• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 158: Kẻ thù chung

0 Bình luận - Độ dài: 1,500 từ - Cập nhật:

Nghe thấy tiếng ồn, Hikigaya bước tới xem, thì ra là các thành viên phe Katsuragi do Yahiko cầm đầu đang vây quanh Kamuro.

“Kamuro, chắc chắn là mày và Hashimoto đã bán đứng thông tin của lớp!”

“Tôi không biết cậu đang nói gì,” Kamuro lạnh lùng đáp. “Với lại, tránh đường.”

“Chưa nói rõ ràng thì đừng hòng đi!”

Thiệt tình… Lũ này sao cứ mãi không khôn ra thế nhỉ?

Hikigaya thầm thở dài. Đã lỡ thấy rồi thì không thể làm ngơ được.

Dù sao đi nữa, lý do Kamuro bị nghi ngờ chắc chắn có liên quan đến cậu.

Đặc biệt là tối qua, cả lớp A cũ đều thấy cậu và cô ấy cùng nhau đến căn cứ, không bị nghi ngờ mới là lạ.

“Này này, tôi nói mấy người lớp B nghe.” Giọng Hikigaya châm chọc như xát muối. “Chặn hết lối đi thì cũng thôi đi, nhưng đừng có bắt nạt bạn học giữa ban ngày ban mặt như thế chứ.”

“Hikigaya! Tên khốn nhà cậu còn dám vác mặt tới!”

Thấy kẻ chủ mưu xuất hiện, Yahiko lập tức nổi giận, các thành viên khác trong phe Katsuragi cũng lườm Hikigaya bằng ánh mắt thù địch.

Chỉ riêng Kamuro là gần như bất giác mỉm cười, nhưng cô nhanh chóng thu lại vẻ mặt đó.

“Lạ thật, tại sao tôi lại không thể xuất hiện ở đây?”

Nói đến đây, Hikigaya bất giác muốn bật cười, vì cậu đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra trước kỳ thi.

“Yahiko, trước đây trên boong tàu cậu từng nói các cậu là tinh anh lớp A, nên các lớp khác không có tư cách lại gần. Nhưng bây giờ các cậu rớt xuống lớp B rồi, theo logic của cậu thì cũng không có tư cách quản tôi nữa nhỉ?”

Nếu màn chào hỏi vừa rồi chỉ là xát muối, thì lần này, Hikigaya đã cứa thẳng vào động mạch chủ của họ.

Nhìn vẻ mặt đầy tủi nhục của đám người này là biết, họ thực sự coi trọng cái danh lớp A đến mức nào.

Đúng là nực cười.

“Cậu vênh váo cái gì! Dù thế nào đi nữa cậu cũng chỉ là một đứa lớp D!” Yahiko đỏ mặt tía tai gầm lên.

“Haiz, có những kẻ đúng là ngu hết thuốc chữa.” Hikigaya bất đắc dĩ lắc đầu. “Tozuka Yahiko, cậu biết không? Chính sự tồn tại của cậu đã chứng minh rõ ràng hệ thống phân lớp của ngôi trường này nực cười đến nhường nào.”

“Hả?! Thằng khốn này…”

“Yahiko, đừng để hắn khiêu khích!”

Đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ bên cạnh vọng tới.

Hikigaya quay đầu nhìn sang, suýt nữa thì bật cười thành tiếng: “Tôi còn đang tự hỏi là ai… Đây chẳng phải là kẻ thua cuộc lớn nhất kỳ thi lần này, bạn học Katsuragi của lớp B sao? Sao thế, cậu cũng đến đây để thoái thác trách nhiệm à?”

“Tên khốn nhà ngươi nói gì!”

“Yahiko, im miệng!”

Katsuragi lườm Yahiko bằng ánh mắt sắc lẻm, người kia lập tức yếu thế, không cam lòng lùi lại vài bước.

“Hikigaya, tôi thừa nhận lần này tôi đã thất bại.” Katsuragi chuyển ánh mắt trở lại. “Nhưng dù sao đi nữa, mong cậu đừng khiêu khích bạn bè của tôi quá đáng, đây không giống việc một thành viên Hội học sinh nên làm.”

“Cậu hình như có hiểu lầm gì đó về Hội học sinh trường này thì phải… Thôi bỏ đi, tôi chỉ đang nhắc nhở bạn của cậu, đừng tùy tiện vu oan cho người khác.” Hikigaya thản nhiên nói.

“Đùa cái gì thế! Sao có thể là vu oan được!”

Tên Yahiko này lại không nhịn được mà hét lên.

“Đừng có giả ngu nữa! Chắc chắn là cậu và Kamuro cùng Hashimoto đã liên thủ hãm hại lớp A! Bằng không sao đội trưởng lại bị phát hiện được!”

Xem ra gã này vẫn cố chấp, khăng khăng cho rằng trong lớp có nội gián bán đứng thông tin.

Mặc dù xét từ một góc độ nào đó, Hashimoto cũng không hoàn toàn oan uổng, nhưng Kamuro thì vô tội, cô không những chẳng nói gì cho Hikigaya, mà thậm chí còn gây nhiễu loạn cho lớp D.

Dù thế nào đi nữa, Hikigaya tuyệt đối không muốn gây thêm phiền phức cho cô.

“…Haiz, hết cách rồi, vốn còn định giữ cho các cậu chút thể diện.”

Hikigaya ho khan hai tiếng hắng giọng, rồi nói tiếp: “Ừm, nếu tôi nhớ không lầm, ban đầu là… ‘Katsuragi-san, xin hãy cẩn thận dưới chân’, chắc là câu này đúng không?”

“Hả?”

Nghe những lời này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Đặc biệt là Katsuragi và Yahiko, hai người này cảm thấy có chút quen tai.

“Tiếp theo là ‘Tôi không sao, cậu đi kiểm tra xung quanh đi’, đúng không, Katsuragi?”

“A!”

Katsuragi dường như đã hiểu ra, vẻ mặt lập tức cứng đờ.

“Còn có ‘Kết quả của kỳ thi lần này, nhất định sẽ khiến con nhỏ Sakayanagi đó phải câm nín’.” Hikigaya tiếp tục giúp họ hồi tưởng. “Nhân tiện còn có kẻ nào đó muốn tìm cơ hội dạy dỗ cái thằng mắt cá chết này… Đúng không? Tozuka Yahiko của lớp B.”

“A! Cậu, cậu… Sao có thể!”

Nói đến đây, Yahiko cuối cùng cũng đã hiểu ra ngọn nguồn, vẻ giận dữ trên mặt biến mất, dần dần trở nên tái mét.

“Xem ra cuối cùng các cậu cũng nhớ ra rồi nhỉ?”

Hikigaya mỉm cười, ánh mắt nhìn họ như thể đang quan tâm đến những kẻ ngốc.

“Trước cả khi lên đảo, tôi đã phát hiện ra căn chòi nhỏ dưới vách đá, tiện thể cũng phát hiện Katsuragi để ý đến nó, thế là tôi qua đó mai phục trước… Vốn dĩ tôi cũng chẳng ôm hy vọng gì, không ngờ tên này lại thật sự ngây ngốc tự chui đầu vào rọ.”

“…”

Mọi người lặng thinh, cuối cùng vẫn là Hashimoto lên tiếng đầu tiên.

“Nói cách khác, cậu đã nhìn thấu đội trưởng của chúng tôi ngay từ ngày đầu tiên của kỳ thi?”

“Đúng vậy.” Hikigaya nhìn sang đám người phe Katsuragi. “Ngay từ khoảnh khắc đặt chân lên đảo, các cậu đã thua rồi. Thật tội cho các cậu đã vất vả cả tuần, chạy tới chạy lui chiếm cứ điểm như một lũ ngốc.”

“Nói dối…”

“Không nói dối đâu nhé. Tiện thể nói luôn, tôi còn đem chuyện này kể cho ba lớp còn lại, mọi người đều đang ở sau lưng cười nhạo các cậu đấy.”

Nói xong, Hikigaya thở phào một hơi, nở một nụ cười thân thiện.

“Bây giờ các cậu hiểu rồi chứ? Tất cả là do hai tên ngốc kia, hại các cậu mất trắng một trăm năm mươi điểm cùng phần thưởng phụ. Có trách thì hãy trách sự vô năng của bản thân đi nhé, các vị tinh anh của lớp A cũ.”

Dứt lời, đám người đó liền xông lên.

Có điều, họ không xông về phía Hikigaya, mà là về phía hai kẻ còn lại.

“Đùa cái quái gì vậy!”

Katsuragi và Yahiko phải hứng chịu những tiếng gầm giận dữ từ chính thành viên trong phe mình.

“Khốn kiếp! Tại sao lại để bị phát hiện chứ!”

“Katsuragi sao cậu vô dụng thế! Phí công tôi còn tưởng cậu đáng để đi theo hơn Sakayanagi!”

“Tozuka cũng thế! Tất cả là do cậu vi phạm quy tắc, khiến tất cả chúng tôi bị liên lụy! Cậu đúng là sao chổi của lớp!”

Lần này, lớp A cũ không chỉ có mâu thuẫn giữa hai phe, mà ngay cả trong nội bộ phe Katsuragi cũng bắt đầu lục đục.

Nhìn cảnh tượng này, Hikigaya không khỏi lắc đầu thở dài.

“Haiz, con người đúng là một loài sinh vật xấu xí.”

“Ấy ấy, tôi đã châm chọc chuyện này rồi, chỉ riêng cậu là không có tư cách nói câu đó đâu.” Hashimoto có vẻ hơi e dè. “Cậu đáng sợ thật đấy... Đối đầu với cậu đúng là xui tám kiếp, giờ tôi còn thấy thông cảm cho phe Katsuragi nữa là.”

“Nói gì vậy, tôi đang góp phần vào sự đoàn kết của lớp các cậu mà.”

Dù hai phe có đối đầu nhau, nhưng nếu tồn tại một kẻ thù chung thì sẽ tạm thời đình chiến, đây là đạo lý mà Hikigaya đã sớm ngộ ra.

Mặc dù kẻ thù chung đó có hơi đặc biệt một chút…

Nhưng, chỉ cần đạt được mục đích là được rồi.

Biết đâu Sakayanagi còn phải cảm ơn cậu ấy chứ.

Hikigaya vừa suy nghĩ, ánh mắt lại vô tình chạm phải Kamuro, người đang đứng bất động nhìn chằm chằm vào cậu.

Ủa... Cô nàng này nhìn mình chằm chằm làm gì thế?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận