Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 208: Ở yên đó thằng khốn Yu Jitae (3)

0 Bình luận - Độ dài: 2,483 từ - Cập nhật:

“Count Edward. Ghen tuông chính là cảm xúc chân thật nhất của con người.”

Cô từng đọc shoujo manga đến mức vừa cười vừa tức muốn trào máu. Đặc biệt là những tập có vai “ác nữ” – tình địch của nữ chính.

“C-con nhỏ khốn đó? Lượn lượn ve vẩy cái đuôi thấy gớm.”

“Bộ mày thích cái thằng ngu đó thiệt hả? Nhìn nó yếu tới mức tao đập đầu phát là nát như tương.”

“Tên nam chính ngu ngốc mà chọn nó hả? Tao giết tác giả luôn cho coi…”

Yeorum khẽ chấn chỉnh lại cách dùng từ. Vấn đề không phải là “tình địch” mà là bọn ác nữ luôn khiến nữ chính buồn phiền, rồi kéo theo cả cô – người hâm mộ cuồng nhiệt của nữ chính – bực bội lây.

Bọn ác nữ đó cứ lởn vởn quanh nam chính, vẫy cái đuôi ngu ngốc khiến ai nhìn cũng muốn phát điên. Và mỗi khi như vậy, nữ chính lại hành xử một cách ngớ ngẩn, hoặc giận dữ, hoặc… đại loại là làm ầm lên vì xúc động.

“Nếu là tao, tao đã vác búa lẻn vào phòng con nhỏ đó lúc đêm khuya rồi. Khóc một mình cái gì?!”

“Á chết, suy nghĩ kiểu này không ổn rồi…”

Dù sao thì, hôm nay cô sẽ thử khơi ra cảm xúc chân thật nhất của con người – sự ghen tuông – để xác định xem Bom có yêu Yu Jitae không. Nghĩ đến việc mình phải đóng vai ác nữ làm cô thấy dơ dơ, nhưng đồng thời cũng… kích thích một chút.

“Của anh đây.”

Sáng hôm đó, trong lúc cả nhóm đang ăn sandwich, Yeorum mỉm cười rạng rỡ với Yu Jitae.

“Ahjussi~?”

Yu Jitae không trả lời, chỉ nhíu mày. Yeorum liếc trộm sang phía Bom. Bom chẳng thèm nhìn họ, chỉ chăm chú nhai sandwich. Như thể khát nước, cô cầm ly sữa uống rồi khẽ liếm môi.

Chị ấy… bình thản quá mức rồi.

Yeorum nhận ra mình cần một kế hoạch. Một chiến lược cáo già hơn.

Tình huống sẽ trở nên đáng tin hơn nếu không chỉ có mỗi mình cô hành động. Vì vậy, Yeorum gọi hai cô em gái lại để thông báo về “chiến dịch đặc biệt”.

“Hiểu chưa đấy?”

Sau khi nghe xong, Kaeul và Gyeoul nhìn thẳng vào mắt cô.

“Chị nghiêm túc đấy à?”

“Ờ.”

“Cái gì? Chị bị điên thật rồi hả?”

Ngay khoảnh khắc đó, Yeorum phải kiềm chế ham muốn kéo má Kaeul xem có giãn như phô mai không.

“Làm hay không thì bảo.”

“Hmm…”

“…”

Hai cô em gái nhìn nhau, cân nhắc một hồi.

Vì chị gái nóng tính bảo chuyện này rất quan trọng, nên cuối cùng họ ngoan ngoãn nghe lời.

Thế là Kaeul và Gyeoul dắt theo con gà con ra ngoài kiếm đồ ăn, để lại Yu Jitae, Bom và Yeorum dùng bữa trưa trong nhà.

Yeorum nhắm mắt lại, hồi tưởng những “tuyệt chiêu” đã tích góp sau hàng tháng nghiền ngẫm shoujo manga.

-----------------------------------------

Yu Jitae đưa mắt nhìn căn bếp trống vắng.

Hôm nay là thứ bảy. Việc Kaeul và Gyeoul đều không có mặt ở nhà vào giờ ăn trưa là chuyện cực kỳ hiếm.

“Nn?”

Chớp chớp mắt, Bom nhìn đồng hồ.

“Bọn nhỏ đi đâu mà không nói gì hết vậy…”

“À, tụi nó bảo ra ngoài chơi rồi.” – Yeorum đáp.

Thế là hôm nay, chỉ có ba người họ ăn trưa với nhau.

Thực đơn là sushi đủ loại, mua từ nhà hàng gần đó. Vừa định mở túi ra để lấy hộp sushi, Yu Jitae chợt nhận ra Yeorum đang nhìn chằm chằm vào Bom.

Bom cảm nhận được ánh nhìn, ngẩng lên – Yeorum liền vờ như chẳng có gì, quay mặt đi rất tự nhiên. Thái độ đó làm Yu Jitae nhớ lại ánh mắt kỳ lạ cô nàng đã trao từ sáng.

Và trong bữa ăn, Yeorum lại càng kỳ lạ hơn.

Thiếu Kaeul, phòng ăn trở nên yên ắng đến lạ. Yu Jitae và Bom vốn ít nói, nên cả hai chỉ im lặng ăn sushi.

Rồi Yeorum nhấc mông lên, dịch ghế ngồi sát cạnh Yu Jitae. Cô gắp miếng sushi, chấm xì dầu rồi đưa tới miệng anh.

“Oppa~”

“……?”

Bàn tay anh vừa định gắp sushi thì khựng lại.

Không phải anh nghe nhầm. Giọng điệu sắc bén thường ngày đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt dịu dàng cùng giọng nói nhẹ nhàng đáng ngờ.

“Đây. Ăn đi.”

Nhưng tay cô thì không hề dịu dàng như giọng nói. Vừa né nhẹ đầu sang bên, Yu Jitae liền bị miếng sushi phóng thẳng vào môi như tên lửa rồi rơi cái bịch xuống bàn.

“Oi, em đang làm cái gì vậy.”

“Ah, phí thật luôn á.”

“Làm cái quái gì thế.”

“Thì cho anh ăn sushi, chứ còn gì nữa? Sao lại né sushi của em?”

Yeorum trừng mắt nhìn anh đầy oán trách, rồi cúi nhặt miếng sushi rơi dưới đất.

Có gì đó không ổn.

Cô ngẩng đầu lên, môi mấp máy nói gì đó nhưng bị mái tóc dài che khuất. Chỉ mình Yu Jitae nhìn thấy nhưng… lại chẳng hiểu cô đang nói gì.

“Oppa. Nào, há miệng nào. A~”

Cô lại cố đút sushi cho anh.

“Sao em lại làm vậy.”

“Cứ ăn đi, ngon lắm luôn.”

Không rõ lý do là gì, nhưng đây không phải lần đầu Yeorum có hành động kỳ quặc. Dù đầy nghi hoặc, anh vẫn ăn miếng sushi cô đút.

Miếng đầu có chút ngượng ngập, nhưng miếng thứ hai thì dễ hơn nhiều. Yeorum ngồi sát rạt bên cạnh, vừa đút sushi vừa nhìn thẳng vào mắt anh bằng đôi mắt đỏ rực lấp lánh.

Giữa những hành động kỳ lạ ấy, thỉnh thoảng – chỉ thỉnh thoảng thôi – Yeorum liếc nhìn sang Bom.

Và rồi… cô thấy Bom đang nhìn lại mình với ánh mắt tròn xoe.

Cắn câu rồi?

“Không thể tin nổi… Em đang làm gì vậy?”

“Hở? Thì đút sushi cho oppa. Chỉ vậy thôi.”

“À, ra thế. Hôm nay là ngày chăm sóc cho ahjussi hả?”

Bom vừa nói vừa chấm sushi vào nước tương rồi đưa về phía Yu Jitae.

“Yeorum làm vậy vì thấy ahjussi ăn ít quá đó mà.”

“…”

“Nào. A~”

Yu Jitae hơi chần chừ rồi cũng ăn miếng sushi Bom đưa.

Trong khi đó, Yeorum thầm nhận ra… kế hoạch đã thất bại.

Sao lại vậy? Bom đang ghen đó hả? Nhưng vẻ mặt, cử chỉ của chị ấy quá đỗi bình thản…

Chưa kể, tình huống cũng lạ quá. Nó khác hẳn với những gì cô đã tưởng tượng. Nhưng cụ thể là khác chỗ nào thì Yeorum không xác định được.

Tình huống “Bom sẽ ghen vì Yeorum đút sushi cho Yu Jitae” đã lập tức bị Bom bóp méo, biến thành “hôm nay là ngày mọi người chăm sóc cho ahjussi”. Yeorum không thể hiểu nổi cách phản đòn này.

Kết quả là, dù ai đút sushi cho anh thì cũng chỉ là “đang thực hiện nhiệm vụ của hôm nay” thôi.

Dù chưa hiểu rõ vì sao bị phản dame, Yeorum biết chắc một điều: chiến lược đầu tiên… đã thất bại. Mà kỳ lạ thay, người đút sushi cho Yu Jitae nhiều nhất… lại là Bom.

“…”

Yeorum khẽ liếc Bom bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng cô nàng chỉ chớp mắt rồi nghiêng đầu như chẳng hiểu chuyện gì. Buổi trưa hôm đó kết thúc mà Yu Jitae vẫn không thể hiểu nổi điều gì đang xảy ra giữa hai đứa trẻ.

Ngày hôm ấy, Yeorum cư xử một cách kỳ lạ suốt cả ngày. Tiêu biểu là lúc cô nghịch dao ngay cạnh anh rồi vô tình cắt vào tay mình.

“Ah–”

Khi quay đầu lại, anh thấy máu rỉ ra từ ngón tay Yeorum. Bom và Yu Jitae cùng nhìn chằm chằm vào cô trong khi cô nhăn mặt rên rỉ rồi xoa xoa ngón tay bị thương.

“Ah, chết tiệt. Đau quá.”

“…?”

Cô không phải con người, cũng chẳng phải đứa trẻ mới lần đầu cầm dao. Một con rồng đỏ mà lại bị đứt tay khi chơi với dao ư? Yu Jitae không tài nào hiểu nổi.

Yeorum nhìn anh, ánh mắt như một chú chó con bị thương.

“Oppa… đau thật mà…”

Nhưng câu nói ấy—“Đau thật mà”—lại khiến một ký ức chẳng mấy vui vẻ ùa về. Ở lần hồi quy thứ năm, vào những giây phút cuối cùng, dù thân thể đã chịu đựng cơn đau tột cùng, Yeorum chưa từng một lần thốt lên rằng mình đau… cho đến giây phút trút hơi thở cuối cùng.

“Tim em… đau lắm…”

Câu nói đó, chính là lời trăn trối sau cùng.

Hồi ức ấy khiến tâm trạng anh trùng xuống. Không còn cách nào khác, Yu Jitae đứng dậy bước đến chỗ Yeorum. Anh nắm lấy cổ tay cô và xem xét vết thương.

Không quá nghiêm trọng. Vết cắt nhỏ thế này sẽ lành rất nhanh thôi.

“Nn? Bị sao vậy?”

Đúng lúc đó, Bom cũng bước lại gần với vẻ thản nhiên như đang tò mò. “Gì thế, Yeorum?” – cô hỏi, rồi rót mana của mẹ thiên nhiên lên vết thương để chữa trị. Vết thương lập tức khép lại.

“Xong rồi. Lành rồi đó.”

“…”

“Cẩn thận chút đi. Làm gì có con hồng long nào mà chơi dao cũng bị thương vậy chứ.”

Bom cười khúc khích. Còn Yeorum thì im lặng.

Từ đó trở đi, Yeorum vẫn tiếp tục cư xử kỳ lạ.

Khoảng một tiếng sau, cô bất chợt ngã về phía Yu Jitae, nhưng anh kịp thời đỡ cô dậy. Hai tiếng sau, cô mặc bộ váy tennis và chiếc áo thun hoa phong cách nữ tính mà Kaeul và Gyeoul mua cho. Tuy nhiên, người khen cô dễ thương nhiều nhất lại là Bom.

Tối hôm đó, cả bọn cùng xem phim, Yeorum bám lấy tay Yu Jitae nói rằng cô sợ. Nhưng Bom, ngồi phía bên kia, liền kéo Yeorum vào lòng.

“Sợ mấy thứ thế này sao? Đáng yêu ghê, Yeorum.”

“…”

Tựa đầu lên vai Bom, Yeorum vẫn không nói gì.

Cô đang hoang mang. Không rõ Bom thật lòng quan tâm mình như một người mẹ, hay chỉ đơn thuần là đang ghen. Nhưng đến khi nhận ra điều đó, mọi “chiến lược” của cô đều thất bại.

Giờ thì chỉ còn “chiêu cuối” để cô bấu víu mà thôi.

----------------------------------

Những lúc cơ thể Yeorum gần gũi với Yu Jitae nhất thường là sau mỗi buổi huấn luyện cá nhân – lúc cô trở về trong tình trạng tả tơi. Đặc biệt là sau các buổi tập “đứng” và “đi”, toàn thân cô thường chi chít vết bầm tím.

Từ lần đầu học về [Mạch động] từ Yu Jitae, cô đã thắc mắc tại sao anh có thể sử dụng được mana của loài hồng long. Nghi vấn ấy vẫn luôn âm ỉ trong cô.

Dù sao đi nữa, mỗi khi Yeorum kiệt sức vì thiếu hụt mana, Yu Jitae sẽ xoa bóp giúp cô hồi phục. Vì giữa hai người không có cảm xúc đặc biệt, nên sự tiếp xúc thân thể ấy chẳng mang nghĩa gì khác.

“Có chuyện gì vậy?”

Yu Jitae hỏi, vẻ hơi tò mò.

Giờ cô đã đạt trình độ tạm ổn ở bước đi và đứng, và bắt đầu bước vào giai đoạn học cách “nhìn thấy”. Cô có luyện tập cỡ nào đi nữa, thì cũng không nên rách bươm như thế này.

“Cơ thể em sao lại thế kia?”

“Hở? Không sao. Em chỉ ôn lại mấy cái đã học, sợ quên mất…”

Toàn thân cô đầy vết bầm. Người ướt đẫm mồ hôi, cô loạng choạng bước vào ký túc xá.

“Yeorum, em không sao chứ?”

Bom, đang ngồi dùng laptop trong phòng khách, ngẩng lên ngạc nhiên hỏi.

“Không sao đâu… chỉ hơi mệt thôi…”

Điều này thì đúng thật. Mỗi lần luyện tập như thế, Yeorum đều cảm thấy như cơ thể đang dần sụp đổ. Dù hôm nay có thêm một mục tiêu khác, nhưng quá trình thì chẳng dễ dàng hơn là bao.

Yeorum đổ người xuống ghế sofa.

“Con nhóc này, ai bảo làm mấy thứ người ta không kêu?”

Yu Jitae trách. Theo phản xạ, Yeorum định bật lại: “Em là chó của anh chắc, mà phải làm đúng những gì được bảo?”—nhưng rồi thôi. Giờ là lúc thích hợp nhất mà.

Bom đang nhìn về phía họ.

Yeorum bèn vận hết sức diễn, tạo ra vẻ mặt tội nghiệp nhất có thể—dựa theo biểu cảm mẫu của Kaeul.

“Oppa~ xoa bóp cho em đi mà~”

“…”

Yu Jitae không khỏi thắc mắc, tại sao một người lại có thể thay đổi đến mức này chỉ trong vòng một ngày. Dù sao thì đây cũng là chuyện quen thuộc, nên anh đi đến bên chiếc ghế sofa và ngồi xuống bên cạnh cô.

Sau đó, anh đặt tay lên làn da đầy vết bầm và bắt đầu xoa bóp bắp chân Yeorum, mô phỏng mạch động của loài hồng long.

Trong lúc đó, Yeorum liếc về phía Bom.

Suốt cả ngày, mỗi khi có chuyện gì như thế xảy ra, Bom thường chỉ liếc qua rồi quay đi, hoặc thản nhiên chen vào để giải quyết. Nhưng lần này thì khác. Massage bằng mana của tộc hồng long không chỉ đơn thuần là trị liệu—đó là nghi thức gần giống như việc một phụ huynh hồng long chăm sóc con mình.

Chuyện này, Bom không thể xen vào được.

“Hoh.”

Bom đang nhìn chằm chằm.

Đã cắn câu.

Khác với những cái liếc hờ trước đó, lần này ánh mắt cô ấy không rời khỏi họ.

Nhưng rồi Bom cũng dời mắt đi. Giữ vẻ mặt lạnh tanh, cô đứng dậy rời khỏi phòng, hướng về phía phòng ngủ của mình.

Hử? Vậy là đi luôn?

Vẫn chưa rõ ràng. Chị ấy không hẳn là lườm, và việc đi về phòng cũng chưa thể xem là ghen.

Hmm… nhưng có vẻ có hiệu quả rồi đấy chứ…

Yeorum không muốn kết thúc ở đây. Đây là phản ứng đầu tiên sau cả một ngày công sức của cô kia mà.

Thế là, cô khẽ rên lên một tiếng.

“Ahn…”

Ngay lập tức, tiếng bước chân của Bom khựng lại. Yeorum khẽ nâng người dậy, liếc về hướng Bom đang đi.

Bom đã quay lại và đang nhìn chằm chằm về phía họ.

Yeorum giật mình vội quay đi, nhắm mắt lại.

Ánh mắt hai người vừa kịp chạm nhau một khoảnh khắc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận