• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 118: Tên gián điệp này sao mà ngông cuồng quá vậy

0 Bình luận - Độ dài: 1,931 từ - Cập nhật:

“Chào mừng hai người trở lại.”

Thấy bóng dáng của Horikita và Ayanokouji, Hirata và Kushida cùng những người khác lập tức chạy tới đón, còn Hikigaya cũng lẳng lặng lẽo đẽo theo sau.

Dù lười biếng chẳng muốn đối phó với Ryuuen, nhưng tin tức thì vẫn phải hóng hớt một chút. Có điều, trông bộ dạng của Horikita không được vui cho lắm.

Xét tới tính cách của cô ấy, tám phần là đã bị Ryuuen châm chọc cho một trận ra trò. Hừm… Hikigaya chợt thấy hơi tiếc nuối vì mình đã không có mặt ở đó.

“Horikita-san, tình hình bên lớp C thế nào rồi?” Hirata hỏi.

“Chẳng cần phải bận tâm đến lớp C làm gì nữa.” Giọng Horikita chan chứa vẻ khinh miệt. “Bọn họ đang ở bãi biển ăn chơi xả láng, quên béng mất đây là một kỳ thi rồi.”

“Ể? Chuyện này là sao?” Hirata có hơi không hiểu nổi.

“Đúng như nghĩa đen thôi. Lớp C đã phung phí tất cả điểm số vào việc vui chơi, định sau khi hưởng thụ cho thỏa thuê sẽ quay về tàu, xem như hoàn toàn từ bỏ kỳ thi lần này.”

Lời của Horikita khiến Hirata và những người khác kinh ngạc tột độ, phản ứng đầu tiên là không tin. Sau khi kỳ thi đặc biệt kết thúc, số điểm còn lại sẽ được cộng vào điểm của lớp. Ngay cả với lớp D của họ, phần lớn học sinh cũng sẽ chọn nhẫn nhịn để kiếm thêm điểm. Dù sao đây cũng là một cơ hội hiếm có.

“Chẳng lẽ họ không quan tâm chút nào đến điểm số sao?” Kushida hỏi với vẻ khó tin.

Ayanokouji lên tiếng trả lời: “Theo lời của Ryuuen, việc nhà trường đột ngột yêu cầu chúng ta dự thi là vô lý, lẽ ra lần này phải là một chuyến nghỉ dưỡng mới đúng. Cậu ta không định ngoan ngoãn để nhà trường dắt mũi.”

Tuy nghe có vẻ hết sức nực cười, nhưng xét từ một góc độ nào đó thì cũng không sai. Hiện tại đang là kỳ nghỉ hè, là khoảng thời gian nghỉ ngơi của học sinh. Nhà trường trước hết sắp đặt một kế hoạch nghỉ dưỡng, lừa tất cả mọi người lên đảo hoang rồi mới thông báo đây là một kỳ thi.

Gặp phải chuyện thế này, đến cả người lớn cũng sẽ tức giận, huống hồ là một đám học sinh cấp ba.

“Hừ, loại người như hắn ta thì có làm ra chuyện gì cũng chẳng lạ.”

Horikita dường như đã tin lời của Ryuuen, mà cô cũng chẳng thể không tin, bởi cô đã tận mắt chứng kiến cảnh lớp C ăn chơi xa hoa đến mức nào. Nào là đồ ăn vặt, nước giải khát, rồi đủ thứ dụng cụ giải trí kia không thể là giả được, cũng không thể trả lại.

Trong mắt Horikita, lớp C chắc chắn đã từ bỏ kỳ thi lần này.

Thế nhưng, Hikigaya không cho rằng mọi chuyện lại đơn giản như vậy. Ryuuen không phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc, làm sao có thể đầu hàng khi kỳ thi còn chưa bắt đầu được.

Nói cách khác, gã này chắc chắn đang giở trò mờ ám.

Nghĩ lại cũng không lạ. Lớp C chỉ đang khuất phục trước sự thống trị bằng bạo lực của Ryuuen. Ngày thường ở trường thì còn đỡ, chứ trong môi trường đảo hoang mà bắt họ nhẫn nhịn cả tuần thì… Coi chừng đến lúc đó chẳng tiết kiệm được bao nhiêu điểm, mà ngược lại còn khơi dậy sự bất mãn của cả lớp.

Tuy Ryuuen có thể dùng vũ lực để trấn áp những kẻ chống đối, nhưng nếu học sinh lớp C đồng loạt chọn “nằm thẳng” mặc kệ đời, thì cậu ta đúng là hết cách thật.

“Nói vậy thì, Ibuki-san không hài lòng với cách làm của Ryuuen-kun, nên mới xảy ra mâu thuẫn sao?” Hirata đoán.

“Phải.” Horikita khẽ gật đầu. “Không chỉ Ibuki-san, còn có một nam sinh tên Kaneda cũng phản đối, và cũng bị đuổi đi.”

Về người tên Kaneda này, Hikigaya cũng từng để ý qua. Tên đầy đủ là Kaneda Satoru, một anh chàng đeo kính để đầu nấm, là một trong số ít học sinh có thành tích tốt ở lớp C.

Nhìn bề ngoài, chuyện này là do Ibuki và Kaneda phản đối hành động phung phí điểm số của Ryuuen, cuối cùng bị đánh một trận rồi đuổi đi. Nhưng điều này cũng có nghĩa là, việc hai người họ bị trừ điểm vì không thể điểm danh sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến lớp C, bởi vì điểm của lớp C vốn đã bằng không rồi.

Nói cách khác, chiến thuật cài gián điệp này đối với Ryuuen là một phi vụ không vốn, thất bại không mất gì, thành công thì lời to.

Nếu không có gì bất ngờ, gã tên Kaneda kia hẳn đã chạy sang lớp B rồi. Còn lớp A thì khỏi phải nghĩ, Katsuragi là người cẩn trọng chứ không phải “thánh mẫu”, cậu ta tuyệt đối sẽ không thu nhận học sinh của lớp khác.

Lúc này, Hirata đột nhiên nhìn về phía Hikigaya.

“Hikigaya-kun, cậu nghĩ sao về chuyện này?”

“Ờm…”

Thấy mấy người này đồng loạt quay đầu nhìn mình, Hikigaya thầm mắng Hirata lại kiếm thêm phiền phức cho cậu. Nhưng bị nhiều người nhìn chằm chằm thế này, cũng không tiện không trả lời… Thôi kệ, cứ nhắc nhẹ một câu vậy.

“Hay là, chúng ta đi hỏi Ibuki tại sao không quay về tàu đi?”

“Đúng rồi!” Mắt Hirata sáng lên. “Sao mình lại không nghĩ ra nhỉ! Đi, chúng ta mau đi hỏi thử.”

Theo lẽ thường, một khi lớp C đã từ bỏ kỳ thi, thì chẳng cần phải tiếp tục ở lại đảo hoang chịu khổ làm gì. Hikigaya cũng muốn xem Ibuki sẽ đưa ra cái cớ như thế nào.

Tuy nhiên, câu trả lời của Ibuki cho việc này chỉ là không muốn nhìn thấy mặt các bạn cùng lớp.

“Lũ đó cứ thế khuất phục Ryuuen, đến mở miệng phản đối cũng không dám, tôi cứ nghĩ đến là lại tức điên lên!”

Vẻ mặt tức giận của Ibuki trông không hề giả tạo, ngay cả Hikigaya cũng không nhìn ra được sơ hở nào trong diễn xuất của cô. Có điều, tức giận vì chuyện gì thì lại không chắc. Cơn giận không thể giả tạo, nhưng lý do của cơn giận thì có thể.

Nhưng “diễn xuất” của Ibuki đã thành công lừa được Hirata và những người khác, ngay cả Horikita cũng không có ý kiến gì. Mọi người bàn bạc một hồi, cuối cùng vẫn không nỡ để một cô gái qua đêm một mình trong rừng, nên quyết định sẽ thu nhận cô.

Biện pháp phòng bị duy nhất chỉ là giao kèo với Ibuki không được đến gần thiết bị đầu cuối, còn lại thì tùy ý.

Thú thật, ban đầu Hikigaya cảm thấy chiến thuật cài gián điệp này có hơi ngu ngốc, nhưng nhìn tình hình hiện tại, chưa chắc nó đã không có tác dụng. Cứ nhìn biểu hiện của đám người này là biết, có nhắc nhở cũng chẳng cứu nổi.

Ichinose của lớp B và Hirata của lớp D đều là những người tốt có tiếng trong khối. Dù có mâu thuẫn với lớp C, hai người này phần lớn cũng không thể bỏ mặc người gặp khó khăn.

Thực tế đúng như Ryuuen đã nhìn thấu, Hirata không chút do dự mà thu nhận Ibuki, chắc hẳn bên Ichinose cũng tương tự như vậy. Biết làm sao được, lớp B ở một vài phương diện chỉ là phiên bản nâng cấp của lớp D. Chỉ cần người lãnh đạo gật đầu đồng ý, các học sinh khác sẽ mù quáng nghe theo. Dù có người trong lòng phản đối, nhưng vì không muốn trở thành kẻ phá vỡ bầu không khí chung của tập thể, cuối cùng cũng chỉ đành ngầm chấp nhận.

“Này, Ibuki-san, cậu ăn cái này đi.”

Kushida mỉm cười đưa cho Ibuki một phần thực phẩm dinh dưỡng và một chai nước khoáng. Đây là khẩu phần hàng ngày do Hirata quyết định, một suất ăn tốn mười điểm tính theo đơn vị lớp, mỗi ngày ăn hai bữa, phần thiếu sẽ được bổ sung bằng hoa quả dại và cá bắt được.

“Không cần đâu, tôi không đói.” Ibuki lắc đầu từ chối.

“Sao lại không đói được chứ.” Kushida bật cười. “Đừng ngại ngùng với bọn tớ, mấy đứa con gái bọn tớ vốn dĩ ăn ít, mọi người quyết định sẽ chia sẻ với nhau.”

Nói rồi, cô chỉ tay về phía sau. Chỉ thấy Wang Mei-Yu và những người khác đang ngồi cách đó không xa, mỉm cười với Ibuki, họ đều là hội chị em bạn dì của Kushida.

“Hừ, chẳng phải quá ngớ ngẩn sao? Mấy người các cậu đúng là tốt bụng đến phát tởm.”

Phải công nhận rằng, cô nàng Ibuki này đúng là có tài diễn xuất. Người khác làm gián điệp, đặc biệt là con gái, thường sẽ tỏ ra yếu đuối để khiến người khác nảy sinh ham muốn bảo vệ, chỉ mong đối phương có thể thu nhận mình.

Vậy mà Ibuki lại làm ngược lại, ngông cuồng đến mức chẳng giống một tên gián điệp chút nào!

Ấy thế mà, đám ngốc lớp D lại bị cắn câu bởi chiêu này.

Hikigaya thấy rất cảm động, quyết định giúp một tay: “Ibuki, cậu đừng khách sáo nữa, dù sao bọn này cũng có thừa.”

“Nói vớ vẩn gì đấy.” Ibuki bực bội lườm cậu một cái. “Tôi nhớ không lầm thì thức ăn được phân phát theo đơn vị lớp mà, làm sao có thể thừa được.”

“Đó là vì lớp bọn này thiếu một người, phần dư ra vừa hay cho cậu đấy.”

Nghe lời Hikigaya, mọi người bất giác nhìn nhau.

Chậc chậc, đám ngốc này quả nhiên không phát hiện ra.

Hikigaya cố nén cười, nói: “Một người đàn ông tự do nào đó đã biến mất từ lâu rồi đấy.”

“Tự do… Cậu nói là Kouenji-kun?!”

Hirata là người phản ứng đầu tiên, những người khác cuối cùng cũng nhớ ra chuyện này, vội vàng đi tìm người xác nhận, tiếc là chẳng ai thấy bóng dáng của gã luôn nổi bật đó đâu cả.

Nhận ra tình hình không ổn, mọi người vội vã đi hỏi Chabashira-sensei, cô chỉ thờ ơ đáp: “Kouenji à, cậu ta bỏ cuộc về tàu từ sớm rồi. Theo quy tắc, các em đã bị trừ ba mươi điểm.”

“Ể ể ể ể ể ể ể!”

Cả lớp đồng thanh hét lên thảm thiết, nhưng âm thanh này đối với Hikigaya lại du dương đến lạ. Cảm giác như mọi áp lực đều tan biến hết cả rồi.

Ngoài Hikigaya ra, bất kể nam hay nữ đều sôi sục lửa giận với hành động của Kouenji. Tiếc là kẻ gây chuyện không có mặt, mọi người cũng chẳng thể trút giận vào đâu.

—— Ha ha ha!

Tiếng cười sang sảng của Kouenji như thể đang vang vọng trong tâm trí của mọi người.

Cứ như vậy, ngày đầu tiên của lớp D trên đảo hoang đã kết thúc bằng một dấu chấm không mấy hoàn hảo.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận