Chắc hẳn vì chưa đầy hai tuần nữa là tới kỳ thi giữa kỳ, nên dạo gần đây thư viện đông hẳn lên, không khí cũng phảng phất chút căng thẳng.
Từ học sinh năm nhất đến năm ba, ai nấy đều chuyên tâm đèn sách, chỉ sợ bị đuổi học.
Hikigaya không thích những nơi đông người, nhưng cậu cho rằng thư viện là một địa điểm tốt để thu thập thông tin, nên cũng đành phải đến.
Thư viện yêu cầu giữ yên lặng, nhưng cũng không có quy định cứng nhắc cấm trò chuyện; chỉ cần nói đủ nhỏ, không làm phiền người khác là được.
Vì vậy, nhiều người thường ảo tưởng rằng bàn bạc mọi chuyện ở đây sẽ khó bị người khác để ý hơn.
Những lúc thế này, khả năng tàng hình của Hikigaya lại phát huy tác dụng cực lớn, đến giờ đã giúp cậu thu thập không ít thông tin hữu ích.
— Mình quả nhiên rất hợp làm ninja mà!
Ngay lúc Hikigaya đang mải nghĩ vẩn vơ, Horikita dẫn theo Sudou và những người khác cũng đến thư viện.
Nói mới nhớ, kể từ sau vụ việc liên quan đến anh em nhà Horikita lần trước, tuy bề ngoài trông không có gì thay đổi, nhưng Horikita thực sự đã có chút chuyển biến; ít nhất cô cũng chịu hạ mình thuyết phục ba tên ngốc kia quay lại nhóm học tập.
Mà Sudou và những người khác, có lẽ cảm nhận được thành ý của Horikita, hoặc cũng có thể chỉ vì không muốn bị đuổi học, nên giờ lên lớp cũng không còn lơ đễnh ngủ gật nữa, mà căng mắt cố nhồi nhét kiến thức trên bảng vào đầu.
Có điều, sự chăm chỉ này kéo dài được bao lâu thì vẫn là một dấu hỏi lớn.
Theo suy nghĩ của Hikigaya, e rằng sau kỳ thi giữa kỳ, mấy tên này rồi cũng ngựa quen đường cũ thôi.
“Được rồi, chúng ta tranh thủ học bài thôi nào.”
Người lên tiếng là Kushida Kikyou. Cô vừa cất giọng dễ thương hô một tiếng, ba tên ngốc kia liền tíu tít lấy sách giáo khoa ra.
Cũng giống như lần trước, ngoại trừ Horikita và Ayanokouji, Kushida cũng bằng mọi cách chen chân vào nhóm học tập này.
Nhưng xét đến cái nết của ba tên ngốc kia, việc thuyết phục được họ, e rằng phần lớn là nhờ công của Kushida.
Có điều, Hikigaya lại không cho rằng cô ấy thật lòng muốn giúp đỡ bạn học… chẳng lẽ chỉ vì không muốn Horikita chiếm hết hào quang?
Hikigaya đến giờ vẫn không tài nào hiểu nổi lý do Kushida ghét Horikita. Dù trong mắt cậu, Kushida dường như ghét tất cả mọi người trong lớp, nhưng riêng Horikita lại là người khiến cô ta căm ghét thật sự.
Điều này chắc chắn không chỉ vì tính khí của Horikita, cũng không đơn thuần là Kushida ghen tị năng lực của Horikita.
Bên trong nhất định còn có nguyên nhân nào đó sâu xa hơn.
“Này, mấy người yên lặng chút đi, ồn ào chết đi được.”
Đúng lúc này, có vẻ nhóm Sudou thảo luận hơi to tiếng, khiến một nam sinh gần đó tỏ ra bất mãn.
“Xin lỗi xin lỗi, tớ hơi phấn khích quá.”
Ike vừa cười hề hề, vừa nói: “Vì trả lời đúng câu hỏi nên tớ vui quá〜 Người phát minh ra phương pháp quy nạp là Francis Bacon đấy! Cậu cũng nhớ lấy nhé, lúc thi có khi dùng đến đấy.”
“Hả? Cậu đang nói gì vậy?”
Nam sinh kia nghe vậy thì vẻ mặt trở nên kỳ quái, rồi nhìn Ike và đám bạn một lượt.
“…Này mấy cậu, không phải là học sinh lớp D đấy chứ?”
