Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 236: Điệu nhảy với Yeorum (5)

1 Bình luận - Độ dài: 2,670 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau, họ lại chơi đùa thỏa thích. Ăn uống, nghịch ngợm, xem thêm một buổi diễn, rồi lại ăn tiếp. Có một sự cố nhỏ xảy ra giữa chừng – trong lúc đang chơi máy slot trong sòng bạc, Yeorum đã gọi nó là “một trong hai trò lừa đảo lớn nhất, ngang hàng với mấy máy gắp thú” rồi đấm thẳng vào máy.

Tuy giờ cô nàng đã rủng rỉnh tiền bạc nên chẳng hề gì, nhưng có bao nhiêu tiền đi nữa thì cũng không tránh được việc bị đuổi ra khỏi sòng bạc.

Cả ngày hôm đó, Yu Jitae bị sai khiến như một nô lệ chính hiệu. Yeorum có vẻ quên khuấy mất vụ cá cược, nhưng rồi đột nhiên nhớ lại trong lúc xem biểu diễn, liền gọi anh:

“Này, nô lệ. Vai ấy.”

Đặt cô lên vai để nhìn cho rõ cũng chẳng phải việc gì khó khăn. Cõng cô trên lưng khi cô lười đi bộ, hay chìa đầu gối cho cô buộc dây giày cũng được. Không sao cả.

Nhưng đến lúc ăn uống thì Yu Jitae bắt đầu cảm thấy… hơi hối hận về vụ cá cược. Khi Yeorum gọi món beef steak rồi đưa nĩa cho anh, mở miệng ra nói:

“Này, nô lệ. Ta là em bé. Cho ta ăn đi~”

Cái con nhỏ này… Rõ ràng là đã nhìn thấy gì đó. Nó biết tỏng anh ghét nhất là việc gì và đang cố tình hành anh đúng chỗ ấy trong vai trò “nô lệ tạm thời”.

“Có tay thì tự mà ăn.”

“Uuunng~ Yeowum không biết dùn choppstwicks~” (Yeorum nói líu lưỡi, giả giọng em bé)

“Yu Yeorum. Em bị điên à?”

“Hinng. Hông biết ăn saoo~ Nếu nô lệ cho Yeowum ăn thì Yeowum nuốt được hết lun á~”

Hôm nay không hiểu sao, từ tận đáy lòng, Yu Jitae thực sự không muốn làm chuyện này. Gyeoul còn tự ăn được nữa là…

“Ê nô lệ của ta đâu rồi hả?”

Nhưng đã cá là phải chịu. Anh đành nhắm mắt đưa chân, cầm một miếng steak đưa đến miệng cô. Đúng lúc đó, Yeorum le lưỡi liếm phần nước sốt trên miếng thịt.

Chẳng gợi cảm gì sất, mà ngược lại còn thấy gớm gớm. Anh nhăn mặt.

“Kyahahaha–!”

Nhìn thấy nét mặt khó ở của anh, Yeorum phá lên cười khoái chí. Rồi lẩm bẩm như vừa ngộ ra điều gì đó: “À, thì ra Bom nói thế là vì chuyện này…”

Bom nói gì cơ?

Dù sao thì tới đó vẫn còn chịu đựng được. Nhưng khi họ đứng trước một cửa hàng quần áo tổ chức sự kiện, Yu Jitae đã không thể nhẫn nhịn thêm nữa.

“Ohh, nhìn kìa nô lệ! Bộ kia xinh ghê!”

Yeorum vừa chỉ vào một bộ đồ, vừa quay lại, nhưng Yu Jitae đã biến mất từ lúc nào.

“Hở? Này nô lệ! Ngươi đâu rồi hả…!”

Cô gào lên đầy tiếc nuối. Bởi bộ đồ cô chỉ vào là một bộ bunny boy bó sát, khoe rõ đường cong cơ thể, kèm cả tai thỏ.

“Á đệch… Bình thường ngơ ngơ mà sao lại biết mình định bắt mặc cái này chứ?”

Tiếc ngẩn tiếc ngơ, Yeorum cố gọi lại nhưng đồng hồ của anh đã tắt từ bao giờ. Nghĩ anh sẽ sớm quay lại, cô đợi một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Chắc là anh sẽ không quay lại cho đến khi hợp đồng “nô lệ” kết thúc thật.

“Ngươi đi đâu rồi? Quay lại đây mau!”

Thiên đường – thành phố yên tĩnh dưới ánh nắng ban trưa.

“Ta không bắt ngươi mặc mà! Thật đó…!”

Tiếng gào của Yeorum vọng vang khắp phố phường.

---------------------------------------

Đêm buông xuống trong khi họ vẫn mải chơi đến quên cả thời gian.

Trong một quán bar sang trọng giữa lòng Paradise, dưới ánh trăng mờ ảo, Yeorum và Yu Jitae gọi một chai rượu cực kỳ đắt đỏ – một chai cognac có tên Rémy Martin Louis XIII. Loại cognac được sản xuất ở vùng Champagne này nổi bật không phải vì giá cả mà vì độ quý hiếm của nó.

Anh bartender trong bộ đồ chỉn chu rót rượu vào ly burgundy bằng một cú xoay cổ tay khéo léo. Sau khi người pha chế rời đi, Yeorum liếc nhìn Yu Jitae rồi hỏi:

“Uống cái này sao đây?”

“Cứ uống thôi.”

“Không cho đá hay muối hay gì à?”

“Uống nguyên chất là được rồi.”

“Ủa, vậy cũng như soju chứ có gì đâu.”

Cô nhấp một ngụm. Vị rượu lan tỏa trong khoang miệng, ánh mắt Yeorum lập tức mở to. Cảm giác mềm mượt như nhung, hương trái cây thoang thoảng vượt xa hẳn các loại brandy thông thường, và sau khi nuốt xuống, một dư vị gỗ sồi tinh tế vẫn còn vương trên đầu lưỡi.

“Ohh.”

“Không tệ nhỉ.”

“Ừm.”

Uống thêm vài ngụm nữa, Yeorum bắt đầu chế ngự khả năng giải độc trong cơ thể, khiến mình hơi say. Mỗi hơi thở ra, hương cognac lại dịu dàng lan tỏa. Cô nhắm mắt lại, lặng lẽ hít vào thở ra, thưởng thức cái hương ngọt ngào đó.

“Rượu này hay thật đấy.”

“Sao cơ.”

“Chỉ thở thôi cũng thấy thích.”

“Vậy là tốt rồi.”

Từng khoảnh khắc hít thở cũng trở nên đặc biệt – đó chính là lý do Yu Jitae chọn Louis XIII. Ngoài quán bar trời đã tối đen, còn ánh sáng trong bar lại ấm cúng vô cùng. Hai người yên lặng ngồi bên nhau một lúc lâu, cho đến khi Yu Jitae mở lời.

“Còn vài tiếng nữa là mình về rồi.”

“Nn.”

“Thế nào? Vui chứ?”

“Ờ… không?”

Yeorum càu nhàu, xoay ly rượu trong tay.

“Chả vui mấy.”

Yu Jitae chẳng để tâm, chỉ gật đầu. Anh đã quá quen với cách nói của cô rồi.

“Chơi bời cũng tốt. Nhưng khi quay về rồi, em phải trở lại guồng như trước. Em biết mà đúng không?”

“Biết.”

“Có thấy tiếc không?”

“Không. Chơi đủ rồi.”

Mắt cô vẫn dán vào ly rượu. Những ngón tay cào nhè nhẹ lên thành ly. Sau một hồi trầm ngâm, Yeorum cất tiếng:

“Này, Yu Kaeul ấy…”

Cô ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp.

“…Nếu em thấy con nhỏ đó khó chịu, thì có phải là em có vấn đề không?”

“Sao lại hỏi vậy?”

“Không có gì. Chỉ là thắc mắc thôi.”

“Ai mà biết được. Nếu đến mức không thể sống chung thì chắc là có vấn đề thật.”

“Không… Em không ghét sống cùng. Không hẳn là vậy…”

“Thế thì?”

“…Em cũng không rõ. Chỉ là thấy hơi ngứa mắt. Không muốn nhìn mặt nó. Hơi bực. Thật ra… dạo này em toàn cố tránh đụng mặt nó.”

“Tại sao?”

“Sao là sao…”

Hơi thở của Yeorum bắt đầu gấp gáp hơn.

“Nhưng em không nghĩ lỗi là do nó. Anh biết em mà đúng không? Tính em tệ lắm. Một con nhỏ rác rưởi, ghét cả thế giới. Cho nên… chỉ là…”

Cô không nói thêm gì nữa. Rất lâu sau cũng không.

Cô không thể thừa nhận yếu đuối của mình. Xấu hổ, tủi nhục. Nhận ra sự yếu đuối giống như phủ định giá trị bản thân – điều khiến Yeorum càng thêm ghét chính mình.

Trong khi đó, Yu Jitae chỉ lặng lẽ suy nghĩ.

Dù vụng về trong các mối quan hệ, nhưng anh lại gần như hiểu được cảm giác của Yeorum. Bởi trong cuộc đời của anh, cũng từng có những mảnh ký ức tương tự.

Đang nghĩ đến đó, anh bỗng muốn chia sẻ một điều.

“Anh từng mơ một giấc mơ.”

Anh mở lời với chất giọng nhẹ nhàng. Yeorum vẫn chìm trong lặng im, lặng lẽ nhìn anh.

“Là giấc mơ anh có từ khi còn rất nhỏ, và rất yếu. Đạt được nó là chuyện vô cùng khó. Anh đã thất bại không biết bao nhiêu lần.”

Yeorum khẽ giật mình.

Với cô, Yu Jitae là người mạnh nhất thế giới. Một người mạnh mẽ – là đối tượng để một con Hồng long như cô ngưỡng mộ. Vậy mà giờ đây, chính người đó lại đang kể về những ngày mình từng “yếu ớt”.

“Anh từng nghĩ chỉ cần đạt được một điều gì đó, anh sẽ hoàn thành được giấc mơ. Nhưng hóa ra không phải. Dù có đạt được bao nhiêu thứ, cuối cùng vẫn không thể chạm tới.”

Chất giọng của anh khiến cô cảm thấy một nỗi buồn âm ỉ len vào tim.

“Thế là anh quyết định nắm lấy nhiều thứ hơn nữa, bất kể bằng cách nào. Càng nhiều càng tốt. Tưởng như thế thì sẽ chạm tới giấc mơ một ngày nào đó. Nhưng rồi, kết quả vẫn không đổi.”

“…Rồi sao nữa?”

“Thất bại hết lần này đến lần khác, anh bắt đầu mất kiên nhẫn. Chỉ cần gặp trục trặc là anh lại buông bỏ tất cả. Cứ làm lại từ đầu mỗi khi có lỗi – đó là cách anh nghĩ. Mượn lời em nói nhé?”

“Gì cơ?”

“Đm~ Tưởng đâu ngon lành ai ngờ toang vkl~ Thôi làm lại từ đầu cho lẹ~”

Yu Jitae bắt chước giọng Yeorum đầy gượng gạo. Cô bật cười, ngơ ngác:

“Đâu giống em đâu trời…”

“Không giống à? Thôi kệ. Cái kiểu hấp tấp đó là ngu ngốc. Tầm nhìn thu hẹp, không thấy được tương lai. Đầu óc rối tung, quên cả điều quan trọng nhất.”

Sau câu nói đùa, lời của Yu Jitae lại khiến trái tim cô khẽ rung lên.

“Hmm…”

Yeorum khép đôi môi lại, trầm mặc suy nghĩ.

“Ước mơ của em là gì?” anh hỏi.

Nhìn thấy người bảo hộ của mình bỗng mang một bầu không khí khác lạ, Yeorum cũng lặng lẽ nhìn sâu vào trong lòng mình. Vẫn còn lưỡng lự, cô không trả lời. Thế nên Yu Jitae lặp lại câu hỏi.

“Là để sống sót? Hay để trở nên mạnh mẽ hơn?”

“Không phải.”

“Chẳng phải chỉ có hai lựa chọn đó thôi sao? Nếu không phải, thì em mạnh lên là vì điều gì?”

Ước mơ… Từ ấy vang vọng trong tim cô, dịu dàng mà thấm sâu, như chạm đến một phần nào đó trong đáy lòng.

Yeorum cúi đầu, hai tay đặt lên ly thủy tinh trước mặt.

Những lời chưa từng thốt ra.

Những lời chưa từng quên, dù chỉ một ngày.

Yeorum có một giấc mơ như thế.

“Có những điều… mà em vẫn chưa thể nói ra…”

Lời thật lòng ấy thoát khỏi môi như một tiếng thở dài.

“Với người chị cả?”

“Ừm. Và cả chị út nữa…”

Anh không hỏi đó là điều gì.

“Em đang cố gắng mạnh mẽ hơn… để có thể nói ra những lời ấy, đúng chứ?”

Yeorum khẽ gật đầu.

Anh để cô có thời gian để suy ngẫm. Khi anh nhấp một ngụm rượu, Yeorum cũng lặng lẽ làm theo. Mùi hương nhè nhẹ trong hơi thở cô sớm đã lan tỏa.

“Yeorum… Hãy lắng nghe kỹ lời anh sắp nói.”

Nghe vậy, Yeorum ngẩng lên khỏi ly và nhìn thẳng vào mắt anh.

“Anh và em… Những kẻ ‘thiếu hụt’ như chúng ta, con đường đi lúc nào cũng hẹp và rải đầy đá nhọn.”

Chúng ta... Từ ấy thốt ra từ miệng một con người hoàn hảo không nghi ngờ gì, người mà cô luôn tin rằng đã mạnh mẽ từ lúc sinh ra.

“Nếu chỉ nhìn vào thứ ngay trước mắt, ta sẽ rất khó mà tiến về phía trước. Thế gian này đầy rẫy những tảng đá sắc nhọn.”

“Đá sắc nhọn?”

“Phải. Thế giới đầy những chướng ngại sẽ ngáng chân, cản đường, chế nhạo bước đi của em, và làm em tổn thương. Sẽ có lúc đau đớn, sẽ có lúc buồn bã. Em thậm chí sẽ thấy sợ khi phải bước tiếp.”

“…”

“Vì thế, chúng ta cần phải nhìn thật xa.”

Yeorum cắn chặt môi. Cuối cùng, cô đã hiểu vì sao anh đưa mình đến nơi này. Vì sao anh trả lời những nghi vấn trong lòng cô bằng cách đó. Cô bắt đầu hiểu được từng lời hắn nói.

Las Vegas. Ở nơi này, Yeorum đã trải nghiệm những niềm vui mà cô chưa từng biết đến. Niềm vui khiến cô nhớ rằng mình là một Hồng Long. Từng khoảnh khắc đều tràn ngập niềm vui, đến mức khiến cô nuối tiếc khi phải rời đi, dù vẫn còn biết bao điều thú vị chưa được khám phá.

Nhưng lý do cô phải từ bỏ tất cả những điều thú vị ấy để trở nên mạnh mẽ, là bởi vì Yeorum có một ước mơ.

Chẳng phải cô đã từng thề với chính mình vào ngày Amusement sao? Rằng một ngày nào đó, cô nhất định sẽ nói ra những lời mà trước đây không thể thốt thành câu?

“Dĩ nhiên, nếu không chú ý đến những thứ trước mắt, em có thể dễ dàng vấp ngã vì mấy điều vụn vặt. Có thể vấp phải đá, bị gai cào rách da, hay thậm chí sa vào vũng lầy. Nhưng không sao cả. Dù có thế nào, ta vẫn có thể đứng dậy và bước tiếp. Em biết vì sao không?”

“…Vì… mình đang nhìn về phía xa?”

“Đúng vậy.”

Biển chỉ đường đang chỉ về phương trời xa tít tắp.

Yeorum không cần phải xem Kaeul là đối thủ.

“Vậy tức là em không cần phải để tâm quá nhiều đến mấy chuyện vặt vãnh ngay trước mắt.”

“Chính xác.”

Kaeul vẫn là Kaeul. Cô ấy không liên quan gì đến giấc mơ của Yeorum. Dù có ở ngay trước mặt, cũng chẳng có lý do gì để ghen tị, hay tự dằn vặt mình.

“Nếu em chỉ đang cạnh tranh một chút và cố gắng hơn vì điều đó, thì không sao cả. Vì dù Kaeul có tài năng thật đấy, em vẫn có thể tuyệt vời hơn em ấy.”

“Nn…”

“Anh tin em sẽ không thua Kaeul. Nhưng ngay cả khi có thua, cũng không sao cả. Em không cần phải lúc nào cũng cuống cuồng chạy đua. Hãy đặt chân vững trên hiện tại, và hướng ánh nhìn về phía ngày mai. Hiểu chưa?”

“…”

Chân đặt ở hiện tại. Mắt hướng về ngày mai.

Lời dạy ấy lay động tâm trí cô từ tận gốc rễ, khiến mớ cảm xúc rối bời trong lòng dần được gỡ bỏ.

Niềm thỏa mãn khi mạnh lên từng ngày. Cảm giác ưu việt khi vượt qua người khác. Nỗi lo lắng khi sắp bị một thiên tài bắt kịp.

Những tháng ngày lo nghĩ ấy, cùng những xúc cảm trẻ con, dần tan biến. Yeorum cảm thấy trái tim mình cuối cùng cũng có được bình yên.

“Em hiểu những gì anh nói chứ?”

Cô nhận ra — đây không còn là lời dạy của một người bảo hộ, mà là của một người thầy.

“…”

Yeorum ngẩng nhìn anh.

Hôm nay, anh trông càng giống một người lớn. Cô lúc nào cũng thấy anh to lớn, nhưng hôm nay lại càng to lớn hơn nữa.

Và điều đó có lẽ cũng khiến cô thấy bản thân trở nên nhỏ bé hơn. Những lời thốt ra sau khi cô nghiền ngẫm và ngẫm nghĩ lại… có chút sai, nếu nhìn lại sau vài giây.

“…Vâng, thưa thầy.”

-----------------------------------------------

Thế là khoảng thời gian đẹp đẽ của họ ở Las Vegas cũng khép lại.

Trên đường quay về, ngồi trong xe, Yeorum gom góp từng khoảnh khắc trong mấy ngày vừa qua và cẩn thận cất giữ chúng vào một góc ký ức.

Để khi có lúc mọi thứ trở nên quá đỗi khó khăn. Cô có thể mở lại nó một lần nữa.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

teacher of the year
Xem thêm