Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 142: Happy Happy Idol Worship (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,699 từ - Cập nhật:

“Mhmm~?”

Hôm ấy, chẳng hiểu sao Bom lại trang điểm từ giữa trưa. Sau khi kẻ eyeliner, cô uốn cong hàng mi rồi chải nhẹ bằng mascara. Tiếp đó, cô trộn vài thứ linh tinh rồi tán đều màu mắt xung quanh.

“Thế nào?”

“Cô đẹp lắm đấy. Tiểu thư” người bảo hộ đáp lại, tay vẫn cầm gương đưa cho cô.

Yu Jitae nhìn gương mặt cô trước và sau khi trang điểm mà thầm so sánh.

Khác biệt mờ nhạt đến mức khó mà nhận ra.

“Uwah. Unni hôm nay xinh cực kỳ luôn…!”

“Thật không? Cảm ơn nhé.”

“Thật đó! Cái má ửng đó là gì thế?”

“À, cái này là…”

Kaeul—gần đây mới bắt đầu hứng thú với trang điểm—đang đứng một bên, mắt lấp lánh khi nhìn vào hộp đồ mỹ phẩm của Bom.

Yu Jitae cũng thắc mắc tại sao Bom lại trang điểm hôm nay. Bình thường cô chẳng khác gì không khí, luôn giữ nhịp sống đều đặn, vậy mà hễ có điều gì đó khác lạ xảy ra là lại hành xử kỳ lạ. Việc hôm nay cô tự dưng trang điểm dù không có kế hoạch ra ngoài hẳn phải có lý do.

Và đúng như anh dự đoán, đồng hồ của anh rung lên sau một lúc.

— MYH: Ngài Jitae! Dạo này ngài khỏe không??? ^^~~~ Là tôi, Myung Yongha đây!!

Là tin nhắn từ Myung Yongha. Từ sau khi trao đổi liên lạc, đây là lần đầu tiên họ nói chuyện riêng với nhau.

— MYH: Một sáng cuối tuần thật tươi sáng và vui vẻ! Ngài ăn sáng chưa~~!!??

— MYH: Nhớ ăn kimbap nha~!!

— MYH: @)))))))

— MYH: Hahaha~~~!!!!!!

Dù đã ngoài bốn mươi, cả tin nhắn của ông ta cũng mang đậm màu sắc rất… con người. Yu Jitae từ tốn rê tay gõ dòng hồi âm.

— Tôi: Ừ

— Tôi: Có việc gì vậy”

— MYH: À thì~~ Cuối cùng tôi cũng được nghỉ phép hahaha!! Mình lên kế hoạch đi chơi thôi!!

— Tôi: À

— MYH: Thật luôn á~~ T.T Mấy tên quan chức chính phủ chết tiệt không cho tôi nghỉ ngày nào~~ Giờ mới được nghỉ nè!!

— MYH: (biểu tượng bà lão nhảy múa)

— MYH: (biểu tượng voi nhảy múa)

— Tôi: Khi nào thì tiện cho anh

— MYH: Phải~~^^ tranh thủ khi sắt còn nóng, Sao~ hôm nay luôn,~~ ngay~~ bây giờ thì sao!?

Vậy là sau khoảng ba mươi phút, Yu Jitae đã gặp Myung Yongha—người đang đeo mặt nạ giả da người—tại một quán cà phê trong khu Haytling. Ông ta bước vào cùng vợ, và tỏ ra vô cùng bất ngờ khi thấy Yu Jitae.

Chính xác hơn là, bất ngờ vì Bom đang ngồi cạnh Yu Jitae.

“Chào nhé.”

Cô mặc áo trễ vai phối cùng quần jean. Đôi vai trắng ngần và xương quai xanh lấp ló dưới ánh sáng.

Không biết vì lý do gì, cô còn đeo thêm hoa tai—một đôi hoa tai hình hoa màu hồng, ẩn hiện bên dưới mái tóc xanh lá, như thể hợp đến lạ với cái tên “Bom”.

“Iyaa~. Hôm nay trông cô xinh ghê ha? Hahaha!”

Giờ thì anh đã hiểu vì sao cô lại trang điểm từ sáng.

“Rất vui gặp lại cô, Bom.”

“À… chào unni.”

Bom mỉm cười dịu dàng, đáp lời vợ của Myung Yongha, người tên là Jung Hawon.

“Jun-il và Junhyuk đâu rồi?”

“Người giữ trẻ đang trông tụi nhỏ. Tuần này bọn tôi muốn có một ngày dành riêng cho hai vợ chồng.”

“Àh, vậy đứa bé chắc lớn hơn rồi nhỉ.”

“Ừ, tất nhiên rồi. Muốn xem ảnh không?”

Trong lúc Bom và Jung Hawon trò chuyện, Myung Yongha quay sang Yu Jitae và nói về chuyện chính.

“Có hai lựa chọn cho chuyến đi gia đình lần này.”

“Hai lựa chọn?”

“Hiệp hội có phát vé nghỉ dưỡng cho một khu du lịch cao cấp dành riêng cho VVIP. Tối đa 20 người, nếu anh không ngại đi cùng người khác thì mình có thể chọn chỗ đó!”

“Và lựa chọn còn lại?”

“Đúng vậy, lựa chọn thứ hai! Tôi không chắc anh có hứng không, nhưng có một hòn đảo hoang đang được xây dựng làm khu nghỉ dưỡng ở phía bắc Las Vegas, đang rất hot. Tôi đã đặt trước chỗ đó rồi.”

“Đảo hoang à?”

Thấy Yu Jitae có vẻ quan tâm, Myung Yongha liền cười đầy ẩn ý.

“Uhuhu…! Chỗ đó thú vị lắm đấy. Anh có từng có kinh nghiệm tác chiến dã ngoại không vậy, ngài Jitae?”

Anh có.

Khoảng chừng… 90 năm.

“Thế thì tốt quá!”

Trong vài phút tiếp theo, Myung Yongha trình bày về khu nghỉ dưỡng mới—mô phỏng theo ý tưởng đảo hoang.

“…Đại khái vậy đó. Nên tuy bọn trẻ sẽ thích mê, nhưng tụi mình có khi chẳng được nghỉ ngơi gì luôn. Nghe vậy, anh vẫn thấy ổn chứ?”

Yu Jitae hình dung ra quang cảnh nơi đó. Không khó lắm—chỉ cần đặt hình ảnh của Gyeoul vào cái khung cảnh Myung Yongha mô tả là được. Một Gyeoul trên đảo hoang… nhìn chung khá có tiềm năng.

“Cũng được đấy.”

Lúc đó, đồ uống được mang ra. Bom gọi một ly soda anh đào, rồi cô tự nhiên cầm trái anh đào trang trí trên mặt ly, đưa lên miệng Yu Jitae.

“Cho anh này.”

Vì chưa có nhiều kinh nghiệm sống đời thường, bản năng của kẻ hồi quy không hề cảm thấy điều đó có gì lạ, và anh theo thói quen đón lấy bằng miệng.

Myung Yongha và vợ nhìn hai người họ đầy tò mò. “Trời ơi…” Jung Hawon khẽ thốt lên, môi nở nụ cười mỉm thích thú.

“Vậy nhé, bọn tôi sẽ liên lạc lại khi có lịch cụ thể. Hahat!”

-----------------------------------------------

Tối hôm đó, anh nhận được cuộc gọi từ BM.

“Là tôi đây. Anh rảnh không?”

Xem ra hôm nay BM cũng được nghỉ, trùng với ngày của Myung Yongha, chắc hẳn một dự án nào đó bên Grand Natural Society đã kết thúc.

Yu Jitae đến mê cung dưới lòng đất.