“Mày muốn nói gì?” Sudou thấy bộ dạng của hắn thì khó chịu, gằn giọng đáp, “Bọn tao là lớp D thì đã sao, mày có ý kiến à?”
“Không không không, tôi nào có ý kiến gì đâu. Tôi là Yamawaki lớp C, xin chỉ giáo nhiều nhé.”
Yamawaki vừa cười khẩy, vừa đảo mắt nhìn đám Sudou, rõ ràng là chuẩn bị chế nhạo.
Thế nhưng, đối với Hikigaya mà nói, đây quả thực là một tin tốt từ trên trời rơi xuống.
Lũ ngốc lớp C này vậy mà lại tự dâng tới miệng!
Hikigaya lập tức đứng dậy, đi về phía đó.
“Nói thật, trường này phân lớp theo thực lực đúng là tốt quá.” Yamawaki nhếch mép, “Nếu phải học chung với lũ bét bảng như tụi bây, chắc tôi chịu không nổi mất.”
“Mày nói gì!”
Sudou, vốn nóng tính, tất nhiên không thể nhịn được, lập tức đứng bật dậy định lao vào đánh hắn.
Vậy mà, lại bị một người không ai ngờ tới cản lại.
“Này này, ở thư viện thì yên lặng chút đi… Thiệt tình, sao lại là mấy người lớp C thế nhỉ?”
Hikigaya ra vẻ bất đắc dĩ chen vào. Yamawaki dường như biết cậu, vẻ mặt tỏ rõ sự không phục.
“Hừ! Mày là Hikigaya hả, đừng tưởng vào được hội học sinh là ngon nhé, muốn xen vào chuyện của người khác à. Mày cũng chỉ là thằng lớp D thôi, lớp chúng mày không có điểm nào đâu!”
“Đúng vậy, thế cậu không thấy nên đối xử với người lớp tôi khách sáo một chút à?”
Thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình như nhìn một thằng ngốc, Hikigaya chỉ thờ ơ cười khẩy.
“Đừng tưởng tôi không biết lớp C các cậu đã giở trò gì trong thời gian này. Mấy thủ đoạn hạ đẳng của lũ hạ đẳng các người, dùng để đối phó lớp A và lớp B thì còn tạm được, cùng lắm là cả hai cùng thiệt. Chỉ có lớp D chúng tôi là không còn điểm để trừ, nên cái tên ‘vua hạ đẳng’ của lớp các cậu hẳn đã cảnh cáo lũ tay chân hạ lưu đừng có đến gây sự với lớp D chúng tôi rồi nhỉ? Nhưng xem ra tên hạ lưu nhà cậu đây không được nghe lời cho lắm. Tôi rất mong chờ xem đến lúc đó cậu sẽ bị ‘vua hạ lưu’ dạy dỗ thế nào đây.”
Hikigaya cứ một câu hạ đẳng, hai câu hạ đẳng, khiến mọi người nghe mà ngẩn cả người.
Đặc biệt là Yamawaki, sắc mặt dần từ ngơ ngác chuyển sang đỏ bừng.
“Mày, mày mới là đồ hạ đẳng! Lớp D chúng mày rõ ràng là lũ bét bảng, vậy mà còn dám…”
“Bét bảng? Cậu đùa à?” Hikigaya thẳng thừng ngắt lời hắn, “Theo thể chế của trường này, ngoài lớp A ra thì ba lớp còn lại đều vô nghĩa. Lớp C các cậu dù hơn chúng tôi cả nghìn điểm cũng vô ích, chỉ cần không lên được lớp A thì sau khi tốt nghiệp cũng chỉ nhận đãi ngộ như chúng tôi. Nên lúc đó chỉ có thể dựa vào thành tích cá nhân mỗi người thôi.”
Nghe Hikigaya nói đến thành tích, Yamawaki lập tức lên mặt, cao giọng: “Đúng thế, điểm trung bình của lớp C bọn tao hơn hẳn chúng mày! Huống chi tao nghe nói lớp D còn có bảy thằng đứng trước nguy cơ bị đuổi học!”
“Chậc, tên này…”
Ba người Sudou mặt lộ vẻ tức tối và không cam lòng, nhưng đối phương nói toàn sự thật, không cách nào phản bác.
Tuy nhiên, đó chỉ là người thường không thể phản bác.
“Điểm trung bình? Haizz, cậu đúng là một tên hạ lưu tầm thường.”
Hikigaya vẻ mặt chán chường xua tay, chỉ vào đầu hắn: “Làm ơn dùng cái não rỉ sét của cậu mà nghĩ kỹ đi. Cậu ra ngoài tìm việc, thi đại học, người ta có xem điểm trung bình của lớp cậu không? Nên biết, lớp D chúng tôi tuy vậy, nhưng có ít nhất bảy người nằm trong top ba mươi của khối. Còn lớp C các cậu thì sao? Nhiều nhất cũng chỉ hai, ba người thôi.”
Lời này thật sự không phải nói bừa.
Hirata Yousuke, Kushida Kikyou, Wang Meiyu, Yukimura Teruhiko, Horikita Suzune, Kouenji Rokusuke cộng thêm Hikigaya Hachiman đã là bảy người, đó là còn chưa kể Ayanokouji Kiyotaka và Matsushita Chiaki đang che giấu thực lực.
Xem ra, lớp D khóa này quả thực là ngọa hổ tàng long, chẳng trách Chabasira-sensei, cái vị lười như hủi ấy, cũng không ngồi yên được.
“Sao có thể, mày đừng có nói mò!”
Yamawaki có vẻ không tin nổi, nhưng giọng điệu lại thiếu tự tin, dù sao tình hình lớp C đúng là đã bị nói trúng tim đen.
“Chuyện này cậu tự đi mà kiểm tra.” Hikigaya bực bội nói, “Ngay cả về thể thao, lớp C các cậu cũng không bằng. Tôi nhớ Komiya và Kondou lớp cậu là thành viên câu lạc bộ bóng rổ phải không? Với trình độ của họ, chắc ba năm đều phải ngồi ghế dự bị thôi.”
Nói rồi, cậu đột nhiên chỉ vào Sudou.
“Ngược lại, Sudou lớp tôi tuy đầu óc không được thông minh lại chẳng ham học, nhưng trình độ bóng rổ lại cực đỉnh, rất có thể sắp thành cầu thủ chính thức rồi đấy.”
“Mày nói ai không có não… Hả? Thật hả?!”
Nghe nửa câu đầu Sudou vốn định nổi giận, nhưng nửa câu sau lập tức khiến cậu ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Có điều, lúc này chẳng ai rảnh để ý đến cậu ta.
Một tràng lý luận này tuôn ra khiến Yamawaki suýt trầm cảm.
Một lúc lâu sau, hắn vẻ mặt vẫn không phục, nói: “Ai biết mày nói thật hay giả, mày dựa vào đâu mà biết nhiều thế.”
“Tôi dựa vào đâu mà biết à?” Hikigaya ra vẻ như vừa nghe chuyện nực cười nhất thế gian, “Chỉ dựa vào việc tôi là người của hội học sinh. Với lại, tôi việc gì phải lừa cậu? Không tin thì cứ đợi sau kỳ thi giữa kỳ là biết ngay.”
Thực ra Hikigaya hoàn toàn không biết chắc. Cậu chỉ là lúc làm cán bộ hội học sinh đi kiểm tra hoạt động câu lạc bộ, từng xem qua bọn họ chơi bóng rổ.
Theo phán đoán của cậu, trình độ của Sudou chắc chắn là giỏi nhất trong số học sinh năm nhất, thậm chí còn vượt qua phần lớn học sinh năm hai, nên mới dám quả quyết như vậy.
Đương nhiên, nói sai thì cũng chẳng sao cả.
“Vậy nên, nói nhiều như vậy chắc cậu cũng hiểu rồi chứ?”
Nhìn Yamawaki cứng họng không nói được lời nào, Hikigaya quyết định tung đòn quyết định.
“Điểm số lớp C cao hơn lớp D không có nghĩa là các cậu ưu tú. Thực tế hoàn toàn ngược lại, các cậu chẳng qua chỉ quá tầm thường, thêm vào đó lại nhát gan và dễ bảo, cũng khó trách phải khuất phục trước bạo lực của Ryuuen, cam tâm làm nô tài cho hắn.”
Ánh mắt Hikigaya nhìn Yamawaki tràn ngập sự thương hại, nhưng giọng điệu lại đầy vẻ khinh thường.
“Haizz, các cậu đúng là một đám ô hợp đúng nghĩa.”


0 Bình luận