Web Novel
Chương 147: Nơi an nghỉ của thanh kiếm rỉ sét (3)
0 Bình luận - Độ dài: 2,611 từ - Cập nhật:
Nếu tuân thủ quy định của nơi này và không sử dụng mana, việc dựng một căn nhà sẽ mất kha khá thời gian. Vì thế, họ đành phải chia nhau công việc.
Không phải là cái lều nhỏ một người tạm trú qua đêm. Họ cần dựng một cái lều đủ cho năm người sử dụng trong vài ngày, nên ít nhất cũng phải đủ rộng để nghỉ ngơi thoải mái sau một ngày rong chơi, dù không có phòng riêng cho từng người.
“Trong lúc anh đi nhặt củi, Yeorum và Kaeul đi tìm những chiếc lá lớn giống thế này nhé.”
Anh giơ ra một chiếc lá to bản hái được trên đường về, đưa cho hai cô bé xem.
“Cái này trông giống quạt nan ấy nhỉ, unni?”
“Ừ, giống đấy.”
“Kéo búa bao nhé” Yeorum bất ngờ nói rồi giơ tay ra búa. Kaeul luống cuống phản xạ theo, tay thành kéo.
Thế là Kaeul bị ép làm quạt cho Yeorum. Cái miệng bĩu ra đầy bất mãn, và hai cánh tay cũng quạt lấy lệ như thể chẳng buồn cố gắng.
“Gì thế kia. Quạt đàng hoàng vào.”
“Gì chứ. Em đang làm mà…”
“Thế em nghĩ vậy đủ làm khô nách chị à?”
Yeorum giơ tay lên trời.
“Uuuh. Ghê quá đi mất. Thiệt tình…”
“Không chịu quạt tử tế là phải hôn nách chị đấy.”
Kaeul hết đường chối đành phải cắn răng chịu đựng, vung quạt nghiêm chỉnh. Yeorum nằm dài trên đất, khẽ ngoáy ngón chân cười khúc khích. Dáng điệu chảnh chọe của cô trông chẳng khác nào nữ hoàng, khiến cả Bom lẫn Gyeoul cũng phì cười.
“Nhưng mà… sao lại cần mấy cái lá này? Chúng đặc biệt lắm hả?”
“Ừ. Chống nước tốt, ít bị sâu bọ, lại dai nữa. Ngắt rồi mà không dễ héo vì chứa nhiều nước.”
Quá hoàn hảo để lợp mái.
“Bom và Gyeoul đi với anh nhé. Hai đứa tìm bụi rậm quanh khu này trong lúc anh lo phần cây.”
“Vâng.”
Anh dặn thêm những thứ cần tìm. Để dựng được một căn nhà ra hồn, nguyên liệu cần khá nhiều.
“Uwaaang. Sao lại cần nhiều thứ thế chứ?”
“Rốt cuộc thì anh tính dựng nhà kiểu gì bằng mấy thứ này? Theo luật là không được dùng ma pháp đúng không?”
“Mà mấy bụi rậm để làm gì vậy?”
Mấy cô nàng liên tục hỏi tới. Rồng sống cả đời trong hang, vì thế chủ đề “nhà cửa” dường như khiến các cô gái cực kỳ quan tâm. Anh dùng cành cây vẽ sơ đồ trên mặt đất.
Lò lửa, khu nấu ăn, cửa sổ, mái mở, nguồn sáng, giường và tủ cho từng người, thậm chí có cả hệ thống thoát nước tạm thời—tất cả đều có đủ.
Không gian được sử dụng hiệu quả, cấu trúc lại hợp lý khiến mấy cô nàng há hốc mồm kinh ngạc.
“Uwah, bá đạo thật đó…!”
“…Sao anh biết làm mấy cái này vậy?”
Thật ra cũng chẳng có gì to tát. Ai mà sống hơn chục năm ngoài rừng rú thì cũng phải biết thôi.
“Nè, em hỏi cái này được không. Trước đây, anh từng phải làm mấy việc như vầy hả? Tự dựng nhà, nấu ăn, nằm lên đống lá khô để tránh lạnh, tránh ẩm từ đất?”
“Có chứ.”
“Hồi nhỏ á?”
“Ừ.”
“Thế… ahjussi, lúc sinh ra anh cũng là em bé hả?” Kaeul chen ngang.
Câu hỏi nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng với các cô thì lại không. Yeorum gật đầu đồng tình, còn Gyeoul thì tròn mắt ngạc nhiên.
Bom cũng nhìn anh với vẻ tò mò.
“Không có con người nào sinh ra đã là người lớn cả.”
“Hul… sốc luôn á…!”
“…!”
Mắt Kaeul và Gyeoul sáng rực.
“Vậy… vậy, hồi đó anh cũng dễ thương hả ahjussi!?”
“Chắc là không.”
“…Anh có bé giống em không?” Gyeoul hỏi.
“Chắc vậy. Có khi còn nhỏ hơn em nữa.”
“…!”
“Thế… cái đó của anh cũng nhỏ hả?”
“Cái gì?”
“Anh cũng có mẹ đúng không, ahjussi?”
“Câu đó là sao nữa.”
“Aht…! Câu kỳ quá. Xin lỗi…!”
“Chắc là có.”
“Anh có từng muốn lớn lên không?”
“Ai biết.”
“Anh thử nghĩ lại xem.”
“Chắc là có.”
“…Anh có thích kẹo dẻo không?”
“Không.”
“…”
“Hồi đi học mà bị mắng, anh có khóc không, ahjussi!?”
“Chắc là không.”
“Sao vậy?”
“Vì anh lúc đó khá là tự cao.”
“Vậy… khi có người giỏi hơn anh, anh có tức không, ghen không?”
“Chắc có. Có lẽ vậy.”
“Uwaaa… Thế anh có mối tình đầu không? Có tán tỉnh không?”
“…Tình đầu á?”
“Em muốn biết quá.”
“Nhưng anh không nhớ nữa.”
“…Hing.”
“Thế… cái đó của anh hồi đó thế nào?”
Cái quái gì mà phải hỏi cái đó chứ!?
Đúng lúc đó, Gyeoul nghiêng đầu thắc mắc.
“…Cái đó?”
“Hukk… unni, đừng nói mấy thứ kỳ kỳ trước mặt Gyeoul chứ!”
Không hiểu hôm nay tụi nhỏ bị gì nữa. Trong lúc Yu Jitae đang vật lộn chống đỡ cơn bão câu hỏi, Bom bật cười khúc khích.
“Này, tụi em để mấy câu hỏi đó lại sau khi xây nhà được không? Mặt trời sắp lặn rồi, mà cứ thế này là tối mất.”
Câu nói của cô mang một sức mạnh kỳ lạ. “Ờ ha, chị nói đúng ghê!” Kaeul vứt quạt đứng phắt dậy.
Khoảng hai tiếng sau, Yu Jitae bắt tay vào dựng nhà với đống nguyên liệu bọn trẻ mang về. Anh san phẳng mặt đất, dựng khung trụ, rồi dùng những sợi dây leo dài quấn quanh làm tường.
“Làm vậy đúng chưa?”
“Ừ. Siết chặt là được, nhưng đừng kéo quá căng.”
“Nn.”
Yeorum giúp anh dựng nhà. Đám dây leo kia chính là phần lõi xốp bên trong thân cây, chứa không khí nên vừa nhẹ vừa dai, cách nhiệt tốt.
Sau đó, anh trộn đất sét với nước và trát lên tường. Do thời tiết nóng ẩm, anh đốt lửa ở khoảng cách phù hợp để hong khô. Trong đất sét có trộn vụn lá khô để tránh bị nứt khi khô lại.
“Uốn mấy cái lá thành hình tròn rồi treo lên nhé.”
“Vâng.”
Trong lúc chờ tường khô, anh lợp mái bằng những chiếc lá to mà bọn nhỏ tìm được, rồi tạo hệ thống thoát nước để nếu mưa, nước sẽ chảy xuống vùng trũng. Cùng lúc đó, Bom và Yeorum cũng lắp cửa và cửa sổ vào khung, dù còn hơi vụng về.
“Uhh…”
Kaeul dừng tay thở dài thườn thượt. Trông cô như vừa bị hút cạn sinh khí. Mà cũng phải thôi, đây hẳn là lần đầu cô làm việc tay chân như vậy.
“…”
Gyeoul không được giao việc cụ thể gì, nên sau một hồi phân vân, bé quyết định đứng bên và vỗ tay cổ vũ. Và đến khi sàn nhà bên trong được lót đầy cành cây rậm và lớp rêu sạch sẽ, trời cũng đã sập tối.
Pạch pạch pạch. Đôi bàn tay nhỏ xíu vỗ nhịp reo mừng.
Ngay trước lúc mặt trời hoàn toàn lặn xuống, căn nhà cuối cùng cũng được hoàn thiện.
“Uwaaaahh—! Unni!”
“Làm tốt lắm, Kaeul.”
Tiếng nói vang vang đầy hân hoan, những gương mặt ánh lên vẻ mãn nguyện. Dù là một căn nhà dựng vội, bên trong lại khá rộng và chắc chắn.
“Không thể tin được luôn. Đỉnh thật! Mềm ơi là mềm luôn!”
“À, thế thì tốt.”
Phủ lên lớp cành cây là một tấm chăn dày, Yeorum nằm lên giường đầy thích thú, có vẻ khá hài lòng với chỗ ngủ ấm cúng này.
“Cảm ơn vì đã vất vả nhé.”
“Cảm ơn vì đã vất vảaaa!”
Anh khẽ lắc tay đáp lại lời cảm ơn.
Có lẽ vì đã mệt rã rời, bọn trẻ không còn hứng thú lôi lại câu chuyện mà cách đây vài tiếng vẫn còn ríu rít bàn tán. Thay vào đó, cả bọn nằm dài trên chiếc giường lớn, nghịch ngợm với đồng hồ trên tay.
Anh nằm ở mép giường, và bên cạnh là Gyeoul. Thật hiếm khi anh cùng bé nằm chung một chiếc giường như thế này.
Đến lúc trời đã khuya, Gyeoul khẽ đặt đầu lên cánh tay Yu Jitae và thiếp đi một cách tự nhiên.
“Lúc làm thì cực muốn xỉu, nhưng giờ nhìn lại thấy tự hào ghê luôn á.”
“Ừm…”
“Unni không thấy vậy sao? Đây là lần đầu tiên em thấy cảm giác này đó…”
Kaeul tiếp tục líu lo cho đến khi Yeorum quay lưng lại với cô bé. Sau đó, Kaeul bắt đầu quay video bằng đồng hồ, ghi lại những chuyện xảy ra trong ngày như một trang nhật ký. Có lẽ đó là đoạn clip để gửi về mê cung dưới lòng đất.
Ngoài cửa sổ là một vầng trăng lớn. Tiếng gầm gừ xa xăm của dã thú và côn trùng vẫn râm ran, nhưng đêm nay nhìn chung khá yên ắng, đủ để kẻ hồi quy nghe rõ từng nhịp thở đều đặn của đứa trẻ nhỏ.
Và cứ như thế,
Ngày đầu tiên trên hoang đảo—Peace City—đã khép lại.
------------------------------------------
Sáng hôm sau, hoa quả sẽ là bữa sáng lý tưởng. Yu Jitae là người thức dậy đầu tiên và rời khỏi căn nhà.
Trong khi đó, Bom từ từ tỉnh giấc, vươn vai một cái rồi đưa mắt nhìn quanh. Những đứa trẻ vẫn còn đang ngủ say. Sau khi Yu Jitae rời đi, Gyeoul trở mình và rúc sâu hơn vào vòng tay của Kaeul.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt Bom chạm phải Yeorum. Cô vẫy tay nhẹ, và Yeorum cũng gật đầu lại.
Bom lặng lẽ mở cửa sổ.
Ánh nắng sớm thật dịu dàng.
Yu Jitae quay về, tay ôm đầy trái cây. Chúng hoặc là không có độc, hoặc là chỉ cần bỏ hạt là ăn được. Vị ngọt thanh mát của chúng lập tức khiến khuôn mặt Gyeoul rạng rỡ.
Khi đang tìm trái cây, Yu Jitae đã phát hiện ra một thứ mà chắc chắn bọn trẻ sẽ thích.
“Anh thấy một thứ khá thú vị.”
“Ohh! Gì thú vị thế?”
Trên sườn núi có một loại cây rất lạ.
Sau bữa sáng, anh đưa bọn trẻ leo lên núi. Yu Jitae truyền sát khí vào con dao rừng rồi dẫn đường. Đón chào gió xuân ấm áp, đám trẻ ríu rít trò chuyện phía sau.
“Đến rồi.”
Một khoảng trống hiện ra—cảnh tượng hiếm thấy giữa khu rừng rậm rạp. Cây cối dường như đều tránh né khu vực này, tạo nên một mảnh đất trống tròn, đường kính khoảng 5 mét.
Lũ trẻ ngó đầu lên khỏi lùm cây dày đặc. Gyeoul quá nhỏ để nhìn thấy, nên Yu Jitae bế bé lên bằng một tay rồi đặt ngồi trên vai mình.
Giữa khu đất trống là một cái cây màu lam. Nó nhỏ đến mức chỉ cao ngang hông người.
Số hiệu nhận dạng: EE-50888.
Những binh sĩ tác chiến tiền tuyến gọi nó là "Tinh Linh Thụ" (Spirit Tree).
“Unni, cái đó là gì vậy?”
“Hmm. Lần đầu chị thấy đấy… nhưng chắc là cây tốt.”
Ngay cả Bom cũng không biết đến cái cây này—có lẽ vì nó không tồn tại trong thế giới của cô.
“Hạ thấp đầu xuống, và cố gắng giấu khí tức đi.”
Nghe theo lời anh, lũ rồng nhắm mắt và thu lại khí chất đặc trưng của mình. Gyeoul nắm tay Bom và bắt chước theo một cách lúng túng.
Và rồi, một điều kỳ diệu xảy ra.
Cứ ngỡ không có con người ở đây, cái cây bắt đầu chuyển động.
“Ồh, cái gì thế kia? Nó... đang động đậy…!”
“…!”
Kaeul thì thầm đầy phấn khích. Chuyển động của nó theo một nhịp điệu nhất định. Một, hai, ba; một, hai, ba.
“Hul. Nó đang múa à? Dễ thương ghê.”
“Dễ thương? Nhìn ngu thì có…”
Ý kiến trái chiều chồng chéo lên nhau.
Tinh Linh Thụ vốn nổi tiếng là loài cây biết múa, nhưng nó còn nổi tiếng vì một lý do khác.
Khi Yu Jitae bước ra khỏi bụi cây, những nhánh cây đang múa bỗng khựng lại. Nếu ví như tay người, thì dáng đứng của nó lúc này thực sự rất kỳ quặc.
“Cây này á, lúc có người đến thì giả bộ làm cây thường, nhưng thật ra nó nghe được đấy. Cứ đến gần một nhánh cây, nói điều gì đó dễ thương vào tai nó. Sau vài ngày, nó sẽ ra trái y hệt như lời mấy đứa nói.”
Nhưng vì âm thanh có thể lan truyền, cả bọn phải thì thầm và tách nhau ra. Cảm thấy hứng thú, bọn trẻ lần lượt tiến đến và thì thầm điều ước của mình vào từng nhánh cây.
Cả bọn hẹn sẽ chỉ chia sẻ điều đã nói sau khi cây ra trái.
------------------------------------------
Tối đến, cả nhóm hướng ra bờ biển.
Lý do là vì Yeorum dường như đã phát hiện ra một nguồn sáng kỳ lạ dưới đáy biển khi đuổi theo một con rùa biển. Bom và Kaeul không mấy hứng thú, nên Yu Jitae chỉ đi cùng Yeorum và Gyeoul.
“Này, có lẽ em nên ở lại thì hơn đó.”
“…Sao cơ?”
“Chỗ đó tuy có ánh sáng, nhưng tối lắm. Tối om luôn.”
“…Thì sao?”
“Nhóc như em xuống đó thể nào cũng sợ, biết chưa?”
“…Không có nha?”
“Không có? Nhóc con này.”
“…Làm gì? Muốn gây sự à.”
“Đừng có than khóc la lối là sợ. Chị ghét mấy đứa than vãn bên cạnh lắm.”
“…Kệ chị, đồ heo đỏ.”
“Cái gì? Nhóc con, gọi ai là heo hả?”
“…Hmph.”
Đôi khi anh lại quên mất, nhưng Yeorum và Gyeoul vốn không ưa gì nhau mỗi khi chỉ có hai người. Có thể là vì cuộc xung đột kéo dài từ thời xa xưa giữa chủng tộc Hồng long và Lam long.
Yeorum vốn không phân biệt đối xử. Dù là người lớn hay trẻ con, cô đều đối xử ngang nhau không khoan nhượng.
“…”
Gyeoul rên rỉ khe khẽ khi được Yu Jitae bế lên. “Chị. Gọi em. Là heo. Con nhỏ…” Giọng nói lí nhí đầy ấm ức, đến nỗi anh cũng không hiểu rõ bé đang nói gì.
Dù sao đi nữa, Yu Jitae cũng đưa hai đứa bé lặn xuống biển cùng mình.
Dù là đảo nhân tạo, biển ở đây lại khá sâu. Ít nhất cũng sâu tới 150 mét.
San hô và cá nhiệt đới trang trí rực rỡ nền biển, nhưng chẳng bao lâu sau, địa hình bắt đầu dốc xuống và gần như không thể đi bộ tiếp được.
Tựa như có sinh vật nhỏ nào đó đang nuốt chửng ánh sáng, độ sâu khoảng 20 mét thôi đã tối đen như mực. Có vẻ như môi trường nhân tạo kết thúc ở đó—nước yên lặng đến mức anh không nhìn thấy bất kỳ sinh vật nào.
“…”
Yeorum ra hiệu rằng thứ đó nằm ở phía này. Yu Jitae cũng cảm nhận được điều gì đó từ linh cảm.
Anh men theo hướng đó, lặn sâu hơn xuống dưới. Bloop bloop~ Những bong bóng khí lăn tăn nổi lên từ đâu đó, và rồi ánh sáng mờ nhạt mà Yeorum nhắc đến cũng dần hiện rõ. Yu Jitae tiếp cận để quan sát kỹ hơn.
Dưới vách đá trầm tích với độ dốc lớn,
Là một hang động nhỏ.


0 Bình luận