Lục long, từ khi sinh ra đã có thể nhìn thấy "quy luật của thế giới". Thứ gọi là quy luật ấy—Providence (Thiên Cơ)—là một thế giới khác chỉ hiện hữu với loài Lục long, nơi chúng có thể quan sát dòng chảy nhân quả để lĩnh hội trật tự vũ trụ.
Vậy nên, khi 【 Thiên cơ nhãn 】 ấy khép lại, đối với một Lục long, cũng chẳng khác nào con người bị mù cả hai mắt.
Bom tỉnh dậy một buổi sáng và nhận ra mình không còn nhìn thấy được Providence (Thiên cơ) nữa—với cô, chẳng khác nào mất đi thị giác. Từ khi sinh ra, chưa bao giờ cô hoang mang đến thế.
Quay về, hay tiếp tục ở lại? Cô không biết đâu mới là đúng.
Nên nói ra điều gì đó? Hay là cứ giữ im lặng? Cô chẳng thể chắc chắn bất cứ điều gì.
Thế nhưng, việc thổ lộ rằng mình không còn thấy được Thiên cơ—nó khó khăn hơn tưởng tượng. Bởi đó là bản chất của tộc lục long, là niềm kiêu hãnh không thể đánh mất. Giống như việc tộc hồng long thà chết chứ không bao giờ chịu thừa nhận mình yếu đuối.
Sự bất an lan ra trong tâm trí cô như những gợn sóng, làm chao đảo trái tim của một ấu long còn non nớt. Mana rung chuyển, còn phẩm cấp "rồng" của cô thì mờ nhạt dần.
Khi nhìn thấy ngón chân mình bị muỗi cắn, Bom chỉ có thể nghĩ:
Mình hỏng mất rồi…
Trong trạng thái bấn loạn như vậy, Bom rốt cuộc lại tự đào mồ chôn mình. Chẳng hiểu sao, đến lúc nhận ra thì cô đã đứng bên cạnh Yu Jitae—người mà cô phải hết sức cẩn trọng khi tiếp xúc.
Tại sao lại thành ra thế này?
Ngẫm lại thì, mấy ngày qua, cô chẳng còn là chính mình nữa. Giống như có ai đó túm lấy tóc lôi đi, đến khi tỉnh ra thì cô đã đứng bên bờ vực rồi.
Và cô nghĩ:
Mình phát điên thật rồi…
Chẳng khác gì một con côn trùng mất râu, chỉ biết đâm đầu vào mọi thứ xung quanh.
Tình huống hiện giờ của Bom, là vô cùng nguy hiểm.
Mọi điều ảnh hưởng đến Yu Jitae đều đã được Thiên cơ cho phép. Mà khi không còn nhìn thấy quy luật ấy, cô không được phép tô vẽ bất kỳ màu sắc nào lên người Yu Jitae. Vì nếu không có “đáp án” trong tay, cô không thể biết liệu màu sắc ấy có thực sự đúng hay không.
Quyết định hợp lý và an toàn nhất bây giờ, chính là quay trở về nhà, chui rúc trong phòng và không làm gì cả.
Nhưng Bom không muốn quay về.
Cuối cùng thì, cũng chỉ còn hai người chúng ta.
Chính vì điều đó, cô đã suy nghĩ và tự đặt ra một thỏa hiệp.
Cứ cư xử bình thường thôi.
Sống bình thường, nhưng giữ một khoảng cách. Kể cả khi có cơ hội trêu ghẹo, cũng phải kiềm lại một chút. Miễn là làm được như vậy, những khoảng thời gian vui vẻ vẫn có thể tiếp tục, mà tấm màn mang tên Yu Jitae cũng sẽ không bị nhuộm sai màu.
------------------------------------------
“Em… không biết phải đi đâu nữa… Em thật sự không biết.”
Bom ngập ngừng một lúc, rồi nói tiếp:
“Thật ra, em có chuyện muốn thú nhận.”
“Chuyện gì cơ?”
“Dạo này… em thấy trong người hơi kỳ kỳ.”
“Kỳ à? Sao lại thế được.”
“Sao cơ?”
“Em đâu phải con người. Rồng thì làm gì có chuyện đó.”
“Ờ, vậy anh đã từng là rồng chưa?”
“Chưa.”
“Vậy đừng có phán bừa.”
Nói xong, cô lẩm bẩm thêm, giọng nhỏ xíu: “Rồng cũng có lúc như vậy mà…”
Yu Jitae nhìn thẳng vào mắt cô một lúc. Thường thì anh không kiểm chứng lời nói của các rồng trong lúc trò chuyện—anh tôn trọng họ như những sinh vật có trí tuệ và cảm xúc.
Nhưng lần này là Bom—một người luôn điềm tĩnh trong cả lời nói lẫn hành động—nên anh phải phân tích kỹ càng xem đây có phải chuyện nhỏ nhặt hay không.
【 Cân bằng nhãn 】 xác nhận—sự thật.
Cô thực sự đang thấy không khỏe.
“…Được rồi. Anh hiểu. Không phải chuyện nghiêm trọng chứ?”
“Không đâu. Không đến mức ấy, chỉ là…”
“Cứ nói đi.”
“Ừm… nói sao nhỉ, đầu óc em cứ mơ mơ màng màng, mana cũng không ổn định lắm…”
“Vậy em muốn quay về à?”
“Không. Như em nói rồi đấy, không đến mức đó.”
“Nếu tình trạng xấu hơn thì báo anh ngay nhé. Mình có thể hủy rồi quay về.”
“Không cần đâu. Thật sự không nghiêm trọng mà.”
“Ừ, vậy được rồi.”
Thế là Bom và Yu Jitae bắt đầu nhiệm vụ ngay lập tức. Nhưng ngay sau khi bước chân vào sa mạc, anh đã thấm thía thế nào là “không khỏe”.
Mặc dù có bản đồ và dữ liệu trong tay, Bom vẫn không thể tập trung. Là rồng mà cũng chẳng lần ra được đường đi bằng mana.
Dù vậy, Yu Jitae vẫn chọn im lặng quan sát.
Xuyên suốt các vòng lặp trước đây, lựa chọn của ấu long màu xanh này chưa từng sai. Ngay cả việc đột nhiên đòi đi cũng hẳn phải có lý do nào đó. Vì chính Bom là người mong muốn chuyến đi này.
Vậy nên, anh quyết định sẽ chỉ làm người đứng ngoài. Đây là chuyến xuất hành của cô, và tự mình đạt được điều gì đó sẽ mang nhiều ý nghĩa hơn là được người khác giúp. Nếu cô đi quá lệch hướng, anh chỉ đơn giản đưa ra một chút gợi ý.
Cũng vì thế, cả hai thường xuyên đi sai đường.
Sa mạc phương Bắc trải rộng, bao phủ cả những vùng đất xưa của Algeria, Tunisia và Libya, có diện tích bằng một nửa đất liền Trung Quốc. Nó rộng đến mức chỉ cần lệch hướng một chút là có thể lạc hẳn sang một nơi khác.
Nhưng anh không giục, cũng chẳng trách cô.
Sau vài lần thử, cuối cùng, khoảng nửa ngày sau, họ cũng đến được khu vực gần bộ tộc Kahum.
“Em nghĩ chắc là khu vực này…”
Hwiiiikk—!
Ngay khoảnh khắc đó, một cơn bão cát dữ dội bất ngờ ập tới. Chuyện thường thấy ở sa mạc, nhưng những hạt cát lần này còn mang theo mana, tản ra trong không khí. Bom vội sử dụng ma thuật không gian, 【 Quyền thiên nhiên - Laws of Nature (S) 】, bao lấy cơ thể và cúi thấp xuống.
Gió mạnh đến nỗi chỉ có thể nhìn xa mười mét, nhưng đúng lúc đó, những bóng người lờ mờ hiện lên từ bên kia bức màn cát.
Là người. Hơn thế, là cả một nhóm người.
Nhận ra điều đó, Bom lập tức ẩn mình sau một gò cát. Yu Jitae cũng làm theo. Anh chăm chú quan sát những bóng đen đang tiến đến gần—một tình huống đầy hứng thú.
Và anh quyết định thử Bom một chút.
“Em có học qua cách xử lý trong khu vực vô pháp chưa?”
“Chưa. Đi gấp quá nên em cũng chưa chuẩn bị gì…”
“Vậy sao lại trốn?”
“Vì đây là khu vô pháp đúng không? Em nghĩ chỉ có hai lựa chọn: tấn công hoặc ẩn mình.”
“Thế sao em chọn trốn?”
“Ừm… vì em thấy sợ…?”
Yu Jitae gật đầu trước câu trả lời đó.
“Nhìn kỹ đi.”
“Vâng.”
“Họ đeo khăn đen, mang dao và súng. Gã đi đầu là siêu nhân, mấy kẻ phía sau vác theo vũ khí hạng nặng. Theo em, đó là bọn nào?”
Đến khoảng cách này, có thể đọc được mana của họ. Mana sắc bén như thể sẵn sàng tấn công bất cứ thứ gì trước mặt—không khác gì một đám cướp.
“…Có thể họ là thương nhân đến từ một bộ tộc nào đó chăng?”
Nhưng Bom lại không nghĩ vậy.
“Sao em nghĩ thế?”
“Lượng hàng hóa trên lưng lạc đà nhiều hơn vũ khí. Họ cũng không đi về hướng trạm dịch chuyển, và tên siêu nhân đi đầu thì cưỡi lạc đà.”
“Rồi sao?”
“Ở những vùng đất vô pháp thế này, hoặc là ra tay trước, hoặc là lẩn tránh trước khi bị người ta làm gì. Trừ phi là một nhóm lớn, tiền bạc hay địa vị chẳng đáng giá mấy — kẻ mạnh nhất sẽ là người dẫn đầu. Nhưng ở vị trí nguy hiểm nhất là phía trước thì đâu có lý do gì để một thủ lĩnh đứng đó.”
Hiện tại, người mạnh nhất lại đang đi đầu.
“Ý em là hắn là vệ sĩ à?”
“Ừ. Và nhóm này chắc là một bộ tộc có dùng tiền tệ. Nhìn cách hai người phía sau mang vũ khí, thì hai người đó với tên đi đầu hẳn là vệ sĩ.”
Dù đang thấy mệt, lại không biết đọc bản đồ, ánh mắt của cô vẫn sắc bén đến lạ.
Nhưng liệu cô có đúng không? Yu Jitae tiếp tục thử thách.
“Lỡ như tên đi đầu đang trả nợ thì sao?”
“Trả nợ?”
“Có khi họ là một nhóm cướp, còn tên đi đầu là người trung thành, cố bảo vệ đồng bọn.”
“Muốn như thế thì quần áo cả bọn phải bẩn chứ. Nhìn kìa, ai cũng sạch sẽ, lạc đà thì béo tốt, bướu cũng cao đầy mỡ.”
“Ý em là vì thế nên họ không phải lang thang?”
“Họ phải là thương nhân, và có trụ sở đàng hoàng.”
Bom ngước nhìn anh, ánh mắt như muốn hỏi: "Em nói đúng không?"
“Biết rồi. Vậy giờ em tính sao?”
“Đi theo sau, nhưng giữ khoảng cách.”
“Tại sao?”
“Khu này toàn chiến tranh giành lãnh thổ, nên các bộ tộc thường ở khá xa nhau đúng không? Mà hướng họ đi cũng gần chỗ bộ tộc Kahum trên bản đồ… Thì họ chắc tìm đường tốt hơn em rồi.”
Lần đầu đặt chân đến vùng này, lại chẳng có thông tin gì cụ thể. Trong hoàn cảnh đó, Bom vận dụng kiến thức về hành vi con người và quan sát thực tế để đưa ra lựa chọn hợp lý.
“Đúng là mắt tinh thật.”
Một lời khen chân thành.
Đôi mắt Bom hơi mở lớn một chút trước khi anh quay đi. Cô mím môi rồi hỏi nhỏ:
“…Vậy mình âm thầm bám theo họ nhé?”
“Không cần.”
“Ơ…?”
Yu Jitae đứng dậy.
Trong tay anh là một hòn đá. Anh xoay người theo tư thế đẹp như trong sách dạy ném lao. Vai và tay anh mờ đi trong tích tắc, rồi hòn đá vút bay từ đầu ngón tay.
Bamm—
Hòn đá bay nhanh hơn cả âm thanh, nổ tung đầu tên siêu nhân đi đầu. Đầu hắn nổ bét ra, đám thương nhân hoảng loạn, còn Bom đưa tay che miệng.
“Sao vậy? Sao anh giết hắn!?”
“Nhìn kỹ đi.”
Chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Đám thương nhân quay ra đánh lẫn nhau. Chính xác hơn, họ đồng loạt xúm lại tấn công hai người, tiếng súng giảm thanh vang lên giữa sa mạc. Một trong hai người bị lôi tuột khỏi lạc đà bằng cách nắm tóc, rồi bị đánh gãy lưng.
“Em nói đúng hết. Đúng là có vệ sĩ. Nhưng nếu vậy, thì kỳ lạ là chỉ có ba người đó mang vũ khí. Trong vùng vô pháp thế này, ai cũng phải tự bảo vệ bản thân.”
Họ là thương nhân — những thương nhân đã bị bắt làm con tin bởi một nhóm cướp, mà tên cầm đầu chính là siêu nhân vừa bị Yu Jitae giết bằng hòn đá.
“Vậy… đám thương nhân bị lũ cướp tịch thu hết vũ khí?”
“Ừ. Anh tưởng em cũng nhận ra điều đó rồi chứ.”
Từ lần đầu gặp nhau, Bom đã nhìn thấu sự nguy hiểm ẩn giấu trong Yu Jitae.
Nhưng lần này, cô không làm được điều đó.
“Thì ra… đây là cảm giác ‘khó ở’ mà em nói.”
“Em nói rồi mà…”
“Biết rồi. Mình tới đó trước đã.”
Yu Jitae chọn đúng thời điểm để xen vào. Anh bảo mình là người ném hòn đá và ngỏ ý muốn đi cùng về ngôi làng gần nhất.
Không ai từ chối. Có lẽ vì trong tay anh lại có một hòn đá nữa.
Thế là Yu Jitae và Bom lên đường đến bộ tộc Kahum cùng với đoàn thương nhân.
--------------------------------------------
Một ngôi làng nhỏ chừng hai trăm người, dựng lên lỏng lẻo bằng vài tấm gỗ tạp.
“Đ-đợi đã… mùi gì đây…”
“Ôi trời… thần linh ơi…”
Ngay khi vừa tới nơi, mùi hôi xộc ra khiến các thương nhân hoảng hốt bỏ chạy.
Loại dịch: Ef-014
Tên gọi khác: “Dịch bào tử Ascomycota cổ đại”.
Loại virus này bắt nguồn từ một sinh vật cổ, lây qua không khí, chui vào hệ hô hấp của con người rồi giết chết họ. Lấy năng lượng từ nạn nhân, chúng nở ra những bông nấm, rồi tiếp tục phát tán virus sau khi vật chủ chết.
Sợi nấm có mùi đặc trưng, và giờ đây, cả làng Kahum ngập tràn thứ mùi đó — mùi của Ef-014.
“Em muốn vào, hay quay lại?”
Vì biết rõ Ef-014 nguy hiểm cỡ nào, Yu Jitae hỏi lại lần nữa.
“…Em vào.”
Bom gật đầu, nét mặt nghiêm trọng.
Khung cảnh hiện ra y như Yu Jitae đã đoán.
Lều trại và nhà tạm bằng gỗ, lá đều mục nát nửa chừng. Khắp đường là người — đúng hơn là những thứ từng là người, giờ biến dạng đến mức giống hoa hơn là xác chết. Có thể ví như Đông trùng hạ thảo mọc lên từ xác côn trùng vậy.
Chỉ cần virus thâm nhập, con người lập tức biến đổi. Đến mức, kể cả Bom cũng không thể chữa được nếu không đảo ngược thời gian.
Yu Jitae bước đi, Bom lặng lẽ theo sau.
Một nửa dân làng đã chết. Nửa còn lại, dù còn thở, cũng chẳng khác gì xác sống. Họ trông vẫn nguyên vẹn từ ngực trở lên, hoặc chỉ mất phần đầu. Nhưng tất cả đều là xác ướp sống đang nuôi dưỡng mầm bệnh.
Khi hút cạn sinh lực, virus mọc lên những thứ trông như hạt bồ công anh từ đầu vật chủ, rồi tung chúng ra để tìm nạn nhân mới.
Gió cuốn theo cơn bão cát mang hạt giống đi khắp nơi, rải xuống như tuyết rơi giữa sa mạc.
“…”
Giữa khung cảnh đó, có một khối thịt lớn bao bọc một khối nhỏ hơn. Khối lớn vẫn còn co giật, hai tay quấn lấy khối nhỏ như muốn giữ ấm cho nó.
Một cảnh tượng kinh hoàng, không thể nào nhìn thẳng.
Vậy mà Bom vẫn bình tĩnh đối diện.
“Vậy là nhiệm vụ kết thúc rồi…”
“Ừ. Nguyên nhân mất liên lạc của bộ tộc Kahum đúng là Ef-014.”
“Và tất cả đều đã chết, hoặc nhiễm bệnh…”
Yu Jitae đưa mắt nhìn quanh.
Có một người. Một người sống sót.
Là một chiếc lều rách nát, nhưng khác hẳn những lều khác — được phủ kín vải bông rất tỉ mỉ.
Bên trong đó, Yu Jitae tìm thấy người duy nhất còn sống sót. Là một phụ nữ da đen trung niên, hơi tròn trịa, có vẻ vẫn ăn uống đầy đủ dù giữa vùng sa mạc hoang vu.
“A-anh là ai…?”
Bà là người sống sót duy nhất.
Nhờ có chiếc lều tốt, nên virus mới mất thời gian để lọt vào.


0 Bình luận