Theo lời Ha Saetbyul, mọi chuyện bắt đầu từ thời “Biệt đội bình luận Happy Happy”.
“Anh với y tá của tụi em lúc đó có nhờ mà, đúng không…? Nhờ tụi em cổ vũ cho nữ thần. Ưhuhu…”
Hồi đó, BM mang vào hàng chục thiết bị mạng, yêu cầu bọn họ điều phối phần bình luận. Nhưng kể cả vậy, đám đặc nhiệm 30 người vẫn chưa có mấy ấn tượng với Kaeul. Họ chỉ làm theo lời y tá, không hơn.
“Bọn em chẳng biết mặt mũi hay tên tuổi cô ấy ra sao. Chỉ đơn giản là thuận theo cảm hứng, cứ lặp đi lặp lại những lời tốt đẹp thôi…”
Yu Jitae vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện sau đó. Một đoạn video do Bom quay Kaeul được gửi đến thiết bị của anh.
“Nn? Cái gì đây? Sao chị lại quay em?”
“Phỏng vấn hỏi đáp.”
Kaeul vừa ôm má tạo dáng dễ thương, vừa mở to mắt kinh ngạc khi nghe đến hai từ “phỏng vấn”.
“Thử giới thiệu bản thân xem nào. Em là người như thế nào hả, Kaeul?”
“Hmm, em là…”
Bom hỏi cô bé là ai, sống ở đâu, thích ăn món gì và đủ thứ linh tinh khác. Suốt đoạn video, Kaeul luôn nở nụ cười rạng rỡ, không hề có chút giả tạo nào.
Khi BM bật đoạn video ấy lên, giọng nói líu lo và nụ cười trong sáng của Kaeul lập tức xua tan không khí u ám trong mê cung dưới lòng đất. Chính sự chân thành không màu mè ấy khiến đám đặc nhiệm đang mặt mày cau có cũng dần giãn ra, nở nụ cười.
“Kaeul nghĩ sao về các siêu năng lực gia cơ bắp cuồn cuộn?” Bom hỏi, rồi cho cô bé xem ảnh mấy tay siêu năng lực nổi tiếng có thân hình như tượng thần Hy Lạp, cao hơn 2 mét rưỡi, cơ bắp nổ tung!
“Uwah…! Ngầu ghê á!”
“Vậy à?”
“Nn! Để có thân hình vậy chắc là siêu khó đúng không? Em nghĩ họ đỉnh thật, đỉnh khủng khiếp luôn ấy…!”
“Ra vậy.”
“Mẹ em cũng thích mấy người có thân hình đẹp nữa đó!”
Đám đặc nhiệm đang xem video cứ như được cộng dồn thêm niềm vui.
“Hừm…”
“Khụm…”
“Cô bé này… đúng là có gu thật…”
“Kukuku…”
Mỗi lần họ cười, cơ tay và cơ cầu vai lại rung lên bần bật. Bất kể giới tính, gương mặt ai nấy đều hiện lên những nụ cười mờ ám đầy cảm xúc.
“Qúy cô Kaeul đúng không…? Con bé này ngoan ngoãn, xinh xắn…”
“Quý giá quá… dễ thương quá… giống con gái tôi ghê…”
“Thiệt đó, nó giống con gái tôi quá trời luôn. Mấy đứa nào dám nói xấu nó, tui muốn gặp tụi nó ngoài đời nói chuyện chút…”
“Santos à. Không phải ông chỉ có ba đứa con trai thôi sao?”
Santos mỉm cười hiền hòa trước ánh mắt nghi hoặc của người khác.
“Năm ngoái rồi. Con đầu của tôi… không còn là con trai nữa.”
“Ý ông là…?”
“Con gái… là có thể ‘có được’ đấy.”
“Ôi trời đất…”
“Đ, đúng là chuyện đáng mừng thật…”
Dù sao thì, kể từ sau khi xem đoạn video ấy, đám đặc nhiệm 30 người bắt đầu tích cực hơn hẳn trong việc bình luận tích cực. Và chẳng bao lâu, tên và gương mặt của Kaeul dần trở thành một phần trong cuộc sống thường ngày của họ, như một phản xạ tự nhiên.
Có hai yếu tố khiến con người ở mê cung dưới lòng đất này chuyển động. Một là khát khao mãnh liệt được trở nên mạnh mẽ hơn—thứ ăn sâu vào tiềm thức, khiến bọn đặc nhiệm phát điên vì tập luyện.
Và yếu tố còn lại, là quán tính sinh hoạt.
“Hừm… cô y tá. Phiền anh cho bọn tôi xin tấm hình của quý cô Kaeul được không?”
“…Gì cơ?”
“Mặt dễ thương của cô bé cứ lởn vởn trong đầu tôi hoài. Tôi nghĩ nhìn ảnh của cô bé sẽ giúp tụi tôi luyện tập hiệu quả hơn.”
BM ngớ người.
Anh vốn không bao giờ cho họ xem hình gia đình, sợ rằng họ sẽ nổi lòng trốn khỏi đây trước khi hoàn tất quá trình điều trị tâm lý. Nhưng ảnh của Kaeul thì chắc là ổn.
Vậy là BM cắt vài khung hình từ đoạn video hỏi đáp, in ra rồi phát cho đám đặc nhiệm.
“Ra rồi…!”
Khi Ha Saetbyul mở cửa phòng tập, sức nóng hừng hực ập vào mặt. “Guaah!”, “Chwaaa!”—dù là ban ngày, các đặc nhiệm vẫn điên cuồng vung vẩy thanh tạ sắt khổng lồ.
Xung quanh phòng tập dán đầy ảnh của Yu Kaeul, cứ như cô là ngôi sao nổi tiếng vậy.
Thực tế, có hẳn một tủ để đồ chất đầy ảnh của cô bé.
“Tủ ai vậy?”
“Là của tôi đó, thưa bác sĩ…!”
Kuhuhu… Cười như say rượu, người phụ nữ to lớn gốc Mestizo tiến đến gần. Cô chính là đội trưởng của biệt đội đặc nhiệm—Bell Baryon.
Theo lời Ha Saetbyul, đã từng có một sự kiện khiến độ nổi tiếng của Kaeul—vốn đã tăng đều—bỗng bùng nổ mạnh mẽ.
Đó chính là sự kiện SBD 20.000 của Bell Baryon.
“Trước đó, kỷ lục của tôi là 4826 kg đẩy ngực, 7210 kg kéo tạ, và 7452 kg squat… Suốt hơn bốn năm trời, tôi không tài nào vượt qua được ngưỡng SBD 20.000, chỉ thiếu hơn 600 kg thôi…”
Hai nắm đấm to như thùng nước của Bell Baryon run lên bần bật.
“Vấn đề rõ ràng là do tay tôi yếu quá… Tôi cố gắng tập luyện suốt nhiều năm trời để mạnh hơn… Những phần khác có tăng chút ít, riêng đẩy ngực thì không tài nào chạm mốc 5000 được… Những lúc như thế, tôi lại thấy buồn bã vì bản thân sinh ra là phụ nữ, tay yếu quá…”
Giờ thì cả cánh tay của cô cũng bắt đầu run. Vì lý do gì đó, cánh tay của Ha Saetbyul cũng run theo. Trong ánh mắt vô hồn kia phảng phất chút điên dại.
“Nhưng hôm đó… tôi được cứu rồi… Không hiểu sao, trong giấc mơ của tôi, Goddess Kaeul đã đến tìm… Puhuhu… Cô ấy cười với tôi…!”
“…”
“Lúc đó tôi hiểu ra—đã đến lúc rồi! Một lần đẩy duy nhất! Mức tạ hôm đó là 5400 kg… Cao hơn kỷ lục cũ tận 574 kg… Nếu thất bại, chắc tôi bị nghiền nát mà chết mất…! Tôi sợ lắm…! Nhưng tôi đã gọi tên Nữ thần…! Đúng, như vầy nè…!!”
Cô há to miệng.
“Yu– Ka– Eul–!!!”
Tiếng hét vang dội như sấm rền làm rung chuyển cả phòng tập. Đám đặc nhiệm đang tập trung với tạ cũng sững người, rồi đồng loạt hét theo.
““Yu Kaeul!!””
““Yu Kaeul!!””
““Uaaahhh–!!””
Rắc—!
Toàn bộ gương trong phòng vỡ nát. Âm thanh quá khủng khiếp khiến đến cả Yu Jitae cũng phải nhíu mày.
“Cái quái gì đây hả!”
BM mở cửa xông vào phòng, hét lớn.
“Muốn giết tôi bằng tiếng ồn hả, mấy đứa điên này! Im cái coi!”
Sau khi mắng cho một trận, BM bỏ đi. Bầu không khí trong phòng lặng hẳn.
Yu Jitae từng thấy hiện tượng tương tự. Bọn Ogre, khi đồng đội bị giết, sẽ nổi điên và rơi vào trạng thái [Cuồng bạo]. So ra… nhóm này cũng chẳng khác là bao.
“Khụm… Thật là một y tá nghiêm khắc. Dù vậy, hôm đó tôi đã đạt mốc SBD 20.062, với thân thể của một người phụ nữ…!”
“Ouuh! Cứ mỗi lần nghe lại chuyện này là tôi xúc động ghê gớm…!”
“Sếp tụi mình chạm mốc SBD 20.000…! Nữ thần ơi…!”
“Chết tiệt…! Goddess Yu Kaeul, xin hãy phù hộ cho con chiên nhỏ bé này…!”
“Gyaaaaak…! Tôi cũng muốn đẩy được SBD 7.000…!”
Có vẻ trong quá trình ấy, từ “Miss Kaeul” dần trở thành “Madam Kaeul”, rồi cuối cùng thành “Goddess Kaeul”.
Dù ngơ ngác không hiểu nổi, Yu Jitae vẫn thấy chuyện này… cũng dễ hiểu. Dù sao thì, đây cũng là mê cung dưới lòng đất. Mà bọn họ thì… rõ là có vấn đề thần kinh rồi.
Đi một vòng quanh khu sinh hoạt, anh dễ dàng phát hiện ra dấu tích của Kaeul. Tất cả các phòng mới xây, từ “phòng ăn” cho đến “phòng giặt”, đều dán đầy tranh ảnh Yu Kaeul.
Trong số đó, có một container hoàn toàn trống, ngoại trừ một bức chân dung treo trên tường. Bầu không khí u tịch, ánh nến lập lòe soi bóng người.
Đây là đâu vậy? Trong khi Yu Jitae vẫn còn băn khoăn, Ha Saetbyul mỉm cười.
“Đó là… phòng cầu nguyện.”
Anh không biết phải nói gì.
-----------------------------------------------
Bữa tối hôm nay là sườn bò om kiểu Hàn.
Anh mua từ bên ngoài.
Hương thơm mằn mặn, ngầy ngậy của nước tương lan tỏa khắp phòng ăn. Sau khi xới cơm vào bát, mọi người ăn đến trơ cả xương.
“Gyeoul. Thử món này xem.”
“…Cái gì vậy?”
“Khoai tây đó. Ngon lắm.”
“…!”
“Uwah. Thịt ngon ghê á~ Ngon số dzách. Mlem mlem. Mặt em ngập trong trà…”
“Nn…”
“Un? Gì đó?”
Tiếng trò chuyện líu ríu vang bên tai anh. Trong lúc đang ngây người nhìn lũ trẻ vui vẻ ăn uống, Yu Jitae liếc sang Kaeul.
Một câu hỏi chợt hiện lên trong đầu anh. Ở những nơi ngoài Trái Đất, ví dụ như Askalifa, giống Kim long đã tận hưởng những lần Amusement như thế nào?
“… Tộc vàng có khả năng chìm đắm vào cảm xúc của chính mình, vượt xa mức cần thiết.”
Anh nhớ lại lời Bom từng nói. "Chìm đắm quá mức" là một đặc điểm chung của cả tộc vàng, chứ không chỉ riêng gì Kaeul.
“Họ đồng cảm một cách sâu sắc với những cảm xúc bản thân cảm nhận được. Đến mức như thể họ trở thành chính người đó.”
Anh chưa từng đặt chân đến Askalifa, mà cũng không thể đến được. Chiều không gian đó quá xa xôi.
Tuy nhiên, nếu đó là một nơi có con người sinh sống, thì việc có ai đó mang ác ý với Kim long là điều dễ hiểu. Và nếu mức độ nguy hiểm cao đến thế, tộc vàng hẳn sẽ không bao giờ để con non của mình đến thế giới loài người để du ngoạn.
Nói cách khác, việc họ vẫn gửi rồng non đi chứng tỏ rằng, cho dù có ai đó mang thù địch với chúng, điều đó cũng không gây nguy hiểm thực sự…
“Vâng?”
Sau bữa ăn, anh quay sang hỏi Bom.
“Em cũng không chắc lắm, nhưng tộc Kim long là thần hộ mệnh đúng không? Họ sẽ gửi thông báo trước, kiểu như: “Con gái ta sắp đi du ngoạn. Mong các ngươi chăm sóc cho nó.””
Tất nhiên, một con rồng trưởng thành có lẽ sẽ chẳng nói nhẹ nhàng như vậy. Phải là kiểu: “Lo mà chăm sóc nó, nếu không muốn mất mạng” thì đúng hơn.
“Rồi sau đó thì sao?”
“Sau đó hoàng cung sẽ phái người ra đón bọn em. Họ âm thầm bảo vệ và hỗ trợ từ trong bóng tối để mọi chuyện suôn sẻ.”
Bom mỉm cười nhè nhẹ.
“Nếu nghĩ kỹ thì… bọn em thực ra là một sự phiền toái khá lớn đối với loài người.”
Đây là lần đầu tiên anh nghe một con rồng nói những lời như vậy.
“Nhưng mà Askalifa là một thế giới có rất nhiều vấn đề. Rồng là lực lượng kiềm chế chiến tranh, ngăn cách giữa thế giới này với cõi ngoại giới, và giúp duy trì chu trình tự nhiên… nói chung là làm mấy việc đó giúp họ.”
Ra là vậy.
Nghe đến đó, Yu Jitae bỗng có một góc nhìn khác về vấn đề.
Có lẽ, vấn đề không nằm ở Kaeul, mà là ở truyền thông và internet.
Ở cả kiếp trước lẫn hiện tại, anh luôn nghĩ rằng Kim long là gốc rễ tạo nên mọi rắc rối lần này.
Trái tim yếu đuối, cộng thêm đặc tính "quá mức đồng cảm" của chủng tộc chính là những yếu tố đã đẩy cô bé đến cái chết. Vì những điều đó nằm ngoài khả năng kiểm soát, nên anh luôn ngăn Kaeul xuất hiện trước mặt người khác, bằng mọi giá.
Nhưng nếu Kim long vẫn có thể du ngoạn ở Askalifa, điều đó đồng nghĩa với việc — chỉ cần ác ý không đến được tai cô bé thì sẽ không sao cả.
Nếu giả thuyết này đúng, thì thứ anh cần cảnh giác không phải là “Yu Kaeul”, cô bé mong manh như cá mặt trời, mà chính là “truyền thông” — nơi có thể truyền tải ác ý của một kẻ lạ mặt từ xó xỉnh nào đó, chỉ với một cú chạm.
Có một câu đùa trong giới siêu nhân khi xưa: “Internet còn đáng sợ hơn cả quái vật cấp S.”
Quái vật cấp S dù có lén lút đến đâu thì bọn họ vẫn cảm nhận được. Nhưng một kẻ đang ngồi kế bên, âm thầm chửi rủa mình trên thiết bị điện tử thì… không ai phát hiện nổi.
Mana là sự hiện thân của ý chí — một lực vô hình được sinh ra từ khao khát thực hiện điều gì đó. Còn dòng điện phát ra từ thiết bị điện tử thì không có ý chí, không có khát vọng.
Vì điện không chứa “ý muốn”, nên dù là siêu nhân, họ cũng chỉ mơ hồ cảm nhận được dòng điện di chuyển, chứ không tài nào biết được nội dung bên trong nếu không có thiết bị hoặc pháp cụ chuyên biệt.
Đó là lý do Yu Jitae đã không thể phát hiện ra lúc Gyeoul vô tình nhấn nút đăng video. Và cũng chính vì thế mà Yu Jitae ở lần hồi quy thứ bảy này — người có thể đối đầu với cả thế giới — vẫn không thể kiểm soát được truyền thông.
“…”
Kẻ hồi quy trầm ngâm suy nghĩ.
Nếu giả thuyết này đúng, thì có hai giải pháp khả thi giúp ích cho Kaeul:
Chỉ duy trì quan hệ với một số ít người tuyệt đối không mang thù địch với cô.
Tạo một môi trường không có truyền thông.
Phương án thứ hai là bất khả thi nếu Kaeul còn ở Trái Đất. Nhưng phương án đầu thì sao?
“…”
Có vẻ như lần hồi quy thứ bảy này không phải là vô nghĩa. Những mắt xích nhân – quả hàng ngày mà anh chưa từng nghĩ đến vì quá xa rời cuộc sống thường nhật, giờ đây đang dần được hình thành trong đầu.
Cảm giác này thật dễ chịu. Như thể chiếc quan tài chật hẹp bấy lâu đã được mở tung.
Yu Jitae đi đến phòng của Kaeul.
“Kaeul.”
“Vângg?”
“Chúng ta thử quay một đoạn video nhé.”
“Video? Cho ai xem ạ?”
Cho đám tín đồ cuồng đạo của em đấy.


0 Bình luận