Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 238: Nhận ra cảm xúc lãng mạn (2)

2 Bình luận - Độ dài: 3,129 từ - Cập nhật:

“Uwah, uwah! Đưa em xem với nào!”

Khi tin nhắn được gửi tới đồng hồ của cô, Kaeul bắt đầu đọc to lời mời được in trên thiệp.

“Cảm ơn quý tác giả đã gửi bản thảo quý giá cho cuộc thi truyện kinh dị mùa hè năm nay…”

Giọng đọc trong trẻo của Kaeul ngân vang từng chữ một, khiến các long nhân tụ lại quanh cô bắt đầu háo hức hơn hẳn. Gyeoul đang ngồi trên đùi Yu Jitae liền quay lại nhìn anh với nụ cười rạng rỡ, trong khi Yeorum vỗ nhẹ lên lưng Bom như ngầm nói, “Cũng ra gì đấy.”

“…Xin chúc mừng tác giả [Màu tóc bông cải xanh] đã đạt giải và…”

Nhưng vừa nghe thấy bút danh được xướng lên, Bom lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào Yeorum. Còn cô nàng thì giả vờ nhìn xa xăm như chẳng hề liên quan.

“Cái bút danh gì kỳ cục vậy trời lol.”

Dù thế, cái miệng của cô vẫn không biết im lặng là gì, cứ líu lo tiếp tục.

“Yeorum.”

“Sao?”

“Muốn chết hả?”

“Ủa…?”

“Chỉ vậy thôi à?”

Thấy Bom ra vẻ khó chịu, trông như nửa đùa nửa thật, Yeorum nhe răng cười gian, hai tay nâng nhẹ ngực mình.

“Muốn sờ ngực em không?”

---------------------------------------------------

Tân Kỷ Nguyên, Hàn Quốc đã trở thành trung tâm của nền văn học kinh dị. Đó là bởi nơi đây có số lượng linh thể và hồn ma quá lớn, chưa kể đến những giống loài trí tuệ và quỷ dị khác.

Từ thời đại mà “ma” chỉ là tưởng tượng, nay đã có vô số người từng thật sự nhìn thấy ma. Dù chúng tồn tại thật, nhưng thông tin về những sinh vật kỳ lạ ấy lại ít ỏi, tạo nên một làn sóng kinh dị mới.

Hơn nữa, nhờ sự phát triển vượt bậc của kỹ thuật ma pháp, việc dịch thuật và truyền tải cảm xúc trở nên hoàn hảo, khiến mỗi thể loại văn học thường tập trung vào một khu vực riêng biệt. Và trong khi kinh dị vốn là dòng văn học thiểu số, thì tại Hàn Quốc, nó lại trở thành thể loại chính, phần lớn nhờ vào truyền thông.

[Triển lãm Văn học Kinh dị Quốc tế tại Hàn Quốc]

Được nhận giải ở một sự kiện như thế là vinh dự lớn hơn Yu Jitae tưởng nhiều.

Trong hàng vạn bản thảo gửi về từ khắp nơi trên thế giới, chỉ có 13 tác phẩm được chọn trao giải. Dù kết quả cuối cùng chưa công bố, nhưng bấy nhiêu đã đủ khiến Bom vui đến mức không thể tin nổi.

“Em không ngờ tới luôn đó!”

Kaeul cầm thìa đưa lên miệng như micro.

“Thưa cô Yu Bom! Cảm nghĩ của cô thế nào!?”

Yu Jitae chẳng hiểu màn nhập vai bất thình lình này là sao, nhưng Bom, đang rất phấn chấn, liền nở nụ cười tươi như hoa, đúng kiểu phỏng vấn.

“Thật sự rất tuyệt.”

“Cô đã nỗ lực rất nhiều rồi! Ơm… giải gì ấy nhỉ? Dù sao thì, cô nghĩ mình có cơ hội giành giải nhất không?”

“Chắc là khó lắm.”

“Sao lại nghĩ thế? Truyện cô viết rất rất hay mà! Phải tự tin lên chứ!”

“Nhưng chị nhớ là em chưa đọc nó mà?”

“Aht, hehe…”

Bom nghĩ một chút rồi đáp.

“Sẽ khó đấy. Có một người đã giành giải nhất suốt năm năm liền, kể cả năm ngoái lẫn năm kia.”

“Hựk, thật sao? Năm năm liền…?”

“Ừ. Cô ấy nổi tiếng lắm. Mấy em chắc cũng biết tên.”

Bom vừa nói vừa nhìn sang Yeorum và Kaeul.

“Em không biết cái quái gì luôn.”

“Unn, em cũng vậy!”

“Không, chắc là biết đấy. Cô ấy tên là Carrot Girl. Có biết không?”

“Carrot Girl? À…!”

Dường như vừa chợt nhớ ra điều gì, Kaeul vỗ tay cái đét.

“Cô ấy nổi tiếng lắm mà! Em thấy tên cổ xuất hiện trong nhiều tiểu thuyết tình cảm luôn!”

“Đúng vậy. Cô ấy viết truyện tình cảm. Nhiều tác phẩm đã được chuyển thể thành phim, truyền hình, cả manga (manhwa?) nữa… Là tác giả nổi nhất ở Hàn Quốc đó.”

750 triệu lượt tải ebook.

Tác giả tiểu thuyết tình cảm số một Hàn Quốc, với kỷ lục bán ra 28 triệu bản in trên toàn cầu.

Dù không tỏ ra gì bên ngoài, Yeorum vẫn nhớ như in cái tên ấy nhờ trí nhớ siêu việt.

Làm sao mà quên được?

[Bí mật nguy hiểm của ông chủ nhà] Tác giả: Carrot Girl

Chính là tác giả cái quyển truyện tình cảm – hay đúng hơn là bán tình cảm bán kinh dị – mà cô từng lén mượn từ phòng Bom vài tháng trước.

Con tác giả khốn kiếp ấy đã giả bộ viết truyện tình cảm lãng mạn, nhưng thực chất lại là kinh dị trá hình, đến mức Yeorum từng phải gõ cửa phòng Yu Jitae lúc nửa đêm, nghĩ rằng anh cũng là… ma.

Sau đó, cô mới phát hiện tên của người này còn thường xuyên xuất hiện trong các manga shoujo, với tư cách tác giả kịch bản.

“Này, Yu Bom.”

“Nn?”

“Thế con nhỏ đó viết truyện kinh dị làm gì? Bộ không phải dân viết manga shoujo à?”

“Là vậy hả? Chị tìm thử thì thấy cổ vốn là tác giả truyện kinh dị, chỉ là không kiếm được tiền. Chắc sau khi thành công với truyện tình cảm thì quay lại.”

“Đồ khốn nạn. Đập bỏ bả đi. Văn phong của nó khiến em tức muốn chết.”

Trong khi mọi người đang tranh luận xem Bom sẽ giành được giải gì, Gyeoul vẫn ngồi một góc, mắt chớp chớp, chẳng hiểu mô tê gì. Cô bé nhìn sang Yu Jitae, nhưng thấy ánh mắt anh hôm nay mơ màng hơn mọi khi.

“…”

Yu Jitae thấy thật khó tin.

Bom đoạt giải với một cuốn tiểu thuyết? Khó mà tưởng tượng được.

Anh từng đọc truyện cô viết ở vòng lặp thứ sáu, thậm chí còn gửi cho một chuyên gia đánh giá. Anh biết rõ Bom không có khiếu viết văn.

Một tiểu thuyết gia nổi tiếng thời ấy từng nhận xét:

— Cô bé này hoàn toàn không có năng khiếu.

— Nhân vật thì chết dí, cách kể chuyện thì kỳ quặc, chủ đề thì u ám mà chẳng có thông điệp gì rõ ràng.

— Đặc biệt, cảm xúc nhân vật cực kỳ kỳ cục. Lúc thì cười, lúc khóc, rồi đột nhiên nổi giận. Tôi không nghĩ có ai hiểu nổi bọn họ.

“Bom” khi ấy cũng là cô hiện tại. Thế sao giờ lại đoạt giải?

— Nhưng cũng có đoạn bình thường… Những người tâm lý hơi lệch một chút thường viết kiểu này.

Khi Kaeul làm mặt quái dị rồi gọi đó là “gương mặt ma”, Bom khúc khích cười.

So với lần trước, có một điều đã thay đổi: Bom hiện tại hay cười hơn rất nhiều. Có lẽ vì được sống một cuộc đời bình thường.

So với quá khứ sống như hikikomori, hiện tại rạng rỡ và ấm áp – rõ ràng cô đã thay đổi ít nhiều.

“Ohhh. Em vừa tra thử nè, hình như có cái gọi là Giải Vàng á!” – Kaeul mắt lấp lánh.

Vàng vốn là màu cao quý nhất còn gì?

“Em mong chị giành được Giải Vàng!”

Nhưng khi Bom bảo rằng Giải Vàng chỉ là hạng dưới Giải Đặc Biệt, Kaeul có hơi tiu nghỉu.

Dù vậy, mong ước ấy đã thành hiện thực.

Vài ngày sau.

Sau vòng chấm điểm cuối cùng, thư mời chính thức dự buổi tổng duyệt lễ trao giải được gửi đến nhà. Trên thư ghi rõ kết quả của Bom.

[Màu tóc bông cải xanh: Giải Vàng]

Giải Đặc Biệt thuộc về Carrot Girl, nhưng điều đó không còn quan trọng. Cầm thư trong tay, Bom nhảy nhót khắp phòng khách, không giấu nổi niềm vui.

-------------------------------------------------

Cuối mùa mưa; cuối hè, khi cái nóng đã dịu đi.

Trung tâm Văn học Kinh dị, toạ lạc tại quận Mapo, Seoul, đang tất bật chuẩn bị cho buổi tổng duyệt lễ trao giải. Trong bãi đậu xe ngầm dưới toà nhà lớn, từng đoàn xe sang nối đuôi nhau, đưa các nhà văn nổi tiếng đến hội trường.

Dù chỉ là tổng duyệt, đây vẫn là một sự kiện tầm cỡ quốc tế nên nhận được sự quan tâm lớn. Đã có nhiều bài báo được đăng tải, và nhìn vào một bài có nhắc đến bút danh của Bom, vài nhà văn bàn tán với nhau:

“Cậu biết người này chứ?”

“Hử?”

“Người nhận Giải Vàng năm nay đó. Hình như là cây bút mới?”

“Chắc vậy? Lần đầu tôi nghe cái tên này luôn.”

“Phải ha. Bút danh lạ như vậy chắc khó quên lắm.”

Uhahahat – Cả nhóm phá lên cười đầy thoải mái.

“…”

Tình cờ thay, Bom đang bước ra khỏi xe và nghe thấy. Yeorum, Kaeul và Gyeoul đi cùng cũng nghe được. Bom liếc mắt về phía Yeorum, cô nàng kia thì hất ngực về phía trước như thể khoe chiến tích. Nụ cười trên mặt cô đáng ghét đến mức Bom chỉ muốn cấu cho một cái, nhưng rốt cuộc vẫn thôi.

Bom thở dài, lắc đầu. Tóc cô nhuộm đen. Vì không muốn trở thành trò cười trên sóng truyền hình.

Yeorum, Kaeul và Gyeoul đều đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai.

“Này. Để tóc đen vậy có sao không?”

“Không sao đâu.”

“Hmm…”

“Chưa có chuyện gì cả. Đừng lo quá.”

Liếm môi một cái, Yeorum khẽ gật đầu.

Yu Jitae không đi cùng họ.

Anh nói có việc gấp cần giải quyết, và sẽ đến trễ khoảng ba mươi phút. “Việc gấp ngay lúc quan trọng này à?” – Yeorum có hơi nghi ngờ, nhưng Bom lại bảo không sao.

Cô biết rằng khi anh đã gọi đó là “việc gấp” thì chắc chắn là chuyện thực sự nghiêm trọng, nên cũng không hỏi thêm gì nữa.

Bọn hatchling (rồng non) tiến vào phòng chờ của nơi tổ chức buổi tổng duyệt. “Phòng chờ” đúng nghĩa đen là một căn phòng đơn sơ, và trong đó đã có khoảng mười trong tổng số mười ba người đoạt giải ngồi sẵn. Phần lớn đang trò chuyện với quản lý, người thân hoặc nhân viên, khiến căn phòng rộn ràng tiếng nói cười.

Tìm một góc trống, Bom, Yeorum, Kaeul và Gyeoul cùng ngồi bàn xem Bom sẽ nói gì khi lên nhận giải.

Đúng lúc đó, một người đàn ông châu Á trông chừng ngoài bốn mươi tuổi khẽ đẩy cửa bước vào. Ông ta trao đổi mấy câu với nhân viên rồi len lén bước đến gần một người đoạt giải đang ngồi gần cửa sổ và cúi đầu nói chuyện.

“À, chào anh.”

“Vâng. Xin hỏi… anh là…?”

“Tôi là quản lý của tác giả Carrot Girl.”

“À à, vâng vâng. Có chuyện gì sao…?”

“Ờm, thế này…”

Trán đẫm mồ hôi, vẻ mặt lúng túng, ông ta bắt đầu giải thích vòng vo rồi dè dặt hỏi liệu người đó có thể nhường lại chỗ ngồi cạnh cửa sổ hay không. Người đoạt giải ban đầu trố mắt ngạc nhiên, nhưng rồi cũng miễn cưỡng gật đầu và chuyển sang chỗ khác.

Sau khi người quản lý kia rời khỏi phòng, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.

“Lại nữa kìa.”

“Năm ngoái cũng lố bịch lắm đúng không? Cô ta làm loạn mọi thứ lên thì phải.”

“Còn nhẹ đấy. Người đó mà…”

Danh tiếng “cá biệt” của Carrot Girl vốn đã quá nổi tiếng, nhưng Bom – vẫn còn ngơ ngác – chỉ biết chớp mắt khó hiểu.

Đúng lúc ấy, một giọng nữ the thé, đầy tức giận vang vọng từ ngoài phòng chờ.

“Chính là các người năn nỉ tôi tới đấy nhé! Tôi đã nói là tôi không muốn đến rồi còn gì!”

Kwang!

Cánh cửa bị đạp mở với tiếng động inh tai. Một người phụ nữ tóc cam sải bước vào, gót giày cao tạo nên những tiếng cộc cộc chát chúa. Trông cô ta chỉ khoảng cuối hai mươi, nhưng gương mặt nhăn nhó, cau có khiến cô trông như con nít dỗi hờn — có lẽ cũng bởi cô là siêu nhân (superhuman), nên nét trẻ trung vẫn đọng lại.

Không ai khác, đó chính là Carrot Girl.

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, Carrot Girl thở hồng hộc đầy bực tức. Người quản lý ban nãy vội vàng chạy tới nắm lấy tay cô để trấn an, nhưng cô chỉ hất mạnh một cái rồi vùng ra, giọng đầy oán trách:

“Quản lý à. Anh lại giở cái trò này nữa hả?”

“C, cô à… tôi chỉ là…”

“Tôi nói bao nhiêu lần rồi hả? Tối nay tôi phải xin nghỉ mà!”

“Tôi… tôi có liên hệ với họ rồi, nhưng…”

“Anh có biết cái buổi gặp đó quan trọng cỡ nào không? Chỉ cần đến trễ năm phút thôi là mặt tôi bị hắt đầy mực đấy! Anh chịu trách nhiệm được không!?”

“X, xin cô bình tĩnh… Viện nói sẽ tổng duyệt nhanh thôi mà…”

“Thôi đủ rồi! Đi nói với họ là làm nhanh lên hộ tôi!”

“D, dạ vâng…”

“Tôi đang bị bí cảm hứng tới phát điên đây. Cứ làm việc kiểu này nữa là tôi nghỉ viết thật đấy. Công ty các người đâu phải duy nhất đâu nhé.”

Khi cô ta hét lên, “Còn đứng đó làm gì!? Mau đi đi!” thì người quản lý gần năm mươi tuổi lập tức lau mồ hôi rồi cuống cuồng rời khỏi phòng.

Carrot Girl quay lại, liếc một vòng quanh phòng – nơi mọi ánh mắt vừa rồi vẫn còn dán chặt vào cô – và khiến người ta vội vã ngoảnh đi chỗ khác. Một người quản lý khác cười gượng rồi xin lỗi những người xung quanh, sau đó đưa cô ta đến chỗ đệm đặt sẵn cạnh cửa sổ.

Bấm lưỡi một cái, Carrot Girl lóc cóc bước tới thì bắt gặp ánh mắt của mấy cô gái nhà Yu đang nhìn mình.

Dù đã đeo khẩu trang, từng người trong nhóm vẫn phát ra thứ khí chất khó giấu – từ dáng người, ánh mắt đến từng đường nét khuôn mặt, tất cả đều như ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ trong.

“Đám con gái này là ai thế?”

Carrot Girl giơ tay chỉ bốn cô gái – tượng trưng cho bốn mùa – rồi hỏi quản lý.

“Nhóm idol đến biểu diễn à?”

Quản lý quýnh quáng xua tay:

“K, không không! Cô ấy là tác giả đấy! Tác giả Hair Colour Broccoli – người đoạt giải Vàng năm nay!”

“À. Cái brocco… li…”

Carrot Girl đảo mắt nhìn Bom. Ánh nhìn của cô lướt qua mái tóc Bom, rồi khẽ nhếch môi.

“Trông như… lốp xe vậy.”

Vừa buông câu đó, cô ta liền quay người đi thẳng đến chỗ ngồi. Xung quanh lập tức có khoảng cách tạo ra — người ta tự động né xa.

Không khí trong phòng chợt trùng xuống, tĩnh lặng một lúc. Nhưng rồi, khi thấy Carrot Girl đang mải mê nhìn đồng hồ, tiếng trò chuyện lại râm ran trở lại.

“Con khốn đó… ăn nói cái kiểu gì thế không biết…”

Yeorum lầm bầm sau khi hiểu ra câu nói của Carrot Girl.

“Nó vừa bảo tóc chị trông như cái lốp xe đấy, đúng không?”

“Yeorum. Bình tĩnh.”

“Chính đầu nó trông như đống phân chim ấy. Muốn móc cái miệng thối của nó ra ghê.”

Yeorum lườm chiếc kẹp tóc vàng đỏ cài trên đầu Carrot Girl, giọng gay gắt khiến Bom phải dịu giọng can ngăn.

“Em cũng thấy vậy! Cái bà đó ăn nói kiểu gì chả hiểu nổi. Thật phát bực mà…”

Kaeul cũng phụ họa theo, mặt cau có, khác hẳn vẻ tươi tắn mọi khi. Bom đành cười gượng để xoa dịu cô.

“Không sao đâu, Kaeul.”

“Nhưng chị cũng bực mà, đúng không unni…?”

“Không sao thật. Chị nghe nói rồi, cô ta vốn nổi tiếng là có… cá tính.”

“Nhưng mà vẫn tức…”

Kaeul còn đang cằn nhằn thì cánh cửa phòng chờ lại mở ra.

Carrot Girl lập tức trừng mắt nhìn ra cửa, tưởng người quản lý quay lại. Nhưng người bước vào… lại không phải ông ấy.

Dáng người cao lớn, bờ vai rộng – là một người đàn ông mang vẻ lạnh lùng và đáng sợ. Vừa chạm mắt với anh ta, Carrot Girl khẽ rít lên.

Chỉ một thoáng, toàn thân cô ta đông cứng lại.

“Xin lỗi, anh tới trễ.”

“Không sao. Lại đây nào.”

Yu Jitae đưa cà phê cho lũ trẻ. Cùng lúc đó, người quản lý của Carrot Girl hớt hải quay lại, nói cô có việc cần đi ngay.

“Hả? Ờ, được…”

Carrot Girl lê bước ra ngoài, ánh mắt không rời khỏi Yu Jitae cho đến khi cánh cửa khép lại sau lưng cô. Ánh nhìn ấy – như thể đang chiêm ngưỡng một điều gì đó vĩ đại, như thể vừa chứng kiến điều gì làm lay động lòng người.

Cảm nhận được ánh mắt ấy, Yu Jitae liếc nhìn cô ta một cái. Nhưng rồi anh quay đi, nhanh chóng quên mất. Khi nhìn lại, thấy Bom đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

“Sao thế?”

“Nn? À, không có gì đâu…”

“Sao vậy. Em biết cô ta à?”

“Không. Chỉ là…”

“Nghe đâu tên cô ta là Carrot Girl. Đúng là con điên” Yeorum nói chen ngang. Giọng nói lớn bất ngờ khiến cả phòng chợt im phăng phắc – và trong khoảng lặng đó, tiếng cười ai đó bật ra nghe rõ mồn một.

Một tác giả khác – người trót bật cười – liền vội cúi đầu xấu hổ.

Cả nhóm tiếp tục ngồi đợi cho đến khi một nhân viên chạy vào và hô lớn:

“Chúng tôi sẽ bắt đầu buổi tổng duyệt trong 5 phút nữa!”

---------------------------------------------

Sau khi tiễn Bom lên sân khấu, Yu Jitae bước ra ngoài gọi cho Hiệp hội. Đúng lúc ấy, một người đàn ông trung niên từ xa đi tới, khẽ cúi người chào anh.

“Chào anh ạ?”

“À, vâng.”

“Tôi là quản lý của tác giả Carrot Girl…”

Gương mặt ông ta nở một nụ cười gượng gạo – vừa căng thẳng, vừa mang nét khúm núm.

“Vâng, có chuyện gì không?”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

TRANS
Càng ngày càng thấy Yeorum khó chịu thế nào ấy
Xem thêm
Có mùi ai đó bị con đĩ tình yêu quật chết tươi =))
Xem thêm