Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 175: Khi kẻ thu mình hi vọng (3)

0 Bình luận - Độ dài: 2,829 từ - Cập nhật:

Trên đường đến phòng quan hệ công chúng, Kaeul lẩm bẩm.

“Huu… Sao tim em cứ đập thình thịch thế này…”

Yeorum đáp lại.

“Sợ hả?”

“Ừm. Em sợ bị người ta đánh giá.”

“Thì em đánh giá lại bọn họ.”

“Hử?”

“Chấm điểm lại ấy. Thằng cha kia biết quái gì về hát hò mà bày đặt làm giám khảo? 4 điểm. Còn thằng hói ngồi bên cạnh 2 điểm.”

“Hehe… Gì kỳ vậy.”

Kaeul phì cười trước lời nói vô lý đó, nhưng cảm giác bất an vẫn còn. Vài bước sau, cô lại lẩm bẩm.

“Uhh… Ahjussi, lỡ em lạc giọng thì sao?”

“Trước giờ từng bị chưa?”

“Chưa… nhưng lỡ hát trật tông thì sao?”

“Nếu vậy thì anh đập luôn cái loa.”

“Gì cơ?”

Kaeul khẽ bật cười, khuôn mặt cũng tươi hơn đôi chút. Cô nói tiếp, như thể bám víu vào cái ý tưởng vô lý ấy để trấn tĩnh lại.

“Vậy… nếu đối thủ giỏi hơn em thì ahjussi hạ gục họ giúp em nha…!”

“Nếu giám khảo cho điểm thấp thì anh xử luôn tụi nó.”

“Uhihi…! À mà nè! Nếu có máy quay thì sao!?”

“Anh đem theo búa luôn nhé?”

“Kyaa~ ahahaha! Thôi mà~! Nói vậy nghe giống như ahjussi làm thiệt luôn ấy…!”

Những lời đùa vô nghĩa xóa bớt phần nào căng thẳng. Giọng Kaeul khi trò chuyện với mấy đứa nhỏ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Thật ra thì… em thấy rắc rối nhất là khi em không hiểu bài hát.”

“Không hiểu bài hát?” — Bom nghiêng đầu hỏi lại.

“Ừm. Bài này nói về việc cứ chờ đợi mãi, dù mệt mỏi, rồi đến một lúc nào đó sẽ hạnh phúc đúng không?”

“Chắc là vậy?”

“Có lẽ vì giờ em đang hạnh phúc? Nên em không… đồng cảm được với bài hát.”

“Thật hả?”

“Hmm… khó diễn tả lắm, nhưng lúc hát thì em cảm thấy có thể hiểu được phần nào, và thể hiện được chút chút. Tập nhiều rồi thì cũng có cảm xúc hơn, nhưng vẫn không rõ cái cảm xúc đó là gì nữa.”

“Chuyện đó… chắc giờ cũng chưa làm gì được đâu.”

“Ừm… Nhưng em chắc chắn sẽ làm tốt hơn nếu biết đó là cảm xúc gì.”

Vừa trò chuyện, họ vừa đến phòng PR. Gia đình nhà Yu đi vào bằng cửa sau và được dẫn đến phòng chờ.

Buổi duyệt sân khấu được tổ chức tại một rạp nhỏ. Như đã đoán, máy quay và đèn chiếu đã được chuẩn bị sẵn, tất cả đều hướng về sân khấu. Một vài nhân viên PR cũng đã có mặt.

Vì chỉ là duyệt thử nên họ không phải chờ lâu. Ngay sau đó, có thông báo gọi các thí sinh tham gia cuộc thi hát lên sân khấu. Kaeul đội chiếc mặt nạ gà con và đi theo một nhân viên bước ra, trong khi Yu Jitae cùng lũ trẻ ngồi lại trong phòng chờ theo dõi.

Trưởng nhóm Yong Dohee nhận ra Kaeul, nhưng không thể hiện gì ra mặt.

Phía bên kia sân khấu, một học viên đội mặt nạ thỏ đang đứng. Nhưng điều khiến ai nấy đều bất ngờ chính là… trang phục của cô ta.

“Cái gì thế kia?” — Yeorum nhíu mày nhìn cô học viên mặc chiếc váy khoét sâu, để lộ cả vai và ngực.

“Cái con đó… đến hát thôi mà mặc hở hang thấy ghê.”

Còn chưa phải diễn chính thức mà cô ta đã diện đồ biểu diễn. Đã thế lại còn mang giày cao gót kiểu ngã mỗi hai bước. Trông chẳng khác nào sẵn sàng lao vào chiến trường.

Ngược lại, Kaeul chỉ mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình và quần short, cố gắng che giấu danh tính nhiều nhất có thể.

“Chẳng bằng một phần tư của Yu Kaeul nữa là…”

Yeorum lẩm bẩm, chẳng buồn giấu vẻ bực tức trước sự chênh lệch ngay từ khởi đầu.

“Phải cô ta không?” — Bom hỏi, và Yu Jitae gật đầu xác nhận.

Anh đã gặp cô gái đó vài lần khi đi cùng Kaeul, nên nắm được chất lượng mana của cô ta. Nhắm mắt lại, anh tập trung cảm nhận nguồn mana và xác nhận rằng người đeo mặt nạ thỏ kia chính là Jung Yuran.

Gyeoul siết chặt chiếc gối trong tay, tỏ ra không hài lòng.

Buổi duyệt thử bắt đầu. Có bốn người ngồi ở hàng ghế giám khảo, bao gồm giám đốc phòng PR Yong Dohee và hai trưởng nhóm khác.

— Chúng tôi sẽ chỉ bật phần nhạc đệm.

Một trong các trưởng nhóm lên tiếng.

— Mỗi người sẽ hát đúng bài đã đăng ký. Tùy vào kết quả, có thể sẽ yêu cầu một trong hai người đổi bài.

— Không có kịch bản gì cả, nên trước tiên ta phải quyết định ai hát trước. Hai em có từng biểu diễn trên sân khấu chưa?

Người đeo mặt nạ thỏ lập tức giơ tay.

“Em từng biểu diễn ở nhiều buổi hòa nhạc tại quê nhà.”

Giọng cô ta nghe như vừa hít khí helium vậy. Bởi vì trong buổi này, các thí sinh đều phải thay đổi giọng nói trước và sau khi trình diễn.

— Em có thể nói rõ là bao nhiêu lần không?

“Dạ, em đã tham gia ba cuộc thi hát và khoảng mười buổi hòa nhạc. Ngoài ra còn đi hát rong không biết bao nhiêu lần nữa.”

— Có từng đoạt giải nào chưa?

“Dạ có, nếu cần thì em có thể nộp giấy tờ chứng minh.”

— Nghe như là em mang theo rồi ấy nhỉ?

“Đúng rồi, em có mang!”

— Haha, năng động ghê. Không cần đâu.

Trong khi đó, Kaeul chỉ im lặng cầm mic, chẳng nói gì đáng kể.

— Vậy là cô Thỏ có kha khá kinh nghiệm. Còn cô Gà con thì sao?

“Uhh… Em chưa từng có.”

— Đây là lần đầu em đứng trên sân khấu à?

“Không… mới một lần…”

Giọng cô bé lộ rõ vẻ thiếu tự tin. Trưởng nhóm quay đầu nói gì đó với giám đốc, người kia gật đầu.

— Vậy trong hai em, ai sẽ hát trước?

“Em có thể nhường bạn ấy hát trước. Nhưng… nếu bạn ấy thấy áp lực vì chưa có kinh nghiệm thì em sẵn sàng đi trước cũng được.”

Dù nói thế, nhưng cô ta vừa nói vừa từ tốn bước ra giữa sân khấu, chẳng hề giấu vẻ muốn thể hiện. “Uhh… vậy em sẽ hát sau…” — Kaeul đáp bằng giọng đã biến âm, nhưng vẫn không che được sự lo lắng. Khi cô rút về phía sau vài bước, đèn sân khấu mờ đi và ánh đèn chính được bật lên.

Tiếng nhạc dạo vang lên, báo hiệu phần trình diễn bắt đầu.

Người đeo mặt nạ thỏ cất giọng ngân nga mở đầu — một phần vốn không hề có trong bản gốc. Đúng là có kinh nghiệm sân khấu, cô ta nhanh chóng chiếm lĩnh không gian bằng các động tác tự nhiên.

Biểu cảm, cử chỉ đều rất điêu luyện. Các giám khảo bắt đầu gật gù, tỏ ra bị cuốn theo màn trình diễn.

“Ra vẻ ca sĩ thực thụ lắm nhỉ.” — Yeorum lầu bầu trong phòng chờ, vừa nói vừa bực tức tu ừng ực chai nước. Gyeoul cũng có vẻ chẳng vui vẻ gì, giật chai nước từ tay chị rồi uống một hơi hết sạch.

— Hô. Cảm ơn em. Tôi cứ tưởng là ca sĩ khách mời chứ.

Một trưởng nhóm lên tiếng sau khi bài hát kết thúc. Những người còn lại gật đầu hưởng ứng, bắt đầu khen ngợi.

“Nhảm nhí.”

“…Cô ta cũng là học viên à?”

“Thế mà cũng gọi là siêu năng lực gia? Coi như con idol rẻ tiền thì đúng hơn.”

Yeorum cười khẩy, Gyeoul cũng gật đầu với ánh mắt sắc như dao. Hát hay hay dở cũng chẳng quan trọng — tụi nhỏ đơn giản là không ưa nổi cô ta.

Thậm chí có giám khảo còn gợi ý rằng cô ta nên theo nghiệp ca hát thay vì tiếp tục học làm siêu năng lực gia. Người đeo mặt nạ thỏ bẽn lẽn đưa tay che ngực, cúi đầu chào. Các giám khảo ai nấy đều cười tươi rói, không khí nghiêng hẳn về một phía.

Cô ta rời khỏi sân khấu, nhường lại khoảng trống. Phải đến khi trưởng nhóm nhắc nhở, Kaeul mới giật em bước ra giữa ánh đèn.

“Tch. Này, đồ ngốc Gyeoul.”

“…Nn?”

“Cho dù mọi chuyện có tệ thế nào đi nữa, cũng đừng làm mấy chuyện vô nghĩa như đi dỗ nó.”

“…Tại sao?”

“Nó là kiểu người hay giấu mọi thứ trong lòng. Nếu mấy đứa xung quanh cứ nói ‘Ổn mà, ổn mà’ thì nó sẽ càng lén khóc nặng hơn đấy.”

“…Nn… Nhưng, chị ấy sẽ làm được mà.”

Sẽ tốt biết bao nếu đúng là vậy—mọi người đều lờ mờ nghĩ thế thì tiếng nhạc bắt đầu vang lên, và ống kính máy quay chầm chậm hướng vào chiếc mặt nạ gà con.

Đứa bé đang cầm chiếc micro vụng về ở bên dưới vẫn im lặng như một đứa trẻ ngoan, dù phần nhạc dạo đã bắt đầu. Không cố bắt nhịp hay thu hút ánh nhìn bằng cử chỉ. Chính vì vậy, phần nhạc dạo dài 30 giây ở đầu bài bỗng trở nên dài lê thê, khiến ban giám khảo chỉ biết chán nản nhìn cô bé đứng yên một chỗ.

Nửa tin nửa ngờ, kẻ hồi quy bắt đầu chú ý đến tình hình. Anh nhớ lại sân vận động mái vòm ngày nào, nơi 80.000 người từng tập trung, và chỉ một hơi thở của BY—cũng chính là lúc bài hát bắt đầu—đã khiến cả khán giả rùng mình.

Ngay sau đó, nhạc dạo kết thúc, và Kaeul bắt đầu cất tiếng hát.

[Khi…]

Cô nhắm mắt lại.

Tầm nhìn vốn đã hạn chế trong chiếc mặt nạ, giờ khi nhắm mắt lại, mọi thứ xung quanh dường như biến mất, khiến cô có cảm giác như bản thân đang lơ lửng trong vũ trụ, hoàn toàn đơn độc.

Ban đầu, cô cố bám theo giai điệu, cố nhấn theo từng chữ, cố bắt chước biểu cảm của Jung Yuran trong ký ức—nhưng đến một lúc nào đó, mọi thứ đó bỗng dưng biến mất khỏi tâm trí.

Trong nghịch cảnh mà hoa vẫn nở, ví dụ nào hiện lên trong đầu cô? Người duy nhất cô nghĩ đến được chính là Yu Jitae.

Kaeul cũng không rõ vì sao hình ảnh Yu Jitae lại xuất hiện, nhưng khi nghĩ đến anh, cảm giác nặng nề trong lòng như dịu đi đôi chút. Dù thế nào đi nữa, những ngày tháng khó khăn rồi cũng sẽ qua. Rồi một ngày, những nỗ lực sẽ đơm hoa kết trái—sẽ mang lại một dạng hạnh phúc nào đó. Càng đắm chìm trong ý nghĩ ấy, cô lại càng thấy lòng mình chùng xuống lạ lùng.

Khi bài hát bắt đầu lên tông, cảm xúc đó cũng theo đó mà dâng trào, khiến Kaeul buộc phải tạm tách bản thân khỏi cảm xúc để giữ bình tĩnh.

Ngay khoảnh khắc ấy, bài hát dừng lại.

“Hả? Sao lại ngừng ở đó!?”

“…À.”

“Này! Sao lại dừng!?”

Yeorum hét lớn từ phòng chờ.

--------------------------------------------------

Giám đốc bộ phận PR không tin nổi vào tai mình.

Ngay khi bài hát vừa cất lên, một giọng ca trong vắt vang lên khắp khán phòng. Như buổi trưa sau cơn mưa rào, như một khóm hoa myosotis xanh biếc bừng nở—âm thanh thuần khiết ấy khẽ gợn qua tai người nghe.

Biểu cảm chán chường của giám khảo lập tức chuyển sang kinh ngạc. Vị giám đốc vội tháo kính đọc tài liệu ra, chăm chú nhìn cô học viên, tự hỏi làm sao mà tiếng người lại có thể như vậy.

Không một cử chỉ khoa trương, không một đoạn lên giọng giả tạo—chỉ bằng chất giọng và ca từ, cô bé đã khiến phông nền và cả thế giới xung quanh tan biến khỏi mắt khán giả.

Ánh mắt từng cố đặt hai thí sinh lên bàn cân để so sánh cũng như tan chảy, không ai còn tâm trí để đánh giá, chỉ còn đắm chìm trong phần trình diễn.

Nhưng rồi bài hát đột ngột dừng lại. Nhạc vẫn còn, nhưng giọng hát thì không.

Một trưởng nhóm lập tức giơ tay ra hiệu dừng nhạc, rồi hét lớn.

– Học viên Baby Chicken! Mic của em vẫn ổn chứ!?

“À, v-vâng…”

– Bộ phận âm thanh! Lần sau kiểm tra cho kỹ vào nhé!

Anh ta tưởng đó là sự cố mic và nổi cáu. Trong khi đó, vị giám đốc đeo kính lại, lần giở danh sách thí sinh. “Baby Chicken” là một học viên năm hai, nhưng chẳng có tên tuổi hay nơi trực thuộc nào được ghi. Ông cảm giác như đã nghe giọng nói này ở đâu đó… nhưng rồi nhớ đến mục đích của cuộc thi "Masked Singing Contest", ông dừng dòng suy nghĩ lại.

Dù sao thì, mọi người đang rôm rả. Các trưởng nhóm tắt mic, thì thầm bàn luận.

“Chắc phải cho con bé hát lại đoạn cuối quá. Sốc quá trời. Chắc là sự cố mic chứ? Hay là nó tự ngưng giữa chừng?”

Khi họ đang trao đổi như vậy, giám đốc bật mic lên và thu hút sự chú ý của mọi người.

– Học viên Baby Chicken. Em hãy hát lại đoạn điệp khúc nhé.

“Điệp khúc ạ?”

– Ý thầy là phần cuối của chorus đó. Chúng ta sẽ bật nhạc lại sớm thôi.

Vì ai cũng muốn nghe lại đoạn cuối nên rất ủng hộ yêu cầu của giám đốc.

Bài hát “Some time or other (Rồi một ngày nào đó)” không phải là một bản ballad dịu dàng. Người thể hiện cần phải dốc hết tâm can, như gào lên những cảm xúc chực trào. Cho dù mở đầu có mượt mà đến đâu, phần sau mới là phần phân định thực lực—kéo dài với cao độ lẫn cảm xúc.

Người đeo mặt nạ thỏ đã xử lý được bằng chất giọng cao và mềm mại. Còn mặt nạ gà con thì lại có vẻ giống kiểu ca sĩ thiên về nội lực, càng lên cao càng mạnh. Nhưng liệu một cơ thể nhỏ bé thế này có thể truyền tải được hay không?

Khi nhạc bắt đầu lại, cả khán phòng như quên luôn rằng họ đang chấm điểm. Chỉ còn lại sự lắng nghe.

Giọng hát trong trẻo giờ dần căng ra theo từng nốt cao. Khi âm vang lớn dần, xuất hiện những chỗ thô ráp, hơi khàn—nhưng chính điều đó lại khiến khán giả thấy xúc động hơn.

Âm vực càng lên, chất giọng càng trở nên dữ dội. Khi đạt tới đỉnh cao nhất, mặt nạ gà con hơi nghiêng người về phía trước. Một tiếng gào khàn khàn xé toạc không gian, và tiếng vọng ngân vang ấy như một tia sáng rạch ngang trái tim người nghe.

“Wahh…!”

Yong Dohee nổi da gà khắp người. Cả tâm trí cô như run lên.

Một người khác vô thức đứng bật dậy, sau khi nhận ra thì vội ngồi xuống đầy bối rối, nhưng chẳng ai để ý cả.

Thật sự là quá sức áp đảo. Chiều sâu cảm xúc của cô bé ở một đẳng cấp khác, nhưng không ai nhận ra rằng mặt nạ gà con đang kìm nén và kiểm soát tất cả những cảm xúc ấy.

Khi nốt cao kết thúc, một tiếng nức nở khe khẽ khép lại bản nhạc. Giám đốc đổ mồ hôi tay, bật cười khẽ như vừa tỉnh mộng. Suýt chút nữa là ông quên mất—đây chỉ là buổi tổng duyệt cho cuộc thi hát của học viên.

Khi âm nhạc dần lắng xuống, Kaeul vội thoát khỏi trạng thái đắm chìm, rồi bất giác quay đầu nhìn về phía sau cánh gà.

Mặt nạ thỏ đang nhìn cô. Dù đã bị che mặt, nhưng đôi tay đang siết chặt lại khiến ai cũng thấy được sự ngỡ ngàng tột độ.

Vì một lý do khó hiểu, Kaeul bỗng thấy có chút ganh đua. Cô đưa tay che phần ngực áo hoodie (dù thật ra chẳng hở gì), rồi cúi người gập lưng thật thẳng để chào.

Nắm tay của mặt nạ thỏ khẽ run lên. Nhìn thấy điều đó, Kaeul bỗng thấy vui lạ.

Ủa? Mình vui gì chứ? Bình thường có phải thế đâu…

Tuy nhiên, cuộc chiến ánh mắt giữa hai người bị cắt ngang.

Click–

Giám đốc bật mic lên.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận