• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 076: Vạ lây vô cớ

0 Bình luận - Độ dài: 1,555 từ - Cập nhật:

“Cái gì, Hikiguya? Cậu đang nói gì vậy?”

Bọn Yamauchi dường như vẫn chưa hiểu được tình hình, khiến Hikigaya cũng cạn lời.

Lẽ nào họ lại ngây thơ cho rằng đánh người ở ngôi trường này cũng chẳng sao hết?

Dĩ nhiên, nếu là mấy trường cấp ba tầm thường bên ngoài, chuyện học sinh cá biệt đánh nhau vốn rất bình thường, giáo viên cũng chẳng buồn quan tâm.

Nhưng đây là Koudo Ikusei, một ngôi trường mà chủ nghĩa thực dụng tàn khốc được đặt lên hàng đầu.

Những kẻ đơn thuần sẽ chẳng thể nào sống sót nổi ở đây.

“Tôi hiểu ý cậu rồi.”

Trái lại, Horikita Manabu dường như đã hiểu ra vấn đề. Anh liếc nhìn nhóm Yamauchi, vẻ mặt đanh lại.

“Mấy cậu kia, tên cậu ấy là Hikigaya. Đã là học sinh cấp ba cả rồi, lẽ nào đến tên bạn học mà cũng không nhớ nổi sao?”

“X-Xin lỗi ạ.”

Bộ ba ngốc nghếch không dám hé răng nửa lời, ngay cả Sudou cũng vội vàng cúi đầu xin lỗi.

Quả không hổ danh Hội trưởng Hội học sinh, khí chất này thật đáng sợ. Chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến người khác chết khiếp.

Dù rằng Hikigaya cũng chẳng bận tâm đến chuyện vặt vãnh như bị gọi sai tên…

“Còn cậu nữa, Hikigaya.”

Chẳng hiểu sao, Horikita Manabu đột nhiên quay sang nhìn cậu.

“Bị người khác gọi sai tên, tại sao cậu không lên tiếng sửa lại?” Giọng điệu của Horikita Manabu dường như còn lạnh lùng hơn trước. “Một khi đã là thành viên của Hội học sinh, cậu phải luôn hành xử đường hoàng, chính trực. Chuyện này tôi đã nhấn mạnh với cậu bao nhiêu lần rồi.”

“...Tôi xin lỗi.”

Dù không phải lần đầu bị Hội trưởng mắng, nhưng lần này cậu cảm nhận được anh đang vô cùng tức giận. Hikigaya đành nghiêm túc xin lỗi.

Mà nói đi cũng phải nói lại, anh ta đáng sợ thật…

“Được rồi, bây giờ vào việc chính.”

Horikita Manabu vừa dứt lời, bầu không khí căng thẳng tại hiện trường mới dịu đi phần nào. Hikigaya vội vàng ngồi sang một bên, lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi chép.

Tuy nhiên, khoảnh khắc khổ sở nhất giờ mới bắt đầu.

Bởi vì ba tên này ăn nói lộn xộn, chẳng rành mạch chút nào, loanh quanh chỉ biết một mực khẳng định mình hoàn toàn vô tội.

Hikigaya tóm tắt sơ qua câu chuyện, đại khái là: Ike và Yamauchi quen biết Manabe cùng vài nữ sinh lớp C từ một tháng trước. Sau một thời gian qua lại, họ trở thành bạn bè. Chuyện này khiến vài nam sinh lớp C bất mãn nên đã gọi hai người ra nói chuyện. Vì sợ sệt, họ kéo cả Sudou đi cùng.

Cuối cùng, hai bên lời qua tiếng lại không hợp, liền lao vào đánh nhau.

Đến đây thì cũng gần giống với lời khai của lớp C, chỉ khác ở chỗ cả hai bên đều nói đối phương khiêu khích và ra tay trước.

Ngoài ra, phía lớp C khai rằng các nữ sinh cảm thấy bị quấy rối nên mới nhờ nhóm Ishizaki đến “khuyên giải”. Ngược lại, Ike và Yamauchi lại ngây thơ tin rằng đôi bên “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”, và cho rằng nhóm Ishizaki chỉ đang ghen tị mà thôi…

Đôi khi, Hikigaya thật sự nể phục mấy kẻ tự tin thái quá thế này.

“Hội trưởng Horikita, xin anh hãy tin bọn em!” Ike lớn tiếng. “Bọn em không hề có ý định đánh nhau, là do đám người lớp C lao vào trước. Hơn nữa, lúc cố giữ Sudou lại, em còn bị đẩy một cái rõ đau!”

“Đúng vậy, người đánh nhau không phải tôi! Tôi chỉ đứng bên cạnh can ngăn thôi!”

“Gì chứ, hai cậu nói cứ như thể tất cả là lỗi của một mình tôi vậy! Tôi cũng chỉ tự vệ chính đáng thôi mà!”

Yamauchi và Sudou cũng nhao nhao khẳng định mình vô tội, chỉ tiếc là trông họ chẳng có chút gì gọi là vô tội cả.

“Tóm lại, lập trường của các cậu là lớp C ra tay trước,” Horikita Manabu tổng kết.

Cả ba đồng loạt gật đầu. Nhìn vẻ mặt có phần nhẹ nhõm của họ, có lẽ họ đã lầm tưởng rằng Hội trưởng tin mình.

