Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 232: Điệu nhảy với Yeorum (1)

1 Bình luận - Độ dài: 2,828 từ - Cập nhật:

Đứa trẻ ấy, có đang hạnh phúc không?

Yu Jitae nhìn sang Yeorum, nhưng trông cô không mấy vui vẻ. Cô duỗi chân lên ghế hành khách, cúi đầu xuống, không nói một lời. Trên chân vẫn còn những vết bầm tím sẫm màu—không phải loại vết thương bình thường, và cũng chưa lành hẳn.

Từ lúc lên xe thuê, xuyên qua trạm dịch chuyển đến tận Hoa Kỳ, cho tới khi đặt chân đến Las Vegas, thái độ của Yeorum vẫn không thay đổi.

Tuy nhiên, có lẽ chẳng bao lâu nữa cô sẽ thấy thích thú thôi.

Yu Jitae tin như vậy—bởi vì đây là gợi ý của Bom.

“Las Vegas thì sao?”

Đó là câu trả lời của Bom khi được hỏi Yeorum sẽ thích làm gì nhất nếu có thời gian rảnh. Khi ấy, Jitae đã lo rằng như vậy có hơi quá đà.

“Không sao đâu. Vì Yeorum là Hồng long, cô bé sẽ thấy những thứ như thế lại thoải mái hơn. Dễ chịu hơn.”

Không hiểu được ý Bom, Jitae hỏi lại.

“Tộc hồng long là chủng loài dã man, là chiến binh và kẻ chinh phạt. Ngôn từ lẫn hành vi đều thô lỗ. Những gì họ nghĩ trong đầu cũng hoàn toàn khác biệt với các tộc khác.”

“Ngay cả con Hồng long dịu dàng nhất, tốt bụng nhất trong vũ trụ cũng sẽ thích bài bạc, thuốc kích thích và cả đàn ông lẫn phụ nữ. Không phải vì cảm giác kích thích, mà vì điều đó khiến họ an tâm. Đó là bản chất sống của họ rồi.”

Đến lúc này, Yu Jitae mới phần nào hiểu được.

Ở vòng lặp thứ ba, từng có thời gian anh sợ hãi những ngày sống bình thường. Suốt mười năm săn quái, mỗi ngày là một chuỗi chém giết, máu me… Khi chiến đấu đã trở thành một phần của đời sống, anh cảm thấy bất an mỗi khi không chiến đấu. Cơ thể bị vắt kiệt lại khiến anh yên lòng hơn là được nghỉ ngơi.

“Nếu vậy, chẳng phải Yeorum quá bình thản sao?” Yu Jitae hỏi.

“Cũng một phần vì bọn em còn trẻ, chưa bị ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng em cũng nghĩ Yeorum là một trường hợp đặc biệt. Trái tim cô bé rất dịu dàng, tốt bụng, biết nhường nhịn và kiên nhẫn nữa.”

“Tộc Hồng long vốn sống đơn độc. Cả cha mẹ và con cái đều ở riêng. Vì nếu sống cùng nhau thì chủng tộc ấy sẽ sớm diệt vong mất. Nhưng Yeorum vẫn sống được cùng tụi em, phải không? Đó là chuyện vô cùng kỳ lạ đấy. Làm gì có con Hồng long nào trên đời này lại chịu để một con Lam long tát vào mặt để giữ bình tĩnh? Nếu là Hồng long khác thì Gyeoul đã bị…

“Tóm lại, Yeorum đúng là một thiên thần.”

"Phải rồi, đúng đó" Kaeul ngồi bên gật gù tán thành. Gyeoul cũng mỉm cười gật đầu theo, dù có vẻ chỉ bắt chước hai người chị mà thôi.

Dù sao thì đó cũng là một nhận định thú vị.

Rằng Yeorum là một thiên thần giữa loài Hồng long.

“Nhưng mà, ahjussi…”

“Phải về sớm đó nha…”

Yu Jitae chợt nhớ lại lời thì thầm dịu dàng của Bom lúc anh rời khỏi nhà, và đôi môi đỏ thắm khi cô thì thầm điều đó. Không rõ sao hình ảnh ấy lại bất chợt ùa về, anh lắc đầu cố gạt nó đi.

Tại trạm dịch chuyển, anh chi trả 10.000 đô cho mỗi người để nhận lấy chiếc vòng tay.

“Vào Las Vegas, mọi người đều phải đeo cái này.”

Một chiếc vòng tay cao su mỏng được đeo lên cổ tay của Yu Jitae và Yeorum. Đây là một loại pháp khí hạng 1, có chức năng cảm ứng dòng chảy mana và ghi lại dữ liệu—một thiết bị phục vụ cho mục đích an ninh. Ngoại trừ cảnh sát, tất cả siêu năng giả tại thành phố này đều bắt buộc phải đeo.

Chiếc sedan thuê rời khỏi trạm dịch chuyển và tiến vào thành phố—trung tâm của mọi cuộc vui và giải trí bậc nhất thế giới. Cả quang cảnh nơi đây cũng hào nhoáng đến ngỡ ngàng.

Những bản sao của các công trình nổi tiếng xuất hiện khắp nơi: đài obelisk, tượng nhân sư, kim tự tháp, tượng Nữ thần Tự do, thậm chí cả bản sao của Haytling bay lơ lửng trên trời và bức tường tuyệt đối – nơi khắc lời tuyên bố đình chiến của Đại Chiến năm xưa.

Chiếc sedan băng qua tất cả và tiến về phía khách sạn.

Trong suốt quãng đường ấy, Yeorum vẫn không nói một lời.

----------------------------------------

Họ làm thủ tục check-in tại sảnh khách sạn.

Yu Jitae nhét thêm hai tờ 100 đô dưới thẻ và đưa cho nhân viên. Người lễ tân nhận tiền boa rất tự nhiên, và đổi cho họ căn phòng tốt hơn, rộng hơn.

Đây gọi là “comp upgrade”—nâng hạng miễn phí. Tuy nhiên, đa phần “miễn phí” ấy vẫn cần một khoản tip nhất định, nên tên gọi nghe có phần mỉa mai.

“Nếu cần gì, xin hãy ấn nút gọi bất cứ lúc nào ạ.”

Yeorum bước vào phòng cùng Yu Jitae, thoáng ngạc nhiên trước nội thất sang trọng và chiếc giường rộng lớn.

Kéo rèm cửa sổ ra, cả thành phố tráng lệ hiện ra trước mắt, với trạm dịch chuyển quốc tế McCarran ở trung tâm.

“…”

Cô vẫn không nói, nhưng hai gò má hồng lên lại không giấu được cảm xúc.

“Thích chứ?” Yu Jitae hỏi.

“Hả? Ờm, thì cũng…”

“Thay đồ đi. Mặc đồng phục học viên thì chẳng đi được đâu.”

“Thay? Em đâu có mang theo đồ đâu?”

Yu Jitae mở kho lưu trữ không gian cá nhân, và bàn tay trắng nhạt đẩy nguyên tủ đồ của Yeorum ra.

“Anh mang hết cả tủ đến đây luôn à?”

“Mau thay đi.”

Căn phòng còn có một gian phụ. Yeorum bước ra sau khi thay đồ trong đó. Cô không có váy đầm hay đồ dự tiệc nên mặc quần slax đen với áo thun trắng. Dáng người cao gầy khiến bộ đồ đơn giản càng tôn lên vẻ thu hút.

“Thế nào?” cô hỏi.

“Đẹp lắm.”

“Anh cũng vậy.”

Yu Jitae mặc áo sơ mi và quần slax. Vai rộng và thân hình rắn rỏi khiến những bộ đồ đơn giản cũng trở nên bắt mắt.

“Không định thay gương mặt à?” anh hỏi.

Thật ra Yeorum cũng khá nổi tiếng, đã có vài người nhìn chằm chằm cô từ lúc ở trạm dịch chuyển. Dù nơi đây thường xuyên có người nổi tiếng lui tới nên ít ai làm ầm lên, nhưng vẫn không nên đi loanh quanh với gương mặt thật như vậy.

“Em không muốn thay mặt đâu… Em chỉ đội mũ với đeo khẩu trang thôi.”

“Vậy đổi màu tóc thì sao? Chọn màu ít nổi hơn chút.”

“Sao cơ?”

“Nâu hoặc đen chẳng hạn.”

Có gì đó không ổn trong lời anh nói, vì Yeorum bỗng giật mình, lắc đầu quầy quậy.

“Anh bị điên à!?”

Cô suýt hét lên.

“Gì mà phản ứng dữ vậy.”

“Không có gì. Kệ đi. Đừng có nói mấy thứ ngu ngốc nữa!”

“Không đổi tóc thật à?”

“Không! Tuyệt đối không!”

Cô cương quyết từ chối.

----------------------------------------

Tại nhà hàng khách sạn, Yeorum ăn thịt rất chăm chú, nếm thử món souffle và súp phô mai đặc sánh—dù bình thường cô chẳng mấy hứng thú với chuyện ăn uống. Trong khi ăn, cô thường liếc nhìn người qua lại.

“Nhìn gì đấy?” Yu Jitae hỏi.

“Cái mông quái gì kìa.”

“Hả?”

“Kia kìa, cái người đó. Cái mông to vãi.”

Yu Jitae nhìn theo. Ừm… quả thật là ấn tượng—nhưng là của một gã đàn ông.

“…”

“Rồi nhìn cái người kia nữa.”

Lần này là một phụ nữ đeo đầy răng vàng, vòng cổ vàng, vòng tay vàng—nói chung là vàng từ đầu đến chân.

“Trông như chủ tiệm vàng ấy. Muốn đập đầu bà ta rồi gom hết số đó đem bán ghê.”

“Sao lại làm thế với người ta?”

“Thì… f*ck, em nói cho vui thôi. Mà thế giới bọn em cũng có mấy đứa kiểu vậy mà.”

“Là gì cơ?”

“Goblin vàng ấy. Lúc nào cũng đeo lủng lẳng vàng quanh người” cô nói rồi chỉ sang người khác. “Ồ, nhìn gã kia kìa.”

“Gã mặc đồ trắng á?”

Trông bình thường mà.

“Ừ, nhìn đầu trọc y như thật.”

Nói rồi Yeorum khúc khích cười một mình.

Thật khó hiểu. Ở một khách sạn giá 1.000 đô một đêm, ăn bữa tối 500 đô mà Yeorum không nở một nụ cười nào. Vậy mà chỉ với một cái đầu trọc, cô lại bật cười như vậy.

Nhưng dù sao, miễn là cô vui thì chuyện gì cũng được. Sau món chính, phục vụ mang đến món tráng miệng cùng một ly rượu vang hảo hạng.

Lúc đó đã tám giờ tối. Thành phố bên ngoài đã chìm trong bóng đêm, chỉ còn ánh đèn rực rỡ hắt vào từ cửa sổ. Nhấp một ngụm rượu, Yeorum khẽ hỏi:

“Vì sao lại đưa em đến đây?”

“Anh nói rồi mà. Đến đây để chơi. Đừng lo lắng gì cả, cứ chơi thỏa thích khi còn ở đây.”

“…”

Cô vừa nhai miếng phô mai trong miệng, vừa nói:

“Ngon thật đấy, nhưng mà không ổn.”

“Tại sao?”

“Anh biết mà. Giờ đâu phải lúc để em làm mấy chuyện thế này.”

“Không sao đâu.”

“Là có sao đấy.”

“Những người cứ mãi nhìn về phía trước mà chạy, cũng cần dừng chân nghỉ ngơi một chút chứ. Hay là em không thích chỗ này? Muốn đi nơi khác à?”

“Ừm? Không phải là ghét, nhưng mà…”

“Vậy thì cứ thư giãn đi. Quẳng hết mọi thứ sang một bên.”

Yeorum lặng lẽ quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Đuôi tóc cột cao thò ra khỏi lỗ tròn trên chiếc mũ lưỡi trai, trông chẳng khác gì cái đuôi của một chú cún con.

“Hmm, nhưng mà, anh biết không…”

“Ừ.”

“Kiểu như, em không rõ nữa…”

“Không rõ gì cơ?”

“Anh thiệt tình không hiểu hả? Em nói cái đó đó.”

Có vẻ cô đang hơi xấu hổ. Yeorum lườm anh một cái, rồi lảng tránh ánh mắt, lí nhí nói nhỏ:

“…Em không biết chơi mấy chỗ như vầy.”

Những lời ấy như một tiếng thở dài khẽ khàng.

Nhưng chẳng phải điều đó là đương nhiên sao?

Bây giờ, Yeorum không chỉ không biết cách "chơi", mà ngay cả việc ngồi nhìn người ta đi qua đi lại thôi cũng đã là một trải nghiệm mới lạ. Với cô, tất cả đều là lần đầu tiên.

Từ khi mở mắt chào đời đến nay, cuộc sống của cô chỉ toàn lặp đi lặp lại chuỗi ngày chiến đấu, mạnh lên rồi lại chiến đấu với những kẻ mạnh hơn. Dù là hồi mới đến đây để "giải trí" hay ở tại Lair, mọi thứ cũng chẳng khác gì. Khi ấy cô đeo mặt nạ gỗ, giờ thì mặc đồng phục học viên mà chiến đấu.

Anh thật sự không hiểu vì sao cô lại thấy xấu hổ chỉ vì không biết cách chơi.

Bản thân Yu Jitae cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng ít ra anh còn biết cách "giả vờ" chơi. Vì đã từng có một thời sống ở Las Vegas vài năm.

Thế nên, anh chỉ nhẹ nhàng nói:

“Cứ tin ở anh.”

------------------------------------------

Địa điểm đầu tiên anh dẫn Yeorum đến là rạp xiếc.

Alpha Monsters – một buổi biểu diễn xiếc quái vật. Dưới ánh đèn rực rỡ, những con ogre và hổ răng kiếm được huấn luyện kỹ càng lăn bóng, nhảy múa. Nhạc sôi động vang lên, những con quái vật lắc đầu theo nhịp đầy hứng khởi, thỉnh thoảng lại có cả vũ công nam nữ trong trang phục khiêu gợi bước ra múa cùng chúng. Yeorum chăm chú nhìn sân khấu, mắt không rời nửa giây.

“Wow, cái đó là gì vậy trời…”

Sau buổi diễn, Yeorum nói huyên thuyên không ngừng.

“Cái đó thú vị vãi. Tụi nó làm sao được vậy chứ? Cứ như trúng nhịp từng giây luôn á.”

“Đám quái vật đó bị gì vậy? Không có chút lòng tự trọng nào luôn! Ai nói gì cũng nghe.”

“Nhưng mà vẫn thấy thú vị thiệt. Lúc dạy tụi nó chắc đập cho mấy trận quá? Chắc vì vậy nên mới nghe lời ghê thế?”

Từ hồi thi đấu đến giờ, Yu Jitae chưa từng thấy Yeorum hào hứng đến mức này.

“Vui không?”

“Hả? À thì…”

Có vẻ câu hỏi ấy khiến cô hơi chột dạ, như thể anh đang xem cô như con nít. Có lẽ việc bản thân thấy vui với trò giải trí nhỏ nhặt thế này chạm vào lòng kiêu hãnh của cô, Yeorum lầm bầm rồi nhét điếu thuốc vào miệng.

“Cũng… bình thường thôi.”

“…”

Ừ, tất nhiên là vậy rồi.

Cô đè nén sự phấn khích, rít điếu thuốc. Yu Jitae đứng bên cạnh, mắt nhìn vào cái đuôi tóc lòi ra từ chiếc mũ lưỡi trai.

Khi Yeorum quay đầu, ngắm nhìn những toà nhà sáng choang đầy màu sắc xung quanh, đuôi tóc ấy khẽ đung đưa như cái đuôi bé xíu của một chú cún.

Ý nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu anh. Lần cuối cùng anh nhìn thứ gì đó bình thường rồi liên tưởng đến hình ảnh khác là khi nào nhỉ? Không hiểu sao, anh thấy muốn chạm vào nó. Thế là anh vươn tay ra, khẽ chạm vào mái tóc…

“Nn? Làm gì đấy?”

“…”

“Tránh ra coi.”

Yeorum vung tay, khiến anh rụt tay lại. Kỳ lạ là, anh có một cảm giác luyến tiếc rất mơ hồ. Dù bản thân anh vốn chẳng mấy quan tâm chó mèo gì cho cam.

Cái đuôi của cún con, hửm…

“Giờ mình đi đâu nữa đây?”

“Casino.”

Cô lập tức sáng bừng cả mặt.

“Oh~ Nghe khoái rồi đó.”

“Lần đầu tiên phải không?”

“Ừ…”

“Đi thôi.”

Anh bắt đầu bước đi. Yeorum lon ton theo sau, bước chân nhẹ như không, và trên đường đến đó, Yu Jitae bắt đầu dặn dò:

“Chơi thì được, nhưng phải nhớ vài điều.”

“Gì vậy?”

“Trước tiên là chuẩn bị tinh thần đi. Dù có vui hay có ức chế, thì đây cũng chỉ là trò tiêu khiển. Tuyệt đối đừng quên điều đó. Dù trò gì đi nữa, cũng không được để bản thân bị cuốn vào. Nhớ chưa?”

“Biết rồi mà. Em có phải con nít đâu.”

Anh không đáp lại câu đó. Chỉ mở đồng hồ, rút ra một chiếc thẻ và đưa cho cô.

“Anh chuẩn bị sẵn cái này cho em. Trong đó có 1000 đô. Đổi ra chip đi, rồi muốn chơi slot, blackjack, baccarat gì cũng được.”

“Yeah~ Anh không đi với em à?”

“Anh có thứ cần mua. Xong rồi sẽ đến. Có gì không hiểu thì quan sát người khác. Không có gì khó cả.”

“Ơ… Nhưng mà, anh đi cùng đi mà?”

“Anh phải mua chút đồ. Mua xong anh sẽ đến. Có chuyện gì thì gọi.”

“Okay.”

Yeorum gật đầu. Thực tế thì, dù cô không gọi, anh vẫn sẽ luôn theo dõi cẩn thận bằng cảm quan sắc bén.

-------------------------------------------

Sau khi tiễn cô đi, Yu Jitae bước tới một cửa tiệm gần casino. Anh đã để ý từ trước – nơi này có đủ loại đồ trang sức nhỏ xinh mà con gái rất thích, từ vòng tay, nhẫn có hình linh vật Las Vegas, đến thú nhồi bông đáng yêu.

Từ trước đến giờ, anh chưa từng tặng gì cho bọn trẻ. Nhưng giờ đi xa thế này, cũng nên mua chút quà. Có thể chúng sẽ thích.

Chiếc kẹp tóc đính hoa màu hồng kia chắc sẽ hợp với tóc của Bom lắm – đó là điều đầu tiên anh nghĩ đến. Có lẽ do tóc cô ấy màu xanh như cỏ non nên màu hồng sẽ nổi bật lên.

Sau khi mua kẹp cho Bom, anh chọn vòng tay cho Kaeul và Gyeoul, còn Yeorum thì mua khuyên tai. Đúng lúc đó, điện thoại reo – là Yeorum.

“Alo.”

– Sir (Thưa ngài)…

Sir?

“Gì?”

– Tiểu Yeowum tiêu đời rồi…

Cô nói giọng lè nhè, như cố tình nói nhí nhảnh cho dễ thương.

Anh chẳng cần nghe thêm cũng đoán ra chuyện gì.

“Em thua sạch rồi à? Mới vào đó có 20 phút thôi mà?”

Đầu dây bên kia im lặng một lát. Rồi một tiếng cười khúc khích vang lên.

– Nn~?

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

đốt tiền nhanh vậy :)))
Xem thêm