Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 181: Pháo hoa (4)

0 Bình luận - Độ dài: 2,723 từ - Cập nhật:

Cuộc thi hát đã nhận được sự đón nhận vô cùng nồng nhiệt.

Pháo hoa vẫn còn thêu dệt bầu trời, nhưng đúng như kỳ vọng từ một sự kiện do chính giám đốc phòng quan hệ công chúng lên kế hoạch, địa điểm tổ chức chật kín người tới mức không thể thấy đâu là điểm cuối. Ghế ngồi đã kín hết từ lâu, nhưng vẫn có thêm khoảng một nghìn người đứng chen chúc không có chỗ ngồi.

Như thể đổ thêm dầu vào lửa cho bầu không khí lễ hội, mỗi khi một bài hát nổi tiếng vang lên, các học viên lại đồng loạt hát theo, khiến cả khu vực rộn ràng náo nhiệt.

Hết người đeo mặt nạ này đến người đeo mặt nạ khác lần lượt bước lên sân khấu. Một lon sắt, một con sư tử, hổ, người tuyết... Ba mươi phút trôi qua nhanh chóng, người mang mặt nạ thứ sáu đã bước lên sân khấu, nhưng Kaeul vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả.

“Bao giờ em ấy mới ra vậy?” – Yeorum hỏi.

“Ai mà biết được…”

Thứ tự biểu diễn do bên PR quyết định. Có thể vì để lại ấn tượng tốt trong buổi tổng duyệt mà cô bé được xếp vào gần cuối chăng.

[Kaeuli ?: adfasld;fkal T.T;]

Đúng lúc đó, tin nhắn đồng hồ rung lên.

[Kaeuli ?: snfdfnkijfnkiwd;]

[Kaeuli ?: dsf23dsfnk]

Kaeul gửi đến một chuỗi ký tự khó hiểu như gõ đại bàn phím.

[Tôi: ?]

[Kaeuli ?: T.T T.T]

[Kaeuli ?: T.T T.TT.TT.TT.T]

[Kaeuli ?: Em run quá, Ahjussi ơi T.T]

[Tôi: Không sao đâu]

[Kaeuli ?: Làm gì mà không sao T.T]

[Kaeuli ?: Em không ổn xíu nào hết Q.QQ.Q…]

Chỉ đọc mấy dòng đó thôi, anh cũng có thể hình dung ra cô bé đang run cầm cập.

[Tôi: Em đang ở đâu vậy?]

[Kaeuli ?: Phòng chờ T.T]

[Kaeuli ?: A trời ơi tiêu thật rồi–]

[Tôi: Sao cơ?]

[Kaeuli ?: Em còn chưa thuộc hết bài nữaaa]

[Kaeuli ?: Aaaa T.T]

[Kaeuli ?: Haha]

[Kaeuli ?: Lolll]

[Kaeuli ?: Lololololol]

[Kaeuli ?: T.T T.T T.T T.T]

[Kaeuli ?: Tqgejp jdffoslk]

Yu Jitae không biết nên trả lời sao nên đành đưa mấy tin nhắn đó cho Yeorum và Gyeoul xem. Yeorum vừa đọc xong đã lập tức gọi video, nhưng Kaeul không bắt máy.

[Kaeuli ?: Em đang ở phòng chờ mà T.T]

[Kaeuli ?: Nhỡ đâu em hát lệch tông thì sao…]

[Kaeuli ?: Nhớ mua bánh mì cho em nha. Haha]

[Kaeuli ?: Hehe. Em ‘thích’ lắm đó… hehe]

[Kaeuli ?: Hehehehe;;;;;]

[Tôi: Anh sẽ mua]

[Kaeuli ?: T.T Thôi khỏi đi]

[Kaeuli ?: Em không cần đâu mà Q.Q]

[Kaeuli ?: Ewww T.T.T.T.T.T]

[Kaeuli ?: A, họ bảo em lên rồi T.T]

Tới lượt cô bé thật rồi sao? Anh vội vã gõ tin nhắn cuối:

[Tôi: Đừng lo lắng, em sẽ ổn mà]

Cô bé không đọc tới cuối tin nhắn.

--------------------------------------

Tuy vậy, khi bước lên sân khấu, Kaeul đã cất giọng hát lên một ca khúc tuyệt vời, bất chấp bao lo lắng trước đó. Cuộc thi kéo dài khoảng một tiếng, và Kaeul tình cờ là người hát cuối cùng, đúng lúc sự chú ý của đám đông bắt đầu giảm dần.

Nhưng khi tiếng hát của Kaeul vang lên hòa cùng giai điệu, đám đông bỗng lặng như tờ.

“Ồh,” “Wahh,” “Uwah…” – tiếng xuýt xoa vang lên khắp nơi.

Tựa như viên bi thủy tinh lăn nhẹ trên chiếc đĩa bạc, giọng ca buồn man mác của Kaeul khiến người ta có cảm giác chỉ cần một sai sót nhỏ thôi cũng sẽ khiến tất cả vỡ tan.

Rồi phần điệp khúc vang lên, cao vút và đầy cảm xúc – là những ca từ chất chứa hy vọng cho tương lai.

[Một ngày nào đó, em sẽ cùng anh leo lên ngọn núi, tay trong tay.]

[Một ngày nào đó, em sẽ nhảy cùng anh, chân sát chân.]

[Một ngày nào đó, em sẽ luôn ở bên anh.]

[Dù là khi nào đi chăng nữa—…]

Cảm xúc bùng nổ dữ dội, âm sắc cao vút và sâu lắng của cô bé vọng lên giữa bầu trời. Tiếng hát khiến màng nhĩ của khán giả rung lên, từng làn sóng xao động chạy dọc huyết quản. Có thể gọi đây là một “thriller” cũng chẳng ngoa – tiếng hát ấy bao trùm và gây chấn động cho tất cả mọi người đang lắng nghe.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Yu Jitae cảm giác như đang nghe BY của vòng lặp thứ tư.

Từ trước đến nay, mỗi khi hát, Kaeul vẫn luôn thiếu một điều gì đó so với BY… nhưng lần này thì khác.

Phải chăng cô bé đã nhận ra điều gì đó?

----------------------------------------------------

Kaeul nhắm mắt lại, dốc toàn bộ tâm trí vào bài hát mà chẳng hay biết gì bên ngoài. Xung quanh là bóng tối, nhưng khi cúi nhìn xuống, cô bé nhận ra dưới chân mình còn tối hơn nữa. Muốn thể hiện chiều sâu trong bài hát, cô cần phải dấn thân vào vùng tăm tối ấy.

Càng xuống sâu, bóng tối càng dày đặc, khiến Kaeul luôn chùn bước mỗi khi chạm đến. Nhiều lần rồi, cô bé luôn bỏ cuộc giữa chừng và quay trở lại mặt nước.

Nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay là ngày cuối cùng – là ngày cô đã chuẩn bị cho suốt bao lâu nay. Nếu không thử hết mình, thì còn đợi đến bao giờ? Vừa tự nhủ như vậy, cô vừa tiến vào nơi u tối ấy.

Mỗi lúc một sâu hơn. Mỗi lúc một tối hơn.

Và rồi, ở tận đáy của vực sâu ấy, có một thứ gì đó đang chờ đợi cô. Ý nghĩ phải đối mặt với nó khiến tim Kaeul run lên. Một nỗi sợ lạ lùng bao trùm, khiến cô thật sự muốn bỏ chạy.

Thế nhưng, cô vẫn dấn thân vào.

Và cuối cùng, cô đối mặt với thứ chôn sâu trong vùng bùn lầy đen kịt kia.

“Ngươi là ai?”

“Tại sao ngươi lại đau đớn đến vậy?”

“Điều gì khiến ngươi tuyệt vọng như thế?”

Những câu hỏi đó cứ thế vang lên không ngừng… cho tới khi, vào khoảnh khắc đối diện với chân tướng của sinh thể kỳ lạ kia, cô bỗng bừng tỉnh.

Ngay tại đáy sâu của sự nhập thần, Một chú rồng con màu xanh lục ngước mắt nhìn cô.

Là Bom.

Ngay khi bài hát kết thúc, tâm trí Kaeul như cửa kính bị vỡ vụn – kéo cô quay trở lại hiện thực. Cô bé đã hát một bài thật tuyệt, và khán giả thì yêu thích nó, nhưng chính bản thân cô lại chẳng hay biết. Như người mộng du, cô trở lại phòng chờ.

Và ngay khi về tới nơi, cô lập tức tháo bỏ mặt nạ, rồi lao đi tìm Yu Jitae.

Giữa đám đông, cô nhìn thấy anh đang ngồi trên một chiếc ghế, ánh mắt hướng về phía cô đầy nghi hoặc.

Cô không biết nên diễn đạt thế nào, nhưng cảm xúc trong tim đã dâng trào đến mức không thể kìm nén nữa.

“Ahjussi. Bom-unni đâu rồi?”

“Sao em về sớm vậy? Không đợi trao giải à? Mấy đứa kia đang đi mua kem cho em đấy.”

“Không. Chuyện đó không quan trọng. Em hỏi là Bom-unni đâu cơ mà.”

“Em tìm Bom làm gì?”

“Chị ấy đâu? Làm ơn nói đi.”

Ánh mắt Yu Jitae trở nên sắc lạnh khi thấy thái độ bất thường của cô bé.

“Ai mà biết. Hình như em ấy chưa tới thì phải.”

Đầu Kaeul như muốn nổ tung.

“Sao chị ấy còn chưa tới? Mình đang ở giữa lễ hội đấy!”

“…”

“Ahjussi… anh thật sự không biết gì à?”

Chỉ đến lúc này, Kaeul mới hiểu hết ý mà Bom từng nói.

“…Em hát như thể là một người vợ vừa mất chồng.”

Đó là lời nhận xét của Bom sau khi nghe bài hát của cô. Mà nói đúng hơn, cũng giống như Bom đang tự nói với chính mình—vì cảm xúc mà Kaeul hoà mình vào khi hát, vốn dĩ bắt nguồn từ Bom.

Những cảm xúc mà Bom-unni đã dồn nén suốt bấy lâu nay là gì vậy…?

Ngay khoảnh khắc nhận ra độ sâu của nó, Kaeul cảm thấy như bị một nỗi sợ hãi kỳ lạ siết chặt lấy tim mình.

Cô ôm lấy ngực. Một lần nữa nghĩ đến những cảm xúc ấy khiến tim cô nghẹn lại, đầu óc quay cuồng.

Lúc này, Bom đang khát khao một điều gì đó đến tuyệt vọng. Một thứ ham muốn mãnh liệt đến mức có thể khiến người khác sợ hãi.

Wow, cái này thật sự không đùa được đâu…

Bom-uni này bị điên thật rồi sao…?

Nhưng tại sao?

Rốt cuộc thì chị ấy đang muốn gì đến mức ấy?

Nghi ngờ trong đầu cô không kéo dài được bao lâu. Bởi vì rất nhanh sau đó, Kaeul đã nhớ lại điều mà chính mình cũng từng mong muốn.

Khi đắm chìm trong cảm xúc ấy, cô chỉ muốn ở bên Yu Jitae, dù chỉ trong thoáng chốc. Chỉ hai người, không ai khác.

Tất nhiên, đó không phải là cảm xúc thật sự của cô.

Có lẽ Bom đang đè nén ham muốn và bản năng của mình bằng ý chí kiên cường đặc trưng của chủng tộc Lục long. Nếu ví lòng tham là nước, còn sự nhẫn nại là đập chắn thì Bom chẳng khác gì đang cố giữ lấy chính mình nhờ một dãy núi chắn ngang đại dương tham vọng.

Kaeul có cảm giác, thứ cảm xúc đó cũng giống như một chiếc lốp xe bị bơm hơi liên tục. Một lòng tham lớn và nghiêm trọng, mà nếu không được xả bớt theo thời gian, ắt sẽ nổ tung.

“Nghe em nói kỹ nhé. Ahjussi. Bom-unni…”

Kaeul giải thích những cảm xúc của mình, dưới góc nhìn của Bom.

Đôi mắt của kẻ hồi quy khẽ giật nhẹ.

----------------------------------------------

Bằng những từ ngữ đầy kịch tính, Kaeul mô tả trạng thái hiện tại của Bom. Những lời đó nghe thật khó tin, nhất là với Bom—người luôn giữ được vẻ điềm tĩnh qua bao kiếp sống, từng tự mình lớn lên như cỏ dại giữa hoang mạc.

Yu Jitae không hỏi làm sao cô biết được những điều ấy. Bởi vì anh cũng biết rõ về năng lực đặc thù của chủng tộc Kim long. Đôi khi anh thấy Kaeul cư xử lạ lùng, nhưng giờ đây anh hiểu, có lẽ là vì cô đang hoà mình vào cảm xúc của Bom.

Nếu quá trình suy nghĩ của Bom thật sự cực đoan đến vậy… thì có lẽ anh đã phạm sai lầm rất lớn vào lúc cô đứng trên ban công, hỏi anh: “Anh thấy em có xinh không?”. Đáng ra, ít nhất anh nên trả lời…

Là một kẻ chưa từng trải qua một mối quan hệ đúng nghĩa, Yu Jitae không khỏi cảm thấy bối rối.

Nghĩ thế, anh vội vã sải bước nhanh hơn.

Khu vực phía sau của Tháp Đồng Hồ Hilton, nằm trong quận giải trí.

Yu Jitae đến nơi, lần theo cảm giác về sự hiện diện của Bom, và nhìn thấy một cô gái với mái tóc màu cỏ đang ngồi cách đó không xa. Lại gần hơn chút nữa, anh nhận ra bộ quần áo mà cô gái ấy đang mặc, ngồi lặng lẽ trên bãi cỏ.

Một chiếc áo khoác trắng ngắn, cùng váy dài màu hồng nhạt.

Bom đang mặc hanbok—trang phục truyền thống của Hàn Quốc.

Cô ôm gối, ngồi nhìn ngây người về phía bầu trời đêm rực sáng pháo hoa, đến mức không hề nhận ra anh đã lại gần. Chỉ khi anh đứng ngay bên cạnh, ánh mắt vô hồn của cô mới dần lấy lại tiêu điểm.

“Ừm? Ahjussi?”

“Chào.”

“Chào… Anh đến đây từ bao giờ vậy?”

Khác với lời của Kaeul, Bom trông hoàn toàn bình thường bên ngoài.

“Em tính chuẩn bị đi về rồi.” Cô nở một nụ cười nhẹ, nói thêm.

Nhưng theo lời Kaeul, một Bom bất ổn không thể nào nở ra nụ cười bình thản như thế được.

Tuy nhiên, trong lòng Yu Jitae vẫn trỗi lên một cảm giác kỳ lạ. Anh bắt đầu nghi ngờ rằng, có lẽ chỉ vì bên ngoài trông như mặt hồ phẳng lặng, không có nghĩa là bên dưới không có gì đang cuộn trào.

Vì không muốn kết luận vội, anh quyết định thử trò chuyện với cô một cách bình thường.

“Sao em không đến. Tụi anh để dành chỗ cho em đấy.”

“Không có gì đâu. Chỉ là… em muốn ở một mình một lúc.”

Anh ngồi xuống cạnh cô, trong khi Bom khẽ kéo gấu váy dài lại để anh khỏi ngồi trúng.

“Anh xong việc rồi chứ?”

“Ừ. Còn Kaeul, em ấy diễn tốt chứ?”

“Ừ, tốt lắm. Nếu em xem cùng thì càng hay hơn.”

“Có nhiều người quá… Em sợ chen vô khó.”

Dù sao thì… tại sao em ấy lại mặc hanbok vào lúc này?

Yu Jitae thoáng nghĩ một lát, rồi bỗng nhớ ra—sáng nay, anh từng buột miệng khen bộ đồ đó đẹp.

Lẽ nào, Bom mặc hanbok chỉ vì câu nói ấy?

Khi các chi tiết kết nối lại, Yu Jitae bỗng cảm thấy bối rối.

“À mà… bộ này nhìn được không?”

Bom vừa dang tay ra, vừa khẽ chạm vào chiếc áo khoác nhỏ.

“Đẹp. Nhưng sao em lại mặc?”

“Em mượn thử để mặc cho hợp không khí lễ hội mà. Thấy đẹp không?”

Có lẽ vì những suy nghĩ trên đường đi khiến anh bị ảnh hưởng, Yu Jitae trả lời gần như theo bản năng.

“Đẹp.”

Bom mỉm cười, nụ cười mang theo vẻ gì đó kỳ lạ. Một chút tinh nghịch len vào trong ánh mắt cô, và cô hỏi:

“Anh thấy phần nào đẹp nhất?”

“Hả?”

“Phần này hả?”

Cô dang tay, làm nổi bật chiếc áo khoác trắng.

“Hay là phần này?”

Rồi cô từ tốn nâng nhẹ vạt váy lên, cúi lưng một cách tao nhã.

Câu hỏi “Anhthấy phần nào đẹp nhất?” là một câu khó đối với kẻ hồi quy. Trong lúc anh đang vắt óc suy nghĩ để tìm ra câu trả lời đúng đắn, Bom dường như đã đọc được hết ý nghĩ của anh, và nụ cười tinh nghịch kia lại lún sâu thêm một tầng nữa.

“Sao không nói gì vậy? Chẳng phải anh vừa khen đẹp à? Hay chỉ nói cho có?”

“Không. Thật mà. Cả trên lẫn dưới… nhìn chung rất đẹp.”

Câu trả lời anh cố gắng lắm mới nói ra được, vụng về đến mức chính anh cũng nhận ra điều đó. Bom, tất nhiên, cũng nghĩ vậy. Cô khẽ bật cười thành tiếng.

“Cảm ơn. Ahjussi hôm nay nhìn cũng đáng yêu hơn mọi khi nữa đó.”

Nghĩ lại thì, Bom thường hay khen anh. Nhưng liệu trước đây cô có chi tiết đến mức ấy không? Muốn tìm ra điểm khác biệt giữa lời khen của cô và của mình, Yu Jitae hỏi lại:

“Thế em thấy chỗ nào đáng yêu?”

“Ngay lúc này nè.”

“Hả?”

“Cái hành động này á. Khi anh đang bắt chước em đó.”

Cô nhận ra ngay lập tức.

Yu Jitae khẽ lắc đầu. Như mọi khi, cảm giác bị cô dẫn dắt cứ âm ỉ mỗi lần anh trò chuyện cùng Bom. Rõ ràng anh không đến đây để tán gẫu, vậy mà chưa gì cô đã khiến anh bị cuốn theo như thường lệ.

“Đi về thôi? Pháo hoa cũng gần xong rồi.”

Bình thường, Yu Jitae sẽ đồng ý ngay. Nhưng hôm nay thì không.

Nếu như những gì Kaeul nói là đúng… thì Bom chắc chắn sẽ không muốn từ bỏ khoảng thời gian bên anh lúc này.

“Không. Ở lại một chút nữa đi.”

“Ủa? Sao vậy?”

Với một giọng hơi gượng, anh chậm rãi nói từng từ:

“Anh nghĩ… chúng ta nên nói chuyện một chút.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận