*Chú thích: Từ chương này trans đổi xưng hô của nhân vật Antonio Jefferson từ ‘hắn’ sang ‘ông’.
Phù thủy đã sống cô độc từ rất lâu rồi. Nơi sâu thẳm và tĩnh lặng này hóa ra lại buồn chán hơn nhiều so với tưởng tượng ban đầu của cô.
Thật ra, lúc mới tới đây cô đâu có một mình. Cô mang theo không ít món đồ chơi — tất cả đều là những “tuyển thủ hàng đầu” mà cô dày bàng chọn lọc. Thế nhưng, dù có đặc sắc đến mấy thì chơi mãi cũng chán, và cô dần trở nên thô bạo mà chẳng hề hay biết.
Vì vậy, những món yếu hơn tất nhiên không thể chịu nổi, lần lượt vỡ nát. Đó là một điều đáng tiếc, nhưng nghĩ kỹ thì có mấy ai ngoài kia có thể chống chọi nổi với một “cựu chủ nhân” như cô? Đôi khi, chính cô cũng thấy bất mãn với sức mạnh của bản thân — đến độ những suy nghĩ tội lỗi như “hay là đừng nghỉ hưu nữa” lại lởn vởn trong đầu.
Và rồi, trong chuỗi ngày buồn tẻ đó, một người đàn ông xuất hiện.
Phù thủy không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Người đứng trước mặt cô đây… Một vóc dáng khỏe khoắn, bờ vai rộng, chiều cao ổn. Là pháp sư, cô có thể cảm nhận được mana từ hắn — và cái cảm giác sâu thẳm, mãnh liệt nơi dòng mana ấy khiến cô rùng mình. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã đủ để khiến hắn trở thành món đồ chơi lý tưởng, một liều thuốc giải hoàn hảo cho sự nhàm chán này. Nhưng, còn có một điều khác khiến tất cả trở nên ngọt ngào gấp mười lần.
Chính là khuôn mặt ấy — trong sáng, ngây thơ.
Người đàn ông này… vẫn là một cậu bé.
Sao một con người mạnh mẽ, khác biệt, mang theo hương vị nam tính lại có thể trẻ như vậy? Hắn không giống những kẻ bị cuộc sống mài mòn đến xơ xác. Hắn cũng không giống đám người ảo tưởng, huênh hoang vì chút sức mạnh.
Chỉ cần trò chuyện vài câu, cô đã càng thêm chắc chắn.
Bé con. Ngươi trong trẻo đến đáng ngạc nhiên. Nếu ta chấm một chút đỏ lên tấm toan trắng toát ấy… thì sẽ thế nào nhỉ…?
Ý nghĩ ấy len lỏi, quyện lấy cô như mực loang trong nước.
--------------------------------------
Yu Jitae mở ra dòng ký ức mà phân thân 2 vừa truyền lại. Nụ cười của phù thủy, chất giọng mê hoặc. Đúng như cái danh "phù thủy", cô ta quyến rũ con mồi — không phải bằng kẹo ngọt, mà là bằng đôi chân vắt chéo và làn váy buông lơi, phô bày làn da trắng ngần.
Chậm rãi, Yu Jitae đưa tay vuốt tóc từ trán ra sau.
Bà già đó bị gì vậy trời?
Đó là cảm nghĩ thật lòng của anh. Cô ta khác hẳn so với những lần gặp trong các vòng lặp trước.
Bề ngoài thì vẫn vậy — gương mặt ngừng lại ở độ tuổi ngoài ba mươi, biểu cảm lười biếng nhưng đầy mê hoặc, ánh mắt cao ngạo, quần áo thì mát mẻ không tưởng.
Nếu phù thủy không thay đổi, thì kẻ thay đổi phải là vị khách.
Yu Jitae thời niên thiếu… À…
Chợt hiểu ra điều gì đó, Yu Jitae bóp trán rồi hỏi phân thân 2:
“Có gã đàn ông nào gần đó không? Người lớn.”
“À, thưa chủ nhân…! Không! Ư, không có ai cả ạ!”
Chỉ thay đổi khuôn mặt thôi thì cũng sẽ bị cô ta nhìn thấu. Kể cả dùng đến 【 Huyễn ảnh (AA) 】 — kỹ năng biến đổi cả cơ thể và da thịt — cũng chưa chắc qua mắt được.
“Thật sự không có ai à?”
“Không… có ạ!”
Yu Jitae thở dài.
Trên Trái Đất chẳng có ai đủ tiêu chuẩn để thay thế phù thủy, và nếu phải tìm một người từ chiều không gian khác thì có khi phải mất hàng năm. Đó là lý do vì sao cô ta lại quý giá đến thế.
Chưa kể, cô ta đã sống quá lâu, đến mức không còn ai có thể đe dọa được cô. Trong một vòng lặp nào đó, chỉ vì bị dọa, phù thủy đã tự sát ngay lập tức.
Nên lần này, phải thuyết phục cô ta bằng mọi giá…
“Giờ làm sao đây…? Mắt cô ta nhìn… đáng sợ lắm luôn ấy!”
“Còn làm gì nữa. Nếu chưa sẵn sàng thì rút lui. Kiếm cớ rồi chuồn. Nói là sẽ quay lại sau.”
“À…! Vâng ạ!”
Hiện giờ phân thân 2 đang ngồi ngay bên cạnh phù thủy. Cậu hét lên trong đầu vì bàn tay cô vừa nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu.
“Có thứ gì dính ở mắt ngươi đấy.”
Cô ta nói, rồi lại khẽ vuốt má cậu.
Bàn tay ấy ấm áp đến lạ, khiến mặt phân thân 2 nóng bừng, tim đập thình thịch.
“Có chuyện gì sao?”
“À, ừm, cô… cô muốn gì ở tôi…?”
“Dù nhìn trẻ thế này, nhưng ta cũng không còn non nớt gì đâu. Với lại, vai ta lúc nào cũng đau cả vì quá nặng…”
Như thể đang chỉ ra lý do khiến vai mình căng cứng, cô ta nghiêng người ra trước — và một thứ gì đó khẽ rung rinh.
Căng thẳng đến mức như sắp ngất đến nơi, phân thân 2 buộc mình phải nhìn chằm chằm vào trán cô, không để mắt mình lạc xuống. Cậu không biết rằng chính cái phản ứng ngoan cố ấy lại càng khiến cô thấy hứng thú.
“Vậy… cậu massage cho ta được không?”
“Massage?”
“Ừ. Massage.”
Massage!?
Việc đó rõ ràng trái với lời khuyên mà phân thân 1 đã dặn: Không được bước vào phòng trong, và tuyệt đối tránh tiếp xúc thân thể. Dù hiện tại cậu đã bị cô ta chạm vào mặt, nhưng vẫn có thể đổ lỗi là do ngoài tầm kiểm soát. Còn nếu tự cậu chạm vào cô ta trước… thì lại là chuyện khác.
Dẫu vậy, phân thân 2 vẫn muốn tự mình giải quyết. Cậu muốn được vhủ nhân và phân thân 1 bàng nhận.
“Chỉ cần massage… là cô sẽ nghe theo tôi chứ?”
“Không. Thế thì chưa đủ.”
“Gì cơ…? Vậy thì…”
“Đó mới chỉ là khởi đầu thôi. Uhuhu…”
“Khởi đầu”… Từ ấy khiến cậu lạnh sống lưng. Phân thân 2 lập tức đứng dậy.
“Cậu định làm gì? Muốn đi đâu vậy?”
“X-xin lỗi… Tôi sẽ quay lại sau!”
“Cậu được phép à?”
“Xin lỗi…!”
Phân thân 2 cắm đầu chạy trối chết.
Nhăn mặt lại, phù thủy đưa tay ra. Khi cô vung tay vào không khí, một khe nứt hiện ra ngay sau cổ phân thân 2 — bàn tay của phù thủy từ đó thò ra.
Ngay khoảnh khắc cô sắp nắm được cổ cậu, phân thân 2 quay lại theo phản xạ, đập mạnh vào cổ tay cô. Ầm! Không khí như bị hút vào, rồi nổ tung.
Phân thân 2 lao đi như bay, rời khỏi phòng của phù thủy.
“Chủ nhân!”
Cú sốc do phân thân 2 tạo ra không hề nhỏ. Đám Death Knight hốt hoảng chạy đến.
“Ngài không sao chứ!?”
“Thằng người hỗn xược kia…!”
“Xin ra lệnh! Chúng tôi sẽ bắt nó về ngay — nửa sống nửa chết!”
Phù thủy lắc đầu.
“Cứ để cậu ta đi. Cậu ta đã nói sẽ quay lại mà.”
Cô khẽ xoa cổ tay đỏ ửng, hơi sưng lên.
Ban đầu cô ta giận lắm — Tên nhãi này dám làm ta bị thương sao? Nhưng rồi, dần dần, cả cảm giác đó cũng tan thành một lời khen.
Ối trời, nó có thể khiến thân thể mình bị thương sao…?
Cánh hoa bên chiếc giường bỗng khép lại, phủ lên thân cô. Trong bóng tối, chiếc lưỡi đỏ lướt qua làn môi đỏ như máu.
“Cậu nhóc. Đúng là đầy sinh lực nhỉ…”
Phù thủy bật cười — tiếng cười đúng như một phù thủy thực thụ.
Trong thời gian chờ đợi, phân thân số 2 ẩn mình trong một góc của hầm ngục dưới lòng đất và án binh bất động. Phía bên đó vốn dĩ cũng không cần vội vàng, mà lại càng cần một cách tiếp cận thận trọng, dù có phải mất thêm thời gian đi chăng nữa.
--------------------------------------
Trong khi đó, thời gian trôi qua vùn vụt với phía Hiệp hội.
Chỉ trong vòng bảy ngày, họ đã tổ chức nhiều cuộc họp chiến lược, và mỗi ngày đội hình lại bị tái cơ cấu. Lệnh hợp tác bất ngờ gây ra không ít mâu thuẫn, và những đơn vị bị hình thành bởi các chỉ thị độc đoán từ Trung tâm chỉ huy đều vô cùng bất mãn—kết quả là bảy ngày quý giá ấy trôi qua một cách vô ích. Dù nhận hàng trăm nghìn đô la mỗi tuần, những cựu binh này hoàn toàn có thể kiếm được gấp nhiều lần nếu hoạt động tự do, nên sự bất mãn là điều tất yếu.
Chiến tranh, giờ chỉ còn là lịch sử.
Siêu nhân không còn chiến đấu với quái vật.
Họ chiến đấu vì lợi nhuận.
Bảy ngày mà Vintage Clock cảnh báo đã trôi qua trong nháy mắt.
Vào đêm trước ngày dự đoán, trái với suy đoán của Yu Jitae, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy khe nứt đang tiến gần từ chiều không gian xa xôi.
Trung tâm chỉ huy bắt đầu trở nên hỗn loạn.
“Nó có thật sự đến không vậy?”
“Sao lại không có chút dấu hiệu nào khi chỉ còn một ngày?”
Rồi bình minh của Ngày Định Mệnh—D-Day—cũng tới. Nhưng dù vậy, vẫn không có bất kỳ dấu hiệu nào của khe nứt, và sự hoang mang càng lúc càng lan rộng trong trung tâm.
“Thế này là sao!? Gần sát thời điểm xuất hiện rồi mà vẫn không có dấu hiệu gì là sao chứ!?”
“Antonio Jefferson. Ông chính là người khẳng định chắc nịch chuyện này mà?”
Jefferson không thể trả lời. Dù binh lính đã sẵn sàng xuất phát, Trung tâm chỉ huy vẫn chưa thể xác nhận chắc chắn sự xuất hiện của hầm ngục cấp SS+.
Jefferson bắt đầu thấy bất an.
Trong phòng điều phối trung tâm của Hiệp hội, các cố vấn và cán bộ cấp cao đành phải giấu đi sự bất mãn của mình và chờ Chủ tịch lên tiếng. Thế nhưng, Chủ tịch Hiệp hội chỉ ngồi vắt chân trên ghế, lặng lẽ theo dõi tình hình.
Trên màn hình lớn, các dữ liệu như đội hình quân, địa hình vùng Nam Amazon, và đồ thị dao động mana đều được cập nhật liên tục theo thời gian thực.
Tại sao ông ta lại im lặng? Các cán bộ cấp cao, giấu kín sự tò mò, thi nhau liếc về phía ông.
Khác với những siêu nhân cấp cao vạm vỡ khác trong phòng, Chủ tịch có vóc dáng nhỏ nhắn hơn, tuy thân thể rắn chắc nhưng lại thấp bé. Tuy nhiên, ánh mắt sâu thẳm đầy uy lực của ông vẫn dán chặt lên màn hình. Tất cả trong phòng đều phải dõi theo ánh mắt và từng cử chỉ của ông để đoán tâm ý.
Người khổng lồ nhỏ bé đang ngồi giữa căn phòng.
“…”
Nhưng vị người khổng lồ đó, vẫn lặng thinh.
Những kẻ tự tin với cái đầu nhanh nhạy bắt đầu trao đổi ánh nhìn. Trong số đó, có một người đã phải làm trợ lý dưới trướng Jefferson suốt hàng chục năm.
Vì thú vui riêng tư của Jefferson vẫn được giữ kín, nên vị trí của ông trong Hiệp hội rất vững chắc. Dù đã từng có nhiều xung đột, trợ lý kia vẫn luôn là người thất thế. Hắn khát khao có ngày được phản bàng, thậm chí mơ về điều đó.
Và hôm nay, chính là cơ hội đó.
“Thưa phó tư lệnh.”
Trong bầu không khí nặng nề của phòng điều phối, vị trợ lý lên tiếng, thu hút toàn bộ ánh nhìn. Jefferson, với muôn vàn cảm xúc trong lòng, vẫn giữ im lặng.
“Phó tư lệnh.”
“…”
“Trả lời tôi đi. Antonio Jefferson–”
Giọng hắn bắt đầu cao dần lên.
Hắn không quên liếc sang Chủ tịch để dò xem phản ứng, nhưng Chủ tịch thậm chí không buồn liếc lấy một cái.
Tức là... được phép tiến thêm một bước.
Jefferson lúc đó mới quay sang nhìn hắn.
“Chuyện gì vậy, Trợ lý Carlon? Trong tình huống quan trọng như thế này.”
“Tình huống quan trọng? Ông thật sự nghĩ đây là tình huống quan trọng à, Phó tư lệnh?”
“Cái gì?”
“Tôi không thể không nghĩ rằng ông đang biến toàn bộ các cán bộ cấp cao có mặt ở đây, cả Chủ tịch lẫn Hiệp hội, thành trò cười.”
Lời hắn như dao cứa, nhưng lại nói lên tâm tư của mọi người. Một người trong số họ khẽ huýt sáo.
Dù lời lẽ có phần quá đà trước mặt Chủ tịch, nhưng không ai lên tiếng phản bác, chỉ khẽ gật đầu tán đồng.
“Im đi, đồ trợ lý. Vẫn còn vài phút, có thể là vài giờ trước khi khe nứt xuất hiện. Mười năm trôi qua, cậu vẫn không thay đổi gì cả, vẫn luôn vội vã tuôn lời trước khi mọi chuyện ngã ngũ.”
Jefferson đáp lại bình tĩnh nhất có thể, trái ngược với cơn bão đang cuộn trào bên trong.
Tại sao…
Tại sao vẫn chưa có dấu hiệu nào…?
“Không nhận ra điều đó đã là điều bất thường rồi sao?”
Đoán được sự hoang mang trong lòng phó tư lệnh, Carlon bật dậy khỏi ghế. Giờ con mồi đã rớm máu, là lúc hắn tung cú cắn chí mạng.
“Nghe đây, phó tư lệnh. Chín mươi hai phần trăm các khe nứt đều có dấu hiệu ít nhất một tuần trước. Và chín mươi chín phẩy chín phần trăm có dấu hiệu tối thiểu một ngày trước. Không gian sẽ dao động, và mana sẽ chập chờn xung quanh. Ngoại lệ duy nhất là các khe nứt nhỏ hoặc rỗng.”
“Chuyện đó ai mà chẳng biết?”
“Đúng vậy! Tất nhiên ông cũng biết chứ! Phải biết chứ! Vậy thì, thưa ông thông thái, nói tôi nghe xem chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu gì của hầm ngục SS+?”
“–.”
“Chúng ta còn một tuần? Không! Ba ngày? Cũng không! Vậy một ngày thì sao? Hử? Có còn một ngày nữa không hả?!”
Kwang!
Carlon đập mạnh tay xuống bàn.
“Nhắc lại lời ông vừa nói đi, phó tư lệnh!”
“…Nhắc lại gì cơ.”
“Ông nói còn bao nhiêu thời gian trước khi khe nứt xuất hiện?”
“…”
“Trả lời đi. Antonio!”
Bị hét vào mặt, Jefferson buộc phải nuốt cay mà mở miệng.
“Vài phút… hoặc vài giờ…”
“Vậy mà vẫn chưa có dấu hiệu nào! Ông thử nói xem, nếu không phải lừa gạt, thì đây là cái gì? Ông vẫn còn mặt mũi nói rằng việc ông đang làm không phải là sự sỉ nhục với Hiệp hội sao?!”
Jefferson không đáp nổi. Mọi lời Carlon nói đều đúng. Ngay cả bản thân ông cũng không còn dám tin vào điều này nữa.
Nếu cứ thế này, địa vị ông gầy dựng bao năm trong Hiệp hội sẽ sụp đổ chỉ vì một sai lầm chí mạng… Dù đã cống hiến bao nhiêu năm, cú vấp này sẽ đeo bám ông như một cái đuôi suốt quãng đời còn lại.
“Đúng vậy. Ngài Antonio, ngài phải chịu trách nhiệm.”
“Thật đáng tiếc. Ngài đã làm gì vậy chứ?”
“Chúng tôi đã phải điều quân vô ích. Hừ.”
Càng lúc càng nhiều lời xì xào vang lên như những cái đinh đóng vào danh dự của ông. Trái tim đập rộn ràng, tay ông cũng đẫm mồ hôi.
Thấy thời cơ đã chín muồi, Carlon xông đến túm lấy cổ áo Jefferson, xô qua đẩy lại. Trong bầu không khí này, chẳng ai buồn can ngăn hành vi xúc phạm ấy.
“Tại sao câm như hến vậy hả? Cái miệng từng léo nhéo suốt mười năm qua đâu rồi? Gặp Sodom với Gomorrah à? Sao tự dưng hóa đá thế?”
Jefferson bị lắc lư như rối rách. Nhưng trong lúc đó, ông liếc nhìn ra phía sau.
Dù One đang ở ngoài chiến trường, Season—Yu Jitae—vẫn đang có mặt tại phòng điều phối. Dù tình hình rối như tơ vò, anh ta vẫn giữ biểu cảm bình thản, dõi theo cùng hướng với Chủ tịch.
Khốn kiếp. Ít nhất cũng nói gì đi chứ.
“Nói gì đi chứ! Season, làm ơn!”
“Antonio Jefferson!”
Đúng lúc đó—
“Hoh.”
Một tiếng thở nhẹ vang lên.
Là từ chủ tịch.
Dù chỉ là tiếng lẩm bẩm khe khẽ, nhưng nó đủ sức khiến tất cả mọi ánh mắt, mọi đôi tai đều hướng về phía ông. Phòng điều phối đang ầm ĩ bỗng lặng như tờ.
Hoh?
Cái gì mà ‘hoh’?
Các cố vấn mở tròn mắt, quay lại nhìn màn hình với ánh mắt bán tín bán nghi.
Và rồi họ đồng loạt gào lên như than khóc.
“Á á!”
“Không thể nào…!”
Trên màn hình—
Đồ thị mana đột ngột dao động hỗn loạn. Nó vượt qua ngưỡng 40, rồi 100, và đột ngột nhảy vọt qua 2500.
Đồng thời, hình ảnh phong cảnh cũng méo mó bất thường. Cách mặt đất khoảng 200 mét, một vết rách thẳng đứng dài khoảng 40 mét hiện ra giữa không trung. Như miệng của một con quái vật, nó kêu rắc rắc mở toang, hé lộ bóng tối thăm thẳm bên trong.
Trong khoảnh khắc ấy, căn phòng lặng ngắt. Tất cả nghi ngờ tan biến như chưa từng tồn tại. Trợ lý Carlon cũng đờ đẫn, quên cả buông tay khỏi cổ áo Jefferson.
Và rồi—
Yu Jitae, người đang ngồi phía sau, chậm rãi đứng dậy.
Anh đưa tay ra, nắm lấy đầu Carlon.
Slamm–!
Rồi đập thẳng xuống.


1 Bình luận