Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 202: Siêu việt (3)

3 Bình luận - Độ dài: 2,855 từ - Cập nhật:

“Nghe cho rõ, nhóc con.”

Lời Christoph ngắn gọn, dứt khoát. Lão già vừa nãy còn đang cười khùng khục một mình, giờ đây lại tự nhiên nghiêm mặt lại như chưa từng có gì xảy ra.

“Ta chẳng biết cậu là thằng vớ vẩn nào mà dám tới đây ba hoa chích chòe.”

“…”

“Nhưng nhìn cậu, ta đoán chắc cậu cũng có tí tự trọng. Đúng chứ? Chắc trong Đại chiến vừa rồi cũng chém được vài con quái nên mới dám đứng thẳng người trước một trong ‘Ngũ Đại Siêu Việt’.”

Yu Jitae không trả lời.

Bởi hiện tại, hiệp hội đang gặp một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

“Có phải cậu đang nghĩ thế này không? Bọn không tên tuổi ngày xưa ngang tầm với cậu, giờ nhờ leo lên lưng Hiệp hội mà vênh váo tự đắc. Nếu không có Hiệp hội, thì chúng nó cũng chỉ như cậu thôi. Ý đại khái như thế?”

Nguyên nhân dẫn đến sự diệt vong hoàn toàn của Trái Đất trong Đại chiến thứ hai sắp tới—

“Đừng có hỗn.”

—là vì họ cứ mãi sống trong quá khứ.

“Ta, Christoph Freeman, là anh hùng của Đại chiến. Một trong ‘Ngũ Đại Siêu Việt’.”

Bọn họ nhìn hiện tại bằng ánh mắt của quá khứ, và dù có nhìn thấy tương lai cận kề, cũng không thể nào thay đổi được lối nhìn đó.

Đó là cảm xúc ăn sâu vào lòng những ai từng cùng nhau trải qua khổ đau trong chiến tranh. Không chỉ mỗi lão anh hùng này, mà cả Antonio Jefferson – Chủ tịch – và BM cũng y hệt.

Nếu muốn, Yu Jitae hoàn toàn có thể bóp nát cổ lão già này ngay lập tức.

Nhưng làm vậy sẽ khiến anh bị coi là mối đe dọa không thể kiểm soát, kéo theo hàng loạt hệ lụy phiền phức. Kẻ hồi quy suy tính hàng loạt phương án, cuối cùng chọn tạm thời bỏ qua.

“Hết chuyện để nói rồi à?” Nghe Yu Jitae hỏi, Christoph bật cười, giọng trầm và đều.

“Thanh niên đúng là… Hnn? Tuổi trẻ thật tốt. Dám sủa mà chẳng biết trời cao đất dày. Ngày xưa ta cũng vậy thôi.”

“Vậy để tôi sủa thêm tí nữa. Một anh hùng vĩ đại của Đại chiến mò tới tận đây rồi nói, ‘Tao ghét mày. Tao sẽ bắt nạt mày. Vì tao là nhất.’ Thứ như vậy… đến con tôi còn không làm. Ông nên biết xấu hổ đi.”

Giọng Yu Jitae nhạt như nước lã, nhưng lại khiến lão già cười phá lên. Lần này là tiếng cười thật sự, không hề có vẻ chế giễu.

Song ngay sau đó, khi gương mặt lão nghiêm lại, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

“Nếu ta trẻ hơn mười tuổi, ta đã túm cổ cậu từ nãy rồi. Nhóc con.”

Kẻ hồi quy lặng lẽ nhớ lại chuyện đã xảy ra cách đây mười năm, trước khi trả lời.

“Không phải.”

“Hử?”

Một câu nói hững hờ, như đặt dấu chấm hết cho cuộc trò chuyện.

“Nếu là mười năm trước, ông đã chết rồi.”

--------------------------------------------

“Thôi thì… cố mà làm cho tốt.” Sau một hồi im lặng, Christoph chỉ để lại một câu rồi rời khỏi phòng. Sát khí của lão vẫn chưa tan hết, khiến không khí trong phòng chao đảo bất thường.

Có lẽ… lý do mà con người sống dựa vào niềm kiêu hãnh, là một trong ‘Ngũ Đại Siêu Việt’ ấy không ra tay ngay, là vì bản năng mách bảo lão.

Vô thức, Christoph đã nhận ra: tốt nhất là đừng dính dáng tới kẻ trẻ tuổi kia.

Dù sao, cuộc đối thoại cũng đã kết thúc tại đó.

Ngày hôm sau, một báo cáo từ ‘One’ khiến toàn bộ trung tâm chỉ huy chấn động. Nội dung xoay quanh khả năng rất cao về sự xuất hiện của một Dungeon cấp SS+ tại miền Nam Amazon.

Trên thực tế, chỉ riêng một Dungeon SS+ thôi vẫn chưa đủ khiến Hiệp hội chao đảo như vậy. Điều khiến họ lo ngại chính là vị trí xuất hiện.

Một đội quân tạm thời được thành lập để tiến hành điều tra.

“Chúng ta có nên tới Trung tâm chỉ huy chính không?”

Ngày hôm đó, Yu Jitae, phân thân 1 và Kang Ahjin bận túi bụi để gom người từ nhiều đơn vị khác nhau. Tuy nhiên, số đơn vị sẵn sàng hỗ trợ lại cực kỳ ít ỏi. Đa phần chỉ trả lời những câu đại loại như:

“Không rõ lắm. Để bọn tôi cân nhắc thêm.”

“Lịch trình bọn tôi kín tới sang năm rồi.”

“Khó xử thật…”

Nếu muốn, Yu Jitae hoàn toàn có thể ép buộc họ, thậm chí chỉ cần tạo chút áp lực là một số đơn vị sẽ phải đổi ý. Nhưng anh không làm vậy.

“Bên tôi cũng không được tiếp nhận tốt… Tôi xin lỗi.” Kang Ahjin cúi đầu, mặt mày rầu rĩ. Yu Jitae chỉ phẩy tay qua loa.

Người gom được nhiều binh nhất là Antonio Jefferson – nhờ uy tín tại Trung tâm chỉ huy chính. Tối hôm đó, một người được chỉ định làm cố vấn tạm thời cho lực lượng ‘Vệ binh Nam Amazon’ tìm tới họ.

“À phải rồi, chắc anh cũng biết rồi… Bản báo cáo lần này đúng là quá đột ngột.” Vị cố vấn lên tiếng, giọng lộ rõ vẻ lo lắng.

“Nếu lỡ có chuyện gì sai lệch, sẽ có người phải chịu trách nhiệm vì điều động lực lượng của Hiệp hội. Nhất là khi căn cứ chỉ là bằng chứng gián tiếp. Nếu không phải ngài Jefferson cương quyết thì đội quân này đã chẳng được thành lập rồi.”

“Xin đừng lo. Mọi trách nhiệm, tôi sẽ gánh vác.” Phân thân 1 đáp lời.

“Hmm… Nghe vậy thì tốt rồi. Nhưng ngay cả thế, chắc vẫn khó mà tập hợp đủ quân như cậu mong muốn.”

“Có lý do cụ thể nào sao?”

“Còn gì nữa? Thâm niên của cậu quá ngắn, ai mà dám tin tưởng rồi xông vào chiến trận cùng cậu?”

“Đó là quan điểm của phòng chỉ huy số 5?”

“Cái gì? Oi—! Cái thái độ đó là không ổn đâu. Tôi thì không câu nệ hình thức nên cho qua, nhưng lời đó đủ để cậu gặp rắc rối rồi đấy. Trong Hiệp hội này có nhiều tai mắt lắm. Đừng nói mấy câu đó ở nơi khác.”

“Tôi xin lỗi. Tuy nhiên, nếu khó khăn quá thì cũng không cần phải huy động quá mức.”

Vị cố vấn gật đầu, rồi hỏi lại:

“Dù là Dungeon SS+ cũng vậy sao?”

“Vâng. Có thể xoay xở được bao nhiêu là đủ rồi.”

“Vậy thì… dù Dungeon đó thật sự xuất hiện như cậu nói, có lẽ cũng không thành vấn đề nếu số lượng siêu nhân không đủ để tiêu diệt nó. Họ vẫn có thể rút lui an toàn, và khi chuyện thực sự xảy ra, Hiệp hội sẽ chủ động tăng viện. Bảo vệ lá phổi của hành tinh là trách nhiệm của Hiệp hội mà. Nhưng mà này…”

Ông ta nghiêng đầu, nhìn ba người với vẻ khó hiểu.

“Ba người các cậu kỳ lạ thật đấy.”

“Ý ông là gì?”

“Không tò mò chút nào về phần thưởng à?”

“Bọn tôi không cần.”

“Hoho. Không cần phần thưởng cơ à… Bộ mấy người là mấy vị ‘cứu tinh’ gì đó sao?”

“Nếu bọn tôi thật sự cần tài nguyên hay danh vọng, thì sau chiến tranh đã chẳng sống lặng lẽ như vậy. Cái gì được cho thì nhận, nhưng chẳng cần phải đòi hỏi.”

Lời phân thân 1 khiến cố vấn kia mở to mắt kinh ngạc.

Thật ra, với Yu Jitae, danh vọng hay tài nguyên đều có thể có bất kỳ lúc nào nếu anh muốn. Phân thân 1 chỉ đang diễn đúng vai trò trong kịch bản. Tuy vậy, cách nói đó lại khiến đối phương thêm thiện cảm.

“Thú vị thật… Dù biết các cậu sống ẩn dật sau chiến tranh, nhưng mà sống mà không có lòng tham thì sao mà… có động lực để mạnh hơn chứ?”

Câu nói đó là một cách hỏi vòng vo về khát vọng của họ.

“Chỉ cần không có ai phải chết là được.”

Phân thân 1 trả lời – ẩn ý rằng chỉ cần ngăn chặn được hồi quy là đủ.

“Hmm. Nói năng cứ như một ‘anh hùng’ ấy…”

Hiểu sai ý, vị cố vấn tròn mắt thán phục.

Nhưng dù có một chỉ huy cảm thấy thiện cảm đi nữa, thì nghi ngờ trong Hiệp hội vẫn không hề giảm bớt.

Một ngày nữa trôi qua, chỉ còn 5 ngày trước khi sự kiện diễn ra. Trong lúc đội quân vẫn đang được tập hợp, Jefferson tìm đến Yu Jitae sau khi hoàn tất công việc.

“Được bao nhiêu người rồi?”

“Vẫn đang gom. Đội không quân đặc biệt số 10. Đội chống quái vật Lamia. Biệt đội bắn tỉa SS ‘DAN’. Quân đoàn số 3 của trung tâm chỉ huy trung ương… Tính hết lại thì hiện có khoảng 120 người.”

“120 người cho một Dungeon SS+ à. Chà, họ đúng là keo kiệt thật.”

“Chỉ gom được từng đó cũng đã rất khó rồi.”

“Có ranker nào không?”

“Hạng 37, 66, 91 và 181. Ngoài ra còn có Ohn Sung-o tham gia với tư cách cá nhân. Mấy người kia đều không hài lòng, nhưng do thuộc quyền quản lý của trung tâm chỉ huy nên tôi mới ép được vào.”

Nói xong, Jefferson quay sang hỏi Kang Ahjin, đang ngồi cạnh Yu Jitae.

“Phía phòng chỉ huy số 5 thì sao?”

“À, không ạ. Tôi rất xin lỗi… Tôi đã nhiều lần đề xuất nhưng đều bị phớt lờ.”

“Khng.”

Jefferson đảo mắt rồi nhìn Kang Ahjin với vẻ khó chịu.

“Cô kia. Ra ngoài một lát.”

Kang Ahjin mở to mắt ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu không chút do dự.

“Vâng, thưa ngài.”

Khi cô rời khỏi phòng làm việc, Jefferson nhìn theo, rồi quay sang mở lời với vẻ mặt có phần cứng nhắc.

“Season.”

“Nói đi.”

“Tôi muốn bàn một chút về tương lai.”

“Muốn biết gì?”

“Thực lòng thì… đến giờ tôi vẫn chưa thực sự cảm nhận được việc một mê cung cấp SS+ sắp xuất hiện.”

“Rồi sao?”

“Nhưng nếu nó thực sự xuất hiện, thì sau đó cậu tính thế nào? Theo những gì cậu tiên đoán, tương lai sẽ là ba khe nứt cấp SSS+ lần lượt lộ diện. Xét đến tính chất gián đoạn và đối ứng của các khe nứt, chắc chắn chúng sẽ không mở ra ở cùng một nơi. Nếu cả ba bung ra khắp thế giới thì…”

Giữa chừng, Jefferson khẽ nhăn mặt. Yu Jitae liếc nhìn cánh cửa mà Kang Ahjin vừa bước ra, rồi quay lại.

“Hiệp hội cũng sẽ không thể ngăn chặn mà không chịu tổn thất.” Jefferson tiếp tục.

“Phải.”

“Đại Thảm Họa” kia—sức mạnh của nó tương đương với ba con rồng trưởng thành hợp lực, và đội quân do nó chỉ huy sẽ lớn gấp ba lần đại chiến Đông Á năm nào.

“Nếu những gì cậu nói là thật, thì các mê cung cấp SSS+ sẽ rải rác khắp thế giới vì sự nhiễu loạn không gian. Khi đó, việc tập hợp tất cả lại một chỗ để giảm thiểu thương vong là cần thiết.”

Lời nói Jefferson đã chạm trúng điểm mấu chốt.

“Nhưng ai đủ khả năng làm chuyện đó? Đó đâu phải mấy khe nứt tầm thường mà là mê cung cấp SSS+ cơ mà?”

Tiếng thở dài của hắn là điều dễ hiểu. Nhưng đó là vì hắn không biết rằng mụ phù thủy tên "Valentine" hoàn toàn có thể thay đổi cả toạ độ của mê cung cấp SSS+.

“Có cách rồi. Mà thật ra kế hoạch cho việc đó đã bắt đầu rồi.” Yu Jitae đáp.

“Gì cơ? Kế hoạch gì mà hay dữ vậy?”

“Chúng ta sẽ mời mụ phù thủy đó.”

“Xin lỗi? Phù thủy… đừng nói là cậu đang nhắc đến Valentine, cái bà cáo già lập dị đó đấy chứ?”

Gọi chủ tịch Hiệp hội đời trước là “cáo già” nghe thì hỗn, nhưng với bà ta thì hoàn toàn xứng đáng.

“Phải.”

“Thế tức là… cái người tên ‘One’ thực sự tìm ra được vị trí của mụ ta?”

“Ừ.”

“Trời đất… Nhưng mà, ngay cả khi tìm ra rồi, bước tiếp theo mới là vấn đề. Mụ phù thủy đó… Valentine là một người rất đáng sợ đấy.”

“Không sao đâu. Sẽ không có chuyện gì cả.”

Ngay khoảnh khắc Yu Jitae vừa dứt lời—

“Uuhh? Uaangg?! Uuuuuhhkk…!”

Một tiếng hét vang vọng trong tâm trí Yu Jitae. Đó là tiếng gào hoảng loạn của Phân thân số 2, đứa nhân bản trẻ người non dạ.

“…”

Xem ra, vấn đề đã xảy ra thật rồi.

----------------------------------------------

Ba phút trước đó, phân thân 2 đang đổ mồ hôi lạnh như tắm.

“Chuyện gì vậy, cậu nhóc.”

Hơi thở mang theo hương thơm da thịt nồng nàn phảng phất trong không khí như khiến não cậu trống rỗng.

Mình vừa nói tới đâu rồi nhỉ?

Phân thân 2 cố gắng lần lại dòng ký ức.

Đầu tiên là, cậu ta đã nói rằng mình cần sự giúp đỡ của bà ta. Một trận đại chiến sắp bùng nổ, và nếu có thể bẻ cong toạ độ không gian để thay đổi vị trí của các khe nứt, thì sẽ rất hữu ích – đó là những gì phân thân 2 trình bày.

Sau đó thì sao?

Người phụ nữ ấy—kiêu kỳ như một nữ hoàng—cười khẽ.

“Đã mười năm trôi qua kể từ ngày ta bị phế truất. Giờ đây, ta chỉ còn là một bà lão yếu ớt vô năng, vậy mà ngươi lại dám đưa ra yêu cầu quá sức như thế.”

Bà ta kêu ca rằng chuyện này quá khó khăn.

“Ngươi đang bảo ta đem cả mạng sống mình ra đánh đổi cho ngươi sao?”

Một nhiệm vụ cần đến cả sinh mệnh—đó là điều bà ta ngụ ý.

Nhưng, lời lẽ của bà ta lại có chút bất thường. Trong ký ức từ những vòng lặp trước của Yu Jitae, mụ phù thủy đó từng dễ dàng bóp méo cả không gian. Dù đã mất đi danh hiệu Chủ tịch hiệp hội, Valentine vẫn là một trong những kẻ mạnh hàng đầu thế giới. Kẻ từng được xếp hạng số một (World rank) không phải hữu danh vô thực.

“Uhuhu…”

Và nụ cười ấy—

Nụ cười đó cũng kỳ lạ.

Trước đây, bà ta chưa từng nở nụ cười như vậy trước mặt Yu Jitae…

Vậy điều khác biệt giữa mình và "chủ nhân" là gì?

Tại sao bà ta không cười trong các vòng lặp trước, nhưng lại cười với mình?

Sau một hồi suy nghĩ, phân thân 2 nhận ra hai điểm khác biệt. Bản thân cậu – được tạo ra dựa trên Yu Jitae của vòng lặp thứ hai – không có khí chất áp đảo như "ngài ấy".

Và điều còn lại…

“Vậy là đủ rồi, nhóc con.”

Cậu ta chỉ là một Yu Jitae mười lăm tuổi.

“Nhưng mà lạ thật.”

“Lạ gì cơ?”

“Đàm phán là phải có qua có lại. Muốn mua bánh mì thì phải có tiền. Cậu nghĩ sao?”

“Dạ? À… vâng. Tất nhiên là vậy.”

Đôi môi mụ phù thủy cong lên thành một nụ cười, đôi mắt nheo lại lướt nhẹ qua người phân thân 2. Ánh nhìn ấy, vì lý do nào đó, khiến cậu nổi hết da gà.

“Và cậu đang yêu cầu cái giá… là mạng sống của ta. Đúng chứ?”

“Mạng sống? Ơ… không hẳn…”

“Nếu—”

Bà ta cắt lời cậu.

“Nếu cậu muốn lấy mạng sống của ta, thì cậu sẽ đưa lại cho ta thứ gì tương xứng đây?”

“Ờ, ưm… cái đó thì…”

“Không biết?”

“…”

“Không sao. Không sao đâu. Vì cậu vẫn còn nhỏ mà.”

“Dạ…?”

“Cậu có thể bắt đầu học từ những thứ mình chưa biết.”

Những ngón tay dài trắng muốt vươn ra, chỉ thẳng vào phân thân 2. “Uhu. Huhuhu…” Mụ ta bật cười khẽ, ánh nhìn như đang trêu đùa một đứa trẻ đáng yêu.

Rồi, mụ cong ngón tay lại mấy lần, chỉ về phía bông hoa khổng lồ đang nở rộ bên cạnh mình.

“Lại đây nào.”

“Gì cơ ạ?”

“Lại đây. noona sẽ dạy cho cậu những điều mà cậu chưa biết.”

Tim phân thân 2 như rớt xuống tận đáy.

Không.

Cậu không thể lại gần.

Linh cảm về một thảm hoạ cận kề dâng lên như thủy triều.

Giữa lúc ấy, giọng thì thầm ngọt ngào kia vẫn vang lên chầm chậm.

“Sao còn đứng đó vậy, nhóc con?”

Mặt phân thân 2 đỏ bừng như gấc.

“Mau lên…”

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Đói lắm r
Xem thêm
cái giá phải trả
Xem thêm