Bom chậm rãi quay lại ghế và ngồi xuống. Không cần phải nhìn cũng biết, Yeorum đã chắc chắn rồi.
Ánh mắt ấy—cô cảm nhận được rõ ràng.
Yeorum bắt đầu phân tích trạng thái của Bom. Khi bốn mắt chạm nhau ban nãy, gương mặt cô ấy vẫn lạnh lùng không cảm xúc như thường lệ.
Không hề có vẻ tức giận. Dù hiếm khi thấy, ánh mắt Bom giờ không hề run rẩy như lúc suýt nện vỡ cái laptop.
Những dấu hiệu khác cũng vậy. Nhịp tim và hơi thở của con người thường tăng nhanh khi bị kích thích, nhưng Bom vẫn thở đều, nhịp tim thì không nghe thấy gì.
Gì thế này? Chị ấy đang cố kiềm chế à? Hay là thật sự chẳng để tâm?
Yeorum vẫn không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn. Thực ra, việc cô hỏi Bom có yêu Yu Jitae hay không ngay từ đầu có lẽ đã là một sai lầm. Nếu thật sự yêu, nghĩa là Bom đang gồng mình chịu đựng.
Nhưng nếu đúng là như vậy thì... thú vị đấy. Bởi vì đóng vai phản diện thế này lại khiến cô thấy hơi vui.
Trong lúc đó, bàn tay của Yu Jitae từ từ di chuyển từ đầu gối lên đến đùi cô. Vì toàn thân bị chấn thương, đùi Yeorum cũng bầm tím với những vết thâm đỏ thẫm. Yu Jitae cẩn thận xoa dịu những cơ bắp đang căng cứng.
Nên khơi thêm tí nữa nhỉ?
“Này nè” Yeorum cất tiếng.
“Ừ.”
“Làm mạnh hơn chút đi. Em chẳng thấy gì hết.”
Những bàn tay khi nãy còn nhẹ nhàng như đang vuốt ve một chú mèo con, giờ lại như đang âu yếm một con mèo trưởng thành.
“Ừm, đúng rồi đó.
“Bên trong đùi ấy.
“Phải, ngay chỗ đó. Nnn… A, dễ chịu thật.”
Động tác của anh vẫn rất nhẹ nhàng, cứ như đang chữa trị cho một con vật bị thương. Vì giữa hai người chưa từng vượt qua mối quan hệ thầy trò, nên cả chuyện massage thế này cũng chẳng có gì lạ thường.
Làm gì có người đàn ông nào nhàm chán đến vậy chứ. Yeorum nghĩ. Nhưng không sao. Chỉ cần trông có vẻ "gợi đòn" là được rồi.
Và rồi cô chợt nhận ra một điều kỳ lạ.
Bom vẫn thở đều, nhịp tim không nghe thấy… Thật sao?
Sao mình lại không nghe thấy nhịp tim của chị ấy?
“Hử?”
“Sao thế?” Yu Jitae hỏi.
“À, không có gì. Anh làm tiếp đi.”
“…”
Yeorum không nghe được nhịp tim của Bom. Thứ lẽ ra cô phải nghe thấy. Vậy nên, sự im lặng này chỉ có thể là do Bom đang cố tình che giấu.
Cô liếc nhìn Bom thêm lần nữa. Giấu nhịp tim cũng là biểu hiện của ghen à?
Ngay cả lúc này, Yeorum vẫn không chắc chắn được điều gì.
Dù là rồng non thì vẫn là sinh vật non trẻ, không thể nào hoàn toàn vô cảm trước kích thích. Từ góc độ nào đó, tiếp xúc thân mật giữa cô và Yu Jitae có thể bị nhìn nhận là khiêu khích. Dù không hề có hứng thú, tim vẫn có thể đập nhanh hơn, và khi đó có thể sẽ cố che giấu nó. Chẳng phải chính Yeorum cũng từng thấy tim mình đập thình thịch khi nhìn những cảnh gợi cảm hoặc máu me, dù không thực sự cảm thấy bị kích thích?
Vậy nên, trọng tâm không thể đặt ở khía cạnh khiêu gợi.
Yeorum cần nghĩ nhiều hơn về tình yêu.
Tình yêu sao?
Lý do cô bé hồng long này đọc manga shoujo là vì thích cái quá trình dẫn đến kết quả “phối ngẫu” giữa nam và nữ. Vì thế, mấy thứ như ma quỷ khiến cô thấy khó chịu.
Cô chẳng hiểu gì về tình yêu, cũng không hứng thú.
Tình yêu…
Thật khó hiểu. Lại càng khó hơn khi đó là tình yêu của loài rồng, không phải con người. Nhưng sau một hồi ngẫm nghĩ, cô chợt nhớ lại điều gì đó.
Một đoạn trong tiểu thuyết của Bom mà cô từng đọc.
Dù là truyện kinh dị nên cô chỉ lướt qua cho có, nhưng trong phần mở đầu của [Out of Sin of Daybreak], có một đoạn nữ chính bày tỏ tình yêu với bạn trai tại một căn chòi trong núi—một đoạn độc thoại về tình yêu mà giờ đây Yeorum chợt nhớ ra.
Là gì ấy nhỉ?
Yeorum nhắm mắt, hồi tưởng lại những dòng chữ đó.
----------------------------------------
[…Đó chỉ là thứ tình yêu thể xác. Tình yêu thể xác nảy sinh từ cảm quan. Mắt nhìn thấy vẻ đẹp. Mũi ngửi được hương ngọt. Được bảo vệ, nghỉ ngơi bên hồ nước gần đó, và cảm giác muốn kéo dài sự tồn tại từ mối quan hệ thể xác. Nhưng nó kết thúc khi đã được lấp đầy. Nhanh chóng khô cạn, luôn có thứ ngọt ngào hơn thay thế và khiến trái tim đau nhói. Nhưng tình yêu tinh thần lại thấm vào dạ dày, khiến cả cơ thể như bay bổng. Nó không đến từ cảm giác mà từ thời gian bên nhau. Nó lan tỏa, không bao giờ đầy, và vì thế không thể bị thay thế. Nó mãi mãi khắc sâu giữa linh hồn, bao bọc thân thể và tâm trí bằng sự ấm áp. Nó vốn khác biệt với cảm giác nhói lên hay thổn thức trong tim. Nghĩ lại, hơi ấm lan từ bụng dưới qua toàn thân bằng mạch máu, giống như “thứ đó” đang lấp đầy khoảng trống ngoài vũ trụ gọi là “tôi”, rọi sáng bằng ánh sáng dịu dàng. Dù tôi vẫn chưa từng nghe thấy một câu chuyện tình yêu nào như vậy cả…]
------------------------------------------
Hồi đó, cô từng nghĩ đó là mớ vớ vẩn gì thế và bỏ qua. Nhưng nghĩ kỹ lại, chẳng phải đoạn văn đó thể hiện những điều Bom – tác giả – đang nghĩ sao? Dù vẫn khó hiểu, ít nhất cô cũng cảm nhận được vài ý chính.
Thế nên, khi bàn tay của Yu Jitae lướt qua đùi và chạm đến phần bụng, Yeorum bất ngờ lên tiếng.
“Này nè.”
“…”
“Nn? Alo?”
“Nói đi.” Yu Jitae đáp.
“Bụng em đau.”
“Tại sao?”
“Em không biết. Xoa chút được không?”
Khi anh chạm vào bụng cô, Yeorum chộp lấy tay anh.
“Không phải chỗ đó.” – Cô nói.
Rồi thản nhiên dời tay anh xuống phần bụng dưới. Yu Jitae lập tức rút tay lại.
“Sao chỗ này lại đau?”
“Em cũng không biết. Nhưng mà đau thật.”
“Lạ nhỉ. Chỗ này đáng lẽ không đau.”
“Nhưng mà đau đó~”
“…Thôi, hôm nay dừng ở đây.”
“Ể? Sao thế?”
“Cũng chẳng phải em cần dùng đến cơ thể trong buổi huấn luyện tới. Thế là đủ rồi, về phòng nghỉ đi. Đừng tự tiện làm mấy chuyện không ai kêu nữa.”
“Gì cơ, thiệt hả! Không làm nữa cho em hả?”
Dù cô mè nheo, Yu Jitae vẫn đứng dậy mà không nói thêm gì. Vì thế, Yeorum vẫn tiếp tục than vãn, cố vớt vát chút gì đó.
“Á á á! Anh dừng ngay giữa chừng như vậy được hả! Em đau thật mà, đau lắm luôn á…”
Đau quá… — Yeorum đâu hề hay rằng những lời nói ấy đã chạm đến ký ức mà chỉ còn tồn tại trong anh. Cô không thể nào biết được, rằng từng có một con hồng long khác giống hệt như cô, nhưng thay vì đùa giỡn như hiện tại, kẻ đó đã từng quằn quại trong nỗi đau đến mức không thể thốt nên lời, cho đến giây phút cuối cùng.
Thế nhưng, nhờ vậy mà mọi chuyện lại suôn sẻ với cô.
Đứng bất động, Yu Jitae nhìn sâu vào mắt cô một lúc, rồi cuối cùng buộc phải buông tay xuống. Anh toan nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô một lần nữa.
“Yeorum.”
Ngay khoảnh khắc đó, Bom — người vẫn dõi theo từ bên cạnh — lên tiếng. Giọng cô thoáng mang chút gai góc.
“Hử?”
Yeorum giả vờ ngây ngô, quay đầu lại nhìn. Các cơ quanh mắt Bom hơi co giật, gần như không thể nhận ra.
“Em dừng lại được rồi đấy?” Bom nói.
“Dừng gì cơ?”
“Chị nhìn em nãy giờ rồi. Hôm nay em hơi kỳ lạ.”
“Emkỳ lạ chỗ nào?”
“Từ sáng là chị đã thấy có gì đó sai sai. Giờ thì còn rõ hơn nữa. Em đang cố tình gây rắc rối cho ahjussi, đúng không?”
Trong đầu Yeorum như vang lên một tiếng keng đỏ chói.
Cắn câu rồi. Nhưng đây không chỉ là một cú cắn câu bình thường. Chị ta đã thật sự dính bẫy.
Giờ thì phải kéo thêm chút nữa.
“Chị làm gì mà nói vậy? Có bằng chứng không?”
“Bằng chứng? Vậy tại sao em rên rỉ khi được xoa bóp?”
“Tại đau thì em mới rên chứ sao?”
“Không phải. Em nghĩ chị là con ngốc à?”
Dù lời nói khá bình thản, nhưng đôi mắt màu cỏ và hàng mi của Bom run rẩy không ngừng.
“Em biết mà, lúc nào chị cũng ngồi cạnh khi em được massage. Có bao giờ phải chạm vào trong đùi đâu? Cũng như chuyện rên rỉ ấy. Có bao giờ em rên đâu, đúng không?”
“Chị nghe em nói gì không đấy? Vậy thì sao nếu em có rên?” Yeorum đáp trả.
“Sao cơ?”
“Dù em rên vì được massage hay vì lên hứng tình thì có liên quan gì đến chị?”
“Em đang nói cái gì vậy…?”
“Nói thẳng ra đi, chuyện em có dạng chân ở đây hay không thì liên quan gì tới chị? Hay chị có tình cảm với ahjussi rồi?”
Yu Jitae định mở miệng can thiệp.
“Im mồm đi, D*ck Jitae, đồ khốn kiếp!”
Yeorum gào lên như lên cơn. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô thật sự nổi giận với anh như vậy. Yu Jitae nheo mắt.
Bọn này… có đập thuốc không? Sao lại thành ra thế này?
Mọi chuyện vẫn ổn cho tới giờ, chưa từng có mâu thuẫn kiểu này xảy ra. Anh lưỡng lự, suýt nữa thì ra tay cho Yeorum một cú 【 Thủ đao kích (D) 】 vào gáy, nhưng vì tình hình quá căng thẳng, anh quyết định im lặng theo dõi.
“Yu Bom. Trả lời thẳng vào câu hỏi em đã hỏi. Có đúng không?”
“Không.”
“Chỉ mình chị không nhận ra là mắt chị run cỡ nào thôi. Giống y lúc chị ném cái laptop. Vậy em sai chỗ nào?”
“Yeorum. Vì em hành xử quá đáng, nên ahjussi mới cảm thấy khó xử. Chị—”
“À, vậy là ahjussi mới là người khó xử à?”
“…”
“Đừng nói nhảm. Giờ thì em hiểu rồi. Em tưởng không thể nào… nhưng chết tiệt. Thật sự chị không có gì à?”
“Không. Không có gì hết nên làm ơn dừng lại đi.”
Bom cúi gằm đầu xuống, đôi bàn tay nhỏ xoắn chặt vào nhau vì lo lắng.
“Đừng né tránh ánh mắt của em! Nhìn thẳng vào mắt em mà nói! Chị không biết là em nói vậy vì lo cho chị sao? Có chuyện gì vậy? Trái tim chị bị sao à?”
“Yeorum. Thật sự không sao đâu. Dù có là yêu cầu kỳ lạ nào đi nữa em đưa cho ahjussi, chị cũng sẽ không làm vậy nếu em không cố tình làm khó anh ấy.”
Bom cuối cùng cũng cất lời, chọn lựa từng từ một cách chật vật với đầu cúi gằm, nhưng Yeorum chỉ cười khẩy đáp lại.
“À há. Vậy là dang chân thì không sao, còn kéo áo lên để được chạm vào bụng lại là vấn đề à? Đồ khốn, mày điên đến mức nào thì mới…”
“Oi.”
Từ tư thế cúi đầu, Bom ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt cô.
Yeorum lập tức nín bặt.
Đôi mắt màu cỏ ấy, lấp lánh giữa gương mặt vô cảm, co giật mạnh mẽ như thể đang co giật động kinh. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Yeorum bỗng thấy hơi thở bị nghẹt lại.
Chính lúc đó, Yu Jitae gầm lên.
“Em đang định làm gì?”
Giọng anh thấp, nhưng vang dội rõ ràng, lập tức đóng băng không khí quanh họ. Yeorum mở tròn mắt nhìn anh.
Yu Jitae đang nhìn chằm chằm vào Bom.
“Yu Bom. Em điên rồi sao? Dẹp cái đó đi, ngay.”
Bom cũng trợn mắt ngạc nhiên nhìn lại Yu Jitae.
Cái gì? Yeorum không hiểu anh đang nói đến cái gì.
Rồi Bom cắn môi thật mạnh. Máu trào ra từ môi dưới, lăn xuống cằm trắng.
“Về phòng đi.”
“…”
Nửa giây sau, Yeorum mới hiểu Bom vừa định làm gì.
Cô không nhìn thấy gì, cũng chẳng cảm nhận được gì. Nhưng nếu Yu Jitae phải cảnh báo như thế, nghĩa là Bom đã thao túng một thứ gì đó — một thứ vô cùng nguy hiểm, và đang nhắm vào chính cô.
Dù Yeorum chỉ nói ra và hành động vì lo lắng, điều đáp lại là một phản ứng quá mức. Ngay khoảnh khắc cảm nhận được cái “gì đó” vượt quá ranh giới của một cuộc cãi vã bình thường…
Yeorum không còn kiềm chế được nữa.
“Oi. Chị định đi đâu đấy.”
Bom quay lại. Yeorum chụp lấy ly cà phê đặt cạnh bên — là ly Bom đang uống nãy giờ.
Trước khi ai đó kịp ngăn, cô hắt thẳng nó lên đầu Bom.
Cà phê nóng đổ ụp lên mặt. Bom nhăn mặt lại, tóc tai và áo quần đều ướt sũng, đôi mắt giận dữ nhìn Yeorum chằm chằm.
“Lại đây, đồ chó chết.”
Yeorum đột ngột lao tới. Cô siết chặt nắm đấm, hất tung bàn rồi phóng về phía Bom như một mũi tên.
Trong khoảnh khắc nguy hiểm ấy, ngay trước khi hai người va vào nhau—
Yeorum ngã gục.
Yu Jitae đã đánh ngất cô bằng một cú chặt vào gáy.
“…”
Anh quay sang nhìn Bom. Cô đang run lên, toàn thân dính cà phê, đầu lắc qua lắc lại như đang chịu đựng điều gì đó ghê gớm.
“Về phòng.”
Đứng chết trân, Bom chầm chậm đưa tay lên lau má. Nhưng dù lau mãi, ngoài cà phê ra, còn có một thứ khác cũng không ngừng rơi xuống.
Nước mắt.
Bom bật khóc.
“Xin lỗi…”
Khi anh nhìn cô, cô tránh ánh mắt anh, giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Em biết… hôm nay sẽ thành ra như vậy mà.”
Tiếng nấc và nước mắt chen vào từng câu nói.
Cô khóc rất lâu. Rồi khi mọi thứ dường như trút hết, Bom thở dài một cái thật sâu. Sau đó, cô ngẩng đầu lên một chút rồi khép mắt lại. Nước mắt lại rơi.
“Em đã biết trước rồi mà…”
Nuốt lại lời còn dang dở, Bom quay người bước vào phòng. Chỉ đến lúc đó, căn phòng 301 mới trở lại yên lặng.
“…”
Nhìn Yeorum đang nằm bất động dưới sàn, Yu Jitae thở dài.
--------------------------------------------
Mọi thứ xung quanh đều chìm trong bóng tối.
Bom mở mắt.
Dưới tầm mắt cô là những viên gạch trắng trải dài vô tận.
Giữa căn phòng đó, Bom tỉnh dậy.
Đầu óc cô nặng trĩu, tâm trí không hoạt động rõ ràng. Mắt cô mờ đi.
Cảm giác tiếp theo là cảm giác lạnh buốt của gạch lát sàn áp vào chân.
Cô cúi mắt nhìn xuống.
Sao thế này? — cô tự hỏi.
Cô không mặc gì cả. Thứ duy nhất trên người là một chiếc sơ mi nam rộng thùng thình, vạt áo dài qua đùi. Chiếc áo có mùi hương rất quen thuộc. Rộng đến nỗi tay cô lọt thỏm vào ống tay áo.
Vì đã từng mặc qua một lần, Bom lập tức nhận ra.
Đây là sơ mi của Yu Jitae.
Sao mình lại ở đây, trong tình trạng này…?
Ngay khi Bom còn đang nhìn trân trối vào tay áo khổng lồ, một lực nào đó kéo mạnh cổ cô.
“Ukh…!”
Cô ngã sấp xuống sàn. Rồi nhận ra có một thứ gì đó đang buộc quanh cổ mình.
Một chiếc vòng cổ giống như dây dắt chó.
Bom ngẩng mắt lên. Dây xích gắn vào vòng cổ kéo dài vào bóng tối xa xăm.
Tức là — ai đó đang cầm đầu bên kia của dây.
Bàng hoàng, Bom nắm lấy dây, cố giật mạnh. Nhưng xích quá chắc, cô không thể thoát ra.
Ngay lúc đó, một người nào đó bắt đầu bước ra khỏi màn đêm.
Chính kẻ đó đang cầm đầu sợi dây.
Với ánh mắt đầy bất an, Bom ngẩng lên nhìn người đó.
--------------------------------------
…!
Bom bật dậy.
Toàn thân cô đầm đìa mồ hôi.
Mình đang ở đâu? Trên giường.
Cái gì vậy…? Một giấc mơ?
Nhưng có gì đó rất lạ. Tim cô đập như muốn nổ tung, cảm xúc bị dồn nén trào dâng như nước vỡ bờ.
Cả thế giới run rẩy. Chăn, giường, ghế, thậm chí cả bóng đèn trên trần.
Không — là chính đôi mắt cô đang run.
Những ý nghĩ đáng sợ phủ kín tâm trí cô như sương mù đỏ.
Cô liếc nhìn quanh phòng với ánh mắt bất định. Mắt cô dừng lại ở những vật sắc nhọn: ngòi bút, kéo, dao rọc giấy… Thứ nào cũng bén ngót.
“Yu Bom.”
Lúc đó, có người gọi tên cô.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, lớp sương mù bao phủ đầu cô tan biến như phép thuật bị giải.
Toàn thân cô thả lỏng, nhịp tim cũng dần ổn định lại.
Bom thở hắt ra như thể đổ sụp xuống, rồi dựa người vào tường.
“…Ahjussi.”
Yu Jitae đang ở đó.


1 Bình luận