Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 229: Sang mùa (5)

2 Bình luận - Độ dài: 3,252 từ - Cập nhật:

Minotaur gục xuống sau khi mất đầu. Một khi dây thần kinh cột sống bị thổi bay, cơ thể nó không thể cử động nữa. Phần thân dưới như bị tê liệt, cứng đờ không nhúc nhích.

Tuy vậy, nó đã chạy với tốc độ vượt xa một chiếc ô tô, mà thân thể rắn chắc hơn đá ấy cũng nặng hơn cả xe hơi. Phần thân dưới lăn đi sau khi đổ sụp xuống, kéo theo vệt máu loang lổ trên mặt đất.

Ngay khoảnh khắc nó sắp lao đến, Kaeul hoảng hốt dùng 【 Blink 】 để tránh né trong tích tắc cuối cùng. Thân thể khổng lồ của con quái va vào những mảnh sáng nơi cô vừa đứng, xuyên qua luồng ánh sáng mờ nhòe ấy và đập thẳng vào vách đá phía xa.

Giá như mọi chuyện kết thúc tại đó.

Có điều, có lẽ do chân còn run rẩy, Kaeul vấp phải một tảng đá khi vừa thoát khỏi vòng sáng và ngã ngồi xuống đất.

Ngã nhào ra sau, cô có vẻ cũng tự giật mình bởi chính hành động của mình.

“…? ……??”

Mắt tròn xoe, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, rồi lại ngoái nhìn phần thân thể còn sót lại của minotaur. Khi ánh mắt lướt tới vách núi bị chém cụt ở phía xa, thân người cô khẽ co giật đến mức người bên kia màn hình cũng nhận ra rõ ràng.

Cô đang sợ hãi.

Yu Jitae liếc nhìn tay cô bé. Cô hoàn toàn không thể kiểm soát sức mạnh của mình. Ma lực điện từ đặc trưng của Kim long tộc vẫn đang chập chờn quanh bàn tay như vẽ thành những dải lấp lánh.

Hẳn bàn tay đó đang nóng ran, và cả cổ tay lẫn khuỷu tay đều đang run nhẹ.

Đúng như dự đoán, Kaeul cứ thế ngồi yên, ôm lấy tay phải.

Tuy nhiên, cô không còn nhiều thời gian.

Kaeul đứng dậy.

Cô phủi bụi dính trên người, nhặt lại những món vũ khí rơi xuống đất, rồi bước vào ngôi làng đổ nát để gặp đứa trẻ sống sót duy nhất.

Toàn bộ những việc đó chỉ tốn một phút hai mươi giây.

Trong khi đó, phòng chờ đã biến thành một cơn hỗn loạn thực sự.

------------------------------------

Chứng kiến một cảnh tượng hoàn toàn vượt xa khuôn khổ thường thức, mọi người sững sờ.

Dù là những siêu nhân bình thường hay các giám hộ trong phòng chờ, phần lớn cuộc đời họ đều trôi qua trong chiếc lồng “bình thường”.

Thức tỉnh vào độ mười lăm tuổi, vào học viện khi còn là thiếu niên và được đào tạo đến đầu tuổi hai mươi. Sau khi tốt nghiệp, họ mong được các tổ chức quân sự quốc gia, các guild hay gia tộc coi trọng. Đó là con đường xã hội tiêu chuẩn của một siêu nhân khi bước vào tuổi trưởng thành.

Những siêu nhân mạnh mẽ không phải không có, nhưng họ giống như mặt trăng. Dù ai cũng có thể thấy họ ở bất cứ đâu, họ vẫn là điều hiếm có. Và trên bầu trời đêm, họ rực rỡ hơn mọi vì sao.

Những kẻ từng ngước nhìn mặt trăng từ xa, chỉ đến khi bản thân họ trở thành một ngôi sao, mới nhận ra được điều đó. Và rồi, sự thật ấy như một mũi tên xuyên thấu tim.

Rằng mặt trăng… không giống như họ.

Ngay trước mắt họ lúc này, một vì sao tưởng như sáng hơn một chút so với những ngôi sao khác—đã hé lộ bản thân như một mặt trăng chói lọi.

“Uwahhhhh—!!”

“Wah, wah! Thật điên rồ!”

“Cái quái gì vừa xảy ra thế?!”

Đám học viên gào lên những lời không mấy lịch sự. Các học viên của RIL ôm trán vì sốc, trong khi những học viên khác cũng bàng hoàng chẳng kém.

Những điều mà học viên ở Lair thường lấy để tự nhận định bản thân—như xuất thân, tổ chức, chủng tộc, quốc tịch—đều vụn vỡ trước một yếu tố vượt ngoài chuẩn mực.

Siêu nhân sinh ra là để trở nên mạnh hơn.

Vậy thì sau khi chứng kiến chuyện đó, còn ai có thể ngồi yên? Một siêu nhân vẫn tỉnh táo sau khi thấy điều ấy? Làm sao có thể?

Một học viên nhỏ tuổi chuyên về ma thuật, từ nãy đến giờ đã rạo rực khi thấy pha 【 Blink 】của Kaeul, cuối cùng không chịu nổi mà hét toáng lên.

“Kieeeeekkkk!”

“Kuuuaaahh! Điên thật rồi!”

Giữa bầu không khí hỗn loạn trong phòng chờ, các giám hộ nãy giờ chỉ lặng lẽ cắn lưỡi trong thầm lặng cũng bắt đầu mở lời.

“……Cái thứ vừa rồi là gì vậy?”

“Tôi chịu. Lần đầu tiên tôi thấy đấy. Dựa vào tốc độ thì không giống phép thuật hệ ánh sáng cho lắm.”

“Cuối cùng nó vẫn tạo ra một đường parabol mà. Nhìn theo quỹ đạo, trông y như ma tiễn.”

“Này này, chẳng lẽ lại là ma tiễn thật?”

Cảnh tượng con sâu to bằng một con rắn khiến cả những cựu binh cũng rối trí. Nhưng thực tế, đòn vừa rồi đúng là một 【 Ma pháp tiễn - Magic Arrow (C) 】.

Khi các giám hộ vẫn còn đang tranh cãi xem đó là phép gì, một người trong số họ chợt lên tiếng.

“Thế… học viên Kaeul mới học ma thuật gần đây thôi à? Rốt cuộc cô bé học từ ai vậy?”

Gyeoul, nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, khẽ chạm vào tay Bom.

“Nn?”

Bom quay lại, Gyeoul giơ hai ngón cái to tướng ra.

Thấy vậy, Bom cũng vênh mặt ra vẻ tự đắc, rồi bật cười và dán hai ngón cái của mình lên tay Gyeoul như đóng dấu. Sau khi nhận “dấu chứng nhận”, Gyeoul quay lại nhìn Yeorum.

Yeorum vẫn dán mắt vào màn hình. Dường như đã bị sốc khá nặng, nét mặt cô hơi méo mó, môi cũng khẽ hé.

Gyeoul vẫn cười tươi như hoa, nghĩ rằng mọi chuyện thật tuyệt vời—nhưng chính lúc đó,

“Wahh… chẳng phải cô ấy còn mạnh hơn cả Yu Yeorum sao?”

“Tôi nghĩ cô ấy mạnh hơn nhiều ấy chứ.”

Một giọng nói vang lên từ trong đám đông.

“…?”

Gyeoul quay phắt lại. Nhưng người ta đang xôn xao bàn tán, nhiều người còn đang đứng, khiến cô không thể xác định ai vừa nói.

Vấn đề là, Yeorum-unni có thể nghe được bất cứ điều gì mà Yu Gyeoul nghe thấy. Gyeoul quay lại nhìn Yeorum và hơi ngạc nhiên.

Yeorum đang nhìn theo cùng một hướng mà cô vừa nhìn.

“…Tại sao?”

Gyeoul nhẹ nhàng hỏi, Yeorum thì vẫn đang cố chấp dõi mắt tìm kiếm ai đó, rồi quay đầu lại.

“Cái gì?”

“…Chị đang tìm gì vậy?”

“Không. Không có gì.”

Yeorum lại quay về phía màn hình. Sau đó, cô nghiêng đầu một cách kỳ lạ và chậm rãi bắt chéo chân.

“Bình tĩnh đi. Vẫn chưa kết thúc mà, đúng không?”

Từ phía sau, Mihailov vừa nói vừa rút một chiếc rìu cứu hộ khẩn cấp ra và vung nhẹ một vòng. Gương mặt của Kitty Brzenk lúc này không chỉ là sững sờ, mà đã tiến gần đến ranh giới của sợ hãi.

Giữa cơn náo loạn, Yu Jitae vẫn lặng im.

Tiếng ồn dần lắng xuống.

Bài thi của Kaeul… vẫn chưa kết thúc.

-------------------------------------

Giữa ngôi làng, Kaeul cắm xuống đất những món vũ khí của tổ đội cứu hộ đã hy sinh. Họ đã chết vì bảo vệ nơi này, nên cô nghĩ họ nên được yên nghỉ ở đây. Cuối cùng, vũ khí đã trở về đúng chốn của mình.

Kaeul tiếp tục bước đi, và tìm thấy một đứa bé bị thương đang mắc kẹt trong đống đổ nát.

“Tôi, tôi đã xác định được người sống sót mang tố chất siêu nhân. Báo cáo hết.”

– Đây là trụ sở ATT. Đã nhận. Lập tức rút lui.

Sau khi báo cáo xong, Kaeul cúi xuống nhìn đứa trẻ đang nằm. Đôi chân cô bé rỉ máu, khuôn mặt lấm lem tro bụi. Bé nhỏ hơn cả Kaeul, và có lẽ cũng chỉ nhỉnh hơn Gyeoul một chút.

Theo đúng quy trình, Kaeul lên tiếng.

“E-em không sao chứ?”

Đứa bé ngước lên nhìn cô.

“Đừng sợ. Unni đến cứu em đây. Cứ bám theo chị là được.”

Đứa trẻ gật đầu. Phản ứng hoàn toàn bình thường, bởi đây chỉ là dungeon ảo nhân tạo. Cô bé cũng chỉ là một NPC.

“Chân em đau quá…”

Thông thường, chỉ cần cõng nhân vật—thực chất là một khối đa giác—này lên vai và rút lui là đủ, vì thời gian có hạn. Kaeul cũng biết rõ điều đó sau hai năm học tại Lair.

“Không làm được…”

Dù thừa hiểu đây chỉ là bài kiểm tra, Kaeul vẫn không thể nhẫn tâm bỏ qua. Rõ ràng trước mắt là một “người” đang đau đớn kia mà? Làm sao cô có thể làm ngơ?

Một quyết định vô lý sinh ra từ một cảm xúc rất nhỏ bé.

Dù vậy, Kaeul vẫn lựa chọn nghe theo trái tim mình. Đạt điểm cao hay không… không còn quan trọng nữa.

“Chị có thuốc đây. Chị sẽ bôi cho em. Xong rồi hai chị em mình cùng chạy trốn nhé.”

Kaeul vội vàng lấy hộp cứu thương trong túi khẩn cấp ra. Rồi nhớ lại những gì đã học trong khóa sơ cứu, cô lau sạch vết thương, khử trùng và bôi thuốc cẩn thận.

“M-mẹ em… mẹ ở bên kia núi.”

Đúng lúc ấy.

Ánh mắt đứa trẻ đột nhiên trống rỗng. Cô bé lẩm bẩm.

“Hở? Nn?”

“Mẹ em. Mẹ em ở đó… Có con quái vật giẫm lên mẹ, mẹ bị thương rồi. Làm ơn cứu mẹ…”

Đứa trẻ chỉ tay về phía ngọn núi nằm sâu hơn trong làng. Nếu Kaeul tiến vào núi, cứu người rồi quay lại, chắc chắn sẽ quá thời gian cho phép.

Kaeul không biết, nhưng đây cũng là một phần trong bài kiểm tra.

Một vùng đất bị quái vật xâm lược chính là hiện thân của địa ngục trần gian. Người sống sót ở đó là những kẻ đã tận mắt chứng kiến người thân bị xé xác ngay trước mặt.

Hiếm có ai còn giữ được lý trí.

Dù trước mắt là xác chết, họ vẫn tin rằng người thân còn sống và cầu xin được cứu giúp.

Chỉ mình người sống sót không đủ—ngay cả những siêu nhân trẻ chưa từng trải qua chiến tranh cũng dễ dàng bị cuốn theo cảm xúc. Đặc biệt là những ai mang theo khát vọng “muốn cứu người”, họ càng dễ rơi vào vòng xoáy đó.

Dù trong lòng hoài nghi, họ vẫn hành động. Và khi việc cứu viện bị kéo dài, mọi thứ rốt cuộc trở nên hỗn loạn.

“Làm ơn cứu mẹ em…”

Vì đây chỉ là bài kiểm tra, Lair không khiến đứa trẻ quá tuyệt vọng. Đó là để tránh để lại chấn thương tâm lý cho học viên.

Thời gian còn lại: 『 03:27 』.

Nhìn chằm chằm vào những con số lơ lửng trên đầu mình, Kaeul trầm ngâm suy nghĩ.

Ở phía bên kia màn hình, người ta đang gào khóc và than vãn khi thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, nhưng Kaeul chẳng mảy may quan tâm.

Từ trước đến nay, Kaeul luôn ngoan ngoãn làm theo những gì Yu Jitae dặn và tuyệt đối không đụng vào những điều anh bảo không được làm.

Thế nhưng, mọi chuyện thay đổi từ khi cô bắt đầu học ma thuật. Yu Jitae không còn ra lệnh hay áp đặt điều gì với cô nữa. Anh chỉ nói rằng: trước tiên hãy rèn luyện sức mạnh, rồi một ngày nào đó sẽ tự khắc có niềm tin.

Kaeul muốn giúp đứa trẻ ấy. Cô cảm thấy đó là bổn phận của mình.

Liệu đây có phải là “tín niệm” mà ahjussi nói tới?

Cô chẳng chắc.

Những từ ngữ khó hiểu như thế không hợp với cô chút nào.

Tuy nhiên…

Dù hiện tại chỉ là một bài kiểm tra, nhưng biết đâu một ngày nào đó chuyện tương tự sẽ xảy ra ngoài đời thật. Lần này không sao vì trong ngọn núi kia chẳng có nạn nhân thật sự, nhưng nếu lần sau mẹ của đứa trẻ thực sự đang mắc kẹt bên trong thì sao? Liệu cô có thể làm ngơ trước tiếng khóc ấy, quay đi chỉ để tiết kiệm thời gian?

Kaeul không muốn làm như vậy.

Một người mong muốn trở thành hộ thần, một thần hộ mệnh… không thể hành xử như thế được.

Cô cũng không rõ phán đoán của mình là đúng hay sai.

Kaeul vẫn còn quá trẻ.

Cô chỉ làm theo những gì trái tim mình mách bảo.

Giấu đứa bé sau bức tường kiên cố trong làng, Kaeul cúi xuống hỏi:

“Tên em là gì?”

“Moon…”

“Được rồi, Moon. Em phải trốn ở đây và không được rời đi cho đến khi unni quay lại, hiểu chưa?”

“Còn chị thì sao…?”

Nếu như Kaeul coi đây đơn thuần là một bài kiểm tra đua thời gian, hẳn cô đã phớt lờ lời cầu xin của đứa trẻ.

Nhưng cô đã không làm vậy.

“Chị sẽ đi cứu mẹ em.”

Thế nhưng hơn ba phút trôi qua, Kaeul vẫn không thể tìm thấy mẹ của đứa trẻ. Bởi ngay từ đầu, bà ta vốn không hề có ở đó.

Lúc ấy, đồng hồ chỉ còn lại chưa đầy 20 giây. Dù có dùng 【 Blink 】hay bất kỳ kỹ năng gì, cô cũng không thể quay lại kịp giờ.

Ngay khi khán giả tưởng như bài kiểm tra đã thất bại, một người nào đó trong phòng cười phá lên điên loạn, rồi giật phắt chiếc rìu khỏi tay Mihailov.

Tuy nhiên, thứ kết thúc toàn bộ sự hỗn loạn ấy chính là hành động của Kaeul—cô ôm chặt đứa trẻ rồi phóng mình xuyên qua chiều không gian xa xăm.

【 Teleportation (S) 】

Một lần nữa, những tiếng thét vang lên bên ngoài màn hình khi Kaeul xuất hiện tại điểm tập kết của đội cứu hộ.

『 00:17 』

Đồng hồ dừng lại.

“Đã đưa người sống sót về an toàn… xin xác nhận.”

– Đây là tổng bộ ATT. Đã nhận được!

– Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ cứu hộ.

Cô đã vượt qua bài kiểm tra.

Dù mất đến ba phút, Kaeul vẫn thành công trong việc cứu sống đứa trẻ.

Cô bé hiện ra biểu cảm đã được lập trình sẵn, mỉm cười rạng rỡ nói lời cảm ơn và ôm chầm lấy Kaeul, người cũng dịu dàng ôm lại.

Lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu học ma thuật, Kaeul cảm thấy có điều gì đó lay động trong tim mình.

Tâm trí bấy lâu mù mờ mông lung như được xua tan.

Tựa như phép màu.

--------------------------------------------

“Lúc nãy là sao ấy nhỉ? “Còn lại 20 giây, quỳ xuống xin tha đi” gì đó phải không?”

Chiếc rìu đã quay lại tay Mihailov. Kitty Brzenk có thể thề rằng trong suốt cuộc đời mình, chưa từng thấy bực tức đến vậy.

“Cậu đọc được con số kia không?”

“…”

“Đọc to lên xem nào. Kìa, số đầu là 1, số sau là 7, nhưng gộp lại thì tôi không biết nó là số bao nhiêu luôn ấy.”

“…”

“Thông cảm nhé. Tôi mắc chứng không đọc được số dưới 20.”

Ông vừa xoay chiếc rìu lửa vừa nhe răng cười hề hề như một con gấu. Các vệ sĩ hốt hoảng chạy đến hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng họ không thể can thiệp trực tiếp khi chưa có hành vi bạo lực—đó là luật bất thành văn trong xã hội siêu nhân.

Kitty Brzenk thầm nghĩ.

Cô không thể bỏ trốn. Có quá nhiều ánh mắt đang dõi theo.

Chắc sẽ đau lắm nếu bị chặt tay. Dù là siêu nhân đi nữa, cảm giác đau vẫn như nhau. Có thể nối lại sau, nhưng đó là chuyện sau khi nỗi đau qua đi.

Tuy nhiên, còn thứ đau hơn cả cái cổ tay—là lòng kiêu hãnh của cô.

Ta mà mất tay vì chuyện lặt vặt thế này sao?

“Quỳ xuống. Tôi sẽ lấy một ngón thay vì cái cổ tay.”

Cảm xúc ức chế dâng trào khiến cô chẳng muốn nhún nhường chút nào.

Kitty Brzenk âm thầm thúc mana chảy dọc làn da, rồi thi triển liên tiếp bảy ma thức.

【 Nội khiên - Inner Shield (A+) 】

Ngay dưới lớp da, cô tạo một tấm chắn mỏng để đỡ cú chém. Ma pháp phòng hộ vật lý cấp độ A+ của một pháp sư hàng trăm tuổi—thứ mà một cựu binh như Mihailov không tài nào đối phó nổi.

Giờ thì cô có thể hếch mặt, đi thẳng.

Thân phận giả này có thể vứt bỏ, rồi lại tạo cái mới dưới tên Brzenk. Dù thời gian tới hơi nhàm chán, nhưng cô có thể dựa vào chuyện hôm nay để chuẩn bị những trò thú vị hơn sau này.

“Cứ chém thử đi.”

Vừa nói, Kitty thản nhiên đưa cổ tay ra. Không một lời do dự, Mihailov lập tức bổ rìu xuống.

Kang—!

Lưỡi rìu sượt nhẹ qua da cổ tay, nhưng rồi bật ngược lại như vừa đập phải kim loại.

“…!”

Mihailov sững người vì luồng mana chảy ngược lại qua tay cầm rìu. Phản ứng của phép chắn nội thể khiến những tia mana sắc bén xộc vào cơ thể ông, quậy phá bên trong. Dù Mihailov nhanh chóng vận mana chống đỡ, phần nội tạng đã bị tổn thương.

“Ghh…!” ông khẽ rên.

“Gì thế? Cứ làm tiếp đi mà.”

Đây có phải bạo lực không? Không. Chưa có nạn nhân nào cả. Tình hình trở nên quái lạ khiến các vệ binh và hộ vệ không biết nên xử lý ra sao.

Và rồi—

“Tôi làm vậy được không?”

“Hửm?”

Một người đàn ông bước tới, sải chân dài, vai rộng vạm vỡ, ánh mắt mơ hồ khiến người ta không dám đối diện.

Đám đông xôn xao như gợn sóng.

“À, tất nhiên rồi.”

Mihailov đưa rìu cho anh ta, bên ngoài tỏ vẻ bình thản nhưng trong lòng thì cười thầm khoái trá.

---------------------------------------------

Anh vốn định không quan tâm, nhưng con chó hay thấy trong thị trấn bị bọ cắn, giờ còn đang bị dồn ép đến phát khóc.

Nhìn con chó quen thuộc kêu đau, chẳng dễ chịu chút nào. Thế nên, Yu Jitae quyết định đập chết con bọ ấy đi.

Đứng trước mặt Kitty Brzenk, anh giơ cao chiếc rìu.

Người bảo hộ của nhà Yu.

Siêu nhân từng áp đảo Sillardo Leo.

Kitty Brzenk sững người, vội rụt tay lại. Rồi cô hét lên với Mihailov:

“Này! Không được để người khác—!”

Yu Jitae khẽ nhún vai. Đúng lúc mọi người tưởng anh sẽ vung rìu, cánh tay anh đột nhiên trở nên mờ ảo.

Bốp—

Một âm thanh khô khốc vang lên như khi bổ củi. Lưỡi rìu chém xuống—và cổ tay của Kitty Brzenk lìa ra.

“Áaaaaaaaah!!”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

gáy cho cố vô
Xem thêm