể đạt được mục đích, cho dù là vứt bỏ lòng tự trọng, hay dùng đến thủ đoạn hèn hạ, tớ tuyệt đối sẽ không do dự, cũng giống như lần này.”
Quá trình gặp mặt lần này không chỉ được quay lại toàn bộ, mà còn có thể chia thành hai mục đích sử dụng.
Nếu cắt bỏ đoạn sau, đó chính là cảnh Ryuuen dẫn theo lớp C bắt nạt Hikigaya.
Nếu cắt bỏ đoạn trước, đó chính là cảnh Ryuuen dẫn theo lớp C quỳ xuống đất xin tha Hikigaya.
Dù là loại nào cũng không thể gây tổn thương chí mạng cho Ryuuen, nhưng giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, nếu sau này Ryuuen lại phạm phải chuyện cần bị xử phạt, đến lúc đó tung đoạn phim này ra, tình hình sẽ hoàn toàn khác.
Nhưng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Hikigaya không muốn làm như vậy.
Bởi vì một khi Ryuuen mất chức, lớp C rất có khả năng sẽ thật sự tiêu đời.
Những lời Hikigaya nói trong thư viện có hơi quá khích, nhưng từng lời đều là sự thật, không một câu nào nói quá.
Trừ một số ít người có sở trường, lớp C chính là một đám ô hợp.
Lúc này xuất hiện một nhà độc tài có năng lực và tham vọng như Ryuuen, đối với lớp C mà nói chưa hẳn là chuyện xấu.
Nhưng vấn đề là, Ryuuen đã làm quá rồi.
Đối với những người thật sự có năng lực, cho dù là nhà độc tài cũng phải dành sự tôn trọng và cơ hội, tìm cách để họ phát huy sự chủ động của mình.
Còn Ryuuen chỉ coi tất cả bạn học như quân cờ, định một mình gánh vác trọng trách đối đầu giữa các lớp, những người còn lại chỉ cần ngoan ngoãn thực hiện mệnh lệnh của cậu ta là được.
Điều này tuyệt đối không thể thực hiện được.
Nguyên nhân chủ yếu là Ryuuen không thông minh như cậu ta tưởng, những thủ đoạn đó của cậu ta đối phó với những kẻ đầu óc máy móc, ví dụ như loại người như Horikita và Katsuragi có lẽ sẽ rất hiệu quả.
Nếu đụng phải Sakayanagi, thì thật sự chỉ có nước chịu thiệt thôi.
Matsushita sau khi nghe những lời Hikigaya nói thì im lặng một lúc lâu, có lẽ là bị đả kích.
“Quả nhiên… Hikigaya-kun là…”
——Phải đó, giống như cậu nghĩ vậy.
Hikigaya tự giễu cười thầm trong lòng, tôi chỉ là một kẻ tiểu nhân hèn hạ, cho nên sau này không cần phải…
“Quả nhiên Hikigaya-kun là một người siêu lợi hại!”
“…Ể?”
Thấy Matsushita hai mắt sáng rực nhìn mình, Hikigaya không khỏi có chút sững người.
Cô nàng này đang nói gì vậy chứ?
“Không phải, cậu có đang nghiêm túc nghe tớ nói không đó?” Giọng Hikigaya có chút ngạc nhiên.
“Nghe rồi mà, nói đi nói lại chẳng phải là lừa lớp C sao.” Giọng Matsushita hoàn toàn thản nhiên, “Tớ không hiểu có gì phải đắn đo đâu, vốn dĩ là đám đó ra tay trước, Hikigaya-kun chỉ là tự vệ chính đáng thôi.”
“Nhưng… tớ đã dùng chuyện đuổi học để uy hiếp họ đó?”
“Thì sao chứ, nói đúng hơn thì kẻ đánh người vốn dĩ nên bị đuổi học.”
Nói rồi, Matsushita ra vẻ thở dài một hơi.
“Haizz, cậu đúng là nghĩ nhiều quá rồi, dũng khí chạy đi tố cáo Soubu hồi đó đâu mất rồi?”
“Không, trường hợp đó khác mà…”
Ngay lúc Hikigaya đang cảm thấy đau đầu, cậu không để ý ánh mắt Matsushita nhìn mình có chút phức tạp.
——Tại sao vậy, Hikigaya-kun?
Tại sao luôn coi thường bản thân?
Trong mắt cậu, bản thân bị thương cũng không sao cả ư?
Dù có nói với cậu ấy, cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận đâu nhỉ.
Hơn nữa, còn sẽ giống như trước đây, hết lần này đến lần khác đẩy những người đến gần mình ra xa.
Nếu vậy thì…
“Hikigaya-kun, tớ có một đề nghị.” Matsushita đột nhiên nói, “Cậu, có muốn giao dịch với tớ không?”
“Giao dịch?”
“Đúng vậy, giống như hôm nay, nếu có người có thể hỗ trợ cậu, về mọi mặt đều sẽ rất tiện lợi phải không?”
Lời của Matsushita có chút bất ngờ, ít nhất Hikigaya không hiểu tại sao đối phương lại sẵn lòng hỗ trợ cậu.
“Tại sao cậu lại làm vậy? Là muốn điểm sao?”
“Không chỉ vậy, chủ yếu là tớ cho rằng nếu lớp D muốn thăng hạng, sức mạnh của Hikigaya-kun là không thể thiếu.” Dường như Matsushita đánh giá Hikigaya cao đến không ngờ.
Tiếc là, điều đó là không thể.
“Xin lỗi, tớ đã nói rồi mà, tớ không có hứng thú với đấu tranh giữa các lớp.” Hikigaya lắc đầu từ chối.
“Vậy cũng không sao, tớ sẽ cược vào tương lai vậy.”
Thấy Hikigaya lộ vẻ khó hiểu, Matsushita mỉm cười nói: “Cho dù không lên được lớp A, tớ cũng cảm thấy Hikigaya-kun sau này nhất định sẽ trở thành nhân vật lớn. Nhân lúc này tạo dựng quan hệ tốt sẽ không thiệt, hơn nữa còn có thể nhận được thù lao, tớ thấy đây là một món hời.”
“Cậu đánh giá tớ cao quá rồi, tớ là người quyết tâm trở thành một người chồng nội trợ đấy.” Hikigaya cười khổ nói.
Nhưng mà, suy nghĩ kỹ một chút, đề xuất của Matsushita cũng khá tốt.
Thực tế là vậy, lần này cũng nhờ sự giúp đỡ của Matsushita mới có thể thuận lợi như thế, sau này có lẽ còn gặp phải tình huống phiền phức hơn, có thêm một người giúp đỡ không có hại gì.
Hơn nữa bản thân Matsushita cũng là một người vô cùng thông minh lanh lợi, đến lúc đó nhất định có thể hữu ích.
“Ngoài ra, nếu tớ có được thông tin giá trị, cũng sẽ cung cấp cho Hikigaya-kun, thù lao cứ để cậu quyết định là được.”
“…Hiểu rồi, vậy tớ chấp nhận.”
Tiếp đó, Hikigaya suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Vậy thì, về phần thù lao lần này… năm mươi nghìn có được không?”
“Thật sao?” Matsushita hơi lè lưỡi, “Đúng là hào phóng thật, lúc tớ nhìn thấy cái máy quay kia đã nghĩ, quả nhiên cậu sớm đã tìm được cách kiếm thêm điểm rồi.”
“À à, coi như vậy đi.”
Hikigaya không nói chi tiết, lấy điện thoại ra chuyển ngay năm mươi nghìn điểm cho Matsushita tại chỗ.
“Đã nhận được rồi, cảm ơn đã chiếu cố.”
Nói xong, Matsushita nở một nụ cười dịu dàng, đưa tay phải về phía Hikigaya.
“Vậy thì, Hikigaya-kun, sau này xin đừng khách sáo, cứ thoải mái sai bảo tớ nhé.”
“…Ừm.”
Do dự một chút, Hikigaya vẫn đưa tay ra nắm lấy.
Quả nhiên vẫn chưa quen tiếp xúc thân mật với con gái lắm… Chỉ có điều, có vẻ như đã khá hơn trước một chút rồi?


0 Bình luận