Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 180: Pháo hoa (3)

0 Bình luận - Độ dài: 2,691 từ - Cập nhật:

“Của chị tổng cộng là bốn mươi chín đô ạ.”

Đang định đưa tay lấy tiền ra, Yeorum chợt khựng lại rồi hỏi lại.

“Xin lỗi?”

“À vâng, bốn mươi chín đô tất cả ạ. Chị muốn thanh toán bằng tiền mặt chứ?”

“Gì cơ?”

“Dạ…?”

Cậu nhân viên bắt đầu thấy lo lắng.

Trước mặt cậu là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Đẹp thì đẹp thật, nhưng ánh mắt đỏ như máu khác thường kia khiến người ta lạnh gáy. Cái nhìn sắc lạnh như muốn đâm thủng người khác ấy khiến cậu rụt cổ lại. Thêm mấy chiếc khuyên tai và biểu cảm lạnh lùng, cô ấy chẳng khác gì một người chuyên bắt nạt kẻ yếu.

“Tại sao?”

“Tại sao” gì chứ… Dù không hiểu rõ, cậu nhân viên vẫn cố giữ bình tĩnh để giải thích.

“Mỗi cuốn light novel bản tankoubon giá 4.90 đô, chị lấy 10 cuốn nên tổng cộng là 49 đô ạ.”

“…”

Từ trước tới giờ cô toàn dùng thẻ, chẳng mấy khi để ý tới giá cả.

Yeorum nhìn chằm chằm vào tờ tiền trong tay mình.

[$10]

Yu Jitae cùng Gyeoul ghé vào một quán cà phê gần đó. Trong lúc cô bé đang chăm chú ăn món bingsu yêu thích, anh ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Vintage Clock vừa báo hiệu rằng một “phòng” mới đã được tạo trong xưởng của nó, kèm theo đó là một “khả năng phát triển mới”.

Đây là một chuyện hết sức kỳ lạ. Sau vô số vòng lặp, anh đã ở cùng Vintage Clock suốt một quãng thời gian dài, vậy mà đây là lần đầu tiên anh thấy loại thông báo như thế. Thành thật mà nói, anh còn chẳng biết rằng trong xưởng lại có thể xuất hiện thêm “phòng” mới.

Phòng mới? Cái xưởng đó đâu phải chung cư hay gì.

Một điều kỳ lạ khác là anh vốn đã đạt đến giới hạn sức mạnh mà một “tồn tại” có thể chạm tới. Nếu còn có cách mạnh hơn – nếu còn chút cơ hội nào – thì anh đã chọn đối đầu với lũ rồng vào ngày Tận Thế rồi. Chỉ là phải chiến với vài chục con rồng chui ra từ khe nứt dài hàng trăm kilomet thôi mà, đúng không?

Thế nhưng quá trình phát triển của anh đã dừng lại từ lâu, và Vintage Clock cũng đã xác nhận điều đó.

Ngươi nói gì lúc đó nhỉ?

『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】 cảnh báo rằng số lượng phúc lành trên cơ thể ngươi đã chạm tới [Giới hạn] của một [Tồn tại]!

【 Vintage Clock (EX) 】 : …là thông báo như vậy.

Đúng rồi.

Định mệnh không phải là một dòng chảy định sẵn. Nó là quy luật và nguyên lý cho phép thế giới vận hành. Và bởi thế, trong khuôn khổ nguyên tắc cùng các quy tắc nền tảng ấy, tất yếu sẽ tồn tại giới hạn sức mạnh mà một tồn tại có thể sở hữu.

Chẳng phải ngươi đã nói thế sao? Rằng ta không thể mạnh hơn nữa? Vậy cái gọi là “khả năng phát triển mới” là gì?

【 Vintage Clock (EX) 】 : (?Д? )…?

Thật rối rắm.

Tại đây, Yu Jitae quyết định xem xét lại bản chất của Vintage Clock. Năng lực của nó có thể chia làm ba yếu tố chính:

Hồi quy. Sao chép. Phân tích.

Khi Trái Đất bị hủy diệt, hoặc khi Yu Jitae chết, thời gian sẽ quay ngược về lúc anh 27 tuổi.

Một cái chết có liên kết với Yu Jitae (một sai lệch khỏi dòng chảy định mệnh) sẽ cho phép chiếc đồng hồ sao chép và thu thập dữ liệu lẫn sức mạnh.

Nhận diện các yếu tố không nằm trong định mệnh và tiến hành phân tích.

Yếu tố thứ nhất là lý do vì sao Yu Jitae là kẻ hồi quy. Thứ hai là lý do anh có thể mạnh dần lên qua từng vòng lặp. Và tuy từng được sử dụng khác nhau ở các vòng lặp trước, yếu tố thứ ba cho phép anh phân tích được “Thù Địch” từ phía bên kia Chân trời định mệnh.

Vậy quá trình phân tích hiện tại tới đâu rồi?

『 [Dấu vết Thù Địch] thu thập được: 37.2%…

Dữ liệu thu từ Ha Saetbyul, Wei Yan và đội đặc nhiệm 30 người đã dừng lại ở mức 37.2% từ rất lâu. Bởi lẽ, không còn vật thể hay cá nhân nào bị ảnh hưởng bởi “Thù Địch”.

Tuy nhiên, với 37.2% dữ liệu ấy, Vintage Clock đã xây dựng được nền móng để phân tích về bên kia “Chân Trời” và “Thù Địch”. Gần đây, nó đang dựa trên đó để tiến hành điều tra tiếp.

『 Đang nhận diện [Đại Thù Địch]: 9%…

Đã tăng từ 5% lên 9%.

Thời gian gần đây, Vintage Clock bận rộn tột độ vì chuyện này. Một đạo quân “Thù Địch” từ chiều không gian xa xôi, kéo đến nhằm đẩy Trái Đất vào hỗn loạn. Vintage Clock gọi chúng là [Vĩnh Dạ].

Các bản thể phân thân cũng vì thế mà bận tối mặt. Nhân lực thiếu thốn tới mức anh phải tự thân vận động.

Dù sao thì, khả năng phát triển mới hẳn phải liên quan đến một trong ba yếu tố ấy.

【 Vintage Clock (EX) 】 :( ?Д?)…?

Ngươi đùa đấy à?

【 Vintage Clock (EX) 】 :…

『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】 hiện đang bối rối.

『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】 cảnh báo rằng không thể xác định hiện tượng này có liên hệ gì.

『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】 cảnh báo rằng tình huống này không nên tồn tại trong khuôn khổ Thiên Mệnh.

『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】 cảm thấy hơi khó chịu trước yếu tố bất định không thuộc về Thiên Mệnh.

Khó chịu thì làm gì? Nếu rảnh mà than thở, thì đi mà điều tra đi.

【 Vintage Clock (EX) 】 : (?????ω?????)

Đi mau.

『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】 đang khởi hành… 』

【 Vintage Clock (EX) 】 : (?????ω?????)

【 Vintage Clock (EX) 】 : (?????ω?????)

Tạm gác chuyện đó sang một bên, anh quyết định suy nghĩ xem tại sao lại có hiện tượng ấy.

Vừa nãy có gì xảy ra? Gyeoul vui vẻ, chỉ vậy thôi.

Anh nhớ lại những lần từng cảm nhận được “cảm xúc chân thật của cuộc sống”.

Lần đầu tiên là với Bom. Khi cô đang nấu món súp bổ dưỡng cho Yeorum, cô cho anh nếm thử và anh không từ chối. Cô ngồi lên đùi anh, vừa nhìn anh ăn vừa buông lời khen ngợi kỳ lạ kiểu như “anh ăn trông đáng yêu lắm”.

Lần thứ hai là với Yeorum. Sau khi thắng trận đầu tiên trong giải đấu xếp hạng một cách dễ dàng, cô hút thuốc trong ngõ rồi đòi anh khen. Anh nghiêm túc khen cô, và cô mỉm cười khẽ thì thầm, “Tốt đấy.”

Lần thứ ba là với Kaeul. Lúc cô bắt đầu chia sẻ các đoạn video với đội đặc nhiệm, nghe họ khen mình như nữ thần suốt 20 phút liền, cô xúc động ôm eo anh mà khóc.

Và giờ, anh đã cảm nhận lần thứ tư.

Điểm chung của chúng là gì? Đều là lúc anh ở một mình với lũ nhóc, và khi chúng thật sự hạnh phúc.

Yu Jitae ngẩng đầu lên, nhìn Gyeoul.

Cô bé đang hào hứng ăn bingsu. Mỗi khi lạnh quá, cô cau mày nhăn mặt. Cô rùng mình như thể trái đất đang xoay vòng, rồi nhìn Yu Jitae bằng một bên mắt nheo lại cùng nụ cười mỉm trên môi.

Anh không hiểu vì sao cô lại vui như vậy, nhưng cô bé lúc nào cũng cười mỗi khi nhìn anh.

“Gyeoul.”

“…Vâng.”

“Lúc nãy anh làm cái đó ấy.”

“…Ừm.”

“Thấy sao?”

“…Buồn cười.”

“Buồn cười à?”

“…Nn. Vì nó kỳ lạ.”

“Còn gì nữa?”

“…Và, em thích.”

“Em thích hả? Tại sao?”

“…Vì, lần đầu tiên của anh mà, đúng không?”

“Đúng rồi.”

“…Chỉ mình em, thấy thôi.”

“Có gì đặc biệt đâu.”

“…Em sẽ không nói cho ai.”

Anh mong bọn nhỏ có thể sống hạnh phúc mà không bị tổn thương. Nhưng anh cũng hiểu rằng hạnh phúc không phải thứ có thể bật tắt như công tắc. Đó là lý do vì sao anh muốn những ngày bình thường này cứ tiếp tục mãi.

Tuy nhiên, sau khi nghe về khả năng phát triển mới, lòng anh bắt đầu nảy sinh chút tham vọng. Anh bắt đầu nghĩ: làm sao để khiến cô bé vui hơn?

Lặp lại chuyện khi nãy à?

“Gyeoul.”

“…Vâng?”

“Có thứ gì em muốn xem không?”

“…?”

“Nếu có, cứ nói. Bảo anh làm gì cũng được.”

“…Không có.”

“Không có gì sao? Dù chỉ là điều nhỏ thôi cũng được.”

Lắc lắc. Cô bé lắc đầu.

Mà nghĩ lại, cũng đâu phải chỉ có lúc nãy cô mới thật sự vui, và bản thân anh cũng không cảm nhận được cảm xúc chân thật ấy mỗi lần như vậy… Vậy nên dù có cố ép con bé vui thì chưa chắc đã có ích gì.

Dù thế, anh vẫn tiếp tục suy nghĩ. Cho đến khi Gyeoul ăn hết bingsu một mình – cho đến khi Yeorum xuất hiện với vẻ mặt buồn thiu.

“Gì mà mặt mũi thê thảm vậy.”

“…”

Yeorum không nói gì, chỉ chìa ra một nắm tay. Khi anh đưa tay hứng, cô thả vào đó một đồng 20 cent.

“Tiền thối lại đấy…”

“Em mua cái gì?”

“Em đâu có mua.”

“Hả?”

“Em không mua được. Cho thêm tiền đi.”

“Bao nhiêu.”

“Bốn mươi đô…”

Trông cô có vẻ thiểu não đến mức anh chẳng buồn trêu. Anh rút ra một tờ 50 đô đưa cho cô.

“Ểng? Cho luôn hả?”

“Em bảo cần mà.”

“Thế cho em100 đi. Không, 1000 luôn.”

“Không cho.”

“Tch. Lúc nào cũng làm theo ý mình.”

Dù miệng càm ràm, cô vẫn lén lút nhét tờ 50 đô vào túi.

“Em đi lần nữa đây.”

“Ừ.”

Yeorum rời khỏi quán cà phê, và khi quay lại thì trời đã tối hẳn. Trông cô nàng cực kỳ mãn nguyện, chắc lại mua thêm kiếm hoặc mấy món đồ chơi người lớn gì đó—mà thật ra anh cũng chẳng buồn bận tâm làm gì.

Bầu trời đã thẫm đen, và pháo hoa sắp bắt đầu. Cùng lúc đó, tiết mục chính của lễ hội—Cuộc thi Ca hát Giấu mặt—cũng sẽ khai mạc ngay sau màn pháo hoa.

“Ồ, Jitae-san. Lâu quá mới gặp.”

Trên đường đến sân khấu chính, Yu Jitae gặp Mihailov, bên cạnh là nhóm học viên đến từ RIL với khuôn mặt được trang điểm theo kiểu động vật. Trong số đó có cả Sophia, đang hóa trang thành mèo.

Yeorum khúc khích bước đến gần Sophia.

“Cái tai đó là sao vậy?”

“Không đáng yêu à?”

“Dễ thương đấy… nhưng không giống em chút nào.”

“Đừng đụng vào. Đó là băng đô.”

“Còn cái đuôi thò ra dưới áo kia thì sao? Gắn kiểu gì vậy? Thú vị ghê.”

“Này! Ê này! Thôi có được không hả?”

“Em nhét vào mông à?”

“Cái quái gì! Là đai lưng đó, đồ điên. Trời ạ…”

Đang nói thì ánh mắt Sophia bắt gặp Gyeoul, cô bất giác mở to mắt. Thỉnh thoảng cuối tuần cô vẫn thấy Gyeoul, nhưng...

“Sao con bé lớn nhanh thế? Người ta nói trẻ con lớn vèo vèo là có thật à… Giờ xinh quá trời. Chào em nhé?”

“…Chào chị.”

“Trời đất. Bé thiên thần đây rồi… Dễ thương hết biết luôn.”

Yeorum khẽ tặc lưỡi.

“Lại đây nào bé cưng. Cho chị ôm cái.”

Gyeoul lắc đầu, mỉm cười dịu dàng.

“Thôi mà~. Ôm cái đi nào.”

“…Em không cần đâu.”

“Không muốn thử sờ tai chị à?”

“…Là, băng đô mà.”

Gyeoul tránh bàn tay đang với tới.

Trong khi đó, các học viên khác của RIL thi thoảng lại liếc nhìn Yeorum. Chuyện này cũng chẳng lạ, bởi cô nàng rất nổi bật cả về ngoại hình lẫn thứ hạng trong các cuộc thi. Trong số họ, người khiến Gyeoul tò mò nhất là học viên đang mặc bộ đồ gấu—cô bé nghiêng đầu, chăm chú nhìn.

Lúc ấy, Mihailov quay sang hỏi Yu Jitae:

“Anh định đi đâu à?”

“Tôi tính đi xem cuộc thi ca hát.”

“Ồ? Có người nhà anh tham gia à? Học viên Yu Bom? Hay là học viên Yu Kaeul?”

“Không. Chỉ định xem thôi.”

“Ra vậy. Thế thì anh nên đi sớm đấy. Tôi vừa đi ngang qua chỗ đó, thấy người ta bắt đầu chen chúc rồi.”

Cuộc chạm mặt nho nhỏ với nhóm RIL kết thúc như thế.

Mihailov nói đúng. Dù có đến hơn một ngàn chỗ ngồi, nhưng mấy vị trí đẹp đã bị chiếm hết. Yu Jitae cố tìm được bốn chỗ ngồi, trong đó có chỗ cho Bom, nhưng nếu cứ thế này thì khó mà đi đón cô được. Thế nên anh gửi tin nhắn:

[Tôi: Bom]

[Yu Bom: Vâng]

[Tôi: Đông lắm. Anh giữ chỗ cho em rồi]

[Yu Bom: Ahh]

[Yu Bom: Đông thế cơ à? Haha]

[Tôi: Ừ]

[Yu Bom: Vậy à…]

[Yu Bom: Thế em qua luôn. Nhớ giữ chỗ cho em đó haha]

[Tôi: Ừ]

Anh ngồi đó chờ, và chẳng mấy chốc xung quanh bắt đầu tối dần. Khi trời hoàn toàn chìm trong bóng đêm, một giọng nói vang lên báo hiệu màn pháo hoa sắp bắt đầu—ngay trước lễ hội âm nhạc.

[Mọi người cùng đếm ngược nhé!]

“10!”

Cả khu học viện rộng lớn bỗng rền vang những tiếng đếm đồng thanh. Người ta đã tản ra khắp nơi để tìm chỗ ngắm pháo hoa đẹp nhất.

Nơi này cũng không ngoại lệ. Đám đông tụ lại để xem cuộc thi ca hát cùng nhau hô to:

“8!”

Pháo hoa sẽ thắp sáng bầu trời suốt gần một tiếng đồng hồ.

“6!”

Gyeoul, tim đập thình thịch, khẽ đan các ngón tay vào nhau, rồi nắm chặt thành nắm đấm. Nhưng đúng lúc đó, có ai đó đứng lên canh ngay trước mặt. Là một người đàn ông cao lớn, che mất nửa bầu trời. Dù cô bé có đứng lên khỏi ghế cũng chẳng nhìn thấy gì.

“5!”

Ngay khoảnh khắc đó, ai đó bế cô bé lên.

Cô ngỡ là Yu Jitae, nhưng khi ngoái đầu lại thì thấy đó là Yeorum. “Thấp tè tè thế kia thì thấy sao được trời?” cô nàng nói.

“…Thả em xuống.” Gyeoul nhăn mặt vùng vẫy, và thế là Yeorum đặt cô lên vai mình.

“3!”

Rồi cô nàng ghé tai Yu Jitae thì thầm gì đó.

“2!”

Yu Jitae khẽ hạ người xuống, và Yeorum lập tức nhảy lên, ngồi vắt vẻo trên vai anh. Thế là Gyeoul ngồi trên vai Yeorum, mà Yeorum lại ngồi trên vai Yu Jitae.

Tất cả đều ở dưới chân cô bé.

Lần đầu tiên ở độ cao như thế, Gyeoul rạng rỡ nở nụ cười, mắt sáng lấp lánh ngước lên bầu trời. Chiếc mũ lưỡi trai suýt rơi mất, cô bé phải giữ chặt bằng một tay.

“1!”

[Pháo—!]

Cuối cùng, hàng chục quả cầu lửa vút lên không trung, để lại âm thanh rít gắt trong không khí. Rồi chúng nổ tung giữa bầu trời, nở rộ thành những bông hoa rực rỡ.

Kẻ hồi quy, đang ở tầng dưới cùng, lắng nghe những tiếng cảm thán vang lên từ phía trên:

“Ohhh…”

“…Uwah…”

Những bông hoa lửa nở rộ trên nền trời đêm.

Dưới bầu trời diệu kỳ ấy,

Cuộc thi Ca hát Giấu mặt chính thức khai màn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận