Trạm Dịch Chuyển Quốc Tế Minneapolis Saint Paul. Bắc Mỹ. Rạng sáng.
Một người đàn ông châu Á xuất hiện giữa văn phòng dịch chuyển đông đúc, từng mảnh ánh sáng lấp lánh dần tan biến quanh thân anh. Trên người anh là bộ suit đen, khẩu trang đen, mũ len đen, kính râm đen nốt—tất cả bao bọc một cách hoàn hảo.
Đội trưởng lực lượng tiên phong: Fill the Gray – đơn vị đặc nhiệm ngầm của Hiệp Hội. Hạng 271, Shadow Human, Ohn Sung-o.
Một nhân viên kiểm tra danh tính gần như sững sờ khi xác nhận thân phận của anh là một cán bộ cấp cao thuộc Hiệp Hội, lập tức nghiêng người tránh đường. Ngay sau đó, vài người đàn ông vội vàng chạy tới tiếp đón.
“Chào mừng ngài!”
“Chào buổi sáng, thưa ngài!”
Bọn họ là thành viên của chi nhánh Hiệp Hội khu vực Bắc Mỹ.
“Chào buổi sáng. Bắc Mỹ dạo này thế nào?”
“Báo cáo, mọi thứ vẫn ổn, thưa ngài.”
“Tốt. Gặp được các cậu cũng vui đấy.”
Ohn Sung-o bước đi với gương mặt nghiêm nghị, những người phía sau cũng im lặng bám sát theo anh, giữ nhịp bước chân cẩn trọng. Bên cạnh một nhân vật tầm cỡ như thế, chẳng ai dám tỏ ra tùy tiện.
Không lâu sau, một chiếc Rolls Royce sang trọng tiến lại gần, cửa xe tự động mở ra. Rõ ràng, chi nhánh Bắc Mỹ đã ngầm hiểu rằng sự xuất hiện của anh lần này là vì một nhiệm vụ vô cùng hệ trọng.
Dù thật ra chẳng có gì to tát…
Ohn Sung-o thở dài nặng nề. Chẳng ai đoán nổi, đội trưởng lực lượng tiên phong 40 tuổi của Hiệp Hội lại phải vác mặt tới đây chỉ để… dọn dẹp hậu quả cho một người anh em của mình.
Chiếc sedan lướt êm ra khỏi tòa nhà, và từ giây phút đó, nhiệm vụ bắt đầu trong bí mật.
Antonio Jefferson đã quay trở về Hiệp Hội để xử lý công vụ, thế nên Ohn Sung-o đành một mình lần theo dấu vết "gã đó", dựa vào dữ liệu mà Jefferson cung cấp.
Thông qua khu vực hoạt động, chỉ số mana và ngoại hình của đối phương, Ohn Sung-o bắt đầu truy tìm. Và không quá ba ngày sau, anh đã lần ra hắn.
Hóa ra là tên đó…
Theo lời Antonio Jefferson, có khả năng cao hắn từng là lính đánh thuê trong Đại Chiến. Sau chiến tranh, không ít binh sĩ chán ghét bạo lực đã lui về sống mai danh ẩn tích, chọn cuộc sống yên bình.
Dù thế giới có lãng quên họ, những người ấy vẫn sống âm thầm tại đâu đó, mang trong mình một sức mạnh không thể xem thường. Và đối tượng lần này có vẻ chính là một trong số họ.
【 Viễn thị - Clairvoyance (A) 】
Trên trán Ohn Sung-o, một huy hiệu lam nhạt hiện ra. Đó là một năng lực cho phép anh quan sát phạm vi xa đến hơn 100 km.
Tại một công viên nhỏ, một người đàn ông có phần trầm mặc đang ngồi trên ghế gỗ, bẻ vụn bánh mì cho đàn bồ câu. Một khung cảnh yên bình và tĩnh lặng, chẳng khác gì bao ngày thường.
…
Bzzzt—
Không gian quanh tay Ohn Sung-o khẽ nứt. Anh luồn tay vào đó và kéo ra một vật thể—một khẩu súng hiện đại—PMM-307. Đó là một artifact bắn tỉa cấp 3, thuộc loại hiếm có khó tìm.
Từ sân thượng tòa nhà thương mại Saint Paul, anh nằm xuống trong tư thế như tranh vẽ, tay ghì lấy khẩu súng, mắt chăm chú nhìn vào mục tiêu phía xa.
Anh không cần đến ống ngắm—đôi mắt anh chính là ống ngắm.
“Gã đó” mạnh. Bản năng sát thủ của Ohn Sung-o nói cho anh biết điều đó. Rõ ràng, hắn là một lão binh từng chinh chiến trong Đại Chiến.
Với khoảng cách này, ngay cả những Ranker hạng hai chữ số cũng khó lòng phát hiện ra. Nhưng nếu để hụt viên đầu tiên, chắc chắn đối phương sẽ lập tức phản ứng, và mọi chuyện sẽ chuyển biến tồi tệ. Thế nên, hắn phải kết thúc bằng một phát duy nhất.
Hắn bắt đầu tính toán.
Khoảng cách đến mục tiêu: xấp xỉ 72.43 km. Sai số quan sát: ±0.15 m. Dùng artifact gió Kestrel kiểm tra môi trường. Gió đông nam: 4.12 m/s. Áp suất không khí: 1255.2 hPa. Độ ẩm: 52.5%. Vĩ độ: 47° – khá gần vùng cực, tốc độ quay của Trái Đất giảm còn 265.5 km/s. Artifact TDS đề xuất chỉnh tầm bắn phù hợp: loại đạn .312WH MTT183. Click dọc: 27.1. Click ngang: 5.9.
Hắn truyền mana vào khẩu súng bắn tỉa khổng lồ. Vũ khí như sống dậy, khẽ rung lên rồi dần nuốt trọn cánh tay hắn tới tận vai.
Cơ thể hắn bắt đầu bất động. Nhịp thở dừng lại, tim ngừng đập. Mọi cơ quan nội tạng có thể tạo ra dao động đều tạm thời ngừng hoạt động.
Ba.
Hai.
Một…
Hắn siết cò.
Tuuung—
Viên đạn nạp đầy mana phóng ra khỏi nòng, xuyên qua tầng không gian, vẽ một đường cong và băng qua hàng chục cây số trong chớp mắt.
Toàn bộ mana được dồn vào mắt, Ohn Sung-o dõi theo viên đạn. Hai, ba, bốn giây trôi qua. Khi viên đạn chỉ còn cách mục tiêu chưa đầy một hơi thở…
Người đàn ông kia, dùng hai ngón tay—ngón trỏ và ngón giữa—bắt lấy viên đạn.
…?
Chuyện quái gì vừa xảy ra?
Ngay khoảnh khắc ấy, gã đàn ông cách đó 72 km từ từ quay đầu lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Ngay lập tức, bản năng sát thủ của Ohn Sung-o hét lên báo động. Hắn lập tức bật dậy, lao khỏi sân thượng và bỏ chạy không một giây do dự.
Tay hắn vội vã gọi điện.
“Alô! Anh đó hả?! Nói nghe nè, anh điên thật rồi hả? Anh gây thù với thể loại gì vậy?!”
Giọng bên kia vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Ohn Sung-o đã gào lên.
“Cái gì mà hạng khoảng 200?! Anh đang đùa tôi à?! Tên đó chắc chắn là hạng một chữ số, nghe rõ chưa?!”
“Dù sao thì, tôi rút đây! Mà anh cũng nên ngừng quậy phá đi là vừa. Nếu còn tiếp tục thế này, Hiệp Hội sẽ nổ tung vì anh sớm thôi…”
Hắn chưa kịp nói dứt câu thì…
Tại một con hẻm nhỏ dọc đường vòng về chi nhánh Hiệp Hội, “gã đó” xuất hiện.
Hắn từ từ bước ra, lững thững tiến đến, rồi đứng chặn ngay trước mặt Ohn Sung-o.
“…”
Âm thanh gào thét từ điện thoại vẫn vang lên, nhưng hắn đã tắt máy.
Sau đó, hắn lẩm bẩm như thở dài.
“…Chết tiệt, tiêu thật rồi.”
-----------------------------------------------
Thời gian thấm thoắt trôi qua, kỳ nghỉ hè cũng đến ngày cuối cùng.
Và cũng là ngày diễn ra lễ hội pháo hoa.
Buổi sáng ở Lair, trên đường về sau khi mua bữa sáng cùng với Bom, không khí đã nhộn nhịp lạ thường. Những học viên mặc đồ dạo phố bắt mắt dập dìu trên phố học viện. Đâu đó còn thấy vài bộ trang phục truyền thống từ các quốc gia khác.
Vừa quan sát, Bom vừa hỏi anh:
“Bộ đồ kia của nước nào vậy?”
“Cái sườn xám đó hả? Chắc là Trung Quốc.”
“Đẹp thật. Còn bộ kia?”
“Không rõ. Có khi là châu Âu?”
“Quốc tịch của em là Hàn đúng không? Vậy người Hàn mặc gì?”
“Hmm…”
Yu Jitae nhìn quanh một vòng rồi chỉ về phía một học viên đang mặc hanbok.
“Đó kìa.”
“À… đẹp ghê. Anh cũng thấy vậy chứ?”
Bên dưới chiếc áo khoác trắng mỏng là chiếc váy hồng dài bắt đầu từ ngực, kéo xuống tận đầu gối.
“Ừ, đẹp.”
Dù miệng nói vậy, đầu anh lúc ấy chẳng mấy quan tâm đến mấy thứ trang phục. Quan trọng hơn là phải về nhà nhanh, nếu không thì bữa sáng hôm nay sẽ bị nguội mất.
----------------------------------------------
“Uwah~ Thơm ghê. Gì vậy anh?”
Bữa sáng hôm nay là tonkatsu làm thủ công.
Miếng thịt vai dày cộp được phủ một lớp bột chiên giòn mỏng. Vì hôm trước xếp hàng quá dài nên anh và Bom đã phải dậy từ năm giờ sáng mới mua được hôm nay.
“…Cảm ơn anh.”
Gyeoul gắp một miếng tonkatsu lên, cẩn thận cắn thử.
Lớp vỏ giòn rụm vỡ ra để lộ phần thịt mềm mọng bên trong. Thịt dày, được chiên cân bằng giữa dầu và mỡ, mềm rụm trong miệng.
Chóp chép chóp chép…Khuôn mặt Gyeoul rạng lên khi nhai. Ngon đến mức muốn khóc.
“Nè.”
Lúc đó, Bom gắp một thứ màu xanh đặt lên bát của Yu Jitae.
“Gì đây?”
“Wasabi.”
“Không cần đâu.”
“Thử một ít đi. Ăn kèm đồ chiên béo rất hợp đấy.”
Yu Jitae vẫn định ăn nguyên vị, nhưng Bom đã đặt wasabi lên miếng thịt của anh.
Kẻ hồi quy bước khựng lại một chút, rồi cắn vào phần thịt.
Bom chăm chú nhìn anh, rồi hỏi—
“Thấy sao?”
Không đáp lại gì cả, nhưng anh bắt đầu ăn tonkatsu cùng với wasabi.
“Hừm... Này, Yu Kaeul.”
“Ưm?”
“Hôm nay đi đâu chơi với chị không?”
Giữa bữa ăn, Yeorum cất tiếng hỏi với giọng không rõ ràng.
“Ơ? Nhưng em phải tới phòng PR trước ba giờ chiều đó?”
“Trước đó mình đi mua sắm với nhau đi.”
“Oing? Mua sắm hả?”
Kaeul có hơi ngạc nhiên vì không hiểu hôm nay Yeorum bị gì, nhưng cũng gật đầu đồng ý. Sau bữa sáng, hai người cùng rời khỏi nhà.
Thực ra thì... Hôm nay là một ngày hơi buồn chán với Yeorum. Vì lễ hội pháo hoa nên toàn bộ khu huấn luyện đều tạm nghỉ để bảo trì. Đang không biết làm gì với thời gian rảnh, cô chợt nảy ra một ý tưởng tuyệt vời. Gần đây, thời gian đọc sách của cô đã trở nên nhàm chán. Đọc đi đọc lại cùng một bộ truyện đến lần thứ năm thì đương nhiên sẽ thấy bớt hấp dẫn. Cô cần mua quyển mới, và hôm nay là thời điểm lý tưởng nhất. Mấy ngày khác đều dính lịch huấn luyện.
“Đi thôi nào.”
“Ưm!”
Cả hai dạo quanh khu giải trí, ghé vài cửa hàng, mua quần áo, đồ trang điểm rồi cả vũ khí. Sau một hồi, Yeorum như thể vô tình đưa Kaeul đến trung tâm bách hóa tổng hợp. Tầng một là khu đồ chơi trẻ em, tầng hai có boardgame. Và tầng ba...
“Hừm, ở đây có cái gì hay ho không nhỉ?”
Tại đây trưng bày đủ loại truyện tranh và tiểu thuyết.
“Ưm? Có nhiều sách ghê á. À đúng rồi…!”
Kaeul chợt reo lên như vừa nhớ ra điều gì đó.
“Phải rồi, unni, dạo này chị có đọc truyện gì không?”
“Hả? Sao hỏi vậy?”
“Không có gì~. Chỉ là em thấy tay chị có mùi sách thôi.”
“Ờ… chắc vậy…”
Yeorum vừa trả lời vừa liếc nhìn cô bé.
Ủa, sao lại nhìn dữ vậy? Kaeul nghiêng đầu khó hiểu.
“Này. Nhân tiện...”
“Ưm?”
“Ở đây có truyện tranh nào vui vui không?”
“Truyện tranh á?”
“Ừ.”
“Chị thích thể loại nào?”
“…Hừm, không biết nữa. Mà thật ra chị đâu có đọc mấy thứ đó đâu.”
“Sao kỳ? Hồi trước lúc mới vào Lair chị còn đọc truyện suốt mà?”
Kaeul nhớ lúc mới chuyển tới Lair, Yeorum thường tranh thủ thời gian rảnh để đọc manga. Đa phần đều là thể loại máu me, rất hợp gu cô ấy.
“Không. Không phải mấy cái đó, đồ ngốc.”
“Vậy là gì?”
Yeorum nhăn mặt. Sau một lúc lặng im suy nghĩ, dường như có gì đó lóe lên trong đầu, cô hỏi:
“Ờ, vậy nếu là em, em sẽ chọn truyện nào?”
Ủa, muốn biết gu của mình hả ta? Dù vẫn chưa hiểu rõ Yeorum đang tính làm gì, Kaeul bắt đầu đi loanh quanh chọn đại mấy cuốn thấy hay. Một quyển về showbiz, một quyển hài, một quyển thể loại “healing” có động vật đáng yêu…
“Ủa, em chọn truyện kiểu đó dựa vào cái gì vậy?” Yeorum hỏi, lúc này Kaeul đang cầm một cuốn shoujo manga bìa màu hồng.
“Dựa vào gì hả? Hmm… chắc là nét vẽ trước tiên?”
“Nét vẽ?”
“Ưm. Vì em thích hình vẽ đẹp. Với lại em thích kiểu nhân vật nam chính hơi giống thú hoang còn nữ chính thì thông minh, xinh đẹp. À mà em không thích thể loại truyện bi kịch đâu nha…!”
“Bi kịch là sao?”
“Thì kiểu đang yên đang lành lại có biến. Như là nam chính chết giữa trận đánh chẳng hạn…! Hoặc nữ chính bị biến thành nô lệ nữa…!”
“Thành nô lệ? Nghe cũng không tệ mà.”
“Không…! Chị điên à? Nếu thích kiểu đó thì đừng có đọc mấy truyện như thế này!”
“Vậy à?”
“Dù sao thì bạn em nói truyện này hay lắm.”
“Hmm…”
Yeorum nhìn quyển manga trên tay Kaeul rồi khẽ gật đầu, trông không mấy hứng thú.
“…Ra vậy ha.”
Sau đó, Yeorum đi cùng Kaeul tới phòng PR. Buổi chiều, cô quay lại trung tâm bách hóa một mình.
“Hừm, hừm…”
Vừa liếc ngang liếc dọc vừa rảo bước với vẻ mặt đầy cảnh giác. May mắn là không đụng ai quen. Bình thường, Yeorum chẳng dám bén mảng đến mấy chỗ như thế này, vì sợ bị bắt gặp. Nếu có ai quen mà thấy được cảnh này thì cô chỉ muốn độn thổ.
Phải mau mau mua xong rồi biến. Vừa nghĩ thế, Yeorum phóng thẳng đến kệ sách, nhanh đến mức mắt thường khó theo kịp, chộp lấy cuốn sách cô đã nhắm từ trước.
Ngay lúc đó, đồng hồ reo lên.
“Chết tiệt…”
Là từ Yu Jitae. Yeorum nhấc máy.
“Alo. Có chuyện gì? Hả?”
Vẻ mặt cô thoáng khó chịu.
“Anh đến đón em á? Em tự về đượ… hả? Anh tới rồi? Ở tầng một? Chi vậy?”
“Chi vậy là sao? Em đang làm gì ở đó?”
“Làm gì hả…? Mà sao anh quan tâm em làm gì hay không chứ?”
“Nói gì kỳ vậy. Làm xong thì xuống đây.”
Giấu vô không gian phụ được không? Không, không ổn.
Yeorum không giỏi phép không gian, nếu dùng sẽ khiến mana dao động mạnh, lại tốn thời gian niệm chú. Vậy giờ làm sao?
Cô đảo mắt tìm cách xoay xở. Ở gần đó có kệ truyện thể thao, bên cạnh là mấy món đồ liên quan đến thể thao. Trong số đó, ánh mắt cô dừng lại ở khu dụng cụ bóng chày.
“Cho nên á…! Đừng có lên đây! Ở yên dưới đó! Em mua đồ xong rồi xuống liền…!”
----------------------------------
Yu Jitae đang đứng đợi ở tầng một cùng với Bom và Gyeoul thì Yeorum bước xuống, tay ôm một cây gậy bóng chày bằng nhôm.
“Gì vậy. Định đập ai à?”
“Hừm, cũng có thể…”
Không rõ là bất mãn điều gì, nhưng khuôn mặt cô nhăn nhó, trông rõ là khó chịu. Như thể con thú vừa bị giật mất đồ ăn. Anh nhìn cây gậy, thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra thì Yeorum bất ngờ nổi đóa.
“Nhìn gì hả! Muốn ăn đập thật à?”
Nói xong, gương mặt cô vụt tối sầm lại.
Thật ra, có chuyện gì với cô thế này?


0 Bình luận