“Vậy thì, tôi cho các cậu một tuần để thu thập bằng chứng,” Horikita Manabu lạnh lùng nói. “Thứ Ba tuần sau, tại văn phòng Hội học sinh này, hai bên sẽ đối chất để đi đến phán quyết cuối cùng.”

“Cái gì, anh không tin chúng tôi sao!”

Sudou tỏ ra khá bất mãn, nhưng chỉ cần một cái lườm của Horikita Manabu là lại co rúm người lại.

“Được rồi, tất cả về đi. Hikigaya, cậu hãy đem tài liệu liên quan đến vụ việc lần này giao cho giáo viên chủ nhiệm của hai lớp.”

“...Vâng.”

Hikigaya uể oải đáp một tiếng, giá như không phải làm việc thì tốt biết mấy.

Hơn nữa, cậu rõ ràng đã đưa ra phương án tối ưu nhất rồi.

Phía lớp C ai nấy đều bị thương, lại còn có lời khai của các bạn nữ, trong khi ba tên này thì hoàn toàn vô sự. Nghĩ kiểu gì cũng không thể thắng được.

Thà rằng cứ thành thật xin lỗi, may ra còn được khoan hồng.

Dù sao thì Hikigaya cũng tin rằng, nếu cậu đại diện cho lớp C để biện hộ, cậu chắc chắn có thể gài cho ba tên này một vố đau đến mức bị cả lớp tẩy chay.

Trong buổi sinh hoạt lớp chiều hôm đó, Chabashira-sensei đứng trên bục giảng với vẻ mặt nghiêm nghị. Có lẽ cô sắp thông báo mọi chuyện với cả lớp.

“Buổi sinh hoạt lớp bắt đầu… nhưng trước đó, cô có một chuyện muốn thông báo. Hôm qua trong trường đã xảy ra một chút tranh chấp, các em Ike, Yamauchi và Sudou trong lớp ta dường như đã xô xát với học sinh lớp C. Nói đơn giản là đánh nhau.”

Cả lớp lập tức xôn xao, và sự hoang mang càng dâng cao khi nghe tin điểm của lớp có thể bị trừ.

Lúc này, Hirata, người giữ vai trò đầu tàu của lớp, đứng dậy hỏi đầu tiên: “Thưa cô, tại sao vẫn chưa có kết luận ạ?”

“Lời tố cáo đến từ lớp C. Họ nói rằng mình bị đơn phương hành hung, nhưng Ike, Yamauchi và Sudou lại khẳng định đối phương ra tay trước. Hiện tại, nhà trường đang xác minh sự thật, một tuần sau mới có kết quả.”

Nghe Chabashira-sensei nói vậy, bộ ba lập tức la lối om sòm.

“Bọn em vô tội!”

“Đúng vậy, em không hề đánh người!”

“Đó là tự vệ chính đáng, tự vệ chính đáng!”

Những lời này dĩ nhiên đã vấp phải ánh nhìn lạnh lùng từ các bạn cùng lớp. Tuy nhiên, cũng có người tin họ. Dù sao thì Ike và Yamauchi ngày thường cũng khá hòa đồng, hay chơi chung với các bạn nam trong lớp, còn Sudou thì có phần đơn độc hơn.

“Ike, cậu thực sự đã đánh người à?”

“Làm gì có! Tớ mới là bên bị dọa dẫm đấy!”

“Vậy người của lớp C là do ai đánh?”

“Đều là do Sudou… à, không phải! Ý tớ là, là lớp C đánh trước!”

Nói đến nửa câu, Ike đột nhiên nhận ra mình lỡ lời, vội vàng “chữa cháy”, nhưng dường như đã quá muộn.

“Hóa ra là Sudou làm à, thảo nào.”

“Tớ đã thấy là lạ, Ike và Yamauchi sao có thể đánh người được chứ.”

Những lời bàn tán trong lớp ngay lập tức khiến Sudou nổi điên, cậu đập mạnh tay xuống bàn một tiếng “rầm”.

“Các cậu đừng có nói bậy! Tôi là tự vệ chính đáng!”

“Vậy cậu có bằng chứng không?”

“Thứ đó thì làm sao mà có được! Nhưng Ike và Yamauchi có thể chứng minh cho tôi mà!”

Tất cả mọi người đều nhìn Sudou, kẻ vừa thốt ra một câu ngớ ngẩn, bằng ánh mắt cạn lời.

“Tóm lại, hiện tại vẫn chưa rõ sự thật.” Chabashira-sensei cao giọng, kéo sự chú ý của cả lớp trở lại. “Kết quả cuối cùng sẽ do Hội học sinh đưa ra sau một tuần. Tùy vào bên nào có lỗi mà hình thức xử lý sẽ có sự thay đổi rất lớn.”

“Chúng tôi vô tội, ngoài phán quyết trắng án ra thì tôi sẽ không chấp nhận bất cứ điều gì khác.” Sudou vẫn ngoan cố giữ vững quan điểm của mình.

Thế nhưng, phần lớn mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng.

Hikigaya thu hết phản ứng của mọi người vào mắt, thầm nghĩ tình cảnh của Sudou sắp tới sẽ vô cùng tồi tệ, trong khi “chính chủ” dường như vẫn chẳng hề hay biết.

Có lẽ trong thâm tâm các bạn cùng lớp, họ đã mặc định Sudou là kẻ chủ mưu, còn Ike và Yamauchi chỉ là những người vô tội bị vạ lây mà thôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận