• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Năm nhất học kỳ 1

Chương 066: Tôi muốn đối đầu với Ayanokouji

0 Bình luận - Độ dài: 1,545 từ - Cập nhật:

Hikigaya cảm thấy không phục, tại sao Sakayanagi lại có thể quả quyết rằng cậu đã nhận ra sự đặc biệt của Ayanokouji?

Cái tên khó ở đó suốt ngày trưng ra bộ mặt cá chết, còn lêu lổng cùng bộ ba ngốc nghếch, ai mà thèm công nhận gã ta đặc biệt cơ chứ!

Ngoài Chabashira-sensei và Horikita, trong mắt cả lớp, Ayanokouji chẳng qua chỉ là một thành viên của bộ ba ngốc nghếch và là cái đuôi của Horikita.

Nói đi cũng phải nói lại, cái danh tiếng này nghe cũng thảm hại thật…

Dù sao đi nữa, Hikigaya tuyệt đối không muốn dây dưa với ba tên ngốc đó!

“Fufu, quả nhiên suy đoán của tôi không sai.” Sakayanagi nở nụ cười đắc thắng như thể âm mưu đã thành công. “Những người khác có thể không nhận ra, nhưng với sự nhạy bén và óc quan sát của Hikigaya-kun, lại còn học chung lớp, chắc chắn cậu đã cảm nhận được sự khác thường ở Ayanokouji Kiyotaka.”

“Cậu đoán mò đấy à?!” Hikigaya sững sờ.

“Cứ coi đó là sự tin tưởng của tôi dành cho Hikigaya-kun đi.” Sakayanagi mỉm cười đáp.

Không không không, nếu được thì xin hãy dành sự tin tưởng này cho người khác đi.

Haizz, mới sáng sớm mà thanh áp lực đã đầy ắp rồi.

Hikigaya vừa thở dài vừa chìa tay ra: “Được rồi, được rồi, hỏi xong rồi thì cũng đến lúc đi thôi nhỉ? Đưa đồ cho tôi đi.”

“…”

Sakayanagi chớp chớp mắt, rồi bật cười thành tiếng.

“Đúng là miệng thì cằn nhằn vậy thôi, chứ thực ra cậu cũng rất mong được đi học cùng tôi, phải không? Vậy thì, mời.”

Nói rồi, Sakayanagi nắm lấy tay Hikigaya.

Toàn thân Hikigaya cứng đờ, chỉ cảm thấy một cảm giác mềm mại trong lòng bàn tay… ngay sau đó, cậu hoảng hốt giật phắt tay ra.

“Này, cậu làm cái gì thế?”

“Ể? Chẳng phải cậu bảo muốn nắm tay sao?”

“Ai thèm nắm tay cậu chứ… Tôi bảo cậu đưa đồ, đưa cái cặp của cậu qua đây!”

Cô nàng này chắc chắn là cố tình rồi!

Chủ động nắm tay một cô gái, ít nhất Hikigaya không thể làm nổi cái hành động chỉ có ở những kẻ có cuộc sống thực viên mãn như vậy.

Chỉ có Hayama hoặc Hayama đệ nhị mới làm được thôi.

“Ra là vậy sao? Xin lỗi nhé, xem ra tôi đã hiểu lầm rồi.”

Nhìn Sakayanagi cười tươi như một con hồ ly nhỏ, Hikigaya tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại chẳng thể làm gì được cô.

“Chừng này hành lý thì không sao đâu, cậu không cần lo lắng.”

“Vậy thì tốt, nếu mệt thì cứ đưa cho tôi.”

“Fufu, quả nhiên cậu rất dịu dàng.”

“Không phải. Chỉ là nếu cậu ngã, người ở gần nhất là tôi sẽ phải đưa cậu đến phòng y tế. Tôi chỉ muốn tránh phiền phức mà thôi.”

Hikigaya cảm thấy đi học cùng Sakayanagi tuy có hơi nguy hiểm, nhưng ít nhất vẫn có thể viện cớ là tình cờ gặp giữa đường.

Chứ mà nắm tay thì đúng là toang thật.

“Đúng là vẫn khó ưa như vậy.”

“Kệ tôi đi…”

Hikigaya bất giác dời mắt, ánh nhìn ấm áp của Sakayanagi khiến cậu có chút ngứa ngáy trong lòng.

Nói thật đấy, dừng lại mau! Ngượng chết đi được!

Sánh bước cùng Sakayanagi, hai người chậm rãi tiến về phía trước.

“Xin lỗi nhé, đã để cậu phải đi chậm lại theo tôi.”

“Không sao, bình thường tôi cũng đi không nhanh.”

“Vậy sao… À phải rồi, Hikigaya-kun.” Sakayanagi đột nhiên lên tiếng. “Cậu không hỏi tôi về Ayanokouji-kun à? Tôi cứ ngỡ cậu sẽ hứng thú chứ, hay là cậu đang đợi tôi tự mở lời?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng thú chút nào. Hơn nữa, gã đó cho người ta cảm giác không lành, tôi không muốn dính dáng đến.” Hikigaya thẳng thắn đáp.

“Thì ra là vậy, khả năng cảm nhận nguy hiểm của Hikigaya-kun thật nhạy bén.”

…Xem ra Sakayanagi thực sự biết không ít chuyện.

Phản ứng của cô nàng này rõ ràng khác với Chabashira-sensei.

Hikigaya cho rằng cô chủ nhiệm không thực sự hiểu rõ về Ayanokouji, cùng lắm cũng chỉ biết cậu ta là một học sinh sâu không lường được.

Nếu suy xa hơn, Ayanokouji vốn xuất thân từ một tổ chức bí mật, trong khi điều kiện nhập học của trường Koudo Ikusei là phải điều tra hồ sơ quá khứ. Vậy thì, việc Ayanokouji có thể thuận lợi nhập học là cả một dấu hỏi lớn. Đương nhiên, cũng có khả năng hồ sơ đã được làm giả. Nhưng Ayanokouji dù sao cũng là người đã trốn thoát khỏi nơi đó, thật khó tưởng tượng một mình cậu ta lại có đủ khả năng qua mặt được vòng xét duyệt của một ngôi trường được chính phủ hậu thuẫn.

Vì vậy, khả năng lớn nhất là cậu ta đã nhận được sự giúp đỡ từ người có quyền lực cao nhất của trường – chủ tịch hội đồng quản trị.

Như vậy, có thể giải thích được sự khác biệt giữa Sakayanagi và Chabashira-sensei. Người trước thực sự biết nội tình, còn người sau rất có thể chỉ vì thấy Ayanokouji được chủ tịch ưu ái nên mới đặc biệt để ý.

Thế nhưng, so sánh ra thì phía Sakayanagi vẫn phiền phức hơn.

Cứ có cảm giác cô nàng này đang muốn gây chuyện…

Quả nhiên, Sakayanagi mỉm cười, ánh mắt tựa như đã tìm thấy con mồi.

“Hikigaya-kun, thực ra tôi rất muốn có một cuộc đối đầu đúng nghĩa với Ayanokouji-kun, cậu có thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện này không?”

“…Cái ‘giúp đỡ’ mà cậu nói, là giúp cậu đánh bại Ayanokouji, hay là giúp Ayanokouji đánh bại cậu?”

“Ara? Cậu thấy tôi không có cơ hội thắng sao?”

“Còn phải xem là ở phương diện nào.”

Nếu chỉ xét về đối đầu giữa các lớp, Ayanokouji hiện tại e là khó mà thắng nổi. Dù cá nhân cậu ta có mạnh đến đâu, nhưng binh lính dưới trướng, tức là đám học sinh lớp D, thực sự quá yếu kém. Hơn nữa, đến lúc đó liệu có ai nghe theo chỉ huy của cậu ta không, và hiệu quả thực thi sẽ ra sao, tất cả đều là ẩn số.

Tuy nhiên, Sakayanagi cũng không phải nắm chắc phần thắng. Đặc biệt là trong những tình huống cô không thể tự mình chỉ huy, ví dụ như đại hội thể thao, lớp A có thể phát huy được bao nhiêu thực lực vẫn là một dấu hỏi lớn.

Hơn nữa, thể chất của Ayanokouji thuộc hàng quái vật, nếu có thể mời được Kouenji, người cũng bá đạo không kém, ra tay giúp đỡ, thì việc lớp D nghiền nát lớp A cũng không phải là không thể.

Thế nhưng, tất cả những điều này suy cho cùng cũng chỉ là tưởng tượng của Hikigaya.

Nói cho cùng, con cá mặn Ayanokouji đó sẽ chẳng đời nào dùng hết thực lực, cậu ta dường như đang đắm chìm trong việc vào vai một nam sinh cấp ba bình thường.

Dù rằng tôi chẳng thấy cậu ta vui vẻ chút nào…

“Cũng đúng.” Sakayanagi khẽ gật đầu. “Nhìn vào hiện trạng của lớp D, Ayanokouji-kun dường như không có ý định ra tay. Thắng một trận như vậy cũng chẳng vẻ vang gì... Không biết đến bao giờ mới có cơ hội đây.”

Nói rồi, cô còn thở dài một hơi đầy tiếc nuối.

Cô nàng này hiếu chiến đến mức nào vậy?

Hikigaya không hề thấy việc đối đầu với Ayanokouji là một chuyện hay ho. Dù đã nhận lời thỉnh cầu của tiểu thư Haruno, đối sách mà cậu áp dụng vẫn là hoàn toàn phớt lờ cậu ta.

Đối mặt với một kẻ nguy hiểm, tránh voi chẳng xấu mặt nào.

Đặc biệt là với một kẻ khó lường như vậy.

Thực ra, lần trước khi bị Horikita gọi đến, Hikigaya đã giật mình khi thấy Ayanokouji cũng có mặt ở đó, chỉ vì để không bị phát hiện nên mới cố gắng tỏ ra thản nhiên.

Bởi vì theo như phỏng đoán của Hikigaya, với tư cách là một ‘nam sinh cấp ba bình thường’, việc giúp đỡ học sinh yếu kém ôn tập không có vấn đề gì, cũng có thể đổ lên đầu Horikita.

Thế nhưng, hành động chủ động đề xuất mua điểm số đã vượt ra ngoài phạm trù của một người bình thường.

Quả nhiên là một tên zâm ngầm.

…Không, nói gã là đồ zâm ngầm đã là tâng bốc gã rồi.

Tóm lại, Hikigaya ngày càng không muốn dính dáng đến Ayanokouji. Gã đó rõ ràng trong thâm tâm chẳng coi ai ra gì, thế mà vẫn ngấm ngầm giúp Sudou, một hành động kỳ quặc đến mức cái thú ‘quan sát con người’ của cậu cũng phải chào thua.

Cái tổ chức bí mật đó rốt cuộc đã đào tạo ra thứ quái vật gì vậy?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận