Đứa trẻ mắt xanh ấy tỏ ra vô cùng cảnh giác. Thế nhưng, dường như trong lòng con bé có điều gì đó nhất định phải nói ra.
Rốt cuộc là chuyện gì khiến con bé phải lén lút tới tìm mình giữa đêm khuya như thế? Yu Jitae trầm ngâm suy nghĩ, nhưng rồi chợt nhận ra con bé vẫn đang len lén nhìn anh từ sau cánh cửa, bèn gọi:
“Vào đi.”
“…”
Anh khẽ nhổm người dậy.
Chiếc pyjama bé xíu trên người con bé thật vừa vặn, là bộ đồ ngủ Bom mới mua vài hôm trước.
Chầm chậm bước vào phòng, đứa trẻ lặng lẽ liếc nhìn anh, như thể đang cố đọc biểu cảm trên gương mặt anh.
“Có chuyện gì vậy?”
“…”
“Muốn nói gì sao?”
“…Vâng.”
“Chuyện gì thế? Không ngủ được à?”
“…Không ạ.”
“Thế thì là gì?”
“…Bể cá.”
“Bể cá?”
“…Em muốn, một cái bể cá, nhưng mà…”
“Nhưng mà?”
“…Phòng.”
Nghe đến đó, anh đã phần nào đoán ra ý con bé.
Gyeoul là một con Lam long – chủng tộc của nước và băng; của mưa và sương mù. Mỗi hơi thở ra hít vào của con bé đều mang theo một cụm ma lực hệ thủy đậm đặc. Trước đây, anh từng nghe rằng tộc lam long thường làm tổ gần biển hoặc những hồ nước lớn – nơi thật gần gũi với nước.
Từ trước đến nay, Gyeoul vẫn ở trong phòng của Bom. Trong căn phòng đó có nhiều hoa và cây cảnh do Bom bày trí theo sở thích – nào là hoa, xương rồng, cả những bụi cỏ nhỏ và cây con.
Gần đây, anh cũng nhớ có thấy một cái bể cá đặt cạnh chậu hoa.
“Có bể cá rồi còn gì. Là lấy từ đâu vậy?”
“…Bom-unni mua ạ.”
“Vậy thì đã có bể cá rồi, còn vấn đề gì nữa?”
“…Nhỏ quá.”
“Muốn cái to hơn à?”
Gyeoul liếc nhìn mặt anh, rồi khẽ gật đầu.
Có vẻ chuyện này không chỉ đơn thuần là vì một cái bể cá. Dù Bom đã rất chu đáo, nhưng đúng hơn là Gyeoul – sau khi lột da – bắt đầu khao khát có một không gian riêng cho mình.
Dù mới chỉ một tuổi, cơ thể con bé đã bằng đứa trẻ mười tuổi, và đôi lúc còn trông chín chắn hơn thế.
“Sao lại phải dậy lúc nửa đêm để nói chuyện này? Ban ngày nói cũng được mà.”
“…Bom-unni có thể buồn.”
Ờ thì, đợi lúc Bom không có nhà rồi nói cũng được mà? – anh nghĩ vậy, nhưng không nói ra, vì có lẽ con bé cũng có lý do riêng.
Anh thầm nghĩ.
Hiện tại, trong căn hộ 301 không còn phòng trống nào. Tuy nhiên, có một phòng vốn được dùng làm kho – thật ra cũng chẳng mấy khi cần đến.
Dù phòng kho khá nhỏ và lộn xộn, nhưng dọn sạch sẽ là được. Kích thước thì có thể mở rộng thêm chút bằng cách thêm một chiều không gian phụ.
Được rồi. Biết rồi.
Yu Jitae vừa định nói vậy thì một ý nghĩ không cần thiết chợt lóe lên trong đầu anh.
Tại sao anh lại không muốn đơn giản mà đáp ứng yêu cầu đó? Đáng lẽ anh có thể đồng ý ngay như vẫn thường làm.
Có lẽ vì lần trước từng trêu chọc Yeorum, anh chợt nhận ra rằng “cho không mọi thứ mà chẳng vì lý do gì” thì đúng là hơi chán thật. Theo mạch suy nghĩ kỳ cục ấy, anh buột miệng nói:
“Không thích cho đâu.”
“…?”
Nghe vậy, con bé ngớ người.
Rồng là linh thú có bản năng chiếm hữu lãnh thổ mạnh mẽ, nên Gyeoul cũng bắt đầu mong muốn có không gian riêng khi lớn dần lên. Dù vẫn ngủ cùng Bom, thân thể sát vào nhau, nhưng trong thâm tâm, con bé vẫn cảm thấy không hoàn toàn thoải mái.
Mà khi nghe lũ bạn ở trường bảo rằng chúng đã có phòng riêng từ lâu, trong lòng con bé cũng khá ngạc nhiên.
Tuy nhiên, khi định mở lời xin một căn phòng cho riêng mình, con bé có chút lưỡng lự. Vì tuy Yu Jitae gần như chưa bao giờ từ chối những điều con bé muốn, nhưng đó là mấy thứ như kẹo dẻo thôi. Còn tạo ra cả một căn phòng vốn không tồn tại thì rõ ràng không phải chuyện dễ.
Thế nên dù có chút sốc khi bị từ chối, con bé vẫn thấy điều đó nằm trong dự đoán – kiểu tính toán đơn giản của trẻ con.
“…”
Mặc dù vậy, con bé vẫn thấy buồn. Môi trễ xuống, con bé nhìn anh.
Ánh mắt: Vẫn không chịu làm cho em sao?
Thế nhưng không hiểu sao, Yu Jitae lại lảng đi và tránh ánh mắt ấy.
Đó là lúc Gyeoul nhớ lại một chuyện từng xảy ra. Khi mọi việc không như ý muốn, nên làm gì đây?
Câu trả lời là—
“…Chờ đã.”
“Hử?”
“…Chờ đã.”
Nói rồi, Gyeoul len lén rời khỏi phòng Yu Jitae. Khi quay lại, trong mắt con bé đã ánh lên một tia quyết tâm.
“…”
Con bé tiến lại gần, rồi bất ngờ đưa tay ra.
“Gì vậy?”
“…Tay.”
Yu Jitae đặt tay mình lên bàn tay bé nhỏ ấy.
Gyeoul liếc quanh, rồi cẩn thận đặt vào tay anh một vật gì đó đã được gấp cẩn thận nhiều lần. Sau đó, con bé khép các ngón tay anh lại.
Khi mở ra, anh thấy đó là một tờ tiền—tờ 1 đô la.
“…”
Con bé vẫn nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt sắc sảo, khiến kẻ hồi quy chỉ có thể nở một nụ cười mờ nhạt, trống rỗng.
Đây là… hối lộ hả?
Giờ thì có thể làm rồi, vì đã nhận hối lộ. Nhưng không hiểu sao hôm nay anh lại muốn làm khó con bé một chút.
“1 đô không đủ.”
“…?!”
Đôi mắt mở to kinh ngạc. Con bé nghiêng đầu, bối rối gãi gáy.
“…Tại sao?”
“Ít quá.”
“…Thật ạ?”
Có vẻ con bé vẫn chưa giỏi lắm về tiền nong – có lẽ vì đã quen dùng thẻ của anh mà không bao giờ cạn tiền.
Hoảng hốt, con bé sờ vào tay áo pyjama, rồi ngước mắt nhìn anh.
“…Em chỉ có, 1 đô.”
“Vậy à?”
“…Đó là tất cả.”
“Hừm.”
“…Vẫn không được ạ?”
“Vẫn không.”
“…Ahjushi là người… tham lam ạ?”
“…”
Con bé học mấy từ này ở đâu vậy chứ?
Dù sao thì, có lẽ đến lúc ngừng làm khó rồi – thấy con bé cúi đầu ủ rũ thế kia. Tại sao anh lại hành xử như vậy với một đứa trẻ cơ chứ? Nghĩ rằng có lẽ anh bị ảnh hưởng từ Bom, Yu Jitae chuẩn bị mở miệng nói đồng ý.
Đúng lúc đó, con bé lục lọi túi áo, rồi lấy ra một tờ nữa.
Lại là… 1 đô la.
“Sao nãy em bảo chỉ có một tờ?”
Con bé cười ngượng ngùng. Có vẻ con bé đang cố vận dụng hết trí khôn để thương lượng.
“Vậy là định lừa anh đấy hả?”
“…Lần này là thật rồi ạ.”
“Đưa hết đây.”
“…Thật đó. Hết rồi mà.”
Lại một lần nữa, anh cảm nhận được rằng đứa trẻ này… đã lớn lên nhiều lắm rồi.
“Nhưng mà… tiếc thật.”
“…?”
Cách cô bé cư xử khiến anh càng trở nên lạnh nhạt hơn.
“Có hai đô cũng chẳng đủ đâu.”
Quả thật, hai đô là tất cả những gì cô bé có. Cô bé cứ lẵng nhẵng nài nỉ anh, đến khi nhận ra chừng đó tiền là vô vọng thì đành tuyệt vọng buông xuôi. Ngay khi sắp sửa bật khóc, Yu Jitae cuối cùng cũng hứa sẽ làm cho cô một căn phòng riêng.
Chỉ lúc đó, nét mặt con bé mới rạng rỡ hẳn lên. Cô bé ôm anh một cái rồi mới quay về phòng mình.
Anh phải sớm làm cho cô bé một căn phòng.
Dù sao thì...
Đêm nay quả là một đêm kỳ lạ.
Thông thường, lũ nhỏ chẳng bao giờ tìm đến anh vào ban đêm. Có lắm thì mỗi tháng chỉ một đứa là nhiều, vậy mà nay hết đứa này đến đứa khác, tới tận ba người rồi...
“Anh ngủ chưa?”
…Giờ là bốn.
Chắc vì Gyeoul lục đục ra vào nên chủ căn phòng cũng tỉnh giấc. Bom gõ cửa phòng vốn đã mở sẵn do Gyeoul để lại, rồi bước vào.
Thế là khỏi mơ chuyện nghỉ ngơi. Kẻ hồi quy đành miễn cưỡng ngồi dậy lần nữa.
“Giữa đêm giữa hôm, sao em lại tới đây.”
“Không có gì. Em vừa tỉnh dậy thôi.”
“Không vì lý do gì?”
“Ừ. Có lẽ... em già rồi cũng nên.”
Như thường lệ, cô chẳng có biểu cảm gì. Mà lần này còn thờ ơ hơn cả thường lệ. Cô chậm rãi bước đến gần rồi ngồi xuống giường một cách tự nhiên.
Cả thời điểm lẫn hoàn cảnh đều không thích hợp để hai người nói chuyện riêng với nhau. Anh vừa nghĩ thế thì Bom đã nhẹ nhàng nằm xuống giường.
“Gyeoul có tới đây không?”
“Có. Sao em biết?”
“Hình như em tỉnh giấc vì nghe tiếng con bé trở về phòng.”
“Con bé tới một lát.”
“Nói gì sao?”
“Không nhiều. Chỉ kể mấy điều đang bận tâm thôi.”
“Hnn…”
Cô hờ hững “Ừm” một tiếng rồi xoay người nằm cho thoải mái. Mọi cử động đều tự nhiên một cách lạ kỳ.
Cô hơi nhắm mắt, tưởng chừng như sắp ngủ lại, nhưng rồi bất chợt mở to mắt ra.
“…?”
“Gì thế.”
“Kaeul cũng tới đây hả?”
“Ừ. Sao em biết?”
“À, em còn ngửi thấy mùi của con bé nữa…”
“Con bé cũng có chuyện muốn tâm sự. Nên anh nghe một chút.”
Mái tóc màu cỏ trải dài trên giường khẽ động đậy khi cô ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lá nhìn thẳng vào anh.
Mới đầu trông cô có vẻ đang giận, nhưng nhìn kỹ thì vẫn là vẻ thản nhiên như mọi khi.
“Àh… Là chuyện về con gà con, đúng không?”
“Ừ.”
“Con bé đó hơi kỳ kỳ nhỉ. Cứ đi loanh quanh với đám linh thú suốt…”
“Em thấy được gì đó à? Với Thiên Mệnh ấy.”
“Có.”
“Thấy gì vậy?”
“Ừm… Gà trống với gà mái đầy ra. Gà con cũng nhiều lắm…”
Bom lấp lửng cuối câu, đôi mắt dần trở nên mông lung. Đó là ánh mắt cô hay có mỗi khi cảm thấy thứ Thiên Mệnh mình nhìn thấy không nên chia sẻ thêm nữa.
“Thôi, nếu không có gì thì về phòng đi. Để anh nghỉ một lát. Cả đêm nay bọn nhỏ cứ lần lượt kéo tới, anh chưa được nghỉ ngơi gì cả.”
“Nhưng anh đâu cần nghỉ ngơi.”
“Cũng đúng.”
“Vậy sao giờ lại không nghỉ được?”
“Vì em đang ở đây.”
“Vì em ngồi cạnh anh?”
“Ờ.”
Bom đứng dậy khỏi giường rồi đi về phía cái ghế. Khi cô ngồi xuống thả lỏng người, tựa lưng ra sau, thì phần lưng ghế nghiêng hẳn xuống.
“……Nn?”
Cô bỗng ngồi thẳng dậy, chớp chớp mắt hỏi:
“Yeorum cũng tới đây luôn hả?”
“Ừ.”
“…Con bé tới làm gì?”
“Hình như đọc nhầm truyện.”
“Truyện á? À đúng rồi. Em có cho con bé mượn mà.”
“Em đưa truyện gì vậy?”
“Truyện kinh dị. Tác giả là người đã thắng giải liên tục năm năm liền ở mảng tình cảm.”
“Con bé nói là tiểu thuyết lãng mạn tâm linh cơ.”
“Đúng đúng. Tác giả đó viết rất hay. Hình như đang ôm trọn cả giải truyện tình cảm lẫn kinh dị luôn.”
“Tác giả nổi ghê. Mà em cũng sắp tham gia cuộc thi rồi còn gì? Lần này thành đối thủ của người ta à.”
“Ừ. Đến mùa thi rồi. Nhanh thật…”
Bom ngả người dựa lại vào lưng ghế, cơ thể lại chầm chậm thả lỏng. Kẻ hồi quy nhớ lại hình ảnh cô chăm chú gõ phím suốt ngày trong im lặng. Trong tình huống thế này, anh nên nói gì đây? Anh nghĩ ngợi một chút rồi cất lời.
“Viết xong chưa?”
“Chưa. Còn phần kết nữa.”
“Chọn bút danh chưa?”
“Hừm. Chưa đâu…”
“Có gì khó không?”
“Có.”
“Gì vậy?”
Câu hỏi khiến câu chuyện khựng lại. Bom chậm rãi ngồi thẳng dậy trên ghế, rồi quay sang nhìn Yu Jitae với gương mặt che giấu cảm xúc.
“Ahjussi.”
“Ừ?”
“Nếu em thích truyện của mình quá mức…”
“Ừ.”
“Thì viết ra lại rất khó.”
“Sao lại vậy?”
“Khi đăng lên cho người khác đọc, nếu họ không thích một phần cốt truyện hay một nhân vật nào đó… thì mình phải sửa lại, đúng không?”
Hừm…
Có thật là như thế không? Dù không chắc, anh vẫn gật đầu đại.
Bom rời ghế, tiến lại gần giường. Cử động của cô vừa chậm rãi vừa không chút ngần ngại. Cô bất chợt định nằm xuống nên anh phải nhích người về phía tường để tránh.
Sau khi nằm xuống, cô đặt hai tay lên bụng.
“Nhưng… em không làm được.”
“Tại sao?” – Yu Jitae hỏi.
Nhìn anh, cô khe khẽ đáp bằng giọng mong manh:
“Em thích truyện của mình lắm… thích đến mức không muốn sửa gì cả…”
Nghe thế, kẻ hồi quy thầm nghĩ rằng cô bé cuối cùng cũng tìm được con đường của mình. Dù còn nhỏ, nhưng là người của tộc lục long, và có vẻ như việc viết truyện chính là con đường dành cho cô – một đứa trẻ yêu thích việc tạo ra những điều mới mẻ.
Có thể trong những vòng lặp trước, cô chưa từng làm nên điều gì lớn lao, nhưng dù thế nào đi nữa, chắc hẳn cô vẫn thích viết truyện, lặng lẽ một mình.
“Đừng nghĩ nhiều quá. Dù sao cũng chỉ là một cuốn truyện thôi mà. Có cần phải nghiêm túc thế không?”
“Em biết. Ban đầu nó cũng chỉ là một tác phẩm.”
Bất ngờ, cô mở to mắt, nhìn anh bằng ánh mắt trong trẻo. Và rồi điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra.
“Lúc đầu, em chỉ viết vì thấy vui thôi.”
Tuy đôi mắt không hề ẩn chứa sự tinh quái nào, nhưng chẳng hiểu vì sao, Yu Jitae lại càng thêm rối bời.
“Thế mà giờ, tim em lại thấy lạ lắm…”
Một thứ gì đó—một thứ như mảnh băng mỏng rung lắc và vỡ tan—bất ngờ giáng xuống.
Trong lúc nói vậy, cô vẫn dùng hai tay vuốt ve bụng mình. Chính cử chỉ đó khiến anh càng thêm bối rối.
Quái lạ thật. Không phải đang nói về truyện sao? Chắc mình nghĩ nhiều rồi. Yu Jitae lắc đầu, cố xua đi cảm giác rối bời đang dâng lên.
“Em nên làm gì đây?” – cô hỏi.
“Còn làm gì nữa. Viết tiếp thôi.”
“Rồi sau đó?”
“Viết xong rồi thì chẳng ai nói được gì nữa.”
“Nn.”
“Lúc đó em có thể thoải mái mà yêu thích nó bao nhiêu cũng được.”
Không ngờ mấy lời nói đại của anh lại có tác dụng. Cảm giác rối bời tan biến như thủy triều rút, và Bom khẽ gật đầu.
“Nn…”
“Hiểu rồi chứ?”
“Chắc là… hiểu rồi.”
Xem như tạm xong chuyện.
Anh chẳng ngờ Bom lại mê viết truyện đến vậy, nhưng dù sao thì... giờ anh chỉ muốn nghỉ một chút.
“Nếu hiểu rồi thì về phòng đi. Để anh nghỉ cái.”
“Không được.”
“Hả?”
Bom búng tay tách một cái. Mana chuyển động, và rèm cửa từ từ mở ra.
Trời đất ơi. Mặt trời lên tự bao giờ mà anh chẳng hay.
Anh lơ mơ nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi quay đầu lại nhìn Bom. Cô bật cười khúc khích như thể có gì đó rất vui, rồi đứng dậy.
“Đi mua bữa sáng thôi.”
Mắt vẫn còn lờ đờ, anh bước theo cô ra khỏi nhà.
Đó là những gì đã xảy ra trong một đêm nọ.


1 Bình luận