• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 008: Bạn học cũ trường Soubu

1 Bình luận - Độ dài: 1,565 từ - Cập nhật:

Hôm sau, Hikigaya Hachiman dậy rất sớm, còn cố ý đặt hai chuông báo thức.

Dù sao thì cậu cũng mới đến một ngôi trường xa lạ, lại là lần đầu tự sống riêng, nếu lỡ muộn học thì chẳng hay ho gì.

Hơn nữa, nhà trường đã cung cấp miễn phí môi trường học tập và sinh hoạt tốt đến vậy, thì đám học sinh bọn họ đương nhiên có trách nhiệm phải học hành cho tốt.

Cứ cho là lùi một bước, khoan bàn đến thành tích học tập thế nào, ít nhất thái độ học tập hàng ngày phải đoan chính.

Vì là buổi học đầu tiên, các thầy cô chủ yếu chỉ giới thiệu về phương châm học tập của trường, chứ không có gì đặc biệt cần lưu ý.

Bầu không khí thoải mái này khiến đa số học sinh hơi kinh ngạc.

Phải biết rằng Trường trung học Koudo Ikusei là trường phổ thông trọng điểm quốc gia, không chỉ đảm bảo tỷ lệ đậu đại học và có việc làm gần như tuyệt đối, mà còn chu cấp toàn bộ chi phí trong suốt ba năm học. Lẽ ra, trường phải áp dụng phương pháp giáo dục kiểu Sparta với học sinh, như vậy mới đảm bảo đào tạo được những nhân tài đất nước cần.

Nhưng không khí học tập ở đây chẳng những thoải mái, mà các thầy cô cũng vui vẻ, thân thiện đến mức khó tin đây là một trường trọng điểm.

Chẳng mấy chốc, vài học sinh đã không kiềm chế nổi nữa.

Có đứa cúi đầu xem điện thoại.

Có đứa chuyền giấy cho nhau.

Còn có đứa thẳng thừng gục mặt xuống bàn ngủ.

Trước những hành vi vi phạm kỷ luật lớp học này, tất cả giáo viên đều làm lơ, hoàn toàn không có ý định khiển trách. Ngay cả cô chủ nhiệm Chabashira cũng mặc kệ, chỉ chăm chú giảng bài.

Cứ thế, số học sinh chịu khó nghe giảng gần như chẳng còn lại mấy ai.

“Chuyện này thật ngoài dự đoán của mình…”

Nhìn tình hình trong lớp, Hikigaya Hachiman không khỏi ngẩn người.

Dù sớm đoán được lớp D là lớp tệ nhất, nhưng cậu không ngờ đám người này đến một ngày cũng không chịu nổi, mới nửa buổi học đã lộ rõ bản chất.

Ít nhất cũng phải chịu đựng được một tuần chứ!

Hikigaya Hachiman bắt đầu cảm thấy bất an về những ngày sắp tới. Việc giáo viên không quản kỷ luật lớp học rõ ràng là do phương châm giáo dục của trường.

Khi ra ngoài xã hội, sẽ không ai nhắc nhở bạn những điều cơ bản như đi làm đừng đến muộn, trong giờ làm việc đừng lơ đễnh.

Đương nhiên, nếu cứ nhất quyết làm vậy cũng được, chỉ là mọi hậu quả sẽ phản ánh cả vào tiền lương.

Mà tiền lương của học sinh ở đây chính là điểm số. Mỗi lần vi phạm kỷ luật chắc chắn sẽ bị trừ một số điểm nhất định, nếu không, nhà trường chẳng cần phải chuẩn bị đồ ăn thức uống và vật dụng hàng ngày miễn phí như vậy.

Điều duy nhất không rõ là, điểm sẽ bị trừ theo đơn vị lớp hay cá nhân.

Tuy nhiên, xét đến hiện thực tàn khốc là ba năm không chia lại lớp, khả năng cao là sẽ tính theo lớp.

Ban đầu, Hikigaya Hachiman nghĩ rằng mười vạn điểm dù có bị trừ thế nào đi nữa, ít nhiều cũng sẽ còn lại chút đỉnh, chỉ cần bình thường chú ý tiết kiệm thì chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.

Nhưng với tình hình hiện tại, e rằng cậu phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

“Haizz, phen này gay go rồi.”

Dù biết vấn đề của lớp rất nghiêm trọng, nhưng Hikigaya Hachiman không có cách nào, cũng chẳng có lý do gì để giải quyết.

Giáo viên còn chẳng buồn quản, cậu lấy tư cách gì mà can thiệp vào tự do của người khác?

Huống hồ cậu không có bằng chứng, dù có nói ra cũng chưa chắc người khác đã tin.

Quan trọng nhất là, trong lớp này cậu chẳng quen biết ai, cũng không biết nên nói với ai.

“Ừm, cậu là Hikigaya, phải không?”

“…Gì cơ?”

Đột nhiên, một bạn nữ ngồi bàn bên cạnh lên tiếng bắt chuyện, xem ra đối phương có vẻ quen biết cậu.

Hikigaya Hachiman hoàn toàn không có ấn tượng gì về cô bạn xinh xắn có mái tóc dài màu nâu này, cậu cũng không nhớ mình từng tự giới thiệu trong lớp.

Trong lúc cậu còn đang thắc mắc, cô bạn cười nói: “Tớ tên Matsushita Chiaki, cũng học trường Soubu giống cậu.”

“Thật hay đùa vậy…?”

Hikigaya Hachiman lập tức kinh ngạc, sao chạy tới tận đây mà vẫn gặp bạn học cấp hai, lại còn bị phân vào cùng một lớp nữa chứ.

Nước Nhật này có phải quá nhỏ rồi không?

“Sao cậu lại biết một đứa lạc lõng như tớ?” Hikigaya Hachiman hơi ngập ngừng, “Chẳng lẽ hồi cấp hai chúng ta học chung lớp à?”

Dù hoàn toàn không có ấn tượng, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này.

Cũng như phần lớn bạn học cấp hai không nhớ nổi cậu, Hikigaya Hachiman cũng chỉ nhớ mặt và tên của vài người.

Matsushita lắc đầu: “Không phải, tớ ở lớp J, cùng lớp với bạn Yukinoshita.”

“Ể, vậy sao cậu lại biết tớ? Tớ không nhớ mình từng làm chuyện gì nổi bật cả.” Hikigaya Hachiman càng không hiểu nổi.

Theo như Hikigaya Hachiman tự nhận thấy, hồi cấp hai cậu chỉ là một kẻ vô hình, bạn cùng lớp còn thường xuyên gọi nhầm tên cậu, nói gì đến học sinh lớp khác.

Còn nếu là Yukinoshita nói, thì lại càng không thể.

Người đó vốn không phải kiểu người như vậy, huống hồ cô ấy cũng không có bạn bè trong lớp. Về cơ bản, cô ấy chỉ nói chuyện vài câu với Yuigahama Yui, thành viên cùng Câu lạc bộ Tình nguyện, khi họ ở đó.

“Không phải đâu!” Matsushita không hiểu sao lại có chút phấn khích, “Hikigaya ở Soubu, ít nhất là ở lớp J bọn tớ thì nổi tiếng lắm đấy, không chỉ chung câu lạc bộ với bạn Yukinoshita, đóa hoa trên núi cao kia, mà còn có những chuyện ở lễ hội văn hóa và chuyến dã ngoại nữa.”

“À… ra là vậy.”

Nếu là chuyện này, thì Hikigaya Hachiman cũng hiểu vì sao đối phương lại biết mình rồi.

Hóa ra là nổi tiếng xấu.

Hồi cấp hai, Hikigaya Hachiman từng làm không ít chuyện ngốc nghếch, ví dụ như ở lễ hội văn hóa đã mắng trưởng ban tổ chức đến phát khóc, rồi trong chuyến dã ngoại lại cố ý giả vờ tỏ tình.

Dù mỗi chuyện đều có lý do đặc biệt đằng sau, nhưng trong mắt người không rõ nội tình, những việc này đều rất tệ hại. Mà Hikigaya Hachiman vốn chẳng quan tâm đến đánh giá của người khác, nên đương nhiên cũng không buồn giải thích.

Có điều, vẫn có một điểm khiến cậu cảm thấy không ổn.

Chuyện lễ hội văn hóa thì còn dễ hiểu, nhưng chuyện ở chuyến dã ngoại chỉ có một nhóm nhỏ trong lớp Hikigaya Hachiman biết, lẽ ra họ không nên rêu rao ra ngoài mới phải. Hơn nữa, Matsushita lại học lớp khác, rốt cuộc cô ấy biết từ đâu?

“Còn nữa còn nữa!”

Matsushita dường như không nhận ra sự nghi hoặc trong lòng Hikigaya Hachiman, vẫn hớn hở nói: “Còn lúc bầu cử hội học sinh nữa, cậu thao túng cuộc bầu cử, cố ý để một bạn nữ năm nhất lên làm hội trưởng, sau đó ngấm ngầm điều khiển toàn bộ hội học sinh đúng không!”

“Đúng vậy, con bé Isshiki đó toàn… Khoan đã?!”

Hikigaya Hachiman suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm.

Ngấm ngầm điều khiển hội học sinh?

Cô bạn này đang nói cái gì kỳ quặc vậy?

Hay đúng hơn, hội học sinh thì có gì đáng để điều khiển chứ?

Ngoài việc có thể dùng một đống việc vặt để rèn luyện khả năng làm việc như trâu như ngựa ra, thì chẳng có chút lợi lộc nào cả!

“Matsushita, tớ không biết cậu đang nói gì, tớ chỉ bị con bé Isshiki đó sai vặt như nô lệ thôi, hoàn toàn không nhớ mình từng có kinh nghiệm làm trùm cuối giật dây sau màn đâu.” Nhắc tới chuyện này, Hikigaya Hachiman lại muốn khóc.

“Nhưng đúng là cậu đã đưa cô bé Isshiki lên vị trí hội trưởng hội học sinh mà, phải không?”

“…Đúng là tớ.”

Hikigaya Hachiman chẳng biết nói sao cho phải. Thực ra ban đầu Isshiki bị bắt nạt, đám con gái cùng lớp thấy cái kiểu đi đâu cũng cố lấy lòng người khác của nhỏ rất chướng mắt, liền cấu kết với toàn bộ nữ sinh trong khối cùng ký tên đề cử Isshiki tranh cử hội trưởng, để xem nhỏ bẽ mặt.

Mà kết quả của chuyện này, cho đến tận bây giờ vẫn khiến Hikigaya Hachiman vô cùng hối hận.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Đọc dưới góc độ người khác nhìn 8man thì đúng là anh nhà kinh thật :vvv
Xem thêm