Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 140: Vị thần hộ mệnh của ta (6)

0 Bình luận - Độ dài: 2,740 từ - Cập nhật:

Quan sát đối thủ, phán đoán hướng di chuyển, tìm kiếm sơ hở.

Chẳng có thứ nào trong số đó.

Yu Jitae lao thẳng tới, vung kiếm [Conviction of Ancient Soldier].

KWAANGG–!

Thanh kiếm bị chặn lại giữa không trung, tia lửa tóe ra dữ dội. Trận đấu bắt đầu, và Yu Jitae buộc phải đối mặt với gương mặt gớm ghiếc của kẻ thù.

Với sức mạnh kinh hoàng đúng tầm một Mid-boss hạng S+, Sword Ghost đẩy bật thanh kiếm của anh. Dù là một kẻ hồi quy đang sống ở vòng lặp thứ tư, Yu Jitae vẫn bị đánh bật một cách dễ dàng.

Không để anh có thời gian lấy lại thăng bằng, Sword Ghost lập tức lao vào. Thanh kiếm tối đen mang dáng dấp của bóng đêm có chiều dài và tầm đánh vô cùng khó đoán. Cứ ngỡ đã đỡ được, nhưng bóng tối ẩn trong lưỡi kiếm lại tràn xuống như móng vuốt dã thú, rạch một đường ngang cổ Yu Jitae. Thân thể cường tráng bị xé toạc.

Anh gạt thanh kiếm ra, rồi nhắm thẳng đầu đối thủ mà chém. Nhưng phần thân dưới của Sword Ghost hóa thành làn khói đen, thoắt cái đã rút xa. Nhát chém từ [Conviction of Ancient Soldier] chỉ bổ trúng khoảng không.

Những chuyển động của nó thật khó lường. Khi tầm mắt còn chưa kịp bắt kịp, Sword Ghost đã ở trên không, ngay phía trên đầu anh.

Sau một vòng xoay trên không trung, nó bổ kiếm xuống. Cả quỹ đạo của nhát chém cũng khác thường.

Chắn được không? Có thể. Nhưng nên chắn không?

Né được không? Cũng có thể. Nhưng có nên không?

Hay là...

Trong khoảnh khắc đưa ra phán đoán, Yu Jitae đâm kiếm ra, đồng thời cản đòn của đối thủ. Không thể đỡ hoàn toàn, lưỡi kiếm đen lướt ngang vai khiến cơ vai trái anh gào thét trong đau đớn.

Tuy nhiên, đòn phản kích có hiệu quả. [Conviction of Ancient Soldier] đã đâm trúng một bên mắt của Sword Ghost.

Nhưng chính điều đó lại trở thành vấn đề. Bởi vốn dĩ mắt nó đã rỗng, nên đòn đánh không gây sát thương thật sự. Thay vào đó, thanh kiếm bị kẹt trong hộp sọ. Với con quái vật này, đầu không phải điểm yếu.

Yu Jitae định rút kiếm ra, nhưng Sword Ghost lại tận dụng lối di chuyển kỳ bí, không cho hắn cơ hội tạo khoảng cách.

Đúng lúc đó, khu rừng xung quanh bỗng động đậy và chém tới như một cơn sóng kiếm. Hàng trăm lưỡi thép lướt qua thân thể hắn, nỗi đau bùng lên khắp nơi. Cánh tay trái mất cảm giác hoàn toàn.

Mana trong người vì vậy cũng chậm lại đôi chút.

Luồng mana dâng lên từ tim di chuyển qua thân trên, chạy qua vai, cánh tay, cổ tay rách nát, cuối cùng tụ lại nơi đầu kiếm.

[Sword of Giant Soldier (AA) – Thức thứ bảy] [Obliterate]

Yu Jitae vung kiếm xuống mặt đất. Một vụ nổ dữ dội vang lên, mảnh mana sắc bén khuếch tán, cuốn theo cả những lưỡi kiếm trong không khí. Mọi thứ trong bán kính mười mét đều bị nghiền nát, kể cả những thân cây kim loại.

Sword Ghost vội vàng rút lui.

“…”

Máu tuôn ra khắp người, Yu Jitae cắn môi. Hơi thở đứt đoạn.

Khi đã mạnh đến một mức độ nhất định, siêu nhân có thể ước lượng sức mạnh đối phương. Anh đoán Sword Ghost yếu hơn mình. Nhưng nó lại tinh thông kiếm thuật, còn địa hình thì hoàn toàn bất lợi.

Anh nghĩ:

Nếu phá hết cây cối xung quanh, anh có thể xoá bỏ lợi thế địa hình. Khi ấy, có thể thong thả hơn, từ từ tìm điểm yếu và thói quen của đối thủ.

Nếu muốn, anh hoàn toàn có thể bung toàn lực giết nó ngay tại đây.

Nhưng anh không làm thế.

Bởi anh không có thời gian để phá cây, cũng không thể phí sức vào một trận chiến đơn lẻ. Đường còn dài, không thể tiêu hao sức mạnh tại đây.

Vậy nên, anh phải hạ gục Sword Ghost bằng lượng sức mạnh ít nhất, trong thời gian ngắn nhất có thể.

Nghe thì dễ, làm thì khó.

Yu Jitae hít một hơi sâu.

Thời gian và sức mạnh. Tham cả hai là lòng tham quá mức, mà đã tham thì phải trả giá. Vừa muốn tiết kiệm thời gian, vừa muốn giữ sức, lại còn muốn toàn thân lành lặn – đó là tham vọng quá đà. Và hồi quy giả biết rõ điều đó.

Dù sao đi nữa, anh chỉ cần sống sót là được.

Trong số những quyền năng mình sở hữu, anh lựa chọn thứ thích hợp nhất.

【 Thất đầu long hóa - Seven-headed Dragonification (S-) 】

Đây là quyền năng anh giành được khi hạ gục Boss trong một hầm ngục ẩn đầu vòng lặp thứ tư. Đồng thời, đó cũng từng là quyền năng thuộc về Oscar Brzenk – người đứng đầu bảng xếp hạng toàn cầu ở vòng lặp thứ ba.

【 Tinh huyết - Pure Blood 】

Tim anh bắt đầu bơm ra dòng máu màu lam. Toàn thân anh dần cảm nhận rõ từng sự vật xung quanh.

Thị giác cho phép anh nhìn xa và sâu hơn, mọi thứ mờ ảo giờ đã rõ ràng.

Khứu giác giúp anh cảm nhận mùi mốc, mùi rêu ẩn dưới lớp mùi máu và xác chết đặc trưng của rừng kiếm.

Còn những cảm giác kỳ lạ, chưa từng có trước đây, bắt đầu truyền thẳng đến não. Đó là thứ người ta gọi là "giác quan thứ sáu". Nhờ vậy, anh có thể phân biệt theo bản năng đâu là đòn tấn công cần né, đâu là đòn có thể chịu.

“…”

Chỉ cần không chết. Yu Jitae lại chuyển động.

Sau đúng một phút, sau năm mươi lần giao đòn

Slash–

[Conviction of Ancient Soldier] xuyên thủng tim Sword Ghost.

“—”

Nó vẫn lầm bầm gì đó sau khi gục xuống, nên anh giẫm nát nó dưới chân.

Mọi chuyện kết thúc.

Nhưng đây không phải chiến thắng trọn vẹn. Khi rời khỏi khu Kiếm lâm, cơ thể Yu Jitae trông như một con nhím – đầy rẫy vết kiếm đâm.

Ra khỏi khu rừng ngập bóng tối, một cánh rừng sáng hơn chút đỉnh hiện ra đón anh.

Anh gượng gạo rút từng lưỡi kiếm khỏi cơ thể. Toàn thân như bốc cháy, da thịt và cơ bắp gào thét trong đau đớn.

Đau thật.

Lần đầu tiên sau rất lâu, anh thật sự thừa nhận: đau quá. Cơ và khớp như bị tách rời. Một hai ngày nghỉ ngơi sẽ chẳng đủ để chữa lành thân thể này.

Drip–

Khi rút lưỡi kiếm đang kẹt trong huyết mạch, máu phun ra như đập vỡ.

Anh lấy một lọ elixir từ kho không gian, thoa đại lên người rồi uống phần còn lại. Vì thể tích mana trong cơ thể anh quá khổng lồ nên không thể trông chờ phục hồi toàn bộ, nhưng ít ra cũng có thể bù lại lượng máu đã mất.

“…”

Chỉ thấy được nửa phía trước.

Yu Jitae chạm vào mắt. Toàn thân đã đầy máu, nhưng bên cạnh mắt còn có thứ gì đó sền sệt hơn. Có vẻ chất dịch trong nhãn cầu rách nát đã trào ra.

Anh kiểm tra lại toàn thân.

May mắn thay, không có vết thương nào chí mạng. Đó là nhờ giác quan thứ sáu đã giúp anh né được những đòn chí tử.

Cũng nhờ vậy, anh đã tiến gần hơn đến con Kim long.

Và rồi, anh lại bước tiếp.

-----------------------------------------

Từ rất lâu về trước, Yu Jitae từng là một con người.

Một con người vô cùng bình thường. Thậm chí, còn kém cỏi hơn nhiều người khác.

Ngay từ bé, anh đã khao khát sức mạnh. Nhưng sau khi bị thao túng như một con rối trong vòng lặp thứ hai, và bị ép phải tự tay sát hại người mình yêu, anh trở nên tuyệt vọng hơn bao giờ hết.

Vòng lặp thứ ba là quãng thời gian anh sống chỉ để mạnh hơn hôm qua. Anh gần như chôn vùi bản thân trong hầm ngục suốt hơn 20 năm, đặt cả tính mạng lên cán cân từng ngày.

Một con người bình thường như thế,

Đã mất đi quá nhiều thứ ở vòng ba.

Và khi bước sang vòng bốn, Yu Jitae đã trở thành một kẻ cách xa lẽ thường. Nói trắng ra, anh đã hóa thành một kẻ tâm thần.

Những gì Kim long nghĩ, hay tâm lý của cô ấy – anh chẳng quan tâm. Chỉ cần cô không chết, vậy là đủ. Trong đầu anh chỉ có mỗi điều đó.

Và khi Kim long bị bắt đi như thế, một cách bất lực ngoài tầm kiểm soát, anh lại cảm thấy những cảm xúc từng có ở đầu vòng ba ùa về. Dù đã gắng sức đến thế, anh vẫn quá yếu.

Muốn ngăn chặn Tận Thế, anh phải mạnh hơn nữa – đó là điều anh tin tưởng lúc bấy giờ.

Yu Jitae chạy suốt ba ngày ba đêm.

Gặp quái vật thì giết, không giết được thì phá vòng vây mà đi.

Trong lúc chạy, kẻ hồi quy không hề nghĩ tới Kim long. Anhchỉ tự trách và tự trách.

Vòng lặp thứ ba đúng là rác rưởi.

BM, Myung Yongha, thậm chí cả Yong Jungkook – tộc trưởng hiện tại của gia tộc Yong – những kẻ tài năng ấy, ai cũng mạnh ngang hoặc hơn hắn.

Hắn chiến đấu điên cuồng. Ói máu, dâng cả thịt, nghiền xương để mạnh lên. Khi bị nuốt vào miệng quái, thân thể vỡ nát trong hàm răng và dịch nhầy, hắn vẫn cắn rách lưỡi nó mà giết ngược lại.

Khi cổ tay gãy dưới lưỡi kiếm, hắn dùng răng cắn nát cổ quái vật.

Khi chân gãy, nửa thân dưới tê liệt, hắn bám vào sừng, móc mù mắt kẻ thù.

Vậy mà hắn vẫn yếu. Nghĩ đến điều đó, Yu Jitae cảm thấy trong tim mình có thứ gì đó đen kịt như đầu của một con quái vật đang ngọ nguậy. Nó nghẹn ở cổ.

Nhìn kỹ lại, đó là lòng căm ghét chính mình. Cảm xúc mà mười năm nay anh không gặp, nay lại ngoi lên, khiến anh muốn phát điên.

Lúc ấy, anh nhận được một tin nhắn:

— Thưa ngài… nơi này… hạn chế tiếp cận…, …

Nếu so sánh kích cỡ hầm ngục này với Trung Quốc, thì anh đã vượt qua 80% diện tích quốc gia ấy chỉ sau bốn ngày đêm. Giờ đây, anh đã gần chỗ con Boss hơn là trại tập trung, và liên lạc cũng yếu dần theo từng bước tiến sâu hơn.

— … xin ngài… cẩn thận…

Anh tắt thiết bị liên lạc.

Đây là tiền tuyến. Và anh cảm nhận được dấu vết của Kim long ngay gần đây. Con rồng đã dừng lại ở đó từ hôm qua.

Nhưng khi tới nơi, có lính canh chặn anh lại.

“Xin dừng lại ở đó!”

Một người đàn ông và hai người phụ nữ. Trên ngực họ đeo huy hiệu hình đầu bò vàng với cặp sừng kỳ lạ trông như vũ khí.

Vanguard ST.

Đó là đội tiên phong trực thuộc Hiệp hội thợ săn quốc tế. Đồng thời, họ cũng là lực lượng đi đầu trong việc mở đường từ tiền tuyến tiến sâu vào trung tâm mê cung, với tất cả thành viên đều nằm trong nhóm mười nghìn người đứng đầu.

“Chúng tôi đã nhận được chỉ thị từ trung tâm chỉ huy. Tư lệnh đích thân căn dặn chúng tôi phải đặc biệt lưu tâm đến ngài, và chúng tôi cũng hiểu rõ rằng ngài là một siêu nhân xuất chúng.”

“…”

“Tuy nhiên, phía trước có thể tiềm ẩn những nguy hiểm chưa xác định. Mong ngài từ giờ sẽ nghe theo hướng dẫn của chúng tôi và tiến bước một cách cẩn trọng. Dù chúng tôi không rõ ngài muốn đến đâu, nhưng không thể để bất kỳ ai tự ý rời khỏi khu vực này.”

Yu Jitae thầm tính toán trong đầu.

Khoảng cách hành quân tiêu chuẩn của binh đoàn đột kích là 150km. Thế nhưng, doanh trại của Vanguard ST lại nằm cách đây đến 220km về phía Đông.

Nói cách khác, khả năng cao nhóm người trước mặt là đội trinh sát.

Các thiết bị liên lạc cũng chỉ hoạt động trong một phạm vi nhất định. Giống như thiết bị Myung Yongha từng cung cấp cũng không thể kết nối tới vị trí hiện tại của anh.

Và phạm vi hoạt động tiêu chuẩn cũng chính là giới hạn hiệu dụng của thiết bị liên lạc.

“…Được thôi.”

Nên nếu anh giết họ ngay tại đây—

“Trước hết, xin mời quay về doanh trại của chúng tôi.”

—sẽ không ai biết cả.

“Lối này, xin mời.”

Và với một kẻ hồi quy như anh, việc phí thời gian là điều không thể chấp nhận.

“…!”

Xoẹt—

Anh vung kiếm. Cái đầu của người đàn ông rơi bịch xuống đất rồi lăn đi. Hai người phụ nữ còn lại lập tức phản công.

Một trong hai người đâm thẳng kiếm xuyên qua lồng ngực anh. Cú đánh mạnh đến mức dư lực còn phá tung cả rừng cây phía sau. Nhưng anh không chết. Dù vết thương gần tim, lưỡi kiếm đã sượt qua mà không chạm vào điểm chí mạng.

Anh chém phăng đầu người phụ nữ đó. Trong khi đó, người còn lại theo phản xạ giương cung bắn liên tiếp. Hàng chục mũi tên cắm sâu vào các khớp và cơ của anh, rồi nổ tung khiến thân thể cứng đờ.

Thế nhưng, vẫn chưa đủ để khiến anh ngừng lại hoàn toàn. Ngay khoảnh khắc cơ thể lấy lại được chút cử động, anh lao đến, giật lấy cây cung và ném người phụ nữ xuống đất. Một tiếng rắc vang lên khi cổ cô ta gãy, kèm theo một tiếng hét nghẹn lại nơi cuống họng.

Siêu nhân không chết chỉ vì gãy cổ.

Yu Jitae siết chặt tay, nghiền nát cổ cô ta.

“Ugh… kuhuk…”

Người phụ nữ cố nắm lấy cổ tay anh, cố kéo ra. Móng tay sắc nhọn xé toạc da anh nhưng đồng thời cũng gãy vụn trong nỗ lực vô vọng ấy.

Đôi mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm vào anh, nhưng anh chẳng mảy may động lòng. Ít ra thì, tâm trí anh – vốn đang sắp mất kiểm soát – cũng dần trở nên ổn định.

Quyết định của anh lúc này là hợp lý. Và như để chứng minh điều đó, cơ thể người phụ nữ nhanh chóng lặng đi, không còn động đậy.

Cho dù cuộc đời có ngắn ngủi. Nếu có thể sống hiệu quả nhất có thể—Thì cũng là đủ rồi.

Tự an ủi mình bằng suy nghĩ đó, kẻ hồi quy đứng dậy.

Phía sau anh, xác người cháy đen thành tro tàn.

----------------------------------

Khi Yu Jitae cuối cùng cũng cảm nhận được sự hiện diện của Baby Yellow, cô bé đang ở trong một hang động tận cùng rặng núi.

Cơ thể rã rời, anh loạng choạng tiến bước, không để lại dấu vết. Vừa đi, anh vừa dò dẫm theo bức tường đá, cảnh giác trước khả năng phục kích từ đám quỷ.

Nhưng lạ thay… anh không cảm nhận được chút khí tức ma quỷ nào.

“…”

Điều duy nhất anh tìm thấy, là một con quái vật khổng lồ.

Vảy vàng óng phủ kín toàn thân, bốn chân lực lưỡng nổi rõ gân guốc cơ bắp. Nếu đôi cánh khổng lồ kia dang ra hết cỡ, có thể che kín cả một toà nhà lớn.

Ánh mắt sinh vật đó chất chứa sự uy nghi, chỉ riêng sự khác biệt về đẳng cấp tồn tại thôi cũng đủ để đè nén Yu Jitae.

Một con Kim long—Gold dragon—đang đứng đó.

Yu Jitae thở dài, khẽ mở miệng.

“Con nhóc này… lại đáng bị mắng nữa rồi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận