Trong một môi trường dồi dào thức ăn và không có thiên địch, loài chuột có thể sinh sản từ khi mới sáu tháng tuổi, và mỗi con có khả năng sinh tối đa 40 con trong một tháng. Sức sống ngoan cường đến mức phi lý và tốc độ sinh sản kinh hoàng đó đạt đỉnh điểm vào thế kỷ 14—thời kỳ mà vệ sinh gần như không tồn tại, còn mèo thì bị xem là loài tà ma.
Chuột lan truyền mầm bệnh thông qua sinh sản, và gần 100 triệu người châu Âu đã bị lây nhiễm rồi chết—Cái chết Đen.
Sao đúng lúc này lại có đoạn trong sách giáo khoa học kỳ trước quay lại trong đầu cô?
Yeorum thấy buồn nôn.
Một đám lông đen xì vón cục, xen kẽ giữa là những mảng thịt đỏ sẫm còn tươi. Lũ chuột trưởng thành phủ một màu lông đen, còn đám đỏ đỏ kia là chuột con chưa kịp mọc lông. Cơ thể chúng quấn lấy nhau như thể dính liền, chia sẻ chung những mạch máu màu xanh đen, vừa là một khối, vừa là vô số sinh vật riêng biệt.
Chuột kết nối với chuột.
Một cảnh tượng quái dị đến mức khiến người ta tự hỏi làm sao thứ này lại có thể tồn tại trên đời. Nhưng điều khiến Yeorum rùng mình hơn cả, là khi hàng trăm, hàng ngàn cái đầu trên cái khối ấy đồng loạt xoay lại, và nhìn thẳng vào mắt cô.
“…Cái quái gì đây.”
Kẻ hồi quy đáp bằng giọng đều đều như ngái ngủ.
“Quần thể sinh vật nhân tạo (Artificial Shaped Colony). Có kẻ đã dùng chuột để làm thí nghiệm.”
“Thí nghiệm kiểu gì?”
Quần thể sinh vật nhân tạo, hay còn gọi là Chimeracia—một dạng biến thể chimera cực kỳ nguy hiểm từng xuất hiện trên Trái Đất.
“Thí nghiệm tạo ra sinh vật bất tử.”
Con chimera ấy hoặc được yểm chú khiến nó khát khao sống mãi, hoặc mang trong mình một cổ vật có hiệu ứng tương tự. Nó cứ thế mang thai rồi sinh sản không ngừng, ngày một phình to ra.
Và thứ sinh vật quái gở trước mặt họ—chính là kết quả của thí nghiệm đó.
“Xét theo kích cỡ thì chắc nó đã ở đây được khoảng 2 năm.”
Trên đường tới đây, Yu Jitae không hề cảm nhận được dấu hiệu của sinh vật nào khác trong khu rừng, và đã linh cảm có chuyện bất thường.
“Chuyện này. Anh sẽ báo lại với trạm gác chứ?”
“Ừ.”
“Vậy… còn cái đó thì sao?”
“Nó sẽ bị tiêu huỷ.”
“Tiêu huỷ? À…”
Yeorum siết chặt nắm tay. Thứ đang ở trước mặt không còn là chuột nữa, mà là một tồn tại được ghép từ chúng lại. Nhưng nhìn từ một góc độ khác… thì nó vẫn là chuột. Bị biến dạng đến mức tàn độc và khủng khiếp như vậy khiến gương mặt cô nhăn lại vì phẫn nộ.
Và rồi, cơn giận bùng nổ trong cô như lửa cháy.
“Không thể nào… Cái thứ chết tiệt này… Vãi thật, chuyện này là cái đéo gì vậy hả?”
“…”
“Ai? Ai là cái thằng rác rưởi đã làm chuyện này? Có tìm được không?”
“Nếu tìm được thì sao.”
“Em sẽ giết nó. Vặn gãy đầu nó, hoặc bẻ nát cột sống. Em sẽ móc mắt nó ra.”
“…”
“Làm ơn đi. Nói em biết đi! Hả? Anh tìm được đúng không? Anh có thể nói cho em biết ai là cái loại người khốn nạn đã làm chuyện này đúng không? Em sẽ tự tay tiễn con thú súc sinh đó về địa ngục.”
Có phải ánh mắt của những con chuột non đang nhìn cô đã lay động trái tim cô? Cơn giận ấy đến đột ngột như sấm mùa hạ.
Anh lắc đầu.
Nhưng khi nghĩ lại, anh cũng phần nào hiểu được lý do—cái trọng lượng mà từ “Sự sống” mang lại trong lòng Yeorum, và cách cô cảm nhận về một sinh vật sinh ra đã mang sẵn định mệnh bất hạnh.
Anh hiểu tại sao đứa trẻ ấy lại giận đến thế. Nhưng anh cũng biết rõ, đó chỉ là một cảm xúc nhất thời. Dù có cảm động mà hành động theo cảm tính thì cuối cùng, thứ còn lại trong cô chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo. Vậy nên, anh chọn im lặng.
Sau khi bàn giao vụ việc lại cho trạm gác, anh cũng cung cấp các manh mối về danh tính kẻ gây ra vụ việc. Sau này nghe kể lại, thủ phạm là một học viên—một kẻ xui xẻo trong Tháp Pháp Sư, vì tò mò quá mức mà tự đưa mình vào họa.
Trạm gác đã bắt học viên đó và giao lại cho Hiệp Hội. Và Hiệp Hội sẽ đòi món nợ xâm phạm một trong Ba Điều Cấm—thứ còn bị cấm gắt hơn cả ma túy, hành hung hay giết người—bằng chính mạng sống của hắn.
Đó cũng là hồi kết cho 10 giờ lao động công ích của Yu Jitae trong khuôn viên trường.
Suốt chặng đường trở về ký túc xá, Yeorum không nói một lời nào.
------------------------------------
Thời gian trôi qua kể từ khi học kỳ mới bắt đầu.
Cuộc thi viết của Bom chỉ còn cách một tháng. Cô đã hoàn thành một cuốn tiểu thuyết sớm từ trước và chuẩn bị sẵn để gửi đi, nhưng cô vẫn tiếp tục viết thêm, đến nay đã có gần bốn cuốn truyện với cốt truyện khác nhau.
Tất cả đều là truyện kinh dị. Sau khi đọc hết, anh nhận ra nội dung của chúng có phần tương tự nhau. Một nữ tội phạm trốn lên căn nhà trong núi, gặp một hồn ma, và cuối cùng bị trừng phạt vì những tội lỗi trong quá khứ.
“Tại sao em cứ viết đi viết lại một câu chuyện vậy?”
“Hmm… Em thích câu chuyện đó, nhưng không chắc đọc giả sẽ thích phiên bản nào.”
Yu Jitae không tài nào hiểu nổi phong cách viết của Rồng Xanh.
“Nên em định viết thêm một lần cuối nữa.”
Dù không hiểu, anh vẫn sẵn lòng cổ vũ cô.
“Khi nào cần thì cứ gọi anh.”
“Nn.”
Trong khi đó, Kaeul rốt cuộc cũng tìm được một sở thích mới.
“Anh biết không! Em thấy, phép thuật cũng vui đấy chứ!”
Chính là phép thuật.
“Phép thuật gì cơ?”
“Umm, thật ra là Bom-unni mới dạy em gần đây.”
“Bom dạy em á?”
Bom gật đầu từ bên cạnh và nói thêm, “Ừ. Em nghĩ là con bé nên học thử, ai ngờ nó lại thích hơn em tưởng.”
“Nn. Vui lắm!”
“Dạo này em học gì rồi?” anh hỏi.
“Dạo này là… phép chữa thương ấy ạ?”
Cô bé chắp tay lại, và một luồng mana dịu nhẹ, ấm áp tụ lại giữa lòng bàn tay. Mana lấp lánh sắc vàng giống hệt màu tóc cô.
“Nhưng mà, anh biết không. Em thấy hơi khó để luyện tập.”
“Tại sao?”
“Tại phải có người bị thương thì mới dùng được phép chữa thương đúng không? Nhưng mà ai cũng khỏe mạnh quá!”
Chợt, trong đầu anh lóe lên một ý tưởng—chính mình có thể giúp Kaeul luyện. Không quá khó, chỉ cần rạch một vết trên tay, rồi bảo cô bé chữa lành là được.
Nhưng kẻ hồi quy đã hiểu được rằng, những việc như vậy có phần lệch khỏi nhịp sống bình thường. Kaeul sẽ hoảng, và chắc chắn sẽ không vui.
“Hmm… Anh hiểu rồi. Cứ cố gắng luyện tập đi nhé.”
Giờ đây, vẫn còn nhiều người bị thương. Nếu cô bé thật sự giữ được hứng thú với phép chữa thương, thì nhất định sau này sẽ rất có ích.
“Okayyy!”
Còn Yu Gyeoul thì—
“…”
Cô bé đang mang theo cặp sách.
“…”
Với vẻ mặt cực kỳ không vừa lòng.
“Có chuyện gì vậy?”
“…Em không, muốn đi học.”
“Tại sao?”
“…Em thích, ở nhà hơn.”
“…”
Thật ra thì, cũng chẳng có lý do gì nhất định để bắt cô bé đến trường. Nhưng quan hệ xã hội của Gyeoul quá hạn hẹp, và dạo này cô bé chỉ nằm dài ở nhà suốt.
Dựa vào những lần cô bé tranh cãi qua lại với Yeorum, kẻ hồi quy có thể cảm nhận được khả năng giao tiếp của cô bé không tệ chút nào, dù tuổi vẫn còn nhỏ. Nếu tới trường, chắc chắn cô bé sẽ dần tìm được niềm vui và hòa nhập được.
“Thử đi học một thời gian xem. Nếu thật sự không muốn, em có thể nói lại với anh. Được không?”
“…Vâng.”
Sáng hôm đó, Gyeoul nắm tay anh và đến trường tiểu học công lập của khu Lair dành cho con cái người giám hộ. Vì đã đăng ký từ trước, Gyeoul chỉ cần vào lớp học là xong. Nhưng khi vừa bước vào, cô bé đứng bên cửa sổ nhìn theo Yu Jitae thật lâu, thật lâu—cho đến khi bóng anh khuất hẳn.
“…”
Trong khi những đứa trẻ khác đang xôn xao cạnh bên, Gyeoul chống cằm, gương mặt hiện rõ vẻ không hài lòng. Từ xung quanh, cô bé cảm nhận được những ánh mắt lén lút liếc nhìn mình.
Gyeoul nhớ lại lời Bom đã nói tối qua.
“Gyeoul. Em là long nhân, còn hầu hết các bạn ở trường sẽ là con người.”
“Bọn mình—những con rồng—dùng polymorph để giả dạng làm người.”
“Chính vì thế mà bọn mình có thể trông rất xinh đẹp. Mọi người sẽ thích em nhiều lắm, sẽ hay nhìn em vì em là một đứa trẻ rất đáng yêu.”
“Nhưng đừng để tâm đến ánh mắt của họ quá. Đừng nghi ngờ vội, cứ từ từ trò chuyện, quan sát xem ai là người tốt. Khi thân quen hơn, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện thú vị xảy ra.”
Giờ đây, Gyeoul hiểu rằng từ góc độ khách quan, mình là một đứa trẻ đặc biệt. Và cũng vì sự đặc biệt đó, cô bé biết mình phải cố gắng sống như một người bình thường… để có thể sống một cuộc đời bình thường.
Một người tự xưng là giáo viên bước vào, giới thiệu bản thân với bọn trẻ, và buổi học nhanh chóng bắt đầu. Dù không mấy hứng thú, Gyeoul vẫn ngoan ngoãn chú ý nghe giảng.
Đến giờ ra chơi, một nhóm bạn gái rón rén bước đến bắt chuyện.
“C, chào cậu…?”
Gyeoul quay lại và khẽ gật đầu.
“…Chào.”
“Cậu xinh thật đấy…”
“Ờm, trông như búp bê vậy…”
“…Cảm ơn.”
Ngày đầu tiên đến trường, bọn trẻ đều diện những chiếc kẹp tóc, quần áo hay dây chuyền mà chúng yêu thích. Gyeoul nhanh chóng nhận ra điều đó.
“…Vòng cổ của cậu, đẹp lắm.”
“À, thật hả?”
“…Ừ. Cả quần áo của cậu cũng ngầu nữa.”
“Ờm… cảm ơn nha…”
Sau vài lời chào hỏi bẽn lẽn, nhóm bạn hồi hộp rủ Gyeoul.
“Cậu có muốn đi căn-tin với bọn tớ không?”
----------------------------------------
“…Cái này, cho papa.”
Yu Jitae tưởng mình nghe nhầm.
Đang ngồi trong thư phòng, anh quay lại thì thấy Gyeoul đang cầm một thứ gì đó trong tay.
“Hử?”
“…Ừm?”
“Em vừa nói gì cơ?”
“…À, cái này. Mấy người kia bảo đưa cho papa…”
“À.”
Vừa nói, Gyeoul vừa lén lút liếc anh, dò phản ứng. Khi anh thản nhiên nhận lấy tờ giấy, cô bé tròn xoe mắt.
“Thế… hôm nay ở trường sao rồi?”
“…”
Gyeoul đặt cả hai tay lên đùi anh. Lâu lắm rồi, Yu Jitae mới bế cô bé lên, để cô ngồi ngang trên đùi và đỡ lưng cô để khỏi ngã.
“Học hành sao rồi?”
“…Cũng bình thường.”
“Có vui không? Cô giáo và các bạn thế nào?”
“…Cũng tàm tạm.”
Không nghe cô bé bảo “ghét” đã là một dấu hiệu tốt—vì buổi sáng nhìn cô bé thật sự không thoải mái. Có lẽ đã có chuyện gì đó vui xảy ra ở trường. Nghĩ vậy, anh hỏi thêm.
“Có chuyện gì vui không?”
“…”
Nhưng Gyeoul chỉ lắc đầu, không nói gì. Điều này mang lại một cảm giác rất mới lạ. Bởi từ trước đến nay, anh luôn biết cô bé đang làm gì, ở đâu.
Nói cách khác, bây giờ, Gyeoul đã có một thế giới riêng mà anh không biết tới.
Cảm giác đó… không hề tệ chút nào.
“…Ngày mai, papa tới đón con nhé.”
Hôm nay Bom đã đi đón, nhưng dù sao anh cũng gật đầu đồng ý.
“Ừ, được rồi.”
Chỉ đến khi đó, cô bé mới khẽ gật đầu hài lòng.
-----------------------------------------
Tối hôm đó, lũ trẻ rôm rả bàn chuyện xem phim khuya.
“Mùa hè thì nhất định phải xem phim kinh dị mới đúng điệu!”—tiếng hét của Kaeul khiến Gyeoul tò mò, còn Bom cũng đi theo vì cho rằng đây là tài liệu học tốt. Trên đường ra ngoài, cả đám còn nói sẽ chơi đến khuya.
Tuy nhiên, Yeorum lại không đi cùng. Dù đã mấy ngày trôi qua từ buổi tình nguyện, cô vẫn cứ ru rú trong phòng mỗi khi không tập luyện.
Hôm nay cũng vậy. Cô quanh quẩn trong phòng suốt cả ngày, rồi cuối cùng vì thấy ngột ngạt quá nên mới đi ra, nằm dài trên ghế sofa trong phòng khách.
Chẳng bao lâu sau, Yu Jitae bước tới, chiếm luôn chỗ của cô, khiến Yeorum phải ngồi xích sang một bên, có phần gượng gạo.
Họ ngồi cạnh nhau rất lâu mà chẳng ai nói gì. Thỉnh thoảng, Yeorum liếc nhìn anh như thể muốn nói điều gì đó, rồi lại thôi. Yu Jitae thì vẫn ngồi yên, chờ cô lên tiếng, không muốn làm gián đoạn mạch suy nghĩ của cô.
Ding—dong—
Tiếng chuông cửa vang lên.
“Họ về rồi à?”
Thấy hơi ngượng, Yeorum đứng dậy bước ra mở cửa. Nhưng đang đi thì cô sực nhớ cả Bom lẫn Kaeul đều có chìa khóa.
“Hở…?”
Vậy là ai?
Ngay lúc đó, Yu Jitae đã ở sau lưng cô, anh đặt tay lên vai cô.
“Vào phòng đi.”
Yeorum, người mới bị ăn mắng mấy hôm trước vì không nghe lời, lần này ngoan ngoãn gật đầu và trở lại phòng. Nhưng cô không đóng cửa, mà hé mở để nhìn ra ngoài. Điều khiến cô thấy lạ là Armata—người làm vệ sinh trong nhà—đang rút kiếm đứng gác ngay giữa phòng khách.
Yu Jitae mở cửa.
Bên ngoài là một… người, hoặc thứ gì đó trông giống người.
Mái tóc rối bù. Cơ thể cao, gầy. Mặc áo sơ mi dài màu đơn sắc và quần dài. Nhưng quần áo đều rách tả tơi, vấy đầy bùn đất và máu khô.
Trên mặt là một cặp kính râm gãy một bên.
Người đàn ông trông như kẻ bỏ đi ấy—không ai khác chính là BM.
“Giờ này mà anh tới, trông như thế kia… có chuyện gì?”
Yu Jitae hỏi. BM đáp lại.
“Thưa ngài Yu Jitae.”
“…”
“Không chỉ các vị thần như ngài mới làm được chuyện đó đâu.”
Giọng anh ta trầm, nhuốm vẻ u ám. Nửa như tiếng người, nửa như vọng về từ phía sau màn sương dày đặc.
Nhưng Yu Jitae nghe ra được niềm kiêu hãnh trong đó.
“Vậy ra… anh đã tạo ra thứ gì đó.”
“Phải. Và tôi đến đây báo cho ngài biết trước tiên. Nào, chào đi.”
Ngay khi BM nói xong, một đứa trẻ ló đầu ra từ phía sau anh ta.
Yeorum cau mày nhìn nó. Đứa trẻ trông chừng mười tuổi, có mái tóc đỏ thẫm và đôi mắt đỏ. Nhìn bề ngoài thì giống bé trai, nhưng lại mang vẻ mềm mại như con gái.
Nó lặng lẽ đưa mắt nhìn quanh ký túc xá, ánh nhìn vô hồn… cho đến khi chạm phải ánh mắt của Yeorum thì mới dừng lại.
“Được rồi. Vào đi. Chúng ta nói chuyện.”
Yu Jitae mời họ vào nhà.


1 Bình luận