Web Novel
Chương 146: Nơi an nghỉ của thanh kiếm rỉ sét (2)
0 Bình luận - Độ dài: 2,578 từ - Cập nhật:
“Trong bảy ngày tới, các bạn có thể dựng nhà, kiếm thức ăn, rồi chơi bời thỏa thích!”
Người hướng dẫn vừa nói vừa phát cho mỗi người một chiếc vòng tay.
“Đây là một chiếc artefact cấp 1 có tên gọi là ‘Lưỡi của pháp sư kiêu ngạo’. Hễ sử dụng mana là nó lập tức phát cảnh báo và ghi lại ngay!”
Sau khi liếc nhìn Myung Yongha, người hướng dẫn nở một nụ cười gượng gạo. “Dĩ nhiên, có vài người trong số các bạn có thể qua mặt được nó... nhưng xin đừng sử dụng phúc lành, kỹ năng hay năng lực đặc biệt như thể đang thực chiến ngoài chiến trường nhé!”
Mỗi người còn được phát thêm một bộ dụng cụ sinh tồn, tuy nhiên lại không có lều đi kèm.
“Giờ thì, Jitae-san. Chúng tôi sẽ đi về hướng đông.”
“Vâng. Bọn tôi sẽ xuống phía nam vậy.”
“À mà... cứ làm thế này thì chán nhỉ? Hay là thi đấu với nhau một chút cho vui?”
“Thi đấu gì cơ?”
“Ba ngày nữa, đôi bên tới thăm chỗ ở của nhau, rồi cùng xem ai sống ‘sướng’ hơn!”
“Nghe cũng được đấy. Nhưng mà lấy tiêu chí nào để đánh giá?”
“Anh hướng dẫn~?”
“Vâng, vâng!”
“Làm trọng tài đánh giá công bằng cho tụi tôi nhé.”
“À… vâng ạ.”
Myung Yongha tỏ ra đầy tự tin.
“Nếu tôi thua, tôi sẽ tặng anh rượu quý hiếm vô cùng.”
“Rượu á? Nghe ổn đấy.”
Vậy là kèo được chốt.
---------------------------------------------
Phía trước họ là một ngọn núi tuyệt đẹp phủ rừng rậm rạp, còn phía sau là bờ biển trải dài cát trắng tinh khôi. Dù thực chất chỉ là một hồ nước nhân tạo, nhưng độ rộng lớn của nó đủ khiến người ta tưởng rằng đó là cả đại dương.
“Uwahh–! Đẹp quá chừng luôn á!”
Kaeul nắm tay Gyeoul lao thẳng xuống biển rồi bắt đầu té nước, “Kyahaha!” cô cười khanh khách. Nước trong vắt, ấm áp, và khu vực xung quanh tràn ngập mana.
Yeorum không xuống nước mà chỉ ngồi trên cát. Làn cát mịn, ướt át do sóng biển tràn lên khẽ lách vào kẽ ngón chân cô, mang lại một cảm giác ngứa ngáy lạ lẫm.
“…”
Cô chưa từng cảm thấy như vậy bao giờ. Đang lúc Yeorum nhúc nhích ngón chân, định chôn sâu hơn xuống cát, thì một khối nước khổng lồ tạt thẳng vào mặt cô.
“Á, cái quái gì vậy!?” Yeorum hét lên rồi vội lau mặt. Cơn sóng ấy lớn đến mức cả áo thun của cô cũng bị ướt sũng.
Ngẩng đầu lên, cô thấy Kaeul và Gyeoul đang cười khúc khích. Nhìn Gyeoul lè lưỡi trêu chọc, Yeorum biết ngay thủ phạm là ai. Hơn nữa, con bé còn chẳng đeo vòng tay gì hết.
“…”
Yeorum vén mái tóc ướt lên, rồi lẩm bẩm: “Mấy đứa nhóc này… không biết chị chúng nó đáng sợ cỡ nào đâu ha. Giỡn mặt trèo lên đầu chị…”
Cô lấy sợi dây thun trong túi ra, buộc tóc lên kiểu “táo nhỏ”.
“Mấy đứa con ngoan… chính tụi bay là người khơi chuyện trước đó nhé?”
Không quan tâm đến cát ướt nữa, Yeorum lao thẳng xuống hồ. Cô bắt đầu chạy băng băng trên mặt nước.
“Mẹ ơi! Có, có heo rừng đỏ đang lao tới kìa!”
“…!”
“Ơ!? Ơ! Gyeoul, lúc nào em học bơi vậy!? Dắt chị với!”
“…”
“Đừng bỏ chị lại màaa…!”
Tiếng cười nhanh chóng chuyển thành tiếng la hét.
Trong khi đó, Yu Jitae đang ngồi tít đằng sau bãi biển, tránh xa mặt nước, lặng lẽ nhìn lũ trẻ chơi đùa. Chỉ thêm nước thôi mà chúng lại vui vẻ đến thế, cùng nhau tận hưởng những giây phút bình yên.
“Unni! Ư, ưm… cứu em với! Ưm, uhhpp…”
…Hoặc là không?
Trong lúc lũ trẻ mải nô đùa, anh vẫn không quên quan sát xung quanh. Anh thầm gật đầu với những điều Myung Yongha từng nói — hòn đảo này đúng là nơi dành cho những binh lính từng sống ngoài chiến trường, và nhiều cảnh quan ở đây được mô phỏng y như trong Dungeon.
Chơi mệt rồi thể nào cũng đói, vậy nên đã đến lúc chuẩn bị đồ ăn.
“Em không xuống chơi à?”
“Ừ.”
“Vì sao? Đi chơi với tụi nhỏ đi.”
“Hmm…”
Bom lắc đầu, không nói gì. Mái tóc màu cỏ của cô óng ánh như lá cây đang đón nắng.
“Vậy đi kiếm đồ ăn với anh nhé.”
“Ừ.”
Yu Jitae cùng Bom tiến vào khu rừng. Cánh rừng dày đặc, rối rắm, mang dáng dấp đặc trưng của một Dungeon, chào đón hai vị khách ghé thăm.
“Giờ mình kiếm gì trước?”
“Nước.”
“Không đun nước hồ uống được à?”
“Là nước mặn đó.”
Với Yu Jitae và lũ rồng, uống nước mặn cũng chẳng sao, thậm chí cả tuần không ăn uống cũng chẳng thành vấn đề. Nhưng nếu đã ăn thì vẫn nên dùng nước sạch sẽ hơn.
“Vậy làm sao đây? Có vũng nước nào gần đây không?”
Yu Jitae quan sát xung quanh. Khung cảnh nơi đây giống như một Dungeon rừng nhiệt đới.
“Nhiệt độ hơi cao.”
“Cảm giác như giữa hè vậy. Chắc là do cái mặt trời nhân tạo kia” Bom nói, mắt vẫn nhìn lên trời.
“Và cũng khá ẩm nữa. Ở nơi như vầy, thực vật thường có độc. Khi chết, chúng mục xuống đất, nước thấm dần xuống dưới theo địa hình thấp hơn.”
“Vậy có khi nào hồ nước cũng nhiễm độc không?”
“Thông thường là vậy.”
Nhưng do đây là đảo nhân tạo, nên chắc họ không sao chép y chang toàn bộ. Với lại, hồ này cũng mô phỏng đại dương mà.
“Cái này thì sao?”
Bom đặt tay lên một thân cây lá kim không rõ tên. Khi vị chủ nhân của thiên nhiên chìa tay xin nhựa cây, dây leo trên thân liền hé ra, để dòng nhựa chảy tràn.
“Thực vật thích nghi với môi trường thường là có độc đấy” Yu Jitae nói.
Sau khi chạm vào nhựa cây một lúc, Bom lặng lẽ đóng dây leo lại.
“Ra vậy…”
Vì trong đó có độc.
“Vậy còn cái kia thì sao?”
Đi sâu hơn vào rừng, Bom chỉ tay về một vũng nước nhỏ giữa các tảng đá. Nhìn thì khá trong, nhưng Yu Jitae lắc đầu.
Đây là một lỗi cơ bản mà nhiều siêu nhân thiếu kinh nghiệm thường mắc phải khi bị lạc.
“Không được. Trong đó có vi sinh vật.”
“Vi sinh vật?”
“Có một số loại vi khuẩn mà kể cả cơ thể siêu nhân cũng không thể xử lý được.”
Yu Jitae mở lời, ánh mắt như đang hồi tưởng về một chuyện xưa cũ xa xôi.
“Hồi đó có một cậu siêu nhân trẻ. Tốt nghiệp với thành tích đứng nhì tại một trung tâm huấn luyện nhỏ trong thị trấn, đầy tự tin. Thế rồi cậu ta bị lạc khỏi nhóm trong một Dungeon rừng nhiệt đới cấp B.”
“Rồi sao nữa?”
“Anh ta được cứu sau bốn ngày, nhưng lúc đó thì chỉ còn da bọc xương.”
“Vì uống nước này à?”
“Ừ. Sau khi xác định là không có độc, ảnh uống vào. Nghe nói sau đó bị tiêu chảy suốt bốn ngày liền.”
“Tội nghiệp ghê…”
Bom khúc khích cười.
Thật ra, người đàn ông được nhắc đến chính là Yu Jitae của vòng lặp đầu tiên. Tuy không còn nhớ rõ, nhưng sự việc chấn động ấy vẫn in sâu trong trí óc anh như một vết hằn không thể phai mờ.
“Ừm… À, hay là mình đi tìm những loại cây không có độc rồi gom nhựa của chúng lại thử xem?”
Bom chỉ tay về phía mấy đám cây đang mọc cao hơn mặt nước đọng. Nhìn thì nhỏ cỡ cọng rơm, nhưng lại tròn trịa như cây lô hội.
“Cũng được đấy.”
Nhưng nếu đây là một nhiệm vụ thực chiến, đội trưởng tổ tám người sẽ phải đảm bảo đủ lượng nước uống cho cả nhóm.
Yu Jitae tiếp tục bước đi. Trên đường, anh thấy nhiều loài thực vật và côn trùng kỳ lạ, và nghe thấy tiếng gầm gừ của linh thú, chim chóc và lũ quái vật nhỏ.
Bỗng nhiên, anh dừng bước.
Một cái cây lớn dường như đã bị sét đánh gãy đổ nằm chặn lối. Yu Jitae nhanh chóng ẩn mình sau thân cây, Bom cũng lanh lẹ làm theo rồi thì thầm:
“Sao vậy?”
“Nhìn kỹ đi. Em thấy gì?”
Ở phía xa, một con chim hai đầu cỡ nắm tay đang bay lượn phía trên vùng đầm lầy. Chiếc mỏ của nó to, nhiều màu sắc, và đặc biệt có một cái sừng mọc trên đỉnh đầu.
“Là… chim à? Em chưa từng thấy nó bao giờ…”
“Đó là linh thú, tên là Horned Raptor. Ngay cả ở những môi trường độc hại, côn trùng vẫn tìm được lá để ăn, chim chóc vẫn tìm được thức ăn. Trong số đó cũng có loài không có sức đề kháng với độc. Những kẻ đó mới là loại kén ăn.”
Yu Jitae cúi thấp người xuống hơn nữa.
“Bọn chúng vì thiếu thức ăn nên luôn cảnh giác. Không giống mấy loài ăn tạp, chúng coi trọng lãnh thổ hơn. Nhưng ngay cả linh thú cũng bị cái suy nghĩ ‘cỏ bên kia đồi xanh hơn’ ám ảnh. Em nghĩ điều gì sẽ xảy ra?”
“Chắc chúng sẽ xâm phạm lãnh thổ của nhau.”
“Nếu bên kia cũng nghĩ vậy thì sao?”
“…”
Đôi mắt Bom mở to.
“Chúng sẽ… gom và giấu thức ăn?”
“Ừ. Vì linh thú thông minh ngang con người, nên chúng biết cách tích trữ và bảo quản thức ăn.”
Ngay lúc đó, một con Horned Raptor khác lao tới tấn công con chim ban đầu. Hai chiếc mỏ va chạm chan chát giữa không trung, một con thì cố bay về phía một thân cây, con còn lại thì liều mình ngăn chặn.
Khi Yu Jitae tiến lại gần, cả hai con chim lập tức bay vọt đi vì sợ hãi. Anh tách thân cây ra, và phát hiện bên trong có hàng chục củ rễ to cỡ trái banh cùng vài loại quả tươi. Những củ rễ này rất khó kiếm trong rừng mưa, nhưng bên trong chứa đầy nước, giống như miếng bọt biển tự nhiên.
“Uwah, đúng là có thật luôn…”
Bom ngạc nhiên, mỉm cười rạng rỡ.
“Nhưng anh lấy hết à?”
“Ừ.”
“Em thấy… hơi tội cho tụi nó…”
Bom lẩm bẩm.
Một góc nhìn mới lạ. Với anh thì chim đói thì đã sao.
Nhưng xét cho cùng, chuyến đi này chỉ là để chơi. Không cần thiết phải lấy hết mọi thứ. Yu Jitae chỉ lấy bốn củ rễ rồi cùng Bom tiếp tục tiến sâu hơn vào rừng.
Là một long nhân gắn liền với mẹ thiên nhiên, Bom dường như cảm thấy mãn nguyện chỉ với việc ở trong rừng. Điều đó thể hiện rõ qua ánh mắt thích thú khi cô dừng lại ngắm từng đóa hoa dại ven đường.
Trên đường, một con rắn độc bất ngờ lao ra định cắn vào tay cô, nhưng ngay khi ánh mắt nó chạm phải ánh mắt Bom, cái cằm của nó như bị đông cứng lại, dừng ngay trước khi đóng lại.
Mặt con rắn đờ ra, và sau khi liếc nhìn cô lần nữa, nó từ từ bò lùi lại.
“Hết hồn luôn á…”
Con rắn ấy cúi đầu như thể đang xin lỗi. Và nhờ vậy, nó được tha.
Ngay sau đó, một con rắn độc lớn hơn lao tới Yu Jitae, nhưng anh lập tức bẻ gãy cổ nó. Con rắn chết ngay tại chỗ.
Bom ngạc nhiên hỏi:
“Ơ? Cái đó là gì thế?”
“Một con rắn ngon.”
“Không phải! Ý em là… tại sao con rắn lại tấn công anh vậy, ahjussi?”
“À. Vì anh giấu khí.”
“Chi vậy?”
“Chi đâu.”
Anh nhấc con rắn lên.
“Giấu sát khí thì bọn chúng tự mò tới.”
Đôi mắt màu cỏ non chớp chớp.
Khi họ tiếp tục tiến sâu hơn, Yu Jitae lấy một mảnh muối khoáng, rồi gom thêm cành khô và rêu. Anh còn xé ruột một cây khô để lấy phần lõi bên trong trông giống như mùn cưa — rất khô và thích hợp để nhóm lửa.
Còn cần gì nữa nhỉ. Sau khi ăn, họ sẽ phải dựng nhà. Với mấy cái cây quanh đây, chắc có thể dựng được một cái nhà đàng hoàng…
Đang lúc anh lên kế hoạch tiếp theo—
“Aya…”
Bom khẽ rên rồi ngã xuống.
“Sao vậy?”
“…”
Ngồi bệt trên thảm cỏ, Bom đưa tay chạm vào chân mình. Khi cô nhấc ngón tay lên, một vệt máu đỏ hiện ra.
“Bị côn trùng cắn…”
Đôi mắt cô hơi cụp xuống.
Bị cắn bởi côn trùng? Anh không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Một con rồng mà lại bị côn trùng cắn?
Dù vậy, anh vẫn quyết định kiểm tra thử vết thương trên đùi cô.
“Ơ? Anh làm gì thế?”
“Em nói là bị cắn mà. Để anh xem thử.”
“Nó hơi… ừm…”
“Hơi gì?”
“Chỉ là… ngại thôi…”
Ngại cái gì chứ? Thấy cô cứ giấu giếm, anh liền tiến lại gần và xem xét. Bên trong đùi có một vết cắn nhỏ, máu hơi thấm ra. Không đến mức gọi là vết thương, và chỉ cần dùng ma thuật là khỏi ngay.
Lúc đó, hai cánh tay nhẹ nhàng vòng ra ôm lấy đầu Yu Jitae.
“…”
Bom nhìn thẳng vào mắt anh. Không hiểu ý cô là gì, anh hơi ngả người ra sau. Một nụ cười thản nhiên dần thay thế biểu cảm trầm buồn lúc nãy, và cô khẽ lẩm bẩm như hát ru.
“…Quả nhiên là thật.”
“Cái gì cơ?” — anh hỏi, nhưng Bom không trả lời.
---------------------------------------
Sau khi quay về, Yu Jitae bắt đầu sơ chế thịt. Anh rút hết máu và nội tạng ra, rồi dùng thuốc giải độc trong bộ dụng cụ thực chiến để loại bỏ ký sinh trùng và độc tố.
Trong bộ dụng cụ còn có một cái nồi gấp lớn. Anh vắt nước từ củ rễ, nghiền nhỏ muối khoáng rồi nấu một nồi súp gồm thịt, rễ, lá và trái cây.
Con rắn to nên phần ăn cũng khá nhiều.
“Uwah, cái này… cái này… cái này là ‘cao lương mỹ vị’ đúng không đó…!?”
Kaeul thổi thổi miếng thịt rồi bỏ vào miệng. Vị đạm tinh khiết cùng chất lượng thịt tuyệt vời khiến mắt vàng của cô mở tròn xoe.
Cả Yeorum và Gyeoul dường như cũng đói bụng sau khi chơi đùa, nên ăn ngấu nghiến cả phần rễ lẫn rau củ mà không hề kén chọn.
“Nè, em thấy một con rùa nhỏ dưới hồ đó.”
“Ừ.”
“Em đi theo nó, rồi phát hiện có một thứ lạ lắm bên dưới hòn đảo!”
Yeorum tiếp tục kể về con rùa mà cô gặp trong lúc chơi dưới nước, rồi đề nghị cả nhóm cùng đi xem thử. Yu Jitae gật đầu đồng ý.
“Ăn xong thì dọn dẹp nhé. Rồi mình cùng dựng nhà.”


0 Bình luận