Gần đây, trường Trung học Koudo Ikusei vừa trải qua một biến cố lớn.
Học kỳ mới vừa bắt đầu, ngoài những lời chào hỏi thông thường, chủ đề được các học sinh bàn tán sôi nổi nhất chính là biến cố ấy.
“Chào buổi sáng, Hikigaya-kun. Học kỳ hai này cũng nhờ cậu giúp đỡ nhiều nhé.”
“...Chào buổi sáng.”
Vừa bước vào lớp D và ngồi xuống chỗ của mình, Hikigaya đã nhận được lời chào từ Matsushita ngồi bàn bên. Chỉ là, nụ cười của cô không hiểu sao lại phảng phất một áp lực vô hình.
Cảm giác như tâm trạng cô ấy không được tốt cho lắm… Lẽ nào là do cô nàng đang chê kỳ nghỉ hè quá ngắn?
Nếu đúng là vậy thì tớ cũng đồng cảm.
Kỳ nghỉ hè tuy nói là một tháng, nhưng thực chất chỉ có hai tuần xả hơi, còn lại nửa tháng là dành cho kỳ thi đặc biệt.
Đúng là lừa đảo mà.
“Hikigaya-kun, cậu không có gì muốn nói với tớ à?” Matsushita mỉm cười hỏi.
“Ý cậu là… à, về việc Ike Kanji bị đuổi học, Hội học sinh đã đăng trên diễn đàn…”
“Chuyện đó sao cũng được!”
…Này này, một cô gái ngoan không nên nói thế đâu nhé.
Hikigaya vừa định đáp lại một cách đầy khách sáo thì đã bị Matsushita mất kiên nhẫn ngắt lời.
Cô nàng này lại có thể thản nhiên nói ra những lời lạnh lùng như vậy, rằng chuyện bạn cùng lớp bị đuổi học cũng chẳng sao cả…
Nhưng nghĩ lại cũng phải. Tuy Ike đã bị đuổi học, nhưng xét cho cùng, nguyên nhân của sự việc hoàn toàn không có điểm nào đáng thông cảm, đặc biệt là với các bạn nữ, chắc chắn họ càng căm ghét hành vi này.
Dù vậy, đảo mắt một vòng, cậu thấy tâm trạng của mọi người trong lớp dường như không bị ảnh hưởng, ai nấy vẫn đang vui vẻ trò chuyện.
“Vậy rốt cuộc cậu muốn nói gì á?”
“...Cậu đừng nói là đã quên mất lời hẹn của chúng ta rồi nhé.”
“Lời hẹn?” Hikigaya ngơ ngác chớp mắt, “Nếu cậu nói đến chuyện mời ăn cơm, thì tớ nhớ là mình đâu có nhận được liên lạc nào từ cậu?”
Nói rồi, cậu mở điện thoại lướt qua lịch sử cuộc gọi, còn đưa cho Matsushita xem.
“Thấy chưa, đúng là không có mà?”
“Khoan đã, sao lại mặc định là tớ phải liên lạc với cậu? Chuyện này… chuyện này thường phải do con trai chủ động chứ?”
Đối mặt với lời phản kháng lí nhí của Matsushita, Hikigaya vẫn giữ vẻ bình thản.
“Chuyện này không liên quan đến giới tính. Chỉ là vì cậu hướng ngoại, còn tớ thì không, nên tớ không muốn đột ngột làm phiền cậu.”
“…Ể?”
“Cậu thử nghĩ mà xem,” Hikigaya giải thích với vẻ mặt chân thành, “Kỳ nghỉ hè gần như ngày nào cậu cũng có hẹn với bạn bè. Tớ không biết lúc nào cậu rảnh, lỡ làm phiền đến kế hoạch của cậu thì không hay. Trong trường hợp đó, đương nhiên để cậu chủ động liên lạc với tớ là hợp lý nhất.”
Nói rồi, cậu còn bồi thêm một câu: “Dù sao thì ngoài việc của Hội học sinh, tớ gần như chỉ ở lì trong phòng. Đương nhiên là tớ nên phối hợp với lịch trình của cậu rồi.”
Ừm, về cơ bản thì đúng là như vậy.
Lần đi cùng Kushida là để mua quà sinh nhật cho Inogashira, với Kamuro chỉ là tình cờ gặp mặt, còn với Ichinose là vì chuyện của lớp A… dù cuối cùng lại bị cô ấy cho leo cây.
Chỉ riêng Shiina là do Hikigaya không chịu nổi áp lực nên đã chủ động mời, nhưng cũng bị cắt ngang giữa chừng.
“Ơ? Khoan đã, cách nói này của cậu có hơi…”
Matsushita bị nói cho ngẩn cả người. Sao nghe một hồi, lại thành lỗi của cô rồi?
“Thực ra, nếu cậu không chủ động nhắc, tớ còn tưởng cậu quên rồi cơ.”
“Sao mà quên được chứ.” Matsushita nói với giọng có chút oán trách, “Người ta mong chờ lắm đấy… Tóm lại, trước khi cậu thực hiện lời hứa thì nó vẫn còn hiệu lực!”
“Rồi rồi.” Hikigaya đáp qua loa.
Chỉ là một bữa cơm thôi mà, có phải mời không nổi đâu.
Thật tình… cô nàng này cũng ham ăn quá đi!
Trong lúc hai người đang nói chuyện, gần đó bỗng vang lên một tiếng hét lớn.
“Là ai! Là ai đã làm chuyện này!”
Quay đầu nhìn lại, không ngờ lại là Hirata.
Cậu ta đang đứng ở vị trí vốn là của Ike, lớn tiếng chất vấn những người xung quanh.
Vì đã bị đuổi học, bàn của Ike đã sớm bị dọn đi. Nhưng không biết ai lại đặt một bình hoa cúc trắng vào chỗ trống đó… Trò đùa này thật sự quá đáng. Ike đâu có chết, cậu ta chỉ bị đuổi học vì tội quay lén phòng thay đồ nữ thôi mà.
Dù xét về mặt xã hội, gã này đúng là tiêu đời thật, nhưng bày ra trò đùa ác ý thế này thì vẫn không ổn chút nào.
Dù sao đi nữa, cũng không nên tùy tiện lãng phí điểm cá nhân.
“Hirata-kun, cậu nổi giận làm gì chứ, chỉ là một trò đùa nhỏ thôi mà.”
“Đúng đó, gã đó đáng đời lắm.”
“Cậu ta không còn là bạn học của chúng ta nữa, đây cũng không tính là bắt nạt đâu nhỉ?”
Những học sinh khác đều không mấy để tâm đến chuyện này, vẫn cứ cười cười nói nói.
Ngay cả khi Ike có mối quan hệ tốt với các bạn nam trong lớp, nhưng khi xảy ra chuyện đáng hổ thẹn thế này, sẽ không có ai đứng ra nói giúp cậu ta.
Huống hồ gã đó đã bị đuổi học, không cần thiết phải vì một “người chết” mà đắc tội với người khác. Nói đúng hơn là bọn họ còn đang vội vàng cắt đứt quan hệ, chỉ muốn đạp thêm một cú để tỏ rõ sự trong sạch của mình.
Ngay cả Yamauchi và Sudou cũng chỉ im lặng hơn bình thường, chứ không hề có ý kiến gì về hành động của những người khác.
“D-Dù sao đi nữa! Làm như vậy là không đúng!”
Cũng chỉ có người tốt đến ngốc nghếch như Hirata mới ra mặt bất bình, nhưng ngay cả cậu ta cũng không thể biện hộ cho Ike được.
Bởi lẽ chuyện này đã bị phía nhà trường điều tra rành mạch, trực tiếp mời phụ huynh đến đưa người đi rồi.
May mà vẫn còn là trẻ vị thành niên, nếu không bị khởi tố cũng chẳng có gì lạ.
Hirata dọn bình hoa đi, sau đó im lặng ngồi vào chỗ của mình, mặc cho người khác bắt chuyện thế nào cũng không để ý.
Dần dần, không khí trong lớp bắt đầu trở nên nặng nề.
Tình trạng này kéo dài mãi cho đến khi chuông vào lớp vang lên và Chabashira-sensei bước vào phòng học để bắt đầu buổi sinh hoạt.
“Từ hôm nay sẽ là học kỳ hai. Đầu tiên, có một chuyện cần thông báo cho các em, nhưng nhìn biểu cảm của các em, chắc hẳn đều đã biết rồi nhỉ.”
Ngay cả những học sinh không đọc thông báo cũng đã được những người xung quanh cho hay từ sáng sớm.
“Thưa cô, tại sao trước khi đuổi học Ike-kun, nhà trường lại không thông báo trước cho bọn em ạ?”
Hirata vẫn chưa từ bỏ, cậu ta dường như cho rằng vẫn có thể tìm ra cách giúp Ike không bị đuổi học.
“Bởi vì không cần thiết.” Chabashira-sensei lạnh nhạt nói, “Hành vi của Ike đã vi phạm nghiêm trọng nội quy nhà trường. Đừng tưởng điểm cá nhân thật sự vạn năng… Cứ lấy một ví dụ cực đoan, giả sử các em giết người, liệu trả điểm cá nhân là có thể thoát tội sao? Nguyên tắc ở đây là như nhau cả thôi.”
“Nhưng mà…”
Đối mặt với lời lẽ đanh thép này, Hirata nghĩ mãi cũng không nói được lời nào, cuối cùng chỉ đành hậm hực ngồi xuống.
Tiếp đó, các học sinh khác cũng bắt đầu giơ tay đặt câu hỏi.
“Chabashira-sensei, trong thông báo ghi Ike là chủ mưu, nhưng tại sao không công bố tên của những kẻ đồng phạm ạ?”
“Đây là phán quyết của nhà trường, tôi không có quyền can thiệp.”
Câu trả lời này khiến người ta vô cùng bất mãn. Theo lẽ thường, đồng phạm cũng nên bị trừng phạt, bởi bọn họ đã khiến điểm lớp bị trừ sạch.
Ít nhất cũng phải công bố tên của họ ra.
Có lẽ nhà trường đã cân nhắc đến khả năng xảy ra bắt nạt nên mới che giấu thông tin này.
Tuy nhiên… Hikigaya lại có suy nghĩ khác về chuyện này.
Dù chỉ là suy đoán, nhưng cậu luôn cảm thấy cách xử lý của nhà trường đối với chuyện này có phần quá dè dặt.
Theo kế hoạch ban đầu, chủ mưu sẽ bị đuổi học, đồng phạm bị cảnh cáo. Nhưng cuối cùng, chỉ có chủ mưu bị đuổi học, còn những kẻ đồng phạm kia ngay cả danh tính cũng được bảo vệ.
Sở dĩ có sự thay đổi này, liệu có phải là vì… Ayanokouji?
Từ lần đầu thảo luận về Ayanokouji với Sakayanagi, Hikigaya đã đoán rằng Chủ tịch Hội đồng quản trị của ngôi trường này hẳn phải có quan hệ với Ayanokouji, nếu không thì một kẻ không rõ lai lịch như cậu ta không thể nào nhập học được.
Nếu thật sự có Chủ tịch Hội đồng quản trị bao che, tùy vào tình hình mà mọi chuyện sẽ rất phiền phức đây.
Haizz… Thôi vậy, bây giờ nghĩ những chuyện này cũng vô ích.
“Được rồi, chuyện này đến đây thôi. Ngoài ra, phải chúc mừng các em, sau mấy tháng nỗ lực, điểm lớp của các em lại quay về vạch xuất phát một cách mỹ mãn.”
Lời của Chabashira-sensei có phần chói tai, nhưng không hề mang giọng điệu chế nhạo.
Có lẽ trong mắt cô, việc dùng hai trăm điểm để đuổi một kẻ vô dụng không phải là chuyện xấu, thậm chí còn có thể răn đe những học sinh khác. Hơn nữa, trong trường hợp thông thường phải tốn đến ba trăm điểm, tính ra thì vụ trao đổi này còn có lời chán.
Thực tế, học sinh lớp D cũng không có phản ứng gì lớn với chuyện này. Một là đã biết trước, hai là do hợp đồng với Ryuuen, bọn họ vốn dĩ đã không nhận được điểm cá nhân.
Dù có bị trừ hay không cũng đều phải sống cảnh nghèo khó, nên cũng không mấy bận tâm.
Ngoại trừ lớp D, ba lớp còn lại đều không có vi phạm nào trong kỳ nghỉ hè, do đó điểm lớp vẫn giữ nguyên như sau kỳ thi ưu đãi.
Lớp A của Ichinose là một nghìn một trăm ba mươi ba điểm, lớp B của Ryuuen là bảy trăm tám mươi tám điểm, và lớp C của Sakayanagi là bảy trăm hai mươi bốn điểm.
Nhìn chung, nếu quay lại thời điểm đầu tháng Năm khi hệ thống S chính thức được công bố, e rằng không ai có thể tưởng tượng được cục diện sẽ phát triển thành như ngày hôm nay.
Còn về phần Hikigaya, sáng nay cậu cũng đã nhận được khoản điểm cá nhân của tháng này đúng hẹn.
Kỳ nghỉ hè vì ra ngoài gặp Komachi cùng các khoản chi tiêu khác đã dùng hết gần sáu trăm nghìn, còn lại hơn hai triệu bốn trăm nghìn.
Theo hợp đồng của cậu với lớp B, số tiền hiện tại là một triệu năm trăm bảy mươi sáu nghìn, Ryuuen còn phải chuyển riêng cho cậu ba trăm nghìn. Ngoài ra, hợp đồng với lớp C là một triệu một trăm nghìn.
Phần thu nhập cố định hàng tháng này là hai triệu chín trăm bảy mươi sáu nghìn.
Thêm vào đó, còn có phần thưởng một triệu từ kỳ thi ưu đãi, và hai trăm nghìn mà Sudou đã hứa trả.
Tất cả cộng lại, số điểm cá nhân trên người Hikigaya xấp xỉ sáu triệu năm trăm tám mươi nghìn, không tính số lẻ.
Nói mới nhớ, nạn nhân lớn nhất của sự việc lần này hình như là Ryuuen thì phải.
Theo hợp đồng của hắn với lớp D, mỗi tháng lớp D phải cống nạp tám trăm nghìn, nhưng vì điểm lớp không đủ… hắn thậm chí đến hiện tại chỉ mới nhận được ba trăm sáu mươi tư nghìn của tháng Tám, còn tháng này thì thành con số không.
Nghĩ thôi đã thấy hơi buồn cười.
Thế mới nói, muốn “xén lông cừu” cũng phải chọn đúng đối tượng.
…
Buổi học chiều biến thành một buổi sinh hoạt lớp kéo dài hai tiếng.
Chabashira-sensei vừa đến phòng học đã bắt đầu phát tài liệu và giải thích.
“Trong vòng một tháng từ tháng Chín đến đầu tháng Mười của học kỳ hai, để chuẩn bị cho hội thao, số tiết thể dục sẽ tăng lên. Các em phải giữ kỹ thời khóa biểu mới mà tôi vừa phát. Ngoài ra, tài liệu về hội thao cũng sẽ được phát kèm, hãy xem cho kỹ.”
Không ngờ ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ hè đã nhận được tin tức tuyệt vọng thế này… Đùa thôi.
Hikigaya đã biết trước chuyện này từ lâu. Dù sao thì năm nào hội thao cũng được tổ chức vào khoảng thời gian này, nên cậu đã tuyệt vọng từ lâu rồi.
Thời cấp hai, cậu còn từng làm ủy viên ban tổ chức, ngoài mệt mỏi và phiền phức ra thì chẳng có cảm nhận nào khác.
Với thể chế của ngôi trường này, hội thao ở đây e rằng sẽ chỉ càng phiền phức hơn.
Tuy đã chăm chỉ rèn luyện thân thể dưới sự huấn luyện của hội trưởng, cũng nắm được vài kỹ năng chiến đấu, nhưng đó là để chạy trốn và tự vệ, chứ không phải để cống hiến cho lớp.
Dù sao thì lần này cũng sẽ chủ yếu lười biếng cho qua chuyện.
Người có suy nghĩ này không chỉ có một mình Hikigaya. Nghe thấy hai chữ “hội thao”, một bộ phận học sinh không giỏi thể thao đã bắt đầu kêu than.
“Ngoài ra, trang chủ của trường cũng đã công bố chi tiết về sự kiện, nếu cần thì có thể lên đó tra cứu.”
“Thưa cô, đây cũng là một trong những kỳ thi đặc biệt sao ạ?” Kushida đột nhiên giơ tay hỏi.
Vốn dĩ chuyện này nên do Hirata, người quan tâm đến lớp nhất, phụ trách, nhưng bây giờ cậu ta đang rơi vào trạng thái nửa tự kỷ.
Mong là cậu ta không sao.
“Hiểu thế nào là tùy các em, nhưng chắc chắn nó sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đến điểm của các lớp.”
Chabashira-sensei vẫn như mọi khi đưa ra một câu trả lời mơ hồ, nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ là bị trừ điểm mà thôi.
Điều này khiến những học sinh không giỏi thể thao càng kêu gào thảm thiết hơn, nhưng họ dường như đã quên rằng bây giờ lớp D đã chẳng còn gì để mất.
Ngay cả khi vì bản thân mà khiến lớp bị trừ điểm, cũng sẽ không gây ra tổn hại thực chất nào.
Thế nên người ta mới nói ‘chân đất không sợ mang giày’.
“Tuyệt vời!”
“Cuối cùng cũng đến lúc ta thể hiện tài năng rồi!”
Ngược lại, Sudou và một số ít học sinh giỏi thể thao lại tỏ ra vô cùng hứng khởi với hội thao sắp tới.
Thiệt tình, sao phải máu lửa thế chứ… có phải đang đóng phim thể thao đâu.
Hikigaya nhàm chán lật xem tài liệu. Đúng như cậu đã nghĩ, hội thao của cái trường chết tiệt này quả nhiên có rất nhiều quy tắc phiền phức.
“Những người đã xem tài liệu chắc cũng phát hiện ra rồi.” Chabashira-sensei đột nhiên lên tiếng, “Hội thao lần này áp dụng hình thức thi đấu chia tất cả các khối thành hai đội. Lớp D các em được xếp vào Đội Đỏ, và lớp A cũng sẽ tham gia với tư cách Đội Đỏ. Nói cách khác, trong suốt thời gian diễn ra hội thao, lớp A sẽ là đồng đội của các em.”
Còn lớp B và lớp C thì trở thành Đội Trắng, hội thao sẽ diễn ra theo thể thức Đội Đỏ đối đầu Đội Trắng.
Chuyện này khiến rất nhiều bạn học trong lớp kinh ngạc. Không ngờ lần này lại là thi đấu đồng đội, hơn nữa còn là hình thức hợp tác khác với kỳ thi ưu đãi trên tàu, một sự hợp tác vượt qua cả khối lớp.
“Các em xem trước kết quả mà hội thao sẽ mang lại. Tôi không định giải thích nhiều lần, hãy nghe cho kỹ đây.”
Chabashira-sensei khẽ gõ lên tài liệu, chỉ cho mọi người những điểm cần chú ý.
Tuy nói vậy, nhưng Hikigaya lại cảm thấy chẳng có gì đáng để bận tâm.
Phần thưởng của hội thao lần này khá là keo kiệt. Đầu tiên là cuộc đối đầu giữa Đội Đỏ và Đội Trắng, đội thua sẽ bị trừ một trăm điểm lớp mỗi lớp, đội thắng chỉ đơn giản là không bị trừ điểm.
Ngoài ra, mỗi khối lớp còn có một bảng xếp hạng riêng. Lớp giành được vị trí thứ nhất về điểm tổng hợp sẽ nhận được năm mươi điểm lớp, lớp thứ hai không thay đổi điểm, lớp thứ ba sẽ bị trừ năm mươi điểm, còn lớp thứ tư sẽ bị trừ một trăm điểm.
Nói đơn giản, trong trường hợp tốt nhất, một lớp cũng chỉ có thể nhận được năm mươi điểm, còn trong trường hợp xấu nhất sẽ bị trừ hai trăm điểm.
Nhưng đối với một số lớp mà nói, có bị trừ thêm bao nhiêu nữa cũng chẳng sao.
Cũng như đã nói, lớp D hiện tại chẳng còn gì để mất.


1 Bình luận