Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 198: 90 năm phục vụ (1)

1 Bình luận - Độ dài: 2,321 từ - Cập nhật:

Thời gian trôi qua.

Gyeoul vẫn sống tốt. Con bé đã không còn miễn cưỡng đến trường, thậm chí trông có vẻ khá thích thú với cuộc sống học đường. Thỉnh thoảng, Gyeoul kể chuyện về một người bạn tóc vàng giống Kaeul-unni, và một người bạn khác tóc đen như Yu Jitae.

Dường như các bạn học vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Gyeoul, có lẽ vì một nỗi sợ theo bản năng. Gyeoul vẫn chưa thể kiểm soát hoàn toàn sự hiện diện của bản thân—một thứ khí chất dễ khiến lũ trẻ liên tưởng đến mãnh thú.

Dẫu vậy, có vẻ như con bé đã bắt đầu quý mến vài người bạn. Những đứa trẻ ấy, dù có hơi sợ, vẫn chầm chậm tiến gần, và rồi trở thành bạn với Gyeoul—dẫu con bé giống như một con hổ lớn vậy.

Dạo gần đây, Gyeoul bắt đầu quan tâm đến tiền bạc.

Không phải thẻ ngân hàng, mà là tiền mặt. Con bé có vẻ nghĩ tiền là “một thứ bí ẩn có thể đổi lấy bất kỳ thứ gì”.

“…Làm ơn mua ví cho con.”

“Ví à?”

“…Vâng.”

Anh muốn tặng con bé một món gì đó thật tốt. Vậy nên anh mua cho Gyeoul một chiếc ví hiệu giá chịi 12.000 đô—một món đồ quý giá có gắn ma pháp cảnh báo trộm và định vị trực tiếp chịi đồng hồ cá nhân khi bị lấy cắp.

Không biết giá trị của chiếc ví, Gyeoul bỏ vào đó đồng 50 cent và tỏ ra mãn nguyện.

“…Hehe.”

Dường như con bé đang dần hiểu được khái niệm tiền tệ. Đặc biệt là khi nghe nói 50 cent không đủ để mua kẹo dẻo—thứ mà Gyeoul rất muốn ăn từ lâu—con bé tỏ vẻ thất vọng thấy rõ.

Từng chút một, Gyeoul đang học cách hiểu về thế giới.

“Phù. Cuối cùng cũng xong.”

Ở một góc khác, Bom vừa hoàn tất tập cuối của cuốn tiểu thuyết.

Tên tác phẩm kinh dị của cô là [Out of Sin of Daybreak]—một cái tên khá nên thơ. Kết quả cuộc thi viết còn phải chờ vài tháng nữa mới công bố, nên giờ chỉ còn biết… chờ đợi.

“Làm tốt lắm. Em đã cố gắng suốt mấy tháng trời rồi. Mong là mọi chuyện suôn sẻ.”

“Em cũng mong vậy…”

Phản ứng của cô khiến anh hơi bất ngờ.

“Ồ? Vậy ra em cũng muốn nó thành công đấy chứ.”

“Gì cơ? À… hừm…”

Sau khi chạm ngón tay lên môi vài lần, Bom tròn mắt mở lời.

“Ủa? Anh nói đúng. Có lẽ là do em gắn bó với nó trong quá trình viết. Trước đây em không quan tâm kết quả cho lắm.”

“Sau bao công sức bỏ ra, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì tốt biết bao.”

“Vâng, vâng.”

Thế nhưng, một rắc rối nho nhỏ xảy ra.

Ngay trước lúc nộp bản thảo, trong khi Bom rời chỗ một lát, Yeorum đã tự tiện gõ gì đó vào bàn phím.

“Ể? Ưm? Ự…”

Quay lại bàn làm việc, Bom kiểm tra bản thảo đã đăng ký nhiều lần. Rồi cô cắn môi, gọi Yeorum.

“Này. Yu Yeorum—”

Giọng Bom lẫn chút bực dọc—một điều mà Yu Jitae gần như chưa từng nghe thấy.

“Hả? Có chuyện gì?” Yeorum đáp.

“Em. Cái gì đây? Em đã làm gì?”

“Chị nói là vẫn chưa chọn bút danh đúng không? Nên em đặt hộ luôn rồi.”

“C-chị… chị có bút danh rồi!”

“Thì chị nên nói sớm chứ.”

“Em, em…”

“Thế bút danh gì?”

“‘Bomi’.”

“Cái đó mà là bút danh hả? Chị nghĩ ra khi nào thế?”

“Ngay lúc nãy!” Bom hét lên.

Yu Jitae chỉ đến hôm nay mới biết rằng Bom có thể hét lớn đến thế. Yeorum hơi nhíu mày, rồi cười gượng.

“Vậy à? Thì nộp lại lần nữa đi.”

“Chị không thể nộp lại nữa rồi. Lần sau đừng tự tiện đụng vào đồ của chị nữa, nghe chưa?”

“Ưm. Xin lỗi~”

“Em. Thật là…”

Bom thở phì qua mũi, vẻ mặt cáu kỉnh. Cô dường như đang cố kìm lại một lời nặng nề, liên tục hé miệng rồi lại cắn môi. Tức đến mức làn da trắng của cô ửng đỏ từ cổ lên tận má.

Trong khi đó, Yu Jitae len lén kiểm tra bút danh mà Yeorum đã đăng ký.

[Out of Sin of Daybreak] – Tác giả: Màu Tóc Bông Cải Xanh (Hair Colour Broccoli)

…Xong rồi.

“Khm”. Một tiếng khịt mũi bật ra không kiểm soát được, và lập tức Bom quay ngoắt lại. Đôi mắt màu cỏ nhìn anh đầy buồn bã và u uất.

“Tại sao?” cô hỏi.

“Hả?”

“Tại sao anh cười? Buồn cười lắm hả?”

“Không, anh đâu có…”

“Nếu em nhận giải, người ta sẽ gọi ‘Tác giả Màu Tóc Bông Cải Xanh’ lên sân khấu, đúng không? Mà tóc em lại thực sự màu bông cải xanh… Thế là em sẽ trở thành trò cười đúng không…? Cái này… buồn cười lắm sao…?”

“Không… Thật mà…”

Yeorum đứng sau lưng khẽ nhếch miệng cười khi quả bóng trách nhiệm bị đá sang cho Yu Jitae.

Xem ra Bom nghiêm túc với cuốn tiểu thuyết này hơn anh tưởng. Dù vậy, anh vẫn không hiểu tại sao cô lại giận anh nhiều hơn Yeorum.

Dù thế nào đi nữa, Bom trông như sắp khóc chỉ vì một trò đùa. Nên anh đành phải cố tỏ ra như thể… chẳng có gì đáng cười cả.

Hôm đó, anh cảm giác như đang ngồi trên bàn đầy chông.

“Hmm. Em giờ đi luyện tập rồi~”

Yeorum lẩm bẩm một câu khó xử rồi rảo bước. Như thường lệ, cô thay đồ tập và xách túi đi ra cửa.

Cô vẫn đang trong quá trình luyện kiểm soát cơn giận, nhưng chẳng có mấy tiến triển. Ngay cả lúc nãy, khi Bom hét lên, cô đã phải cố dằn lại cơn giận bản năng đang trào lên.

Một phần là do tính cách bẩm sinh. Một phần là do bản chất của loài hồng long, luôn hiếu chiến. Nhưng thực ra, gọi đó là bệnh tâm lý thì chính xác hơn là vấn đề tính cách.

Đây không phải là lỗi ở tính cách.

Mà là một căn bệnh cần được chữa trị.

Cách tốt nhất Yeorum có thể làm, là nhận ra mình dễ giận ở tình huống nào và tránh xa nó. Nói cách khác, cô không thể kiểm soát cơn giận—chỉ có thể né.

Nếu việc không kiềm chế được cơn giận trở thành vấn đề nghiêm trọng, thì anh sẽ buộc phải gắn chốt an toàn vào Yeorum. Anh biết cách thực hiện—đó là điều anh vô tình phát hiện ra ở lần lặp thứ năm.