Sau khi đi xuyên qua thung lũng bóng tối sâu thẳm, vượt qua cả 【 Nông địa vực thẳm - Shallows of the Abyss (S) 】, cuối cùng anh cũng đến nơi. Dù không có nguồn sáng, tường và nền đất vẫn sáng rực, bầu trời phía trên tuy chìm trong bóng tối nhưng vẫn tỏa ánh sáng dịu dàng.

Nhưng hôm nay, căn phòng bên trong lại tĩnh lặng lạ thường.

“…”

Tổ đội đặc nhiệm 30 người vốn luôn lao ra như bầy chó săn mỗi khi anh đến, miệng hét vang, “Bác sĩ đến rồi!”… hôm nay lại không thấy bóng dáng ai.

Chưa hết, cấu trúc trong phòng cũng đã thay đổi. Trước kia, hễ không tập luyện thì họ nằm la liệt trên nền đất ngay dưới [Mảnh vỡ thiên đường], giờ đây trong gian phòng rộng rãi ấy là hàng chục container ghép lại.

Xem ra mỗi người đã dựng riêng cho mình một “căn nhà”.

“Ah. Anh đến rồi à.”

BM đón anh trong xưởng làm việc. Trên sàn vương vãi chai rượu vodka rỗng, và người đàn ông đeo kính râm ấy trông khá tả tơi.

“Jung Bongman.”

“Thôi mà. Tôi bỏ cái tên đó lâu rồi.”

“Trông ông chẳng khỏe mấy.”

“Ờ. Gần đây hơi bận. Mà công việc cũng không thuận lợi cho lắm.”

Ông ta đứng dậy, vươn vai một cái. Vì dáng người gầy và cao, trông ông cứ như một đôi đũa.

Yu Jitae đảo mắt nhìn quanh xưởng. Số container đã giảm đi cả trăm, chỉ còn lại độ một tá. Có vẻ ông ta chỉ giữ lại những cái tốt nhất.

“Anh có uống trà không?”

“Không.”

“Thế… cà phê? Nước?”

“Không cần. Tôi muốn xem chimera mà ông chế ra trước đã.”

BM gãi mái tóc rối bù.

“Hmm… Ý anh là, ngay bây giờ hả?”

“Sao? Không được à?”

“Không, tất nhiên là được. Chỉ là… ngại quá. Ai mà nghĩ tôi lại thấy giống như một đứa trẻ bị kiểm tra bài tập về nhà ở cái tuổi này chứ…”

Vừa lẩm bẩm, BM vừa lảo đảo đi qua căn phòng, Yu Jitae theo sau. Ở bức tường cuối có một kho chứa, BM kéo tấm rèm che ra, để lộ một buồng ngủ đông ánh lên sắc lam dịu dàng.

Bên trong là hình dáng một con người trẻ tuổi, khó mà xác định được giới tính.

Trên ngực nó—ngay nơi trái tim đáng ra phải nằm—là một cái hố trống hoác.

“Trông thế nào rồi?”

Yu Jitae đứng trước khoang ngủ đông, ánh mắt chăm chú dõi theo đứa trẻ đang nằm bên trong. Chẳng bao lâu, đứa trẻ từ từ mở mắt và nhìn lại anh.

Khi anh đưa tay lên đặt cạnh lớp vỏ khoang, đứa trẻ cũng giơ tay mình lên chạm vào bức tường kính. Qua lớp kính dày ngăn cách, hai bàn tay — một người, một hình nhân — chồng lên nhau.

“Sao lại làm chuyện không cần thiết thế?”

“Chuyện gì cơ?”

“Sao lại gắn phản xạ ánh sáng vào nó?”

“…Anh nhìn ra à?”

BM bật ra một tiếng cười khô khốc.

“Nếu hỏi tại sao tôi gắn cái đó vào… thì ai mà biết. Có lẽ là vì tôi muốn nó trông giống con người hơn một chút chăng…”

Đúng như Yu Jitae đã nói, đứa trẻ trong khoang không phải là một sinh thể sống. Nó chỉ là một cỗ máy vụng về phản ứng lại ánh sáng theo bản năng.

“…Tôi cũng chẳng rõ nữa.”

Nói cách khác, thứ đó còn giống một bộ máy phức tạp hơn cả một cơ thể hữu cơ.

“Bỏ hết mấy thứ vớ vẩn đó đi. Đừng nhét thứ linh tinh vào cơ thể con người.”

“Tôi biết rồi.”

Yu Jitae bắt đầu đi vòng quanh kho chứa, mở từng thùng hàng ra để tìm thứ gì đó.

Chứng kiến cảnh ấy, BM lại thấy có gì đó là lạ. Chẳng hiểu bằng cách nào, Yu Jitae chỉ mở đúng những thùng chứa nguyên liệu chính yếu.

“Không có mảnh tim người à?”

“Không. Dù tôi có là đồ cặn bã đến đâu, tôi cũng không muốn dùng tim người thật.”

“Làm ra vẻ đạo đức làm gì?”

“Gì cơ?”

“Không phải vì đạo đức, mà vì anh biết nó sẽ không hiệu quả.”

BM khịt mũi.

…Mà quả thực, Jitae nói đúng.

Cảm giác này mỗi lần gặp gã đều không thay đổi — hắn là người khó nhằn. Dù không có lấy một chút tôn trọng với người lớn, nhưng bản thân hắn lại "già dặn" hơn bất kỳ ai. BM, vốn luôn được coi như người lớn ở bất cứ đâu, trước mặt hắn lại chỉ thấy mình giống một đứa trẻ.

Sau khi xem xét hết nguyên liệu, Yu Jitae cất tiếng.

“Vậy là tôi xem hết rồi.”

“Thế nào?”

“Anh nghĩ sao? Một đống hỗn độn. Nghe kỹ đây. Tinh chất ATTN 425 mL, chiết xuất carbon từ glycine 45,3g, Purple Elixir 4,25 mL, mảnh trọng lực nghịch Glycoten, hydro tinh luyện 32,2g, nitơ 11,5g, canxi thì 0,18g từ mỏ Raptor và 0,02g từ xương người.”

“Hở? À, vâng vâng!”

“Đó là thành phần cơ bản của trái tim một đứa trẻ tám tuổi. Tuyệt đối không được sai dù chỉ một con số sau dấu phẩy.”

“À…!”

BM thốt lên khe khẽ.

Đó là một công thức phức hợp quý đến mức vàng ròng cũng không thể mua nổi. Nhưng BM không cần ghi chép gì cả — não hắn đã ghi nhớ tất cả.

“Khoan đã! Nếu đó là nguyên liệu cơ bản, nghĩa là còn cần thêm nữa đúng không?”

Yu Jitae gật đầu.

“Ừ. Và để lấy được thứ đó, anh sẽ phải đến một nơi hơi nguy hiểm một chút.”

“Là thứ gì vậy?”

“Trên đỉnh cao nhất, có một hạt giống — thứ giúp người chết có thể hít thở.”

“Một hạt giống cho người chết hít thở sao…”

Chưa từng nghe đến.

“Nó nguy hiểm đến mức nào? Kể cả với anh?”

“Không. Chỉ nguy hiểm với anh thôi.”

“Khốn kiếp.”

BM rủa thầm.

“Hiểu rồi. Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”

“Ừ. Cứ từ từ. Sẽ mất thời gian đấy.”

“Anh định đi luôn à?”

Yu Jitae gật đầu.

Ở những lần hồi quy trước, anh không mấy quan tâm đến BM, nên chưa từng điều tra sâu. Nhưng giờ đây, anh có vài điều muốn hỏi — chẳng hạn tại sao ông ta lại muốn tạo ra một dạng chimera hình người, và thật sự mong đợi điều gì từ nó. Dĩ nhiên, BM chắc cũng có những câu hỏi riêng của mình.

Tuy vậy, giờ là lúc lũ trẻ chuẩn bị ăn tối rồi.

“Để tôi liên lạc lại khi chuẩn bị xong hết.”

“Ừ.”

---------------------------------------

Lúc rời khỏi xưởng và chuẩn bị quay về 【 Nông địa vực thẳm - Shallows of the Abyss 】, một điều kỳ lạ đập vào mắt Yu Jitae.

“…”

Giữa khu [Mảnh vỡ thiên đường], có một tấm bảng lớn như tranh chân dung đang được treo. Và trên tấm bảng đó là… gương mặt của Kaeul.

Cái gì thế kia?

Khi còn đang ngơ ngác trước cảnh tượng khó hiểu, một bóng người mồ hôi nhễ nhại bước ra từ container và nhận ra Yu Jitae.

“Hử…?”

Người ấy, mặc một chiếc áo ba lỗ để lộ cánh tay cuồn cuộn và vai đầy cơ bắp — lại chính là Ha Saetbyul.

“Uooooh…! Bác sĩ…?”

Mang theo thân hình còn vạm vỡ hơn cả ký ức từ bản thể phân thân, Ha Saetbyul lao tới. Đôi mắt mờ đục lấp lánh ánh sáng lạ.

“Lâu rồi không gặp.”

“Anh cũng thế…! Uhihi…”

Cô nhoẻn miệng cười như thể đang lơ mơ say rượu, rồi bất ngờ ôm chặt lấy Yu Jitae và… cố nhấc bổng anh lên. Tuy thấp hơn một chút, nhưng vòng tay siết chặt lấy anh lại cứng như đá.

“Anh tới thăm lần này à… Em nhớ anh quá chừng…!”

“Không. Tôi không đến thăm. Trước tiên, buông ra đi.”

“Vâng ạ.”

“Thế, dạo này sống ổn chứ?”

“Dĩ nhiên tốt rồi!?”

Cô bật cười ngây ngô, mắt vô hồn mà vẫn giơ bắp tay lên khoe.

“Em mạnh lên rồi đó nha~”

“…Tôi thấy rồi. Mọi thứ sao rồi?”

“Không tệ lắm… Dù ngày nào cũng bị ăn hành vì làm bài tập dở ẹc. Nhưng chính vì thế nên em mới cố hơn nữa, bực mà!”

“Trông em như có mục tiêu rõ ràng rồi đấy.”

“Đúng rồi đó. Em không muốn bị lũ ogre già cười vào mặt nữa. Tương lai xa kia, em sẽ làm thủ lĩnh của đội đặc nhiệm 30 người…”

Yu Jitae gật đầu.

Cô gái trông ổn hơn anh tưởng. Dù đã phải đối mặt trực tiếp với ánh sáng thiên đường, cô vẫn giữ được quyết tâm và mục tiêu — chứng tỏ ý chí tiến bộ trong cô không hề mờ nhạt.

Bất chợt, Ha Saetbyul giật mình, mặt vẫn đờ đẫn như cũ.

“Ôi chao… Cấm nói chuyện đó ra ngoài đấy… Boss Bell Baryon, cái bà gorilla đó mà biết thì toi đời.”

“Biết rồi.”

“Ghê quá ghê quá… Cái eo em chắc gãy đôi mất…”

Ừ thì… chuyện là vậy.

Quan trọng hơn, Yu Jitae quyết định hỏi về thứ kỳ lạ ban nãy.

“Mà này, cái đó là gì thế?”

“Cái gì cơ? À à… anh không được gọi chị ấy là ‘cái đó’ đâu nhé. Dù là bác sĩ thì bệnh nhân ở đây cũng sẽ ghét đó.”

“Hả?”

“Đó là thần tượng của viện tâm thần bọn em mà… Nữ thần Yu Kaeul…!”

Trong lúc nói, Ha Saetbyul mỉm cười thật tươi, mắt vẫn ngây ngô lơ mơ.

Yu Jitae thoáng ngẩn người.

Cái gì?

“Muốn em dẫn anh đi xem khônggg~?”

…Cái gì cơ?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận