Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 199: 90 năm phục vụ (2)

1 Bình luận - Độ dài: 2,856 từ - Cập nhật:

“Gì cơ.”

“À, mở cửa đi.”

“Không muốn.”

“Hả? Nhưng em có chuyện muốn hỏi mà?”

“Chị không có gì để nói cả.”

Giọng Bom hơi gắt lên. Nhớ lại sai lầm mình đã phạm buổi sáng, Yeorum gãi nhẹ vào sườn. Bom vốn luôn điềm đạm khi nói chuyện, chưa bao giờ dùng giọng điệu sắc bén như vậy. Có phải chị ấy khó chịu đến thế vì chuyện xảy ra sáng nay?

Nhưng Yeorum thật lòng không hiểu nổi. Bút danh thì có gì nghiêm trọng lắm đâu chứ?

Hair Colour Broccoli — nghe còn dễ thương nữa là.

“Này. Em mở cửa đấy.”

“Đừng có mở.”

“Em vào đây.”

“Chị bảo đừng có mở mà.”

Yeorum tự ý mở cửa bước vào.

Bom đang ngồi trước bàn, cầm bút ghi gì đó vào nhật ký. Vừa thấy Yeorum vào, cô đặt bút xuống, khép sổ lại rồi cất vào ngăn kéo.

Đóng cửa lại, Yeorum rón rén bước từng bước.

“Này, chị yêu quý của em. Có chuyện gì vậy? Sao chị lại giận kinh thế.”

“…”

“Hử? Em xin lỗi thật mà, ch*ết tiệt…”

Bom quay lại nhìn cô. Yeorum tưởng sẽ bị mắng, nhưng khuôn mặt Bom lại vẫn giữ nguyên vẻ dửng dưng — cái vẻ mặt người ta hay có mỗi khi chán ngấy mấy buổi thuyết trình dài dòng.

Tuy nhiên, giọng nói lại trầm hơn bình thường.

“Yeorum.”

“Gì.”

“Chị đã bảo đừng mở cửa. Vậy sao vẫn mở?”

“Ch*t tiệt, em nói là có chuyện muốn hỏi còn gì.”

“Nhưng có ai hỏi thì chị nhất thiết phải trả lời à?”

“Cái gì?”

“Cho dù em có thắc mắc, chị cũng không nhất thiết phải trả lời. Chị đã bảo đừng mở cửa, vậy mà em vẫn mở, rồi ép chị phải trả lời thứ chị không muốn trả lời? Nếu đổi lại, chị làm vậy với em, liệu em có chịu không?”

Những lời chậm rãi ấy như từng chiếc gai găm thẳng vào tai.

Chị ta là kiểu người thù dai — vừa nghĩ vậy, mí mắt Yeorum khẽ giật.

“Đã nói rồi mà, ch*t tiệt, xin lỗi… Tch. Hiểu rồi, em đi đây. Đi thật đấy?”

Thế nhưng khi Yeorum vừa quay người, một giọng nói nghiêm khắc giữ chân cô lại.

“Đồ của chị.”

Yeorum ngoái lại nhìn Bom.

“Đừng có động vào đồ của chị.”

“…”

“Rõ chưa?”

“Chị lại nói chuyện đó à? Nghe mà ngứa tai.”

“Này.”

“À à, ch*t tiệt. Biết rồi, biết rồi. Cái laptop đó chị dát vàng hay gì? Sao không nhét luôn vào đồ lót đi? Từ bao giờ chị thành ra dính như keo với mấy thứ của mình thế không biết…”

Tiếc thay, Yeorum không giỏi ăn nói nhẹ nhàng. Theo thói quen, cô lẩm bẩm mấy câu, rồi mới nhận ra lời vừa buột miệng thật sự không nên nói ra. Nhưng lời đã nói thì không thể nuốt lại được.

Bom khẽ run lên.

Rồi cả lông mày cũng bắt đầu rung theo.

Cuối cùng, đến cả cơ dưới mắt cũng co giật. Toàn bộ cơ quanh mắt Bom đều đang run rẩy thấy rõ.

Gì vậy. Chị ấy bị làm sao thế?

Khi Yeorum vừa thấy khó chịu vừa tò mò thì…

Chuyện xảy ra đột ngột.

Bom đứng bật dậy khỏi ghế, hai tay cầm lấy laptop. Cô ấy giơ nó lên cao nhất có thể.

Hả? Gì cơ? Yeorum còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Bom đã ném thẳng cái laptop xuống bàn với tất cả sức lực.

Chị ấy điên thật rồi à!?

Yeorum vội lao tới, túm lấy cánh tay Bom và giật chiếc laptop lại ngay trước khi nó đập vào mặt bàn. Trong lúc giằng co, sức mạnh quá chênh lệch khiến Bom bị đẩy ngã xuống đất.

“Chị làm cái quái gì thế hả, đồ điên này!”

“…”

“Tại sao lại định đập nát cái này? Chỉ là cái laptop bình thường thôi mà!”

Bom ngồi bệt trên sàn, thở ra một hơi dài. Mái tóc rối bù xõa xuống.

Cô đặt tay lên trán, ngước nhìn Yeorum — không, là nhìn chằm chằm vào cái laptop trong tay Yeorum.

Chột dạ vì ánh mắt ấy, Yeorum vội ném laptop lên giường Bom.

“Chị phải làm sao đây”

Bom khẽ mở miệng.

“Khi chị thấy tồi tệ thế này.”

Nhìn vào mắt Bom, Yeorum bất giác rùng mình. Dù đã sống chung khá lâu, đây là lần đầu tiên cô thấy một Bom như vậy.

Chị ấy quý đồ của mình đến mức này sao?

“Điên thật… Tch.”

Nhưng Yeorum hiểu rằng nếu còn lỡ miệng nữa thì mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát. Dù trong đầu cô cũng đang nóng dần lên, nhưng rõ ràng ánh mắt của Bom lại bắt đầu giật lên lần nữa.

Có vẻ như “đồ của chị” chính là một dạng Reverse Scale (vảy ngược – thứ cấm kỵ chạm vào) đối với Bom. Một ranh giới không được vượt qua — cũng như bạo lực hay chiến đấu đối với Yeorum vậy.

Có lẽ từ trước đến nay Bom chưa từng nổi nóng như vậy, đơn giản vì chưa ai đụng vào đồ của cô ấy mà không xin phép trước.

“Biết rồi mà. Không đụng vào nữa, đồ thần kinh.”

“…”

“Nhưng đừng có phá nát cái laptop sau khi em đi đấy nhé? Ch*t tiệt… Sao lại chút giận lên laptop chứ? Nó có làm gì nên tội đâu?”

Bây giờ, cả hai cần chút khoảng cách để hạ hỏa. Khi Yeorum chuẩn bị rời khỏi phòng, giọng Bom vang lên như mũi tên đâm xuyên tai cô.

“Chị không thể làm điều đó với em mà…”

Hoh.

Ra là định đập laptop thay vì đập mình à?

…Cái lũ điên này, đúng là không giống ai.

May thay, sau khi ra khỏi phòng, Yeorum không nghe thấy tiếng gì vỡ cả. Hôm sau, Bom vẫn dùng lại cái laptop đó như không có chuyện gì.

Thế nhưng vì cách câu chuyện kết thúc hôm đó, Yeorum rốt cuộc vẫn không thể hỏi điều mà mình thực sự muốn hỏi.

Không khí giữa hai người vẫn cứ lặng lẽ, gượng gạo.

------------------------------------------

Đêm đến, Yu Jitae bay ngang qua Thái Bình Dương, hướng về phía nước Mỹ. Phân thân số 1, người đã chờ sẵn ở đó, nghênh đón anh.

“Chúng tôi đã chờ ngài, thưa chủ nhân.”

“Ừ.”

Phân thân số 1 hiện đang mang hình dạng một người đàn ông phương Tây, có vẻ là lai giữa da đen và da trắng. Có vẻ nó vẫn giữ hình dạng đó kể từ khi đặt chân đến đây.

Từ giờ trở đi, Yu Jitae sẽ hành động dưới một thân phận giả mới, vì vậy anh cần thay đổi cả ngoại hình. Anh điều chỉnh khuôn mặt sao cho khó xác định chủng tộc, đồng thời chỉnh sửa lại vóc dáng một chút.

Đúng lúc đó, phân thân số 1 lên tiếng với vẻ nghi hoặc khi nhìn mặt Yu Jitae.

“Ngài… tự cắt tóc à?”

“Sao? Nhìn thế nào?”

Phân thân số 1 trả lời với vẻ không mấy hài lòng.

“Trông đáng sợ.”

Yu Jitae vốn đã có ánh mắt của một kẻ giết người hàng loạt mắc bệnh tâm thần, nay tóc tai lại gọn gàng chỉnh tề, khiến anh trông chẳng khác nào một tên tâm thần cầm dao nhọn chực đâm người bất cứ lúc nào. Với người lần đầu gặp, cảm giác e dè là điều không thể tránh khỏi.

Tuy nhiên, phân thân số 1 ngay sau đó đã nhận được ký ức truyền về. Biết được đó là tác phẩm của Bom, nó lập tức lựa lời cẩn trọng.

“…Ý tôi là… trông cực kỳ hợp với ngài một cách… đáng sợ.”

“…”

Anh không đáp lại lời nào.

Dù sao thì, anh cũng cần quyết định một thân phận ảo – và vì thế, cần một cái tên giả phù hợp.

Tên gì thì ổn đây? Như mọi khi, anh vốn chẳng giỏi nghĩ tên, và điều duy nhất hiện lên trong đầu chỉ là việc tên của bọn trẻ được đặt theo thứ tự mùa trong năm.

Vậy thì, "Season" nghe cũng hợp lý đấy chứ.

Ngay lúc đó, Jefferson tiến về phía họ.

Bằng ánh mắt, gã chào phân thân 1, rồi đứng chờ, đợi được cho phép. Chỉ sau khi nhận được cái gật đầu từ phân thân 1, Jefferson mới bước đến trước mặt Yu Jitae và cẩn thận ngồi xuống ghế.

Gã đổ mồ hôi như tắm.

“Rất hân hạnh được gặp ngài. Tôi là Jefferson.”

“Rất vui. Cứ gọi tôi là Season.”

Suốt hàng trăm, hàng ngàn vòng hồi quy,

Chưa từng có ai trong Hiệp hội mà Yu Jitae không biết, và Antonio Jefferson cũng vậy. Vì anh đã biết rõ gã này từ trước, nên không cần phải hỏi gì thêm – mà đã không cần hỏi, thì cũng chẳng cần những cuộc trò chuyện vô nghĩa.

“Trước hết, tôi có thể đưa toàn bộ những người mất tích trong danh sách về.”

Jefferson nheo mắt.

“Tôi đoán ngài sẽ không trả họ lại dễ dàng như thế… Vậy ngài định giải thích thế nào về việc tìm ra họ?”

Gã phản ứng nhanh và hiểu chuyện, khiến cuộc nói chuyện bớt rườm rà hơn hẳn. Yu Jitae chỉ vào phân thân 1.

“Người bạn này tên là ‘One’.”

Ngay khoảnh khắc ấy, phân thân 2 cũng được định tên là ‘Two’.

“Cậu ta là một siêu nhân vô danh từng tung hoành trong Đại Chiến. Mức độ chiến lực cá nhân vượt hẳn những kẻ có đặc quyền đột kích hầm ngục không giới hạn.”

Lời Yu Jitae nói khiến Jefferson trợn tròn mắt.

Trên thế giới chỉ có khoảng 30 siêu nhân sở hữu đặc quyền đột kích hầm ngục không giới hạn – được ví như tấm "vé vào cửa tự do" với mọi hầm ngục, và đa số họ đều thuộc hàng top, chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Năng lực chính của cậu ta là truy dấu và phản truy. Chỉ cần cậu ta muốn, thì đến cả phù thủy Valentine – người đã giấu mình rất kỹ – cũng sẽ bị lôi ra ánh sáng. Nói cách khác, cậu ta vượt xa mấy tổ điều tra lỏng lẻo của Hiệp hội.”

Jefferson lại nheo mắt.

Lại là một câu chuyện vô lý khác.

Chẳng có siêu nhân nào không biết rằng phù thủy ấy đang sống ẩn dật. Nhưng người duy nhất biết chính xác vị trí của bà ta chỉ có Rank 1 – Oscar Brzenk.

Từ hơn mười năm trước, khi Rank 1 đời trước rút lui và quyết định sống ẩn, ai dám tự tin nói rằng mình có thể tìm ra bà ta?

“Sao? Lạ lắm à?” Yu Jitae hỏi.

“Dạ? À… không…”

“Đó là kịch bản mà anh sẽ nói với Hiệp hội.”

À, ra vậy. Jefferson thầm nghĩ, còn Yu Jitae thì nói tiếp.

“Anh vô tình gặp được cậu ta, rồi nhờ tìm ba người mất tích, và cậu ta đã tìm ra họ. Dựa vào lý do đó, hãy đề xuất cậu ta làm cố vấn quân sự cho Hiệp hội. Dạo này binh sĩ nghỉ hưu hàng loạt, Chủ tịch chắc chắn sẽ vui vẻ đồng ý. Hơn nữa, chức vụ cố vấn hiện cũng đang trống.”

Sao hắn lại nắm rõ tình hình trong Hiệp hội đến thế?

Jefferson xoa cằm, trầm ngâm.

“Xin hỏi… làm sao ba người ấy có thể mỉm cười với tôi? Ngài đã… tẩy não họ à?”

Hiện “con tin” vẫn chưa được thả, họ đang ở dưới sự giám sát của phân thân 1. Phân thân 1 lên tiếng:

“Không. Họ không bị tẩy não.”

“Vậy thì sao?”

“Tôi đã giải thích. Họ hiểu rất rõ và đồng thuận với mục tiêu của chủ nhân.”

Giải thích?

Lại một điều vô lý nữa.

Jefferson cau mày.

Nếu là người khác nói điều đó, gã đã bỏ đi ngay và coi họ là đám hoang tưởng. Nhưng bởi vì mấy kẻ mạnh kia nói rất nghiêm túc, gã lại không thể quyết được là nên tin hay không.

Ngay từ đầu, chuyện đột nhiên xuất hiện ba Hầm ngục cấp SSS+ đã là khó tin rồi.

Một cuộc trò chuyện không có niềm tin thì vô nghĩa – người nghe sẽ chẳng hiểu gì, mà hiểu rồi cũng chẳng chịu chấp nhận.

Điều duy nhất khiến Jefferson còn ngồi ở đây là sức mạnh vượt tầm kiểm soát của đối phương… và những con tin vẫn còn trong tay họ.

Jefferson hiểu rằng chuyện này đã vượt khỏi khả năng của mình. Gã không có quyền từ chối hay can thiệp.

Giống như một đứa trẻ đứng trước người lớn đang cầm súng.

Gã có thể chết cũng được, nhưng Hiệp hội thì không thể gặp nguy hiểm. Nghĩ vậy, Jefferson đành đóng vai kẻ hợp tác.

Muốn mọi thứ suôn sẻ, thì mấy kẻ "sống trong giếng" này cần phải hiểu Hiệp hội là nơi như thế nào.

“…Tôi hiểu. Nhưng tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản như thế.”

“Ý anh là gì?” Người tên One hỏi lại.

“Dù có cả mạng sống của ba người mất tích lẫn sự tiến cử của tôi, Hiệp hội vẫn sẽ điều tra thân phận thật sự của các anh trước khi đưa vào quân đội.”

“Quân đội giờ này lính tráng bỏ chạy gần hết. Họ còn nhạy cảm đến thế sao?”

“Chuyện là… từ nãy đến giờ, lời ngài nói nghe thật khó lọt tai.”

“Hử?”

“Làm ơn cẩn trọng lời nói của mình!”

Kwang!

Jefferson đập mạnh ly thủy tinh xuống bàn, nhưng không ai trong quán cà phê ngoái nhìn, vì âm thanh đã bị chặn lại từ trước.

“Chúng tôi là ‘Hiệp hội Siêu nhân Quốc tế’ – lực lượng quân sự toàn cầu duy nhất có quyền can thiệp vào quân đội các quốc gia kể từ thời Tân Kỷ nguyên. Ngài chắc biết điều đó chứ?”

One tựa lưng vào ghế, khoanh tay chờ đợi.

“Chúng tôi có 72 đơn vị và hơn 1400 ranker. Đó là tay chân của Hiệp hội. Và chưa hết đâu. Ngài hẳn biết – những người như ‘Kẻ hồi hương’, ‘Druid tái sinh’hay ‘Thanh kiếm hoàng gia’ – vô số siêu nhân khác đang đứng trong hàng ngũ Hiệp hội, đang làm gươm và khiên cho chúng tôi.

“Nếu ngài thật sự có mong muốn nào đó, thì xin hãy hành xử cẩn trọng hơn. Coi thường Hiệp hội sẽ chỉ chuốc họa vào thân! Dù ngài có biết gì, hay tin theo lời tiên tri nào đó – nếu cứ mù quáng áp đặt nó lên Hiệp hội, thì tất cả cũng chỉ như những lời lảm nhảm của mấy siêu nhân về hưu mà thôi! Phải tinh tế và chuẩn bị kỹ càng hơn!”

Jefferson ưỡn ngực, như con thằn lằn cổ xòe khoe oai.

Dù giọng điệu có vẻ ngạo mạn, nhưng kỳ thực gã đang khuyên đối phương nên cẩn trọng hơn khi đối mặt với Hiệp hội.

Một cách nào đó, đó cũng là cách gã cố bảo vệ Yu Jitae – vì gã tin rằng chỉ cần nghe theo Yu Jitae, thì cái “Hiệp hội vĩ đại” của mình vẫn sẽ kiểm soát được tình hình. Tuy nhiên, vì chẳng có lý do gì để gã bảo vệ Yu Jitae, nên có vẻ gã đang làm vậy để bảo vệ con tin.

Jefferson có lẽ đang xem Yu Jitae và phân thân 1 như những lão siêu nhân lập dị thuộc thế hệ cũ – sống tách biệt khỏi xã hội, chẳng biết gì về Hiệp hội hiện đại, và chỉ biết dựa vào sức mạnh cá nhân để sống sót qua thời Đại Chiến.

Gã hoàn toàn không biết rằng…

Ở vòng lặp thứ nhất, Yu Jitae từng là lính đánh thuê của Hiệp hội. Ở vòng hai, anh là đội trưởng Tiểu đội 107. Vòng ba, anh chỉ huy Lữ đoàn số 10. Vòng bốn, anh vừa là thành viên của Grand Natural Society, vừa là tư lệnh Quân đoàn số 2. Sau khi đạt hạng 3, anh trở thành phó đội trưởng của Đội cảm tử cuối cùng của Hiệp hội, và là một trong 5 Kẻ Siêu Việt được chọn. Còn ở vòng thứ năm, anh giữ chức Chủ tịch Hiệp hội trong suốt mười năm.

“Antonio Jefferson.”

“Dạ?”

“Anh phục vụ Hiệp hội bao lâu rồi?”

“Chừng… hai mươi lăm năm gì đó. Ngài hỏi vậy làm gì?”

Tổng thời gian Yu Jitae làm việc cho Hiệp hội là gần 90 năm – thậm chí còn lâu hơn cả lịch sử của Hiệp hội.

Anh cất tiếng, như đang nói chuyện với một kẻ đáng thương:

“Không gì cả. Bớt kiêu ca đi, rồi gọi họ tới.”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Thằng nhóc con này :)))
Xem thêm