“…Nn? Sao cơ?”
“Chỉ hai người họ nằm trên giường thôi á?”
“…Tính luôn em nữa là ba.”
“À chết, bảo sao. Rồi sao nữa?” Yeorum hỏi.
“…Chỉ nói chuyện thôi.”
“Nói gì cơ?”
“…Ừm, em ngủ mất tiêu nên không biết.”
Yeorum nhíu mày. Vẫn còn quá sớm để kết luận điều gì. Bom thỉnh thoảng cư xử như thể Gyeoul là con gái của mình, mà Gyeoul thì cũng hay bám theo Bom như con bám mẹ. Chuyện đó cũng chẳng có gì lạ. Bom là lục long – chủng tộc của thiên mệnh, luôn xem các chủng tộc khác như con cháu của mình. Từ góc nhìn của hồng long, thì bọn lục long chỉ là mấy bà mẹ… lúc nào cũng làm ra vẻ thần bí thôi.
“Nói hết mấy gì em biết ra coi” Yeorum nói. Nhưng Gyeoul có vẻ không ưa thái độ đó. Khoanh tay lại, cô bé suy nghĩ một lúc rồi dùng đúng mấy từ từng học từ Yu Jitae.
“…Sao em phải nói?”
“Hả? Ê này…”
“…Hihi.”
“Cái này quan trọng lắm luôn đó. Nói gì vậy chứ. Nói đại ra coi.”
“…Không công á?”
Yeorum cứng họng. Con nhóc này từ khi nào trở nên thực dụng dữ vậy?
“Này, nhóc con. Mới lớn thêm tí mà…”
Nhưng Gyeoul có vẻ nghiêm túc thật. Cô bé đang nghĩ xem con rồng đỏ khó ưa kia đã làm gì cho mình để đáng được nghe kể mọi chuyện chứ?
“Muốn gì?” Yeorum hỏi.
Gyeoul bèn làm dấu vòng tròn bằng cách chạm ngón trỏ với ngón cái. Là động tác cô bé học được từ phim hai chị em từng xem chung.
“Haa… Trời ơi, không thể tin nổi luôn á…”
“…Không muốn thì thôi.”
“Khoan!”
Yeorum lục tung ngăn kéo. Có tờ 1 đô còn sót lại từ 50 đô Yu Jitae cho cô hôm đi hội sách – sau khi cô mua hết 49 đô tiền sách. Hmm, chắc với nhóc con thì nhiêu đây là đủ rồi ha?
Nghĩ vậy, Yeorum đưa tờ đô cho Gyeoul. Nhưng thay vì hài lòng, trên môi con nhóc lại hiện ra nụ cười ranh mãnh.
“…1 đô thì hổng đủ đâu?”
Bốp!
“Ayat—”
Gyeoul kêu lên khi bị gõ đầu một cái.
“…Chị phiền quá à.”
“Nói lẹ coi!”
“…”
“Rồi rồi, chị hứa sẽ cho thêm 5 đô nữa khi nào có, được chưa?”
Cô bé nhét tờ 1 đô vào túi, rồi nhắm mắt lại, cố gắng gợi nhớ những chuyện đã xảy ra lúc đó. Lẽ ra Gyeoul có thể tiếp tục lì lợm không trả lời, nhưng lý do khiến cô bé ngoan ngoãn kể lại là vì tò mò: rốt cuộc thì cái mà Yeorum gọi là “vấn đề quan trọng” là gì?
“…Ừm.”
Bom và Yu Jitae trò chuyện trên giường sau khi Gyeoul đã ngủ – chuyện đó xảy ra khá nhiều lần. Vì thường ngủ thiếp đi giữa chừng nên Gyeoul không nhớ rõ hết, nhưng thứ đầu tiên ùa về trong trí nhớ là lúc Yu Jitae bất ngờ vỗ vỗ lưng cô trong khi cô vẫn đang ngủ ngon lành.
Lúc đó Bom-unni nói gì ấy nhỉ?
“Nhẹ hơn chút nữa đi. Dịu hơn chút nữa.”
“Thêm tí nữa… nhẹ nhàng như đang vuốt ve ấy.”
Có lẽ đó là mấy lời Bom nói khi Yu Jitae đang vỗ lưng cô.
Sau khi nghe tới đó, Yeorum sửng sốt.
“Gì cơ!? Hai người đó bị điên rồi hả?”
“…Nn?”
“Nhẹ hơn? Dịu hơn á?”
“…Nn.”
Sắc mặt Yeorum chợt trở nên u ám.
“Khoan, giường có rung không?”
“…Không? Sao vậy?”
“Vậy chắc nhẹ thiệt rồi… Mẹ nó chứ, điên thật. Điên thật luôn đó… Nhìn cái lũ này kìa. Tụi nó thật sự chơi mấy trò đó sau lưng mình hả? Hay đừng nói với chị là em bịa nha? Nói thật đi. Chuyện này quan trọng chết được luôn á.”
“…Không có? Em đâu có nói dối.”
“Không có? Trời má ơi… Yu Jitae với Yu Bom, mấy cái đứa chết tiệt này…”
“…Sao vậy? Sao vậy? Có chuyện gì vậy?”
“Em không biết hả? À ừ, chắc em đâu có biết. Trẻ con như em thì biết gì.”
“…?”
Yeorum bắt đầu lẩm bẩm một mình. “M* kiếp, “nước lặng mới nguy hiểm”, đúng hông ta…?” “Yu Jitae là kiểu người như vậy hả? Ngoài thì trầm tĩnh, lịch sự, bên trong thì…” “Trời ơi, chết thật. Tụi nó thực sự làm chuyện đó hả…?”
Đang lẩm nhẩm thì cô đột nhiên quay sang Gyeoul.
“Nn? Còn đứng đó chi vậy?”
“…Em đã nói rồi mà, có gì đâu mà kỳ.”
“Thôi khỏi đi, nhóc. Không cần em nữa. Cút ra.”
Bị đẩy nhẹ một cái, Gyeoul bị tống ra khỏi phòng.
“…”
Rầm!
Cánh cửa đóng lại sau lưng cô.
“…Cái quái gì vậy trời. Chán dễ sợ.”
Gãi đầu đầy bực bội, Gyeoul trừng mắt nhìn cánh cửa, rồi quay lưng bước đi. Trong lòng vẫn còn lẩm bẩm. Nghĩ lại thì mấy chuyện kiểu đó cũng xảy ra vài lần sau này nữa, nhưng cô đâu thấy có gì bất thường. Vậy mà con heo đó đang nổi khùng vì cái quái gì cơ chứ?
-------------------------------------------
Việc Yu Jitae và Bom ôm ấp nhau – bản thân chuyện đó không phải là vấn đề. Họ đâu còn là trẻ con, nếu cả hai cùng muốn thì cũng chẳng sao. Dù họ có làm chuyện đó hay không thì Yeorum cũng chẳng để tâm.
Nhưng, vẫn có một nghịch lý rất lớn ở đây.
Trong thời kỳ Amusement của mình, hồng long thường thích làm mấy chuyện như vậy – bởi với họ, đó là thú vui thật sự. Ngay cả bản thân Yeorum – nếu không có mục tiêu rõ ràng và lộ trình cụ thể cho cuộc đời, thì cô có khi cũng đã vui chơi thỏa thích rồi.
Nhưng theo trí nhớ của cô, lam long và lục long lại không như vậy. Đó là đặc trưng của từng chủng tộc. Tất nhiên, nếu xét theo tính cách cá nhân, thì rồng nào cũng có thể hành xử khác thường…Trừ lục long.
Bằng một cách nào đó, lục long đều có tính cách giống hệt nhau như thể được sản xuất từ cùng một khuôn mẫu. Tẻ nhạt và khô khan đến độ Yeorum từng nghĩ rằng bất kỳ con rồng nào nhìn thấy tương lai đều sẽ thành ra như vậy.
Vậy nên, việc Bom làm chuyện đó với Yu Jitae mà không có “tình yêu” là điều Yeorum không thể hiểu nổi với vốn kiến thức hiện tại. Vậy Bom thật sự yêu Yu Jitae sao? Chuyện đó lại càng vô lý hơn.
Bởi vì, chỉ cần còn mang [Mảnh Khởi Nguyên] trong cơ thể, thì những con rồng sẽ không thể yêu. Nghịch lý này càng lúc càng khiến Yeorum hoài nghi, nối tiếp hoài nghi.
Vì [Mảnh Khởi Nguyên] là thứ cốt lõi trong thời kỳ Amusement của một con rồng, Yeorum biết rõ – đây không phải chuyện có thể bỏ qua dễ dàng.
Tới mức này rồi, việc họ có làm hay không… cũng không còn là trọng tâm nữa. Vấn đề thật sự, còn nghiêm trọng hơn nhiều.
------------------------------------
Sáng sớm hôm sau.
Gần đây Yu Jitae thường rời ký túc xá vào ban đêm, rồi mãi đến sáng muộn mới quay về. Vì vậy, Bom thường phải đi mua đồ ăn sáng một mình.
“Hnn hnn~”
Hôm nay cũng vậy. Vừa ngân nga giai điệu, Bom vừa chuẩn bị túi đi chợ. Giờ này là thời điểm lý tưởng để có một cuộc nói chuyện riêng.
“Unni.”
“Hử? Ồ, chào em. Hôm nay dậy sớm ha.”
Tâm trạng có vẻ khá tốt, Bom mỉm cười chào lại dịu dàng.
“Unni đi mua đồ ăn hả?” Yeorum hỏi.
“Ừ.”
“Đi chung nha.”
“Được thôi. Mà sao hôm nay lạ vậy?”
Cả hai cùng bước ra ngoài.
Yeorum từ lâu đã tin rằng có một thứ gọi là “không khí buổi sớm” — khoảng hai, ba tiếng sau khi mặt trời mọc. Dù đang giữa mùa hè, thế giới vẫn mang đến cho cô một cảm giác mát lạnh và dễ chịu. Vì thế, Yeorum có thói quen mở cửa sổ mỗi sáng thức dậy để hít thở làn gió đầu ngày.
Nhưng hôm nay, cô không thể thoải mái tận hưởng điều đó như thường lệ.
Khi cả hai sắp bước vào khu phố thương mại sau một quãng đi bộ dài—
“Unni.”
Yeorum cất tiếng, giọng vang lên rõ ràng.
“Hửm?”
“Chị có thích Yu Jitae ahjussi không?”
“Có.”
Câu trả lời nhẹ tênh như không khiến Yeorum nghĩ có lẽ mình đã hỏi sai.
“…Ý em là”
“Ồ, Yeorum. Nhìn kìa.” Bom nói.
“Hả?”
“Em thấy chỗ đó thế nào?”
Yeorum quay đầu nhìn theo hướng Bom đang chỉ — một tiệm sandwich đã mở cửa từ sáng sớm.
“À… Ừm. Nhìn ngon đấy.”
“Vậy à? Tốt rồi.”
Có lẽ cô hỏi sai thời điểm. Trên đường quay về sau khi mua sandwich, Yeorum hỏi lại.
“Bom-unni.”
“Hửm?”
“Em có chuyện muốn hỏi.”
“Hỏi đi.”
“Chị trả lời thẳng, đừng vòng vo nhé.”
“Ừ.”
“Chị yêu Yu Jitae thật không?”
“Không.”
Lại một câu trả lời dễ dàng đến lạ — tự nhiên như thể cô chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Yeorum liếc nhìn gương mặt Bom, nhưng vẫn chỉ thấy biểu cảm hờ hững thường ngày, kiểu biểu cảm giấu kín mọi suy nghĩ bên trong.
“Vậy là sao?” Yeorum hỏi sâu hơn.
““Vậy là sao” gì chứ? Không là không.”
“Không, ý em là… chị không thấy mình hơi bám lấy ảnh sao? Kiểu như cứ muốn giữ ảnh cho riêng mình, hoặc là thích đến mức chết cũng cam ấy?”
“Ừm, không có.”
Câu trả lời lần này có gì đó không ổn. Nếu lời Kaeul nói là thật, thì Bom không nên trả lời như vậy. Kaeul từng kể rằng em ấy chưa nói cho Bom biết những điều em ấy đã chứng kiến… tức là có khả năng Bom vẫn chưa hay biết gì.
Yeorum bước nhanh vài bước rồi dừng lại trước mặt Bom.
“Chị biết không.”
“Hửm? Em làm gì vậy?”
“Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
Bom dừng lại, chớp mắt.
“Em nói thật đấy. Chuyện này không đơn giản đâu.” Yeorum thêm vào.
“Có liên quan tới câu hỏi em hỏi nãy giờ không?”
“Có.”
“Ừm… Nhưng sao tự dưng em lại hỏi vậy?”
“Vì em thấy kỳ lắm. Thỉnh thoảng nhìn hai người, em cứ có cảm giác là giữa hai người có gì đó.”
“Biết đâu đấy… Chị đúng là cũng hay bám lấy ahjussi thật.”
“Lỡ mà hơn thế thì sao?”
Biểu cảm của Yeorum lúc này trở nên nghiêm túc đến nặng nề. Nhìn vào ánh mắt cô, Bom cười gượng, tay đưa lên vuốt mái tóc.
“Hôm nay em sao thế…”
“Có gì đó đúng không?” Yeorum truy hỏi.
“Không có gì cả.”
“Thật không?”
Bom đặt tay lên ngực — nơi trái tim long tộc của cô nằm cạnh [Origin Fragment – Mảnh Khởi Nguyên].
“Em cũng có nó mà.”
Mảnh vỡ chứa quyền năng của cổ long đầu tiên — [Ancient One]. Nó luôn ở cạnh trái tim của những rồng con bước vào Amusement bằng cách vượt qua chiều không gian.
Nó giống như một thiết bị định vị, một tấm hộ chiếu hay vé máy bay. Đồng thời, nó cũng là vật dẫn đường, để lũ rồng con không quá lún sâu vào "Amusement".
“Hồi xuất phát, bọn mình đều được long đế xác nhận mảnh đó rồi mà, đúng không? Nhưng nếu em mà yêu ahjussi trong khi chị cũng trong tình cảnh giống bọn em, thì chẳng phải rất nguy hiểm à?”
“Ừ. Chị nói đúng. Đó cũng là lý do em thấy mình đang hành xử quá nghiêm túc.”
Rút từ túi ra một bao thuốc, Yeorum ngậm một điếu vào miệng, dùng ngón tay tạo ra một đốm lửa để châm.
“Thiệt chứ, ngay lần đầu bước vào Amusement mà đã gặp đủ thứ xui xẻo.”
Cô hít sâu một hơi rồi nhả ra cùng làn khói dày.
“Giờ thì nhìn như ổn, nhưng lúc các chiều không gian bị đứt gãy, tụi mình mắc kẹt ở đây mà chẳng hiểu chuyện gì, thì tụi mình bám víu vào đâu?”
Yeorum lại hít thêm một hơi thuốc.
“Chỉ có mỗi Mảnh khởi nguyên thôi, đúng không.”
“Ừ.”
“Nếu mảnh khởi nguyên của chị có vấn đề gì, chị có thể bị kẹt lại đây trong khi tụi em thì được đưa về. Nên em mới hỏi đấy. Chị chắc chắn là không có gì bất ổn với mảnh vỡ đó? Chị thật sự không yêu ahjussi chứ?”
“Chị nói rồi mà.”
“Người ta nói làm bảo chứng cho lục long còn đỡ hơn yêu nó…” Yeorum lầm bầm. Đó là một câu đùa nổi tiếng của tộc hồng long, ám chỉ họ cực kỳ ghét lục long, còn lục long thì không thể tin cậy nổi.
Bom nhíu mày.
“Này. Em nói gì kỳ vậy? Hỏi thì hỏi mà giờ lại không tin người ta à?”
“Nếu chị thật sự có vấn đề, thì đừng có chơi bời kiểu sống đời thường nữa. Giờ không phải lúc đâu. Chị nên tìm cách sửa lại nó đi.”
“…”
“Em hỏi lần cuối. Những gì chị vừa nói, rằng chị không có tình cảm với ahjussi—”
Ánh nhìn của cô khi hút điếu thuốc sâu ấy thẳm và nghiêm nghị. Với ánh mắt sắc lẹm đầy nghi hoặc, cô giống như một con chó săn đang đánh hơi mùi máu lẩn khuất đâu đó.
Nhả khói ra chậm rãi, cô tiếp tục.
“Chị dám thề là đang nói thật chứ?”
Không khí xung quanh dường như nặng nề hơn, nhưng Yeorum hỏi với một sự quan tâm chân thành.
“Ừ.” Bom vẫn trả lời nhẹ tênh, và Yeorum đốt sạch điếu thuốc cho tới tận cùng. Cô trừng mắt nhìn Bom thêm một lúc lâu, đầy cương quyết, trong khi Bom chỉ mỉm cười gượng gạo như muốn nói "Ổn mà."
Từ đó, Yeorum không nói thêm lời nào với Bom.
---------------------------------------
Yu Jitae nhìn đồng hồ quả quýt. 7 giờ sáng. Khi anh đang đứng trước cửa ký túc xá, thì tình cờ gặp Bom và Yeorum đang quay về sau khi đi mua bữa sáng.
“Ahjussi—!” Bom gọi, và anh vẫy tay đáp lại. Đúng lúc ấy, Yeorum bất ngờ chạy ào đến phía anh, mặt cười rạng rỡ.
“Ôi trời ơi, tình yêu của em~!”
Cô nói với vẻ đầy hào hứng rồi nhảy bổ vào Yu Jitae. Anh lúc này đang kiệt sức nên không kịp phản ứng, để mặc Yeorum quặp hai chân quanh hông và ôm cổ mình.
Rồi đột nhiên, cô bắt đầu dúi đầu về phía anh.
Môi cô cũng chu ra như thể muốn hôn. Anh đành giơ tay lên đỡ lấy mặt cô rồi từ từ đẩy ra.
“Làm cái gì vậy.”
“Saoooo~! Không muốn em hôn hả?”
“Xuống đi. Hôm nay anh hơi mệt.”
Yeorum vẫn cố chấp bám riết nên anh đành nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất rồi đặt xuống. Không thể kháng cự nổi sự chênh lệch sức mạnh, Yeorum bị đặt xuống như một đứa con nít.
“Tên thái giám chết tiệt… Sao nào? Chúng ta đâu phải chưa từng hôn rồi đâu đúng không? Hở? Hởơơ?”
Thấy Yu Jitae mệt mỏi không buồn đáp lại, Yeorum cười khúc khích rồi bước vào nhà, liếc nhìn Bom một cái. “À, bọn em mua sandwich ăn sáng nè” Bom nói tỉnh bơ, giơ cái túi lên cho anh thấy rồi cùng Yeorum đi vào ký túc xá.
Có điều… ánh mắt vừa nãy của Yeorum vẫn khiến lòng anh bận tâm mãi.
Hai đứa này… đang giấu cái gì thế?
Mà đó mới chỉ là khởi đầu cho chuỗi trò quái gở của Yeorum.


0 Bình luận