Nhưng nếu phải gắn chốt an toàn…

Anh sẽ phải dồn cô bé hồng long này vào cực hạn. Đó là một phương pháp vô cùng khắc nghiệt và tàn nhẫn. Yeorum sẽ phải chịu đau đớn, và anh—phải phớt lờ điều đó mà tiến tới.

Hồi đó anh không suy nghĩ nhiều, nhưng giờ nhìn lại, chỉ thấy một vị đắng trong miệng.

Anh cầu mong sẽ không bao giờ phải dùng tới nó nữa.

“Gì? Nhìn gì mà nhìn?”

Yeorum hỏi trong lúc buộc tóc thành đuôi ngựa.

Anh lắc đầu, trong lòng chỉ mong cô sẽ được đền đáp xứng đáng cho tất cả nỗ lực ấy.

“Gặp sau nhé” anh nói.

“Ừ.”

Và Yu Kaeul.

Dạo gần đây, cô bé bắt đầu có ý thức tạo ra khoảng cách với chú gà con. Cô ra khỏi nhà một mình thường xuyên hơn trước.

Tựa như đang cố tình rèn luyện bản thân trong môi trường không có gà con bên cạnh. Có thể là vì cô đã tiếp nhận một phần ký ức và cảm xúc của BY, nên quyết định này trở nên cực kỳ lý trí.

Sau đó, khi Bom đi tìm Kaeul, cô bé trở về với ổ bánh mì baguette trên tay, vẫy tay chào cùng nụ cười rạng rỡ.

“Nn? Sao lại quay phim em vậy?!”

“Dùng cho video gửi xuống mê cung dưới lòng đất ấy mà.”

“Oohh! Hôm nay là ngày đó à!”

“Làm dấu chữ V coi.”

“V~~~~.”

Yu Jitae cảm thấy việc chia ly cũng có thể luyện tập là một điều gì đó thật kỳ lạ. Trong khi đó, ở ký túc xá, chú gà con kêu chiêm chiếp đi khắp nơi tìm chủ, rồi được người bảo hộ bế lên bỏ vào một chiếc nồi mới mua to tướng.

“Đây là nhà mới của ngươi.”

Đôi mắt đỏ của Người bảo hộ cong lại thành hình (^^), còn chú gà con thì cứ thế lim dim ngủ ngon lành trong chiếc nồi ấm áp.

Đó là cuộc sống thường ngày của họ.

Kẻ hồi quy luôn mong muốn nó có thể mãi ổn định như thế.

Và để giữ được sự ổn định đó, giờ đây anh phải rời đi, đến một nơi chẳng còn là “thường ngày” nữa.

Trời đã khuya. Là thời điểm mấy đứa trẻ thường lui về phòng mình. Anh định lặng lẽ rời nhà mà không gây chú ý thì cánh cửa phòng Bom khẽ mở ra.

Họ nhìn nhau, rồi cô chậm rãi bước đến.

“Anh sắp đi à?”

“Ừ.”

“Sẽ về sớm chứ?”

“Ừ. Trước trưa là anh về.”

“…”

Bom lặng lẽ bước vào phòng anh. Anh đợi. Một lúc sau, cô quay lại với một chiếc cà vạt trên tay.

“Em làm gì vậy?”

“…Ngoại hình là sức mạnh.”

“Sức mạnh gì?”

“Nếu trông tươm tất một chút, người ta sẽ dễ mở lòng hơn.”

Không rõ cô đã nhìn thấy gì, nhưng lời nói cất lên đầy hờ hững.

Bom đưa tay quàng cà vạt lên cổ anh, cẩn thận thắt từng nút một. Thêm vào bộ sơ mi và quần tây thường ngày là một chiếc cà vạt có phần xa lạ.

Cô chậm rãi lên tiếng.

“Xin lỗi vì đã nổi nóng hồi sáng.”

“Không sao. Em có quyền nổi giận mà.”

“…”

“Đừng nghĩ nhiều.”

“Vâng…”

Khoảng cách giữa họ rất gần.

Dù có chút lúng túng, anh cũng không quay mặt đi. Và vì không quay đi, gương mặt của cô gần thật gần. Gần đến mức anh có thể phần nào hiểu được vì sao Bom luôn tự nhận mình là xinh đẹp.

Đôi mắt màu cỏ, hàng mi trên, mi dưới, mí đôi. Khi ánh nhìn đang đặt trên tóc anh hạ xuống, ánh mắt họ chạm nhau khiến anh vội nhìn sang hướng khác.

“Hmm. Làm thêm chút nữa nhé? Ngồi xuống đi.”

Sau khi xong cà vạt, Bom nói thế rồi lấy gì đó từ túi áo ra. Là sáp hay pomade gì đó để vuốt tóc. Nhưng sao lại có thứ này trong túi cô?

Dù sao thì, cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối bù thường ngày của anh cho gọn lại. Những ngón tay lướt qua tóc anh, khẽ chạm vào vành tai.

Cuối cùng, khi đã hoàn tất, cô nhìn gương mặt anh với ánh mắt mơ hồ. Khoảng cách ấy quá vừa vặn cho một màn trêu chọc, khiến anh phải chuẩn bị tinh thần.

Nhưng cô không trêu chọc anh.

Thay vào đó, ánh mắt cô như đang lơ đãng giữa cõi mộng, khiến anh phải lên tiếng:

“Xong chưa?”

“À, à, rồi…”

“Cảm ơn. Anh đi đây. Ở nhà ngoan nhé.”

“V-vâng…”

Không hiểu vì sao, nhưng cho đến cuối cùng, cô vẫn không trêu anh câu nào.

Kỳ lạ thật, anh nghĩ, khi bước ra khỏi ký túc xá.

-----------------------------------------

Đôi mắt mơ màng của Bom nhanh chóng trở nên tỉnh táo.

Cô thở ra một hơi dài, lắc đầu như để lấy lại bình tĩnh. Vừa rồi cô căng thẳng quá mức—tới nỗi không nhận ra một đôi mắt đỏ đang nhìn trộm qua khe cửa phía sau.

Là Yeorum.

“Gì vậy?” Bom hỏi.

“Mới nãy, chị làm gì thế?” Yeorum đáp.

“Làm tóc cho ahjussi.”

“Hnn.”

Yeorum gật đầu hờ hững, Bom cũng hờ hững quay lại phòng mình.

Nhưng khi Bom vừa vào phòng, Yeorum liền lén bước ra phòng khách. Cô nhìn chiếc ghế Yu Jitae vừa ngồi, rồi nhớ lại vẻ mặt của Bom khi nãy.

Một cảm giác ngạc nhiên xen lẫn hoang mang lướt qua tâm trí cô.

Wah, chết tiệt. Cái quái gì vậy trời…

Thực ra, cô đã thấy kỳ lạ vài lần rồi. Bom thỉnh thoảng dựa đầu lên vai Yu Jitae, hoặc khoác tay anh.

Khi thấy Bom mặc đồ của anh, Yeorum cũng chỉ nghĩ đơn giản, À, con dưa leo này có vẻ thích mấy trò kiểu đó nhỉ rồi bỏ qua.

Cô không quá lo lắng.

Bởi vì, rốt cuộc, một con rồng đang trong thời kỳ Amusement không thể nảy sinh tình cảm lãng mạn với kẻ khác.

[Trong thời kỳ Amusement, rồng không thể yêu ai khác.]

Đó là một loại phép cơ bản được yểm lên Fragment of the Ancient One — mảnh vỡ Khởi nguyên — gắn trong trái tim rồng, nhằm ngăn họ quá chìm đắm vào Amusement. Dĩ nhiên, Bom cũng là một con rồng có trái tim, nên cũng sở hữu mảnh vỡ đó. Đây là điều chính miệng Dragon Lord (Long đế) xác nhận trước khi Bom khởi hành.

Vậy thì…?

Vậy ánh mắt của Bom khi nãy là sao? Rất giống ánh mắt mà Yeorum thường thấy trong shoujo manga.

Nếu phải diễn tả một cách siêu ngượng…

Đó là ánh mắt của một cô gái đang yêu.

Cô không thể làm ngơ trước nghịch lý ấy. Yeorum gõ cửa phòng Bom.

“Này, Yu Bom. Mở cửa đi.”

“Có chuyện gì?”

“Em có thứ muốn hỏi.”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

chắc cmn chắn r
Xem thêm