Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 206: Ở yên đó thằng khốn Ju Yitae (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,878 từ - Cập nhật:

“Hừm.”

Đã hai tuần trôi qua kể từ khi mối quan hệ giữa cô và Bom trở nên lúng túng. Thỉnh thoảng họ vẫn chạm mặt nhau, bởi cả hai vẫn đang sống ở căn hộ 301, nhưng Yeorum chẳng chào hỏi, mà Bom cũng vậy.

“Hừm…”

Vừa nãy cũng thế.

Cô vào bếp để pha sữa với thuốc bổ, và thấy Bom đang rót nước từ máy lọc. Khi Yeorum mở tủ lạnh, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau trong một thoáng, nhưng Bom chỉ lặng lẽ quay đi sau khi rót đầy ly nước.

“Con nhỏ đó, nhớ dai thật…”

Mặc dù miệng thì lẩm bẩm như vậy, bên trong lòng Yeorum lại thấy không mấy dễ chịu. Dù đã cố gắng nghĩ lại mọi chuyện, cô vẫn chẳng hiểu nổi Bom, nên việc xin lỗi một cách thật lòng trở nên vô cùng khó khăn.

Chỉ là cái bút danh vớ vẩn thôi mà, có gì to tát đâu chứ?

“Hừm. Hừm… Mẹ kiếp.”

Sau một hồi cân nhắc, Yeorum bắt đầu thấy bực.

Thì sao nếu con rồng wasabi đó có ghét mình đi nữa? Mình từ bao giờ lại đi quan tâm mấy chuyện kiểu đó?

Nhưng nghĩ lại, đúng là mình có phá hỏng tâm trạng của cô ta. Nếu cả hai không định tuyệt giao thì có lẽ mình cũng nên xin lỗi đàng hoàng một lần.

Mà khoan, chẳng phải mình đã xin lỗi rồi sao? Mình có xin lỗi mà, đúng không? Cô ta mới là người cứ làm lơ mình chứ?

Hay là… chỉ mình nghĩ vậy thôi? Mình có nói lời xin lỗi thật không nhỉ…? Hình như lúc đó mình lướt qua hơi nhanh…

Không. Dù sao thì như thế cũng tính là xin lỗi rồi chứ? Còn phải gồng mình nói ra điều mình chẳng muốn cơ mà! Nếu vậy thì nhận lấy cho yên chuyện đi, làm gì phải xoắn lên vậy chứ?

Mẹ kiếp. Nực cười thật. Chỉ là một cái bút danh vớ vẩn thôi mà, có gì mà phải làm quá?

Những suy nghĩ đó cứ xoay vòng không dứt trong đầu Yeorum. Cô cáu kỉnh đưa tay gãi đầu.

“Á, phiền chết đi được…”

Cứ thế, cô vật vã suốt hai tuần liền và cuối cùng hôm nay cũng đưa ra quyết định.

Thử thêm một lần nữa thôi. Lần cuối. Mình sẽ xin lỗi nghiêm túc. Nếu vẫn không thay đổi thì kệ mẹ nó hết.

Nghĩ vậy, Yeorum tiến về phía Bom đang nằm đọc sách trên sofa ở phòng khách. Bom, vẫn đờ đẫn dán mắt vào quyển sách, ngẩng lên khi cảm nhận được có người đứng trước mặt.

Ánh mắt họ gặp nhau.

“…”

“…”

Cả hai im lặng một lúc.

“Nhìn từ trên xuống cũng xinh phết đấy, con khốn…”

“…”

“Này.”

“Gì.”

“Còn giận không?”

“Không.”

“Thế thì sao? Đi ngang mặt lần nào cũng làm lơ là sao? Coi thường nhau à?”

“Không hẳn.”

“Không giận mà cũng mặc xác người ta luôn là sao. Khó chịu lắm biết không?”

“Xin lỗi.”

Đang giữa chừng câu nói, Yeorum khẽ lắc đầu. Cái kiểu nói chuyện ngớ ngẩn đó đúng chuẩn chủng tộc lục long. Mà nếu cứ bắt bẻ mãi thì chỉ dẫn tới vòng luẩn quẩn thôi.

Cô thở dài một hơi thật sâu.

