Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 184: Lao động công ích 10/10 (2)

1 Bình luận - Độ dài: 3,037 từ - Cập nhật:

Một trong ba điều cấm của kỹ thuật ma thuật.

Sau Kỷ Nguyên Mới, đây từng là lĩnh vực được nghiên cứu sôi nổi nhất, dẫn đầu bởi các quốc gia Đông Á. Thế nhưng, khi một vấn đề nghiêm trọng bị phanh phui, Hiệp Hội Siêu Nhân Quốc Tế đã nhanh chóng xếp nó vào danh sách cấm kỵ, và từ đó, nó dần biến mất khỏi dòng chảy lịch sử.

Tạo tác sinh vật nhân tạo.

Nói cách khác—tạo ra những chimera.

Trên đường tiến vào bên trong, anh trò chuyện với nhóm nhân viên đang đứng trước nhà kho số 8, giới thiệu họ là người lao động công ích. Chắc là đã được Ichimon báo trước, nên khi nhận ra anh là ai, họ lập tức tránh đường.

“Nè, em hỏi cái này được không?” Yeorum lên tiếng. Nãy giờ cô vẫn chăm chăm nhìn vào đống tài liệu về công ích với vẻ mặt khó chịu.

“Hỏi gì?”

“Em biết tạo ra chimera là cấm kỵ, nhưng sách giáo khoa chẳng ghi nó bị cấm từ bao giờ và vì sao lại bị cấm.”

“Vậy sách viết gì?”

“Em cố nhớ lại rồi, mà chẳng có gì liên quan đến chimera hết. Toàn là kiểu cảnh báo như ‘cái này là điều cấm kỵ, đừng có tò mò’. Rồi kiểu, ‘chọc vô sẽ chết ráng chịu’… đại loại vậy.”

Anh gật đầu. Chuyện đó cũng hợp lý.

“Nhưng tại sao lại như vậy?” Yeorum hỏi tiếp.

“Ma thuật và pháp cụ có nguồn gốc từ đâu?”

“Hả? Ý anh là gì?”

“Những kỹ năng, năng lực khiến con người trở thành siêu nhân—chúng xuất phát từ đâu?”

“Ờ thì… từ khe nứt? Và dungeon?”

“Đúng vậy. Mọi loại ma thuật, nguyên liệu hay công cụ siêu nhiên mà nhân loại sử dụng trên Trái Đất đều đến từ các khe nứt.”

“Ừ… thì sao?”

“Dungeon xuất hiện ở đâu?”

“Ở đâu à? Thì…”

Yeorum—người rất giỏi trong việc hiểu ý ngầm—có vẻ đã chợt nhận ra điều gì đó khi đang nói dở câu.

“…ở bất kỳ đâu.”

“Chính xác.”

“Vậy tức là… ai cũng có thể tiếp cận những công cụ siêu nhiên?”

Đúng thế. Quái vật luôn tràn ra từ các khe nứt, nhưng không phải khe nứt nào cũng có quái vật bên trong.

Một khe nứt nhỏ có thể mở ra ngay giữa căn phòng, và tình cờ nối tới một điện thờ nơi cất giữ Thánh kiếm hoàng gia từ một chiều không gian khác. Người tình cờ nhặt được nó có thể chỉ là một cô bé nghèo sống cùng bà ngoại trên núi ở vùng quê Kyoto.

Đó chính là những gì đã xảy ra với Minamoto Ai—người hiện đang đứng hạng 13 toàn cầu, đội trưởng lực lượng đặc nhiệm bảo vệ hoàng tộc Nhật Bản. Biệt danh “Thanh Kiếm Hoàng Gia” của cô mang hai ý nghĩa, là vậy.

“Chimera cũng vậy” anh nói thêm.

Có khá nhiều thế giới ở chiều không gian khác nơi thí nghiệm trên người là một phần của kỹ thuật ma thuật, và không hiếm trường hợp những thứ từ đó bị cuốn qua khe nứt mà đến Trái Đất.

“Nhưng nó nguy hiểm tới vậy sao?” Yeorum hỏi.

“Chắc Askalifa không có thứ này?”

“Ừm… cũng có thể có đó, nhưng thật ra em cũng không rành mấy chuyện kiểu vậy.”

“Bình thường thì cũng chẳng đến nỗi nguy hiểm đâu.”

Mana là hiện thân của ý chí. Trong những thế giới anh từng đặt chân đến, mana luôn dồi dào trong không khí, và nó giúp dòng chảy định mệnh vận hành đúng cách. Nó khiến sinh vật vẫn là sinh vật, phàm nhân vẫn là phàm nhân. Mana đảm bảo mọi thứ vận hành theo quy luật định sẵn, và khi áp dụng vào kỹ thuật ma thuật, nó giống như một loại vaccine cực mạnh.

“Người chết thì phải chết, đúng không?”

“Ừ.”

“Nhưng trong kỹ thuật ma thuật, có đủ loại cách khiến người chết thành kẻ không chết.”

“Ví dụ?… Chimera?”

“Phải. Đó là một trong nhiều cách. Cơ thể già yếu sẽ được thay thế bằng nội tạng mới, và cứ thế tiếp diễn. Nhưng ở những thế giới khác, bầu không khí chứa nhiều mana hơn, và mana ấy cản trở quá trình đó. Nó trợ giúp thiên mệnh và ngăn sinh vật trở thành thứ bất tử.”

Nghe tới đây, Yeorum bắt đầu liên tưởng đến điều anh sắp nói. Cô nhớ lại những bài giảng chán phèo về Kỷ Nguyên Mới, và rồi chợt hiểu ra điều ghê rợn.

Lượng mana trong khí quyển Trái Đất… cực kỳ ít ỏi.

Phần ít ỏi đó chủ yếu rò rỉ từ dungeon và khe nứt. So với lượng mana bên trong dungeon, chứ chưa nói gì đến các chiều không gian khác, Trái Đất gần như là một vùng đất cạn kiệt mana.

“Vậy tức là chimera nguy hiểm vì chúng không chết vì tuổi già?”

Nếu một sinh vật có được sự bất tử, dù bằng cách nào, cũng có thể kéo theo vô vàn vấn đề. Nhưng Yeorum lại không thể hình dung hết mức độ tai hại của điều đó.

“Ừm… nhưng sống lâu có gì đáng sợ đâu chứ?”

“Em biết Phó hiệu trưởng Ma Namjoon không?”

“Hả? Biết chứ. Cái ông mặt giống củ c* đó.”

Yeorum nhớ đến người đàn ông trung niên có ánh mắt như rắn độc. Mặc dù cô không hề biết ông ta là ác quỷ cấp đại thảm họa, có thể bản năng của loài rồng khiến cô tự khắc thấy khó ưa.

Yu Jitae quyết định nói cho cô biết mà không tiết lộ quá nhiều chi tiết.

“Đừng nói cho ai khác nhé.”

“Hả? Ờ, biết rồi. Nhưng chuyện gì vậy?”

“Ma Namjoon của ban giáo dục—là hàng giả.”

“Hả?!”

“Và trên khắp thế giới hiện có khoảng 30 bản sao của Ma Namjoon.”

“…?”

Yeorum trố mắt, đứng khựng lại.

“Vậy còn bản thật?”

“…Em không cần biết chuyện đó. Nói chung là, chỉ có một ý thức, nhưng có nhiều thân xác. Dù không thể giao tiếp trực tiếp với nhau, nhưng nhờ công nghệ phát triển bất thường trên Trái Đất, bọn họ có thể truyền tin chỉ bằng vài cú gõ tay.”

Nghe vậy, cô tưởng tượng ra một nhóm chat của các Ma Namjoon.

Ma Namjoon 1, Ma Namjoon 2, Ma Namjoon 3… tụi nó có nhắn tin cho nhau không? Nghĩ tới cảnh đám mặt chuột ấy nanh tin cho nhau mà cô bất giác bật cười.

“Buồn cười lắm hả?” anh hỏi.

“Gì kệ em… À không, không giỡn nữa. Rồi rồi, sau đó thì sao?”

“Thử nghĩ xem. Một chimera trong cái môi trường độc nhất vô nhị gọi là Trái Đất… sẽ nguy hiểm tới cỡ nào?”

“Ừm…”

Nhưng Yeorum vẫn chưa thể liên kết các dữ kiện với nhau.

“Chịu luôn…”

Cô cau mày, có vẻ bực vì không tưởng tượng nổi.

“Mà nè, cái thằng BM đó cũng giỏi khoản chimera mà, đúng không?”

BM?

Đã lâu rồi anh không nghĩ đến cái tên đó.

Lần cuối BM xuất hiện là trong mê cung ngầm vài tháng trước. Phân thân số 1 từng nói nó chưa quay lại từ dạo đó. Chắc giờ vẫn đang lặn lội các dungeon hạng S để thu thập nguyên liệu.

“Vậy BM dùng chimera thì không sao à? Hắn lên hạng 2 cũng nhờ khoản đó mà?”

“Không sao gì hết. BM là một trong những chuyên gia chimera hàng đầu thế giới. Hiệp hội đã cắt đứt mọi yếu tố có thể gây nguy hiểm rồi.”

“Ờ ha. Hắn ta cũng thuộc hiệp hội mà. Vậy tức là… nếu kiểm soát được thì đâu có gì phải sợ? Sao lại bảo là nguy hiểm?”

Nguy hiểm ở chỗ nào?

“Cái em sắp thấy sẽ tự trả lời câu hỏi đó.”

Kẻ hồi quy nói vậy thay vì trả lời trực tiếp.

Hai người họ đã đi đến khu vực 42 trong nhà kho số 8. Các thùng nhựa, kim loại và gỗ được phân loại theo vật phẩm bên trong, chất đầy đến tận trần nhà cao hơn 10 mét.

Ở giữa khu vực đó là một khu vực bị phong tỏa bằng băng keo cảnh giới. Đa số các thùng bên trong đều bị phá hỏng. Một người quản lý đang chờ họ ở đó.

“Nè, em tự đi tìm con chuột được không?” Yeorum hỏi.

“Cứ tự nhiên.”

Yu Jitae đứng yên khoanh tay, để Yeorum tiến về phía khu phong tỏa.

“Cô không được tới quá gần” người quản lý lên tiếng. Yeorum gật nhẹ rồi bắt đầu quan sát các thùng vỡ. Khắp nơi là dấu răng và vết máu đen sì.

“Hmm… mà em chỉ biết đấm, lần đầu đi tìm đồ như này đó…”

Cô lẩm bẩm một mình, nhưng ánh mắt lại lén lút liếc sang phía Yu Jitae.

Anh thầm nghĩ: Có vẻ cô đang gián tiếp cầu cứu. Là một Hồng Long, Yeorum cực ghét việc phải nhờ vả người khác.

“Nhanh lên đi. Ở đây dơ thấy gớm, không muốn đứng lâu.”

Yu Jitae cũng lẩm bẩm như thể vô tình.

“Có thấy dơ gì đâu chứ. À…”

Yeorum chợt nhận ra đó là gợi ý. Mắt không thấy dơ tức là có gì đó dơ… nhưng không thể nhìn bằng mắt thường?

Nghĩ vậy, cô nhắm mắt lại. Cái mũi của loài rồng đỏ—vốn đã nhạy hơn các chủng tộc khác—càng thêm tinh sau khi được dẫn truyền mana.

“…Uê, mẹ nó.”

Cô lập tức bịt mũi, nhăn mặt.

“Thối kinh khủng luôn.”

“Thối gì cơ?”

“Thối kiểu… cứt ấy. Mẹ, mấy con chuột chắc ị đầy chỗ này.”

Mùi đó có chứa mana bên trong, chắc chắn là do lũ chuột cố tình để lại nhằm đánh lạc hướng mũi của những loài thú tinh.

Có vẻ nó cũng hiệu quả với một con non thiếu kinh nghiệm. Trong khi Yeorum tiếp tục quay qua quay lại tìm dấu vết, anh đặt một câu hỏi tưởng chừng như vô thưởng vô phạt…

“Trưa nay ăn sashimi nhé?”

“Anh nói chuyện ăn uống trong lúc đang nồng nặc mùi kinh tởm thế này á? …Dù vậy thì, chết tiệt, em cũng muốn ăn thật đấy.”

“Em biết cách ăn sashimi không?”

“Không phải lần trước tụi mình ăn cùng nhau rồi sao? Nhưng em không khoái lắm. Em phải chan ngập nước chấm mới nuốt nổi.”

“Nếu nước chấm biến mất thì sao?”

“Thì hết ngon chứ sao. Vì còn cái mùi tanh… hửm…?”

Yeorum mở to mắt, như vừa chợt nhận ra điều gì.

Thông thường, linh thú rất ghét mấy mùi nặng kiểu này, vì chúng khiến mũi bị tê dại, nên tụi nó thường sẽ chuồn lẹ khỏi chỗ như thế.

Nhưng rồng thì khác. Yeorum kiên cường chịu đựng mùi ghê tởm ấy, và đến khi bắt đầu quen được rồi, cô mới ngửi thấy một “con chuột” đang ẩn mình sau lớp mùi kia.

Cô sải bước đến một bức tường trong nhà kho, rồi leo lên cầu thang kim loại dẫn lên tầng hai. Trên đó, Yeorum chỉ tay vào những khung thép mảnh đang chạy ngang dưới trần nhà.

“Chắc tụi nó dùng lối này mà vào. Ê, anh quản lý ơi!” Yeorum gọi người quản lý vẫn còn ở tầng trệt. Ở giữa tầng hai có một ô vuông lớn không có sàn, cho phép cô nói chuyện với người bên dưới.

“Vâng?” anh ta đáp.

“Tôi leo lên cái này được không?”

“À ừm, cái đó thì… xin chờ tôi một lát.”

Người quản lý quay đi định gọi ai đó, nhưng Yeorum chẳng chờ đợi gì hết mà tự trèo lên mấy thanh thép mỏng kia, bắt đầu bước đi dọc theo đó.

Đến lúc anh quản lý quay lại sau khi xác nhận xong thì cô đã biến mất từ lâu rồi.

Chẳng mấy chốc, hai người đã có mặt trên mái nhà kho.

“Phần này nối thẳng vào trong đấy.”

“Nhưng giờ thì không còn dấu vết gì nữa.”

“Ừm… giờ thì không, nhưng nó ở hướng đó. Em chắc chắn.”

“Dựa vào đâu?”

“Chỉ là bản năng thôi. Nhưng em dám chắc đấy.”

Yu Jitae nhìn sâu vào mắt cô với ánh nhìn mơ hồ.

Đây là một cách làm cẩu thả.

Dựa vào bản năng là một phương pháp kém hiệu quả, lại có khả năng cao đi sai hướng. Tệ hơn nữa, nếu thành thói quen thì hậu quả còn lớn hơn.

Vì vậy, anh quyết định sửa thói quen xấu đó của đứa trẻ trước khi quá muộn.

“Không có chuyện chắc chắn đâu.”

“Tại sao không? Bản năng của em chuẩn mà. Tuy không bằng Yu Bom thì thôi, chứ cũng đâu có tệ.”

“Chính đó mới là vấn đề. Ai mà lần theo dấu vết chỉ bằng bản năng chứ.”

“Sao lại không? Em làm thế thì có gì sai?”

“Trường dạy em kiểu đó à?”

“Không?”

“Vậy tại sao lại làm điều mà thầy cô chưa từng dạy?”

“Gì cơ!? Có phải lúc nào cũng phải theo lời họ đâu! Em không học thì sao? Nhưng em chắc chắn là hướng đó mà!”

“Nếu em sai thì sẽ lãng phí thời gian, mà tùy tình huống, dấu vết khác có thể biến mất theo thời gian đấy.”

“Nhưng em không sai. Nó ở hướng đó. Đi kiểm tra đi!”

“Đó là một quyết định vừa ngu ngốc vừa kém hiệu quả.”

“Không phải mà?”

“Yu Yeorum.”

“Đủ rồi đấy!”

Có lẽ đang giận hoặc thấy tổn thương, Yeorum trừng mắt nhìn anh, hét lớn.

“Em hiểu rồi, nên đừng dồn ép em nữa…”

Dù vẻ mặt đã trở nên ủ rũ, nhưng cô vẫn cố chấp giữ vững lập trường, nên Yu Jitae đành im lặng đi theo — anh vốn không có ý trách móc cô.

Tuy vậy, anh vẫn không hài lòng. Với khu vực rộng như thế này, mà lại đi tìm dấu vết tiếp theo chỉ dựa vào bản năng, thì đúng là vô lý.

Thế nhưng… bằng cách nào đó, cô lại đúng.

Vẫn đang ở trên mái nhà kho, họ trông thấy những dấu chân nhỏ in trên lớp bụi phủ dày. Rõ ràng là một dấu vết, và Yeorum lập tức quay sang anh với vẻ mặt "Thấy chưa?".

Vẻ ủ rũ ban nãy đã biến mất hoàn toàn.

“Ôi chao?! Ngài Yu Jitae~!”

“…”

“Nhìn này~! Có thứ gì kỳ lạ lắm nha! Hnn? Cái thứ bé xíu xinh xinh này là gì nằm trên đống bụi thế nàyyy? Tiểu Yeorum không biết gì cảaa~!”

“…”

“Những thứ xinh xinh đó kéo dài~ tới tận đằng kiaaa~? Cái gì thế này?”

“…”

“Nè. Nói đi.”

“Dấu chân…”

“Oohhh…! Vậy là dấu chân đấy à~! Của ai vậy nhỉ~? Con gì thế~?”

“…Có lẽ là chuột.”

“Mouth? Mouth? Là cái gì cơ?”

“…Là chuột.”

“Ồh! Chuột! Chít~! Áng~ chít chít~”

Yeorum cọ sát vào người anh, bắt chước tiếng chuột kêu để trêu chọc. Không muốn nhìn nữa, kẻ hồi quy đành quay mặt đi.

“Thế nào. Yeorum sai hay đúng?”

“…Em đúng.”

“Khen đi?”

“…Làm tốt lắm.”

“Nữa?”

“Bản năng của em lần này chính xác.”

“Nữa nữa?”

“Em có thể đúng một hai lần nhờ may mắn, nhưng nếu để thành thói quen thì—”

“Ai bảo anh thuyết giảng hả?!”

“…”

“Khen em! Khen tiếp đi!”

Cuối cùng, Yu Jitae đành phải khen cô liên tục trong khoảng ba mươi giây. Sau khi được tâng bốc đủ kiểu, Yeorum trông vô cùng phấn khích.

“Hmph… Cứ thử lên giọng với em lần nữa xem.”

Dù hừ nhẹ một tiếng, nhưng tâm trạng cô rõ ràng là rất tốt.

Cả hai lần theo dấu chân dẫn vào khu rừng nhỏ phía bắc nhà kho. Sau một hồi lục lọi trong rừng, họ đến một mảnh đất hình chữ nhật mà cỏ mọc khác biệt so với xung quanh.

Khả năng cao là có một đường hầm bí mật bên dưới, được che giấu nhờ một ma cụ ẩn dấu vết.

“Ah, cuối cùng cũng tới.”

Đây là thành quả sau cả tiếng đồng hồ vất vả của cô.

Bọn chuột hẳn là thường xuyên đi lại giữa nơi này với nhà kho. Đồ bị trộm chắc nằm ở đây, và nếu tụi chuột có chủ, tên đó cũng sẽ ở đây.

“Không biết là con khốn nào…”

Ngay lúc Yeorum định chạm tay vào cửa hầm…

“Yu Yeorum. Dừng lại.”

“Hả? Sao vậy?”

“Lại đây.”

Trên gương mặt anh là biểu cảm nghiêm trọng.

“Sao chứ? Chỗ này mà?”

Yeorum tỉnh bơ đưa tay nắm lấy cửa hầm. Ngay khoảnh khắc ấy, Yu Jitae lao tới, vòng tay ôm lấy eo cô rồi nhảy vọt ra xa.

KWAANG—!!

Một vụ nổ lớn vang lên từ dưới tầng hầm, ngọn lửa bùng lên dữ dội.

Yeorum, bị anh ném ngã xuống đất, tròn mắt kinh ngạc, còn Yu Jitae thì áp sát sát khí vào tầng hầm.

Vụ nổ là kiểu cơ khí, thế nên Yeorum không nhận ra được. Nhưng ngọn lửa sau đó lại được bơm mana, rõ ràng là để đốt cháy thứ gì bên trong.

Lửa tắt nhanh chóng. Vì mana là ý chí cụ thể hóa, nên sát khí của Yu Jitae có thể đè ép được nó.

“Cái gì vậy? Chuyện gì thế!?”

Trong một lúc lâu chỉ còn lại làn khói đen dày đặc. Yeorum vừa chạy lại thì bị Yu Jitae cốc vào đầu. “Đã bảo là đừng mở rồi” anh nói, và cô hét lên đau đớn như thể đang diễn kịch: “Ayaa~!”

Nhưng nụ cười ấy chẳng kéo dài được bao lâu.

Bởi khi trông thấy thứ trong tầng hầm, Yeorum lập tức tái mặt. Trong suốt cuộc đời mình, cô chưa từng thấy thứ gì ghê tởm đến thế.

Với giọng trầm hẳn xuống, cô hỏi:

“…Cái quái gì vậy?”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Tò mò z 💀
Xem thêm