Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 215: Cách một lục long tan vỡ

2 Bình luận - Độ dài: 2,814 từ - Cập nhật:

Ngày xưa, Yu Jitae từng hái một bông hoa.

Đó là một việc sai trái.

Anh đã cố không để bản thân hối hận.

Bông hoa ấy có độc—một đóa hoa đã kéo cả cuộc đời anh trượt dài xuống vực sâu. Vì vậy, anh quyết định bóp nát nó, và anh đã làm thế. Anh không có ý định biện minh cho hành động của mình. Hái hoa là một việc xấu, và anh, không sai, là một con người tồi tệ. Việc duy nhất anh có thể làm là chấp nhận quá khứ như vốn dĩ nó đã xảy ra.

Vài mùa trôi qua, thời gian tiếp tục lặng lẽ trôi. Ở chính nơi ấy, một bông hoa khác lại đâm chồi nở rộ. Việc đột nhiên thấy đóa hoa mới ấy trở nên quý giá thật sự là chuyện nực cười.

Anh chỉ cần làm một điều rất đơn giản—tưới nước vào lúc thích hợp, chăm bón khi cần thiết. Không cần phải xem nó là quý báu, vì anh không nuôi dưỡng nó xuất phát từ lòng yêu thích.

Chắc chắn… anh đã nghĩ như vậy.

Thế nhưng khi sống cùng với bông hoa ấy,

Khi nhìn thấy nó chớm nụ.

Khi thấy bươm bướm và côn trùng bay đến đậu quanh.

Khi chứng kiến từng giọt sương sớm đọng trên cánh hoa và nó khẽ rung dưới làn gió đêm,

Anh nhận ra… bản thân đang dần coi trọng bông hoa hơn.

Muốn chăm nó cho tốt, anh buộc phải yêu quý nó. Nhưng càng yêu, tội lỗi trong anh lại càng lớn dần—tội lỗi vì năm xưa từng bẻ gãy một đóa hoa tương tự. Dẫu nó có đẹp đến đâu, anh cũng không dám nhìn quá lâu.

Giữa lúc bản thân vẫn còn giằng co trong mớ hỗn loạn ấy, bông hoa cất lời.

“Giờ thì thấy dễ chịu hơn rồi…”

Bom nhẹ nhàng bước xuống khỏi đầu gối anh. Yu Jitae, người đang mãi suy nghĩ chuyện khác, lên tiếng với vẻ ngơ ngác.

“Hở?”

Không trả lời, cô chỉ duỗi người một cách khoan khoái, khẽ kêu “Nnggg…!” như đang tận hưởng điều gì đó dễ chịu.

“À đúng rồi. Em nghĩ đến lúc nói chuyện đó rồi.” Cô nói tiếp.

“Chuyện gì?”

“Thật ra em vẫn chưa muốn nói đâu, nhưng giờ thì cảm xúc cũng ổn hơn rồi. Cho em tập trước một lần được không?”

“…Tập gì cơ?”

“Thì còn gì nữa. Về Yeorum ấy.”

À. Đúng là đã đến lúc phải làm lành.

“Được rồi. Em cứ coi anh là Yeorum đi, rồi tập thử.”

“Ờ… Haa…”

Cô nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật sâu rồi cất giọng.

------------------------------------------------

“Xin lỗi.”

Trên sân thượng của khu ký túc xá 107, Yeorum đang tựa lưng vào tường hút thuốc, khẽ nghiêng đầu nhìn sang. Cô thấy Bom với mái tóc màu dưa leo buộc cao thành đuôi ngựa.

“Xin lỗi chuyện gì.”

“Xin lỗi vì đã tấn công em.”

“Tấn công á? Gọi thế nghe nhẹ nhàng đấy. Chứ chẳng phải chị định giết em à?”

“Ừ.”

“Hah…”

Yeorum khịt mũi, hừ lạnh.

“Không thèm chối luôn à? Đồ điên.”

“Xin lỗi…”

“Xin lỗi là xong à? Khi em suýt chết lúc đó? Tất nhiên, em cũng định xử chị sau đó luôn đấy.”

“Chị xin lỗi. Chị thật sự xin lỗi…”

“Làm sao em biết chị thật lòng?”

“Vậy… chị phải làm gì để em nguôi giận?”

Yeorum vô thức buột miệng:

“Quỳ xuống đi, con điên.”

Ngay lập tức, Bom ngoan ngoãn quỳ gối, mặc cho đang mặc quần ngắn để hở cả đầu gối.

“Chị… quỳ thật á…” Yeorum lầm bầm rồi bước tới, đưa một chân ra trước mặt cô.

“Hôn chân em đi.”

“…”

Bom ngây người nhìn bàn chân cô, rồi từ tốn cúi đầu xuống. Một lát sau, cô thật sự đặt môi lên đầu ngón chân Yeorum, rồi ngẩng mặt lên hỏi:

“Vậy là đủ chưa?”

“Ê này, chị điên thật rồi đấy hả?”

“Sao cơ?”

“Sao chị làm thật luôn thế? Nếu em bảo chị đi chết, chị làm luôn chắc?”

“Không.”

“Chị không nhận ra là mệnh lệnh của em có gì sai à, đồ dở người?”

“Chị có nhận ra mà.”

“Thế thì sao? Chị không có chút tự trọng nào à?”

“Có chứ.”

“Thế sao vẫn làm hả?!”

“Vì… bây giờ chưa phải lúc để chị giữ tự trọng.”

“Cái gì?”

“Yeorum. Chị không rõ em thật sự muốn gì. Nếu chuyện này không làm em bớt giận thì em nói thẳng đi. Đừng bắt chị làm mấy trò kỳ cục thế nữa.”

Ý Bom là: cô đang cố làm mọi cách để lời xin lỗi của mình chạm tới tâm trí điên rồ của Yeorum. Nhưng từ góc nhìn của Yeorum, cách suy nghĩ đó mới là cái điên thật sự.

“Chị vốn đã như vậy à?” Yeorum hỏi.

“Như thế nào?”

“Như thể trong đầu có cái ốc nào lỏng lẻo ấy.”

“…”

“Nếu đã vậy thì sao không dùng cái kỹ năng hay dùng đó? Cái gọi là… 【 Thiên cơ nhãn - Eye of Providence 】gì đó. Sao không dùng để xem em muốn gì?”

“Nếu dùng được thì chị đã chẳng làm đến mức này. Em biết mà. Chị không thể thấy thiên cơ chỉ vì muốn là thấy được.”

Puff. Puff.—Khói thuốc phả ra từ miệng và mũi Yeorum. Bất chợt, cô nhớ ra điều gì đó rồi lẩm bẩm:

“Ahh, hút gần hết rồi. Nhưng mà chẳng có gạt tàn ở đây…”

“Nn?”

“Dập thuốc kiểu gì giờ?”

Bom chớp mắt, rồi hé môi… lè lưỡi ra.

Yeorum nhíu mày khi thấy cảnh đó.

“Chị đúng là đứa điên không thuốc chữa. Thụt lưỡi vào mau, đồ thần kinh!”

“Không phải cái này là thứ em muốn sao?”

“Ehew…”

“Đừng bắt chị làm mấy thứ vô nghĩa nữa.”

“Thôi kệ đi, kệ đi.”

Yeorum xua tay chán nản.

Yu Bom lúc nào cũng kỳ quặc. Nhưng dạo gần đây, cô ấy như một con người đã bị… sứt mẻ ở đâu đó.

“Vậy… rốt cuộc là sao?” Yeorum hỏi.

“Nn?”

“Chị là gì chứ? Lúc em ôm Yu Jitae, chị đã ghen đúng không? Vậy giờ trái tim chị sao rồi?”

“…”

“Không trả lời à?”

“Nn.”

“Tại sao?”

“Chị không biết.”

Yeorum nhíu mày trước câu trả lời ấy. Cô búng điếu thuốc ra khỏi tay rồi bước tới chỗ Bom, người vẫn đang quỳ gối trên sàn.

“Này.”

“Nn?”

“Mảnh Khởi Nguyên của chị có vấn đề gì à?”

“…”

“Chị yêu Yu Jitae đúng không, hả?”

Bom lặng lẽ ngẩng lên nhìn Yeorum, rồi nở một nụ cười nhẹ. Một lúc sau, cô cúi đầu thấp xuống và lặng lẽ cất tiếng.

“Yeorum. Năm đầu tiên khi chúng ta rời Amusement… em có thấy vui không?”

“Chị hỏi chuyện gì đột ngột thế?”

“Có vui không?”

“Hmm… Thì… em cũng thấy vui khi được đấm đá tụi nó một trận.”

“Với chị thì không.”

“…”

“Mỗi ngày đều buồn tẻ và mệt mỏi. Chị không biết cái gọi là “Amusement” của mình thì có ý nghĩa gì… nhưng sau khi đến đây, lần đầu tiên chị mới thấy có thứ khiến chị thấy vui.”

Đó là điều Bom chưa từng thổ lộ với ai. Trước đây mỗi khi câu chuyện đi đến những chủ đề như thế này, cô đều lảng tránh, nhưng lần này thì không.

“Quá trình biến ahjussi thành một con người… thật sự rất thú vị.”

Yeorum rút thêm một điếu thuốc, đặt lên môi. Cô bật ngón tay cái và trỏ, mồi lửa bén ngay lập tức.

“Nghe như thể Yu Jitae không phải con người vậy.” Yeorum chen vào.

“Người mà không có cảm xúc thì còn gọi gì là con người?”

“…Hừm. Nói tiếp đi.”

“Chị nghĩ, con người là sinh vật có thể biểu đạt cảm xúc của mình. Thế nên chị đang dạy cho ahjussi cách cảm nhận từng chút một. Đó là điều chị đã và sẽ tiếp tục làm.”

“Rồi sao nữa.”

“Nhưng lại có một chướng ngại rất lớn.”

“Là gì? Đừng bảo là tình yêu nha?”

“Đúng vậy.”

Huuu. Yeorum phả một làn khói thuốc, bật cười khúc khích.

“Chuẩn. Em không tài nào tưởng tượng được cái ông đó sẽ yêu ai đó.”

“Đúng không? Nhưng rồi cũng sẽ đến lúc anh ấy biết yêu.”

Khi nghe câu đó, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt Yeorum. Một con lục long nói rằng “rồi cũng sẽ đến lúc” – điều đó có nghĩa là Bom đã nhìn thấy Thiên ý.

“Thật á? Cái ông đó biết yêu ai đó thật á? Là ai?”

“Là chị.”

Nhưng vì lý do nào đó, câu trả lời ấy lại có chút kỳ lạ.

“Là… chị á?”

“…”

“Khoan đã, đừng nói với em là…”

Yeorum hồi tưởng lại những ngày gần đây, Bom bắt đầu trở nên kỳ lạ. Trước đây, cô ấy luôn như rượu pha nước, hay nước pha rượu – một con rồng mơ hồ, khó đoán. Gương mặt hầu như không có cảm xúc, lúc nào cũng cần mẫn, cứng nhắc và thành thật đến mức nhàm chán.

Còn bây giờ thì sao? Cô ấy trở nên cảm tính, bốc đồng, cách cư xử cũng lạ lùng. Như một con búp bê cơ khí bị hỏng.

A…! Yeorum chợt nhớ đến một điều – tộc lục long vốn có xu hướng trở nên như vậy trong một số hoàn cảnh đặc biệt.

“Em hiểu rồi… chị đã thấy một điều gì đó bằng 【 Thiên cơ nhãn 】 của mình, nhưng có gì đó sai lệch. Đúng không?”

Định mệnh là thứ tuyệt đối, nhưng nó luôn chỉ hiện ra dưới dạng từng mảnh rời rạc. Rồng phải tự mình giải mã và kết nối những mảnh đó để hiểu được toàn bộ bức tranh, nhưng rồng non thì dễ mắc sai lầm.

Bom ngập ngừng, chưa thể nói ra. Yeorum định để cô ấy thêm thời gian, nhưng cuối cùng vẫn hỏi thẳng câu quan trọng nhất.

“Rồi… còn giờ thì sao? Giờ chị nghĩ gì về Yu Jitae?”

“Hơi rối rắm một chút. Em vẫn muốn nghe chứ?”

“Nói đi.”

“Chị đang thay đổi ahjussi, đúng không? Nếu ahjussi có thể biết yêu, thì người phù hợp nhất chính là chị.”

“Vì sao?”

“Vì chị là người đáng yêu nhất.”

“Con điên…”

“Muốn điều đó thành sự thật, chị cần phải có hứng thú với ahjussi nữa. Thế nên ban đầu chị bắt đầu để tâm đến ảnh, rồi từ từ tìm hiểu. Ahjussi có một ranh giới rất rõ ràng, mà muốn thay đổi ảnh, chị phải bước qua được ranh giới đó. Chị đã cố rất nhiều… và rồi chị nhìn thấy Thiên ý. Một định mệnh cho thấy chị được ahjussi ôm lấy.”

“Gì cơ? Ôm á!?”

“Nn.”

“Ờm, kiểu… ôm như thế nào?”

“Rất sâu.”

“Sâu á? Ý chị là kiểu ôm sâu như thế nào cơ chứ?”

Bom đan hai bàn tay lại, rồi chậm rãi siết chúng thành nắm đấm.

“…Như thế này.”

“Này này. Đừng bảo chị… Là cái em đang nghĩ đấy nhá?”

“Có thể?”

Yeorum ho sặc sụa, khói thuốc phì ra từ mũi.

“Đm… chuyện này căng thật đấy. Rồi sau đó?”

“Chị là lục long. Chị sẽ không làm chuyện đó với ai mà chị không rõ ràng tình cảm. Nên lúc đó, chị tin rằng chính chị sẽ là người biến ahjussi thành một con người.”

“Rồi?”

Bom quỳ gối dưới đất, ngẩng lên nhìn Yeorum. Câu tiếp theo cô nói ra khiến ngay cả Yeorum cũng bị sốc.

“Nhưng trong tương lai xa hơn… ahjussi lại ôm một cô gái khác.”

“…”

“Một cô gái có mái tóc đen.”

Yeorum chết sững. Gương mặt cô đơ ra mất vài giây, rồi nhăn lại tức tối.

“Cái đ* mẹ nó!? Con đó là ai!? Mặt mũi, chủng tộc thế nào?”

“Chị không biết. Chỉ thấy được màu tóc thôi.”

“Khoan, khoan đã! Vậy tức là…”

Cuối cùng, Yeorum đã hiểu lý do vì sao Bom lại trở nên "hỏng hóc" như vậy.

Bom bắt đầu cảm thấy lo lắng và căng thẳng đến mức nghẹt thở. Có phải vì tương lai đã thay đổi? Không. Nếu Bom chỉ coi Yu Jitae là một tác phẩm nghệ thuật, thì sự thay đổi đó sẽ chẳng ảnh hưởng gì cả.

“Trả lời em đi! Ý chị là cái em đang nghĩ đúng không!?” Yeorum túm lấy vai Bom, lay mạnh. Bị xốc tới xốc lui, Bom mở miệng ra.

“Đúng vậy. Cảm xúc của chị là thật. Một phần trái tim chị đã lệch đi trong lúc không gian bị vặn xoắn. Đến lúc chị nhận ra thì… đã quá muộn rồi.”

Bom mỉm cười, yếu ớt.

“Chị… chị yêu ahjussi…”

--------------------------------------------

Sau khi tiễn Bom đi, Yeorum lại rút ra một điếu thuốc khác, đặt lên môi.

Định mệnh là bất biến.

Nên tương lai mà Bom thấy chắc canh sẽ xảy ra. Theo lời cô ấy, Yu Jitae sẽ một ngày nào đó ôm lấy Bom, rồi sau đó, nhất định sẽ ôm lấy con nhỏ tóc đen kia.

Đó là một tương lai không thể thay đổi.

“Yu Jitae, cái đồ chó chết… cái thùng rác đáng nguyền rủa…”

Mắng mỏ như vậy cũng chỉ là vô ích. Không ai biết chính xác tương lai sẽ diễn ra thế nào, cũng chẳng ai biết chuyện gì sẽ đến với Yu Jitae. Họ thậm chí còn không biết đứa con gái tóc đen đó là ai…

Vấn đề là – manh mối duy nhất chỉ là màu tóc. Chỉ vậy thôi thì khó mà xác định danh tính.

Ngay cả bản thân Yeorum cũng thế. Lý do cô vẫn giữ mái tóc đỏ này là vì màu đó là niềm kiêu hãnh và danh dự của tộc cô. Nếu muốn, cô hoàn toàn có thể nhuộm thành bất kỳ màu nào.

Thành ra, suy nghĩ đó là vô nghĩa. Điều duy nhất khiến Yeorum vẫn ngồi đây và hút hết điếu này đến điếu khác… là vì khuôn mặt của Bom cứ lởn vởn trong tâm trí cô – khuôn mặt đã òa khóc ngay sau khi thổ lộ tình cảm.

“Chị lo lắng đến mức phát điên luôn…”

Bom đã khóc rất lâu.

“Ngay cả khi đang thở, chị cũng chẳng thấy giống như đang thở. Tâm trí không sao bình tĩnh lại được. Cư xử như bình thường cũng trở nên thật khó khăn. Khi chị nổi giận với em, là vì chị đã đến giới hạn rồi.

“Chị cũng không biết, nhưng chị thật sự rất tham lam và hay ghen. Khi thấy em nói chuyện với ahjussi, chị chỉ muốn cắt ngang ngay. Nhưng chị vẫn chịu đựng được. Vì chị cũng quý em. Vì chị xem phòng 301 của bọn mình quan trọng hơn cảm xúc cá nhân.”

“Nhưng mà… nhưng mà…? Rồi sao nữa? Cuối cùng thì ahjussi cũng không thuộc về chị.

“Vậy nếu chị thay đổi ahjussi thì có ích gì? Nếu sau khi thay đổi, anh ấy lại yêu người khác chứ không phải chị thì sao?

“Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi mà tim chị đau quá… Chị lo đến mức chỉ muốn phát điên…”

Ôm chặt ngực, Bom cứ khóc mãi không dừng. Đôi bàn tay bé nhỏ ấy run bần bật.

“Xin lỗi. Xin lỗi vì đã nổi giận…”

Yeorum tha thứ cho cô.

--------------------------------------

Phù. Phù. Phả ra từng làn khói dày đặc, Yeorum thở dài trong tâm trạng hỗn loạn. Sau khi được Yeorum tha thứ, Bom dường như đã bình tâm lại, gương mặt nhẹ nhõm hơn, rồi nói:

“Ít nhất thì sau khi nói ra, chị thấy nhẹ lòng hơn.”

“Giờ chị định sao?” – Yeorum đã hỏi khi ấy.

“Còn sao nữa. Chị phải làm nốt những gì mình đã bắt đầu. Bình thường thì chị chịu đựng giỏi lắm. Trừ khi có ai đó cố tình khiêu khích như em, còn lại thì ổn.”

“Đm thật.”

“À, chuyện này là bí mật đó. Em biết rồi ha?”

Bí mật, cái con khỉ…

…Có lẽ người nên xin lỗi, phải là chính Yeorum?

Nghĩ vậy, đầu óc cô càng thêm rối rắm.

----------------------------------------

Yeorum trở về ký túc xá.

“Về rồi à? Còn buổi tập—”

“Im đi. Đừng nói chuyện với em. Thấy mặt là phát ớn.”

Yu Jitae chớp mắt. Gì thế này? Cô bé này lại làm sao nữa rồi?

Yeorum trừng mắt nhìn anh, lầm bầm khẽ như thì thầm: “Đồ con hoang thật sự…” rồi lủi vào phòng.

???

Anh chỉ còn biết đứng đực ra.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

tội main thật sự =))
Xem thêm
TRANS
Main kiểu: ủa mình có làm gì con nhỏ này à? =)))))
Xem thêm