Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 136: Vị thần hộ mệnh của ta (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,526 từ - Cập nhật:

Nhờ có năng lực giải độc bẩm sinh, thuốc mà BY sử dụng luôn mạnh gấp hàng chục lần thuốc thông thường, và đôi khi chính cô cũng không kiểm soát được lượng đã dùng. Hôm đó cũng lại là một ngày như thế.

Có lẽ vì đang rạo rực, BY liếm môi bằng đầu lưỡi, hàng lông mày vàng kim khẽ giật giật. Đôi tay không biết nên đặt ở đâu liền bắt đầu mân mê khắp thân thể.

Trên môi cô là một nụ cười.

Một nụ cười như vệt mực đen đổ lên nền vải trắng tinh khôi.

“Anh làm gì vậy. Mau lên nào…”

Yu Jitae không xoa đầu cô.

“Hãy coi em như con gái của anh đi…”

Khi đó, anh chỉ đơn giản là không muốn làm bất kỳ điều gì như vậy cả.

“Con gái anh… hôm nay gặp chuyện không hay…”

Dù đang bảo vệ cô, nhưng anh không hề làm thế vì thích loài Kim Long. Anh chưa từng ở lại vì mong muốn.

“Mau… Nn…?”

Thái độ có phần kênh kiệu của cô khiến anh bực bội. Thậm chí có lúc muốn túm lấy mái tóc cô, lôi ra phòng khách rồi quẳng xuống đất. Nhưng anh kìm nén cơn giận đó vào nơi sâu nhất trong lòng.

Thời gian dần trôi, BY từ từ chìm vào giấc ngủ.

“…”

Khi hơi thở hổn hển của cô lắng xuống, gương mặt ấy mới thôi cái vẻ đắm chìm trong dục vọng. Trước mắt Yu Jitae giờ đây là BY năm năm về trước—cô gái nhỏ ấy, người từng mỉm cười với anh bằng gương mặt không chút giả dối.

Yu Jitae nhẹ nhàng bế cô lên. Sau khi đưa về phòng, anh đặt cô xuống chiếc giường trông chẳng khác gì của một công chúa.

Cẩn thận, anh kéo chăn đắp cho cô.

“Anh… ở đâu vậy…?”

Đang quay lưng rời khỏi phòng thì BY mấp máy môi.

“Nn…? Ở đâu…?”

Trong cơn mê, dường như cô đang tìm ai đó.

----------------------------------------------

Những chuyện như thế này không thường xảy ra. Chỉ là bộc phát, có khi vài tháng mới một lần.

“Về hôm qua… em xin lỗi. Em thật sự xin lỗi…”

Sáng hôm sau, cô thở dài rồi cúi đầu xin lỗi. Vừa nói rằng bản thân cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy, vừa gợi ý nếu thấy khó chịu thì anh có thể đổi người canh gác tiền tuyến. Trong suốt bữa sáng, cô cứ rối rít xin lỗi mãi.

“Không sao đâu. Đừng bận tâm.”

Anh đã chẳng còn thấy khó chịu gì nữa, và cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.

Từ sau đó, mỗi một hai năm, BY lại bất ngờ nổi loạn một lần. Chuyện này chỉ xảy ra khi không có ai ở gần, thường là vào những ngày cô ở nhà một mình sau lịch trình quay đêm dài đằng đẵng.

Vì thế, ngoại trừ Yu Jitae—người chịu trách nhiệm bảo vệ cô 24/7—không một ai biết về điều đó.

Sự lệch lạc của BY là một bí mật chỉ riêng anh nắm giữ.

Bình thường, BY rất yêu thương mọi người. Cô chân thành trân trọng những ai yêu quý mình, thậm chí còn xúc động rơi nước mắt khi nhận được quà bất ngờ từ fan.

Giới truyền thông từng gọi Baby Yellow là hình mẫu hoàn hảo của một ngôi sao hàng đầu.

Cô dường như mãn nguyện vì được người khác yêu thương. Và vì nhiệm vụ của vòng lặp thứ tư là quan sát đời sống thường nhật của Kim Long, Yu Jitae vẫn luôn dõi theo.

Năm năm nữa lại trôi qua.

Khi BY bước sang tuổi 30, cô xuất hiện trong một chương trình tạp kỹ nổi tiếng. Trong số khách mời còn có một chuyên gia tâm lý kiêm cố vấn được nhiều người biết đến.

Trong lúc các khách mời khác đùa giỡn, nói rằng BY vốn chẳng cần tư vấn tâm lý làm gì, chuyên gia ấy vẫn tiến hành một buổi trị liệu hội họa ngắn. Nhưng rồi, bà lại đưa ra một kết luận khác hẳn.

“…Hmm. Trường hợp này rất mơ hồ.”

Nhìn bức tranh BY vẽ, vị chuyên gia nghiêng đầu suy nghĩ.

“Có thể trong tâm hồn cô đang ngủ yên một ‘nỗi sợ mãnh liệt’ nào đó.”

Các khách mời khác liền phản ứng đầy khoa trương.

“CÁI GÌ CƠ…? Baby Yellow, thật không đấy?”

“Không đâu? Em vẫn ổn mà.”

Cô cười. Các ngôi sao khác cũng đứng về phía BY thay vì chuyên gia tâm lý, nhưng người đó vẫn không rút lại lời. Cuối cùng, bà gợi ý BY nên nuôi một con vật gì đó.

Hôm sau, Baby Yellow liền nhận nuôi một con vẹt.

Một con vẹt trắng muốt, sạch sẽ, vô cùng xinh xắn.

Thời gian đó, BY khó ngủ kinh khủng. Cô lăn lộn trên giường, quăng gối lung tung, hoặc giận dỗi vô cớ rồi xé tung chăn gối khiến lông vũ trắng bay khắp phòng.

May thay, con vẹt rất hữu ích. Mỗi khi BY gục đầu, thở nặng nhọc vì không kiềm chế được bản thân, con vẹt sẽ bay đến và làm nũng thật đáng yêu.

Và rồi, BY lại khép mắt lại.

Dù chật vật đến mấy, cuối cùng cô vẫn cố ép mình đi vào giấc ngủ.

------------------------------------

“Nnnnnng~!”

Sau giấc ngủ trưa, Kaeul vươn vai thật dài. Khuôn mặt rạng rỡ, ngập tràn nụ cười.

Cô khựng lại khi nhìn đồng hồ.

“Aht. Ngủ nhiều quá rồi…!”

“Ngủ ngon chứ?”

“Dạ vâng, ahjussii~!”

Dù vậy, tâm trạng cô vẫn rất tốt. Gương mặt tươi tắn như hoa nở.

Bên cạnh đầu cô là chú gà con Chirpy. Nó cũng vừa tỉnh giấc, chớp chớp đôi mắt đen láy, đầu vẫn dúi vào gối.

Vì nếu ngủ nữa thì tối sẽ không ngủ được, nên Kaeul bắt đầu vuốt ve bộ lông mềm mại của gà con.

“Dậy thôi Chirpy! Mình phải đi dạo nữa đó~!”

“Chirp…”

‘Sao một con gà con lại phải đi dạo cơ chứ…’ – nó lầm bầm, nhưng Kaeul thì không hiểu tiếng của nó. Cô bế bổng Chirpy lên với vẻ phấn khích.

“Đi dạo đi dạo~?”

Dùng sợi dây được Yeorum tặng, cô quàng nhẹ quanh cổ và cánh Chirpy, chuẩn bị cho cuộc đi dạo. Khi ra đến cửa, đến cả chú gà con cũng phấn khích mà kêu lên.

“Anh đi cùng luôn nha?”

“Ừ.”

Hôm nay, Yu Jitae quyết định cùng hai đứa nhỏ đi dạo. Cái lạnh đã tan biến, nên buổi đi dạo cùng hai chú gà con thật ấm áp.

Khi đến đoạn đường dơ bẩn, Kaeul bế gà con lên, còn Yu Jitae thì bế Kaeul bằng cả bắp chân và đùi, rồi đặt cô ngồi lên vai mình.

“Uwaaah–!”

Một phiên bản thay thế cho trò “Doonga Doonga”.

Trong khi đó, Gyeoul ở phòng 301 len lén nhìn ra từ phòng Bom.

Chỉ có người bảo hộ thôi sao?

Đúng là vậy thật.

Vì lý do nào đó, nó đang đọc truyện cổ tích—một thứ cô chẳng hứng thú chút nào.

“…Em, ra ngoài đây.”

“Ahh, vâng, tiểu thư. Xin đi cẩn thận.”

Gyeoul mang theo một túi thức ăn cho linh thú rồi chạy ra ngoài với những bước chân ngắn ngủn. Sau đó, cô bay lên trời. Như mọi khi, cô đến ngọn núi sau ký túc xá và thấy đàn linh miêu đang chờ sẵn.

Cô bắt đầu cho chúng ăn.

Hyap hyap hyap…

Ngọn đồi yên tĩnh giờ vang lên âm thanh ăn uống đầy nhiệt tình.

Nhìn chúng, Gyeoul nghiêng đầu thắc mắc.

Sao hôm nay ít mèo thế nhỉ?

Túi thức ăn to đùng trông có vẻ quá dư thừa.

“…Uing?”

Cô bé nghiêng đầu, một dấu chấm hỏi lơ lửng phía trên như thể hiện sự thắc mắc.

Dạo gần đây, mèo dường như ngày một ít đi. Cô nghĩ có lẽ là do người bảo hộ cấm không cho ra ngoài, nên bọn chúng mới không xuất hiện thường xuyên nữa.

Nhưng dù gần đây cô đã có thể đến đây thường xuyên trở lại, số lượng mèo vẫn không hề tăng lên.

“…Chúng, đi đâu hết rồi.”

Ba con còn lại thì trông cũng bị thương. Việc thú linh đánh nhau vì lãnh thổ không phải chuyện hiếm, nhưng lông bọn chúng rối bù hơn bình thường, vết thương cũng nhiều hơn.

“…”

Gyeoul từ tốn đưa tay ra. Cô định tạo một ít nước trị liệu để chữa cho lũ mèo.

Nhưng ngay khoảnh khắc tay cô vừa vươn tới, bọn mèo liền giật lùi lại như thể sợ hãi, thậm chí bỏ cả đồ ăn còn sót lại. Kyaaak–! Một con còn gầm gừ đe dọa cô.

Gyeoul giật mình, từ tốn đứng dậy và lùi lại vài bước.

“…”

Đám… vô ơn này…

Cảm thấy bị phản bội, cô nhíu mày nhưng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi nhắm mắt lại và cố cảm nhận cảm xúc của chúng…

Cô chỉ cảm thấy… nỗi sợ.

------------------------------------------

Thời gian cứ thế trôi.

Yeorum đã đánh bại Yong Danbi trong một trận đối kháng cá nhân, rồi tiếp tục hạ gục một ứng viên đứng đầu đến từ trường Noblesse. Thêm vào đó, cô cũng đạt điểm số cao trong các bài tập thực hành, hiện đang dẫn đầu quý thi thứ hai.

Dù không cần nhìn bảng xếp hạng, ai nấy đều ngầm thừa nhận cô chắc chắn nằm trong top ba.

Cũng nhờ vậy, không ai còn gây ồn ào như quý trước nữa.

Gyeoul thì vẫn ăn uống ngon lành. Con bé còn nhỏ, chưa đến tuổi phải lo nghĩ chuyện mục tiêu cuộc đời, nên cứ tập trung ăn ngon, sống vui mỗi ngày.

Bom thì bắt đầu đăng tải tiểu thuyết kinh dị của mình lên diễn đàn cộng đồng của Lair.

Vốn không có nhiều người viết thể loại kinh dị, mà tác phẩm của Bom lại là một bản thảo đã được chỉnh sửa nhiều lần nên ngay khi được chia sẻ, nó nhanh chóng thu hút sự chú ý. Khoảng một trăm người đã đọc truyện của cô.

Một ngày nọ, sau buổi học, vài học viên châu Á trông khá ủ rũ đã đến tìm cô.

“Xin chào… Tôi có đọc truyện của bạn… Bạn có muốn tham gia câu lạc bộ kinh dị của bọn tôi không…?”

Họ trông có phần buồn bã và thiếu sức sống. Bom đáp rằng sẽ suy nghĩ rồi khéo léo từ chối trả lời ngay.

Dạo gần đây, người bảo hộ đâm ra nghiện internet. Bàn tay to lớn của nó nắm lấy con chuột tí hon, trông như một quả trứng cút trong mắt Gyeoul.

Thứ khiến nó quan tâm nhất dạo gần đây, chính là “máy rửa chén”.

“…Không tệ. Không ngờ lại có thứ như thế.”

Liệu nó đang tìm kiếm phương pháp làm việc hiệu quả hơn, để thoát khỏi địa ngục rửa bát?

Không. Không hề.

“Nhưng thứ đó không linh hoạt bằng ta.”

Nó chỉ đang tự tâng bốc bản thân mà thôi. Các loại máy rửa bát gia đình không thể làm sạch nồi chiên ngập dầu cỡ lớn.

“Ngươi bị loại…”

Và thế là hôm nay, người bảo hộ lại giành thêm một chiến thắng nữa trước các sản phẩm hiện đại.

“…”

Còn Yu Jitae vẫn là Yu Jitae như mọi khi. Không có gì thay đổi ở anh cả.

Thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua ở căn hộ 301, cho đến một ngày, một biến cố bất ngờ ập đến.

“Đi dạo đi dạo~?”

“Chíp chíp~?”

Chú gà con giờ đã quá lớn để ôm được trong tay, đang chạy tung tăng bên cạnh Kaeul. Họ lại đang tận hưởng một buổi đi dạo khác giữa khu rừng mùa xuân trong lành.

Và rồi, chuyện đó xảy ra.

Vài người lớn mặc đồ bảo hộ kín mít đứng chặn trước mặt họ.

“Xin lỗi, học viên.”

Ba người—hai nam một nữ—đeo thẻ tên thể hiện họ là nhân viên thuộc Lair.

Kaeul giật mình dừng bước. Nhóm người kia cũng tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy cô. Có lẽ là do “chủng tộc” khác biệt của cô—một con rồng—nhưng họ dường như không nhận ra cô là ai.

“Vâng? Có chuyện gì vậy? Mấy người là ai thế?”

“Chúng tôi đến từ Phòng quản lý linh thú.”

Ba người họ ra hiệu cho nhau rồi cẩn thận bước lại gần.

“Không có gì nghiêm trọng đâu. Con gà con kia—là linh thú đấy. Nó đã được đăng ký chưa?”

“Xin lỗi? Đăng ký…?”

Giọng ngơ ngác của cô khiến sắc mặt mấy người kia cứng lại.

“Cô đang nuôi một linh thú chưa qua đăng ký sao? Nghĩa là cô cũng không biết nó đã được khử trùng hay có mang mầm bệnh gì không?”

“Đ-đăng ký là gì… Chirpy sạch mà…”

Kaeul lí nhí hỏi lại, có chút hoảng hốt. Một linh cảm chẳng lành len lỏi như bóng đen vừa ngóc đầu dậy.

Cô tự nhủ—nghĩ lại thì, Chirpy, chú gà con ấy, vốn là linh thú đã trốn thoát từ trại nhân giống. Ban đầu cô còn dè chừng mỗi khi dắt nó ra ngoài, nhưng gần đây thì cho là ổn nên mới không còn cảnh giác nữa.

“‘Đăng ký là gì?’ Vậy là cô chưa từng nghe về quy trình đăng ký linh thú nuôi làm thú cưng?”

“Ừm, dạ… chưa…”

Họ khẽ tặc lưỡi. Sự dè dặt ban đầu biến mất, thay vào đó là ánh mắt nghi hoặc.

“Haizz. Ở trong Lair mà nuôi linh thú thì nhất định phải đăng ký. Nhưng cô lại không làm. Cho hỏi, cô kiếm được con linh thú đó ở đâu?”

“Ơm, tức là… có chuyện gì sao…?”

“Chúng tôi là đơn vị chuyên thu thập linh thú bỏ trốn. Nửa năm trước, trại nhân giống đã bị phá hủy và đến giờ vẫn còn một số con linh thú chưa tìm lại được. Hai ngày trước, một nhóm trong số đó đã tấn công Phòng quản lý linh thú.”

“Á… Ư… tôi không biết gì về chuyện đó…”

“Tất nhiên rồi. Một học viên thì sao mà biết được chuyện nội bộ của đơn vị quản lý? Nhưng linh thú chưa đăng ký có khả năng chính là những con đã trốn thoát từ trại đó. Vậy nên…”

Kaeul mím môi, lưỡi run rẩy. Đầu cô bỗng trống rỗng, không biết phải nói gì. Ánh mắt cô liếc sang cái lồng lớn mà người đàn ông bên cạnh đang xách. Có hai chiếc lồng màu đen ánh lam, một cái còn đang bị rung lắc dữ dội.

Người phụ nữ bước lên một bước. Ánh mắt chị ta liếc qua liếc lại giữa chú gà con và Kaeul, dần dần hiện lên sự nghi ngờ sâu sắc.

“Con linh thú đó. Cô lấy nó từ đâu?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận