Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 233: Điệu nhảy với Yeorum (2)

1 Bình luận - Độ dài: 2,747 từ - Cập nhật:

Lục lọi trong kho không gian bỏ túi, anh tìm chiếc đồng hồ quả quýt. Trong lúc làm vậy, anh vô tình chạm phải đôi tất của Yeorum. Đặt chúng sang một bên, anh lấy chiếc đồng hồ ra, liếc nhìn thời gian. Đã trôi qua đúng 17 phút kể từ khi Yeorum vào trong.

“Em đang ở đâu đấy?”

– Vẫn ở chỗ cũ~ Tầng ba, hihi.

“Vui quá nhỉ. Mới mấy phút mà đốt sạch tiền ký túc xá cả tháng.”

– Eeeinng~ Xin lỗi nhaaa?

“Rốt cuộc là làm cái gì mà tiền bay vèo vèo thế?”

– Làm gì hả? Ờ thì… người ngồi cạnh chơi kiểu điên dại luôn, nên em cũng kiểu, quái thật, đời đâu đến mức tệ vậy… mà đúng là tệ thiệt...

“Thôi được rồi, đừng làm gì nữa. Ở yên đấy đi. Anh tới ngay.”

Sau khi thanh toán quà lưu niệm, Yu Jitae rảo bước đến tầng ba của sòng bạc. Ngay khi bước vào tòa nhà, anh bị choáng ngợp bởi ánh đèn rực rỡ và những đoàn khách du lịch mặc đồ dự tiệc lộng lẫy đến tận hưởng chuyến đi.

Một vài người trong số họ có ánh mắt khác thường—không phải kiểu đến đây chỉ để vui chơi.

Tới nơi, Yeorum thấy anh và chạy vội lại.

“Chào đón nồng nhiệt nha~!”

“Ừ. Đưa thẻ đây.”

“Của anh đây!”

Thẻ tín dụng hội viên Las Vegas. Anh kiểm tra số dư—chỉ còn lại khoảng 8 đô la.

“Em đúng là thổi bay sạch sẽ thật rồi.”

“Nn. Không còn tiền hả?”

“Vẫn còn.”

Anh từng bán vật phẩm thu được trong một hầm ngục cho nhà đấu giá Thụy Sĩ. Sau khi trừ thuế và phí hoa hồng, anh nhận được khoảng 40.000 đô la. Nếu muốn, anh có thể dễ dàng kiếm vài triệu trong một ngày, nhưng anh luôn cố tình chỉ kiếm đủ dùng—vì như vậy mới giống cuộc sống thường nhật.

“Có tiền thì đưa em chứ còn gì!”

“Rồi nếu anh đưa thì sao?”

“Sao là sao?”

“Em định làm mất 10.000 đô trong vòng hai tiếng à?”

“Đâuuu có~”

Yeorum cười toe toét, chẳng chút hối lỗi.

“Cho em thử lần nữa được không? Lần này em sẽ nhân tiền của anh lên gấp mười luôn!”

“Không muốn anh đi cùng à?”

“Không không, em muốn tự chơi. Vì em là người làm mất tiền, nên phải tự tay kiếm lại chứ.”

Cách phản ứng hợp lý nhất tất nhiên là phớt lờ và đi cùng cô. Nhưng Yu Jitae ngẫm nghĩ. Lúc này Yeorum cần điều gì nhất? Điều gì sẽ khiến cô thấy vui?

Sau hai năm sống chung, anh đã hiểu rõ.

Yeorum là một con rồng cực kỳ độc lập. Cô không dễ dựa dẫm người khác, cũng không thích được giúp đỡ. Lúc nào cũng cố gắng hết sức để tự làm mọi việc một mình.

Yu Jitae tôn trọng sự độc lập ấy—vì đó là niềm kiêu hãnh của tộc Hồng long. Nhưng trẻ con, dù là khi chơi, vẫn cần người lớn ở bên.

Vậy thì, trong những lúc thế này, người giám hộ như anh nên tiếp cận ra sao?

Sau một thoáng đắn đo, anh nạp thêm 2.000 đô vào thẻ và đưa cho cô.

“Ohhh~”

“Lần này chơi cho đàng hoàng.”

“Rõ rồi. Em yêu… à không, em tôn trọng anh lắm luôn đó nha! Em đi đây~”

--------------------------------------------

[Yu Gyeoul: Anh đang làm gì vậy?]

[Tôi: Ở quán cà phê]

[Yu Gyeoul: Một mình hả?]

[Tôi: Ừ]

[Yu Gyeoul: Gửi hình đi]

Anh chụp lại quán cà phê với những chùm đèn chùm lấp lánh.

[Yu Gyeoul: Lung linh ghê. Đẹp thật]

[Tôi: Em đang làm gì đấy]

[Yu Gyeoul: Em sắp đi cà phê với Kaeul-unni]

[Yu Gyeoul: Em còn tết tóc nữa]

[Tôi: Tóc em á?]

[Tôi: Cho anh xem nào]

Một tấm ảnh được gửi tới.

Gương mặt Gyeoul trong ảnh to gần bằng cái nhà. Vì không biết chụp ảnh, cô bé cúi cằm quá sát, tạo thành cái cằm đôi tròn vo. Chỉ có nửa bàn tay giơ chữ V là lọt được vào khung hình.

[Tôi: Ai tết tóc cho em đấy]

[Yu Gyeoul: Kaeul-unni làm đó]

Bình thường là Bom làm cho, nhưng hôm nay có vẻ Kaeul đảm nhận.

[Tôi: Anh biết rồi]

[Yu Gyeoul: Khi nào thì anh về?]

[Tôi: Chắc ngày kia]

[Yu Gyeoul: Ngày… kia á?]

[Tôi: Vậy là còn hai ngày]

[Yu Gyeoul: Vẫn còn lâu ghê…]

[Yu Gyeoul: Bom-unni bảo thấy cô đơn]

Mới rời nhà có mấy hôm thôi mà. Khi anh còn đang suy nghĩ nên trả lời gì thì tin nhắn khác lại đến.

[Yu Gyeoul: Em cũng nhớ anh]

Thế là Yu Jitae tự chụp một bức ảnh của mình rồi gửi cho cô bé.

[Tôi: Đây]

[Yu Gyeoul: Không phải cái này~]

Cứ thế, anh tiếp tục nhắn tin với Gyeoul tại quán cà phê. Đúng lúc ấy, đồng hồ trên tay rung lên—Yeorum gọi.

Lần này, đã ba tiếng trôi qua.

– Alo?

“Ờ. Kiếm được đồng nào chưa?”

– Ờm, thì, chuyện là thế này…

Yeorum ngập ngừng rồi cất tiếng.

– Anh muốn nghe không, thưa ngài…?

Chết tiệt.

Anh gọi Yeorum tới quán. Khi đến nơi, cô gọi một ly long black rồi ngồi xuống, cười gượng gạo.

“Em không làm gì xấu cả đâu. Lần này, em sắp thắng rồi mà…!”

“Em chơi trò gì?”

“Một trò tên là Texas Hold’em. Có mấy lá bài lật ra giữa bàn, rồi mình kết hợp với bài trên tay để lập bộ.”

“Anh biết luật. Rồi sao?”

“Lúc đầu em chơi cẩn thận lắm nha? Nhưng cái tên ngồi cạnh em, cứ mỗi lần thua tiền là lại đặt cược lớn hơn, làm cái pot to dần. Đó chẳng phải là tuyên chiến với em à? Đúng không?”

“Rồi em không tránh được ‘tuyên chiến’ đó, đúng chứ?”

“Nn!”

“…”

“Sssex~!”

“Sao em lại uốn lưỡi vậy?”

“Vì đang ở Mỹ mà~”

Cô bật cười khúc khích. May thay, trông cô vẫn vui vẻ, tinh thần thoải mái dù đã thua trắng. Lần này cô chơi đúng nghĩa là để vui, và thua đúng kiểu bị hạ gục trong chiến tranh tâm lý.

Nhưng nếu anh cứ tiếp tục đưa tiền hai, ba lần nữa, Yeorum sẽ bắt đầu thấy bực mỗi khi thua.

Tới lúc rồi.

“Em muốn chơi thêm lần nữa không?”

“Thật á? Cho em chơi nữa hả?”

“Nhưng lần này anh sẽ đi cùng.”

“Ể, sao chứ? Em muốn tự chơi cơ… Lần này em sẽ làm tốt hơn!”

“Không được. Vì lần này anh sẽ đưa em 10.000 đô.”

“Hả? Thật luôn?”

Mức tiền đã khác hẳn.

Hồi còn nhận tiền tiêu vặt, Yeorum chỉ cầm mươi hai mươi đô. Vậy mà giờ, sau khi đốt ngàn đô, lại được cấp hẳn mười ngàn. Dù chẳng mấy quan tâm đến tiền nong, Yeorum cũng biết đây là một khoản lớn.

“Nhiều vốn phết đấy.”

“Hả? Ừ…”

“Thế nên cũng phải cẩn thận hơn, nhỉ.”

“Hmm… nhưng mà. Cho em hỏng thêm lần nữa được không?”

“Em sẽ không thắng đâu.”

“Hả? Không nha! Nhất định em sẽ thắng!”

“Cược nhé?”

“Ok! Nếu em gỡ lại hết tiền đã mất, thì anh phải làm nô lệ cho em, giống kiểu trong manga shoujo ấy.”

Yeorum vừa nói vừa nhớ đến một bộ truyện cô từng đọc. Lối ví von của cô lúc nào cũng rất… thô tục.

“Còn nếu em thua?”

“Thì em sẽ làm nô lệ của anh một ngày!”

“Được thôi.”

Anh đâu cần một con Hồng long làm nô lệ.

Nhưng bằng cách này, anh vừa giúp đứa trẻ giữ được lòng kiêu hãnh, vừa có cơ hội dạy cô một điều mới.

Rời khỏi quán cà phê, cả hai lại bước về phía sòng bạc. Dưới ánh đèn lấp lánh là lớp thảm in hoa văn mê hoặc như xúi giục người ta chi thêm tiền. Dù đông đúc, bầu không khí khá im ắng, chỉ có vài tiếng thở dài, than vãn vang lên từ đây đó.

Lẫn trong đám đông, Yu Jitae và Yeorum đi tới bàn Texas Hold’em. Trong thẻ có sẵn 10.000 đô. Vừa vung vẩy chiếc thẻ, Yeorum vừa hỏi:

“Giờ em vào thẳng luôn được chưa?”

“Trước khi chơi, nói anh nghe xem em định làm gì đã.”

“Ý anh là sao? Đơn giản thôi mà. Em sẽ lấy chip, đặt cược, có ai gây sự thì mình chơi. Cơ mà… chắc là sẽ thua đấy.”

Với kiểu đó thì chỉ có nước thua lỗ thêm, nhưng Yeorum không phải hạng ngốc nghếch. Có lẽ bản thân cũng thấy nghi ngờ với chiến thuật của mình, cô nàng ngập ngừng mở lời.

“Ờm... nói thật là em không muốn nghe nhiều, nhưng cho em xin một lời khuyên thôi, được không?”

“Đang cá cược đàng hoàng, sao anh phải giúp?”

“Thôi mà, nói đại cái gì cũng được. Hay anh muốn mất mười ngàn đô?”

“Mười ngàn đô để mua một ‘dragon slave’ cũng không tệ đâu.”

“Trời đất... Thôi đi chỗ khác chơi đi.”

Tuy nói vậy, nhưng Yu Jitae không thể cứ để mặc cô nàng thua sạch như thế được. Nếu thua thêm, rất có thể Yeorum sẽ bị cảm xúc chi phối—một cơn giận xuất phát từ lòng tham, và đó là con đường ngắn nhất dẫn tới nghiện cờ bạc.

Anh tiến lại phía sau Yeorum—cô đang bắt đầu bước đi—rồi đặt hai tay lên vai cô. “Hử? Có chuyện gì vậy?” cô quay đầu lại khi cơ thể khựng lại. Yu Jitae cúi người, điều chỉnh tầm nhìn sao cho ngang hàng với cô, và may mắn thay, tìm được một mục tiêu tốt.

“Anh sẽ giải thích một lần thôi.”

“Hả? Ờ, được.”

“Nhìn kìa.”

“Ờm, rồi sao?”

Yeorum ngoan ngoãn lắng nghe lời giảng dạy của anh.

Trên một bàn có năm người, ba người đã bỏ bài. Trò chơi còn lại là giữa một người đàn ông và một người phụ nữ.

“Em đoán ai trong hai người đó sẽ thắng?”

“Ừm… ai may mắn hơn chăng?”

“Cũng có lý, nếu đây là bài Hold’em của loài người. Nhưng em là rồng. Nhìn kỹ lại đi.”

“Hmm…”

Yeorum nheo mày nhìn chăm chăm.

“Nhưng em phải nhìn cái gì mới được chứ…”

“Kỹ thuật thì chưa thể thấy rõ. Vận may cũng thế. Bài họ cầm thì lại không nhìn được.”

“Nn.”

“Muốn chiếm ưu thế trong tình huống này thì phải tận dụng những gì mình có. Mắt em tốt đúng không?”

“Ờ? Ít nhất thì tốt hơn con người.”

“Đồng bộ với anh đi.”

“Okay.”

Hai tay anh vẫn đặt trên vai cô. Yu Jitae để mana yếu ớt của Yeorum thấm vào. Quá trình đồng bộ hóa này dùng một lượng mana nhỏ tới mức chiếc vòng tay cũng không phát hiện ra.

“Tập trung nhìn kỹ vào họ.”

Giọng Yu Jitae vang lên ngay bên vai, và cô dồn sự chú ý theo. Ánh mắt anh đảo qua người đàn ông và người phụ nữ. Trước tiên là mắt, rồi đến biểu cảm gương mặt, cuối cùng là toàn bộ cơ thể.

“…?”

Ánh mắt Yu Jitae nhìn người khác cứ như đang soi một khúc gỗ mục. Yeorum bất giác nổi da gà, đưa tay xoa xoa cánh tay.

Anh chẳng mảy may để ý đến phản ứng đó mà tiếp tục lên tiếng.

“Tập trung.”

“A, un.”

Khi ánh mắt cô trở lại với hai người chơi, anh hỏi:

“Thấy gì chưa? Giờ em có nhận ra điều gì không?”

Cuối cùng thì Yeorum cũng phần nào hiểu được điều anh muốn chỉ.

Ánh nhìn của Yu Jitae tập trung vào những chi tiết cực kỳ nhỏ. Ví dụ, anh chú ý đến một cái giật nhẹ nơi khóe mắt người đàn ông khi nhận bài.

Đó không phải phản ứng theo kiểu thông thường, cũng không phải là dấu hiệu mắt thường có thể thấy được. Có lẽ đó là một dao động nhỏ do hoạt động điện não phát ra.

Ngay cả bản thân là rồng, Yeorum cũng không thể thấy nếu không dồn toàn bộ ý thức vào đó.

Ngay sau đó, nét mặt người đàn ông đổi sang hoảng loạn. Lần này thì ngay cả người bình thường cũng có thể nhận ra, miễn là đủ chú ý.

“Nhìn kiểu đó là toang rồi còn gì.”

“Vậy sao? Nhưng ván này cược lớn đấy.”

“Nn. Không lẽ hắn sẽ bỏ bài? Tiếc ghê nhưng có vẻ là toi rồi.”

“Không đâu.”

Sau khi xem mắt và biểu cảm của người đàn ông, Yu Jitae chuyển sự chú ý sang tư thế ngồi.

Dáng điệu và khí chất. Bờ vai và nét mặt thì co rút lại rõ ràng vì sợ hãi. Thế nhưng chân lại hơi dạng ra, đầu gối nhún nhảy nhẹ. Trông có vẻ… khá phấn khích.

“Hoh. Không bỏ bài mà chơi tới luôn. Chắc bài ngon lắm?”

“Xem thử xem.”

Cuối cùng đến màn lật bài. Người đàn ông có bài flush—một bộ khá mạnh.

“Ối trời…”

Đối thủ của anh ta nhăn mặt. Cô ta đã hiểu lầm biểu hiện sợ hãi kia và trở nên tự tin, không ngờ rằng đó chỉ là một cái bẫy.

“Hoh… Giờ thì em hiểu rồi. Anh cầm bài ngon mà còn giả vờ run sợ đúng không? Diễn mà tự nhiên phết.”

“Chính xác. Hold’em là một cuộc đấu trí. Mình phải nhử cho đối phương cắn câu vào điểm yếu của mình. Nhưng gần như chẳng ai trên đời này có thể hoàn toàn che giấu được nét mặt và suy nghĩ. Có thì cũng rất hiếm.”

“Hmm…”

“Lòng tham lộ ra qua ánh mắt, mưu đồ thể hiện trên biểu cảm, còn suy nghĩ thật thì phản ánh qua thái độ, dáng người. Và mấy cái đó thì khó giấu hơn nhiều.”

Yeorum quay sang nhìn Yu Jitae, ánh mắt lơ đễnh nhưng khẽ gật đầu.

“Tham qua mắt, mưu qua mặt, tâm qua thân… đúng không?”

“Hiểu rồi chứ?”

“Nn. Huu… Tự nhiên thấy hồi hộp ghê…”

“Bình tĩnh. Đừng để bị cuốn theo không khí.”

“Có phải tiền của em đâu mà sợ.”

“Này…”

Yeorum bật cười khúc khích.

“Em quay lại bàn đây. Coi nè.”

Rồi cô quay lại nhập bàn chơi.

-------------------------------------------

Cuối cùng thì cờ bạc vẫn là trò may rủi, chẳng ai có thể thắng mãi. Dù giỏi đọc tâm lý cách mấy thì cũng khó mà vượt qua tỷ lệ thắng 55%.

“Hoh, quý cô xinh đẹp quay lại rồi à. Lo cho túi tiền của tôi dữ vậy sao?”

“Tất nhiên rồi. Em sẽ cho anh thêm tiền nên nhớ mở to túi ra đấy.”

Nhưng nói gì thì nói, tỷ lệ thắng 55% cũng là con số khủng khiếp. Càng chơi lâu, lợi thế 5% ấy càng phát huy sức mạnh hủy diệt.

Hơn nữa, sau một lần đọc đúng tâm lý đối thủ, người chơi sẽ bắt đầu tích lũy thông tin—thói quen cử động, cách đặt chân, biểu cảm, ánh mắt, từng chi tiết nhỏ. Từ đó, khả năng hiểu đối phương cũng tăng theo.

Và tất nhiên, tỷ lệ thắng cũng nhích dần lên.

“Raise. Ba mươi.”

“Call rồi raise. Năm mươi.”

“Raise. Bảy mươi.”

Chip trên bàn càng lúc càng nhiều, nhưng Yeorum không hề tỏ ra lo lắng.

“Call.”

“Hoh? Không bỏ bài à? Cô em tóc đỏ được bài ngon sao?”

“Không đâu? Em chỉ có đôi hai thôi.”

Năm tiếng sau, tầm hai giờ sáng, Yeorum ngả người ra ghế, cười ngặt nghẽo.

Cô đã lấy lại 3,000 đô bị mất…

“Nhưng tôi cứ tưởng cô chỉ có một đôi thôi cơ mà.”

“Khỉ thật…”

…và nhân lên gấp năm lần.

“…”

Nụ cười tươi rói nở trên mặt cô khi quay sang nhìn Yu Jitae. Nhưng anh thì chẳng thể thong thả xem trò nữa. Nghĩ lại, anh nhận ra—lý do khiến mình lo lắng là vì một điều: họ đã cá cược một thứ khác.

“Em trả tiền anh trước đã. Đợi em chơi xong ván này.”

Đổi chip sang tiền mặt xong, Yeorum đưa lại cho anh chiếc thẻ, kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch.

“Jitae.”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Bom à đưng ghen với chính mình ở tương lai nữa được không? Anh tôi liêm thật sự vòng 7 này anh tôi liêm mà khổ thân anh tôi 🤣😂
Xem thêm