Và rồi, cô nghĩ đến một cái tên để đổ tội cho cái tình huống vừa phiền phức vừa nhọc nhằn này.

Yu Jitae.

Dù lý do là gì đi nữa.

Thì cái tên đó vẫn là thằng khốn nạn.

Nghĩ vậy, lòng cô nhẹ đi được chút. Sau đó, Yeorum mở miệng.

“Này. Cái vụ em đổi bút danh của chị đó.”

“…”

“Nếu chị buồn vì chuyện đó thì… xin lỗi.”

Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt Bom khẽ mở to một chút.

“…?”

Yeorum cũng muốn nghe phản ứng từ Bom, nhưng vừa thốt ra xong, cô lập tức thấy toàn thân như muốn co quắp lại vì xấu hổ. Thế là cô vội vàng quay lưng bỏ đi.

Khốn kiếp, cảm giác tởm thật sự.

Yu Jitae, đồ khốn. Đồ khốn thật sự…

Dù sao thì, lần này có vẻ cô đã xin lỗi tử tế được một lần.

Tối hôm đó, khi một mình nâng tạ trong phòng gym, Yeorum lại chìm vào suy nghĩ như thường lệ.

Giờ khi sự gượng gạo đã tan biến, một điều khác lại trỗi dậy trong đầu cô. Nghĩ lại thì, suốt hai tuần qua, Bom thường xuyên bám dính lấy Yu Jitae hơn hẳn bình thường.

Hừm…

Rốt cuộc là có chuyện gì với Yu Bom vậy chứ?

--------------------------------------

Mọi việc kết thúc tại Hiệp hội.

Khi lực lượng tăng viện của Hiệp hội đến nơi thì trận chiến gần như đã ngã ngũ. Chỉ trong hơn năm phút, Phân thân số 1 đã hạ gục được con quái vật dạng trùm bay – Kyalkaophe.

Thứ sức mạnh thể chất mà One phô diễn trước các quan chức Hiệp hội, cùng với uy lực khủng khiếp từ cổ vật cấp 4, đã khiến tất cả phải choáng váng. Sức mạnh ấy sánh ngang, thậm chí vượt qua cả Ngũ Đại Siêu Việt. Chỉ đến lúc đó, các siêu nhân mới nhận ra One không đơn thuần là kẻ may mắn có quan hệ rộng.

“Chức vụ đặc vụ hạng 3 bây giờ trông còn buồn cười hơn vì lý do khác…”

“Tôi biết mà. Ai lại đi để một kẻ mạnh cỡ “Siêu Việt” làm đặc vụ hạng 3? Chủ tịch định thêm thành Sáu Đại Siêu Việt luôn à?”

“Không đâu. Nghe nói chính hắn từ chối lên chức đấy.”

“Sao cơ?”

Hiệp hội từng cố nâng chức cho One, nhưng nó thẳng thừng từ chối, và họ cũng không tiết lộ danh tính hắn ra công chúng. Mọi phần thưởng được chuyển hết cho Antonio Jefferson.

Bề ngoài, One và Jefferson là đồng đội cũ từ thời Đại Chiến. Dần dần, Hiệp hội cũng nhận ra rằng Jefferson là nhân vật then chốt trong việc đối phó với One.

“Thế còn gã tên Season thì sao?”

“Nghe nói biến mất khỏi Hiệp hội rồi.”

“Biến mất?”

“Ừ. Hắn chỉ liên lạc với One và Jefferson, còn bảo là chỉ quay lại khi thật sự cần thiết.”

“Haa… Thật sự, rốt cuộc hôm đó trong Phòng điều khiển đã xảy ra chuyện gì vậy trời…”

Sự kiện ngày hôm đó ở Phòng điều khiển được tường thuật lại theo cách vô cùng đơn giản. Người ta chỉ nói rằng một kẻ mang sức mạnh thần thánh đã tiên tri về tương lai, khiến tất cả ban lãnh đạo Hiệp hội, bao gồm cả Chaliovan, phải câm lặng.

Nhưng như thường lệ, chẳng ai ngăn được lời đồn lan rộng.

“Này. Bí mật nha…”

“Hử? Gì thế?”

“Nghe nói hôm đó Season khiến Christoph run rẩy mà không cần nhấc một ngón tay.”

“Há há!”

Người nghe phá lên cười.

“Xạo quá ông bạn! Lại bịa chuyện nữa rồi!”

“Thật mà! Nguồn tin đáng tin đấy!”

“Câm đi! Chuyện vớ vẩn. Lo mà cắt đứt với cái 'nguồn tin' đó đi!”

Có quá nhiều tin đồn khó tin đến mức người ta chẳng biết đâu là thật. Sau cùng, chỉ có một số ít người biết được sự thật.

Nhưng đáng ngạc nhiên là, Hiệp hội bắt đầu thay đổi. Sự thay đổi chậm đến mức khó nhận ra, nhưng vẫn đủ mạnh để lan rộng khắp nội bộ.

Hiệp hội đã bước lên con đường cải cách.

Cùng lúc đó, phân thân số 1 quan sát con mắt bị lấy ra từ Kyalkaophe. Một con mắt vàng rực to bằng cái đầu người, tỏa ra luồng khí bẩn thỉu đến rợn người.

『 Quyền Năng 【 Vintage Clock (EX) 】 đã xác nhận sự tồn tại của Thù Địch từ bên kia Chân Trời, gắn bên trong [Kyalkaophe]

『 Quyền Năng 【 Vintage Clock (EX) 】 bắt đầu thu thập các dấu vết của [Thù Địch] đã lộ diện

『 Mảnh dấu vết của [Thù Địch] thu thập được: 37,3%…

Chỉ số từng dừng lại ở 37,2% nay lại bắt đầu tăng lên. Khi đạt đến 100%, Yu Jitae sẽ biết chính xác “Thù Địch” thực chất là gì.

Tuy nhiên, con mắt của Kyalkaophe liên tục nhảy nhót như thể muốn nổ tung. Dù không còn sống, nó vẫn giãy giụa vì ảnh hưởng của Thù Địch. Vì vậy, phân thân số 1 đưa nó đến mê cung dưới lòng đất và đặt nó ở đỉnh của mảnh thiên đường – chỉ khi đó, con mắt mới chịu yên vị.

Xong xuôi, phân thân số 1 lại quay về Hiệp hội. Từ nay, nó sẽ càng bận rộn hơn nữa, bởi Yu Jitae sẽ không thường xuyên xuất hiện.

Còn BM, như thường lệ lại rời khỏi mê cung để tìm kiếm nguyên liệu mới.

Yu Jitae thì rút khỏi mọi công việc liên quan đến Hiệp hội, và hướng đến 【 Nông địa vực thẳm (S) 】 để canh giữ thi thể Jung Taebaek mỗi đêm, khi lũ rồng đang ngủ. Anh bắt đầu tách các mảnh chimera còn sót lại bám dính với cơ thể ấy.

Để kiểm soát các siêu nhân của Hiệp hội mà không cần dùng đến bạo lực, ngay cả Yu Jitae cũng phải phơi bày toàn bộ sức mạnh của mình. Sau khi giải phóng [Xiềng Xích Địa Ngục], anh lại quấn trái tim mình bằng những sợi xích đen một lần nữa.

Sáng sớm hôm sau, Yu Jitae trở về căn hộ 301.

Lần đầu tiên sau rất lâu, anh cảm thấy mệt mỏi. Từ sau cái chết của Noah, đây là lần đầu anh thật sự thấy kiệt sức.

Và đúng lúc đó, một dòng thông báo vang lên trong đầu anh.

【Vintage Clock (EX)】: …

Có ở đó không? Làm tốt lắm.

【Vintage Clock (EX)】: ( ??ω??)

Cái gì vậy.

【Vintage Clock (EX)】: ( ??ω??)

Gì cơ. Sao vậy?

【Vintage Clock (EX)】: ( ??∧??)

【Vintage Clock (EX)】:?(?`^′?)?

『 Quyền năng【Vintage Clock (EX)】tuyên bố sẽ quay lại xử lý nốt công việc còn dang dở.

Ngay sau đó, sự hiện diện của Vintage Clock biến mất khỏi tâm trí Yu Jitae. Anh có hơi thắc mắc chuyện gì đang xảy ra, nhưng rồi quyết định tạm thời bỏ qua.

Dù sao đi nữa, anh cũng rút chiếc đồng hồ bỏ túi ra xem giờ. Đã bảy giờ sáng—cũng đến lúc lũ trẻ thức dậy rồi.

Anh bước tới cánh cửa của khu ký túc xá.

-----------------------------------------

Một ngày trước khi Yu Jitae trở về—

Yeorum tìm Kaeul. Trong nhà có quá nhiều ánh mắt dõi theo, và có lẽ cô là người nhận ra trễ nhất chuyện đó, xét đến việc ngay từ đầu cô vốn chẳng quan tâm tới mấy chuyện kiểu này.

“Unn?”

Kaeul chớp chớp đôi mắt màu vàng kim.

“Này, Yu Kaeul.”

“Gì vậy?”

“Là… ấy mà…”

“Hả? Ơ, s, sao vậy? Sao lại đi về phía em? Tránh ra đi.”

“Lại đây tí. Nói chuyện với unni một chút.”

“Ehhh? Tại saooo~!”

Kaeul bị túm tay lôi tuột vào phòng Yeorum.

“Ơ mà saooo~! Sắp chiếu phim truyền hình rồi đó!”

“Trời ạ. Phim truyền hình không phải thứ quan trọng lúc này.”

“Thế cái gì mới quan trọng hả!”

“Yu Bom.”

“Unn? Bom-unni thì sao?”

“Yu Bom thích Yu Jitae hả?”

Câu hỏi của Yeorum lập tức thổi bay vẻ khó chịu trên mặt Kaeul. Không phải vì cách nói chuyện thân mật—Yeorum vốn vẫn gọi tên trống không như thế mỗi khi chỉ có hai người nói chuyện riêng.

Kaeul hơi ngạc nhiên, rồi một nét bối rối hiện lên trên gương mặt cô. Một lúc sau, cô mới đáp lớn tiếng: “Em… không biết mà?!”

Dù Yeorum không giỏi lắm trong việc nhận biết ai đó nói dối, nhưng phản ứng của Kaeul lộ liễu đến mức không thể lầm lẫn được.

“Biết gì đó rồi phải không?”

Kaeul cười gượng. “Unn~?”

“Chắc chắn biết gì đó. Đúng chứ?”

“Hnn? Biết gì là biết gì?”

“Là sao. Nói đi. Yu Bom có thật sự thích Yu Jitae không?”

“À thì… chắc là có mà? Em cũng thích ahjussi nữa mà.”

“Không. Không phải kiểu đó, em hiểu mà.”

“Em không biết! Làm sao em biết Bom-unni nghĩ gì về ahjussi được!”

“Hừm…”

“U, unni hỏi vậy là sao chứ?” Kaeul hỏi.

“Gì?”

“Sao unni lại nghĩ Bom-unni lạ lạ vậy?”

“…Unni có nói gì Bom kỳ lạ đâu?”

Oops. Vừa buột miệng xong, Kaeul liền im bặt và cắn môi dưới.

“Không biết cũng không sao” Yeorum nói.

Ngay lúc đó, Kaeul lén liếc nhìn Yeorum như thể đang thăm dò tâm trạng, rồi lại quay mắt nhìn về phía cửa. Một tia sáng khác lướt qua đôi mắt màu vàng kim của cô. Đột nhiên, Kaeul chạy tới cửa, vẻ mặt căng thẳng, rồi khóa trái lại.

“Unni. Nghe kỹ nè.” Cô nói.

“Hả? Ừ.”

“Thật ra thì…”

Kaeul liếc nhìn cô, lưỡng lự nuốt lời định nói.

Hoh, sắp nói ra rồi sao? Nghĩ vậy, Yeorum kiên nhẫn chờ đợi—nhưng khi sự do dự đó kéo dài quá mức chịu đựng, cô bắt đầu nổi quạu.

“Nhanh lên đồ ngốc! Nói cái gì đi chứ!”

“Uahhh… mặc kệ đi…! Bom-unni thật sự muốn độc chiếm ahjussi cho riêng mình!”

“…Cái gì cơ?”

Nói xong, Kaeul lấy tay bịt miệng lại. Sau đó, cô ghé sát tai Yeorum thì thầm bằng giọng cực nhỏ:

“Bom-unni muốn độc chiếm ahjussi cho riêng mình đó, hiểu chưa?!”

“Hả? Thật á?”

“Ừ ừ…!”

“Ý em là sao cơ?”

“Macaron!”

“Macaron?”

“Nếu ahjussi mua 30 cái macaron cho tụi mình á, thì unni với Bom-unni cũng sẽ muốn ăn đúng không?”

“…? Đại khái là vậy.”

“Nhưng chị ấy lại muốn ăn hết một mình! Không chia cho ai hết luôn…! Ý em là… cảm giác nó giống giống vậy đó…!?”

Yeorum nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi tiếp: “Em nhận ra từ khi nào?”

“Lúc tụi mình đi đảo đó, nhớ không?”

“Sao không nói với unni?”

“Nói cái gì chứ! Em có muốn biết đâu, toàn tự dưng bị dính vào thôi…!”

Một mong muốn độc chiếm.

Yeorum cố gắng suy nghĩ xem cảm giác đó khác gì với tình yêu hay cảm mến, nhưng dẫu nghĩ thế nào, cô vẫn không tìm ra được câu trả lời.

“Này, khỉ con. Cảm giác đó khác với việc thích ai không?”

“Hmm? Em cũng không biết nữa. Em chưa từng kiểu… yêu ai như trong shoujo manga nên… còn unni thì sao?”

Dù bản thân cũng chưa từng thích ai, nhưng nói ra điều đó lại khiến cô cảm thấy tổn thương lòng tự trọng một cách kỳ lạ.

“Hừm. Hiểu rồi.”

“Nhưng sao unni hỏi chuyện đó đột ngột vậy?”

“Không có gì. Tạm thời, giữ bí mật cuộc nói chuyện này nhé.”

“Nn? Sao lại thế?”

“Đừng hỏi. Chỉ cần biết là phải giữ bí mật.”

Rời khỏi Kaeul, Yeorum bắt đầu đi tìm Gyeoul.

Gyeoul, lúc ấy đang loay hoay mở nắp hộp thức ăn cho cá, giật mình quay đầu lại khi nghe tiếng cửa mở cái rầm không gõ gì cả.

“…Gì nữa đây?”

Cô bé cau mày.

“Này, đồ xanh.”

“…Gì.”

“Nói chuyện tí đi.”

“…Không muốn.”

Yeorum ngang nhiên bước vào. Gyeoul lập tức vung tay, tạt nước thẳng vào mặt cô. Nhưng Yeorum hất nước sang bên không chút khó khăn rồi đi thẳng tới gần.

Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt đứa bé.

“…Ra ngoài.”

“Chờ chút, nghe unni nói đã.”

“…Ra ngoài, em nói rồi.”

“Không. Chuyện này thật sự quan trọng, hiểu không? Liên quan tới cả nhà mình đấy.”

“…Lại là chuyện vớ vẩn gì nữa đây?”

Gyeoul lườm người vừa xâm nhập vào lãnh địa của mình bằng ánh mắt khó chịu. Nhưng lời tiếp theo từ miệng Yeorum khiến cô bé khựng lại.

“Em có biết Yu Bom… à không, Bom-unni đã nói gì khi chỉ có một mình với ahjussi không?”

Đôi mắt nhỏ mở lớn.

“…Nn? Sao hỏi vậy?”

“Em ở chung phòng với Bom-unni lâu rồi còn gì.”

“…Nn.”

“Yu Jitae có khi nào… à, ý là ahjussi có nói chuyện riêng với Bom trong phòng không?”

Việc gọi tên “Yu Jitae” khiến Gyeoul cau mày, nên Yeorum phải cố gắng hết sức để dịu giọng nịnh nọt, bởi giờ đây cô mới là người cần được nghe.

Gyeoul khoanh tay nhỏ lại. “Hmmm…” Cô chạm vào cằm như đang suy nghĩ gì đó, rồi bất ngờ quay lại hỏi:

“Unni biết gì hả?”

“…Ra ngoài nói.”

Nghe vậy, Yeorum suýt chút nữa bốc hỏa vì hối hận đã hỏi cô bé. Nhưng mọi chuyện thay đổi ngay sau khi họ vào phòng của Yeorum.

“…Unni với ahjussi… đã nằm cùng giường.”

Câu nói sét đánh ấy khiến cằm Yeorum suýt rớt xuống đất.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận