Trái tim vừa bị lấy ra vẫn còn nguyên sinh khí, co giật và cố gắng thoát khỏi BM. Nhưng nó chẳng thể đi xa, bị bàn chân Yu Jitae giẫm chặn lại. Dù bị đè dưới chân, trái tim vẫn giãy giụa một lúc, nhưng rồi cũng lặng dần.
Như mọi khi, sinh mệnh của một ký sinh thể sau khi rời khỏi vật chủ mong manh chẳng khác gì ngọn nến giữa cơn giông. Chẳng mấy chốc, trái tim cũng ngừng hẳn.
Hôm đó,
BM vùi đầu vào bờ vai bé nhỏ của đứa trẻ mềm nhũn và khóc lớn. Hắn chẳng nhúc nhích lấy một lần, cứ thế gục ở đó mà khóc suốt đêm. Yu Jitae sau khi xử lý trái tim thì rời khỏi nội thất. Cho đến khi BM bình tĩnh lại, anh vẫn ở lại mê cung dưới lòng đất.
Bởi tâm trạng của Yu Jitae rõ ràng cũng chẳng khá hơn là bao, các đặc vụ lực lượng đặc biệt đều không dám quấy rầy. Ngày hôm sau, Yeorum bước ra từ 【 Nông địa vực thẳm (S) 】—cánh cổng vẫn được mở trong thư phòng—và hỏi:
“Ông ấy đâu rồi?”
Yu Jitae khẽ nghiêng cằm chỉ về phía xưởng.
“Vẫn như vậy hả?”
“Ừ.”
“…”
Cô ngồi xuống bên cạnh anh. Cũng như anh, cô im lặng rất lâu, nhưng rồi như chợt nghĩ ra điều gì, cô cất tiếng:
“Này,”
“Ừ.”
“Nếu BM xem con chimera đó như con ruột của mình, nghĩa là ông ấy đã trao tình cảm cho nó rồi đúng không.”
“Ừ.”
“Thế ông ấy còn có thể trao tình cảm cho đứa trẻ sẽ chào đời sau này không?”
“Chuyện đó còn tùy vào từng người.”
“Vậy nếu là anh, anh nghĩ sao?”
“Còn em thì sao?” anh hỏi lại.
“Nhưng em hỏi trước mà?”
“Thì sao không trả lời trước luôn đi.”
“…”
Yeorum liếc anh một cái sắc lẹm. Rồi cô nghiêng đầu, lắc lắc trước khi tặc lưỡi:
“Sao vậy” anh hỏi.
“Dạo gần đây cách nói chuyện của anh sao mà láu cá thấy ghét. Lạ thiệt.”
“…”
“Hồi trước anh còn nhạt nhẽo dễ chịu hơn.”
“…”
“Mà thôi, em thì… Hừm… M* kiếp, em chịu. Làm sao mà biết được. Em chưa từng nuôi con hay thú cưng bao giờ mà.”
Cô lầm bầm rồi liếc anh một cái.
“Thế còn anh, nghĩ sao?”
“Anh cũng không biết nữa.”
“Trời má, nói chuyện kiểu gì kỳ vậy…”
Yu Jitae lặng lẽ suy nghĩ.
Anh chưa từng có con, mà vốn cũng chẳng hứng thú gì với chuyện đó. Kể từ khi nhận ra thế giới này cứ lặp đi lặp lại, anh gần như phát điên. Dù thỉnh thoảng có cơ hội, anh đều tránh né.
Dẫu vậy, vẫn có những cuộc gặp gỡ và chia ly trong đời anh.
Ví dụ như lũ rồng con này. Đã từng có chút liên kết tình cảm nào đó, dù rất mỏng manh. Và dù mối liên kết đó giờ đã phai nhạt,
Ngay lúc này đây, Yu Jitae vẫn đang trao đi thứ tình cảm ấy.
…Khi đang nghĩ đến đây, bỗng anh thấy kỳ lạ.
Trao đi tình cảm?
Không.
Anh chưa từng trao đi tình cảm.
Vậy thì vì sao anh lại thấy bình thường và dễ chịu đến thế, kể cả khi Yeorum đang đập vào tay anh và làu bàu như một con heo?
Thật lạ.
Anh chưa từng có ý định trao tình cảm cho ai. Cả bốn đứa rồng con cũng vậy. Anh chưa từng cố gắng thân thiết với đứa nào cả, thứ anh mong chỉ là một cuộc sống bình thường bên chúng. Nhưng mối quan hệ như thế này, liệu có thể phát sinh một cách đột ngột và tự nhiên sao?
Mình đã trao đi tình cảm?
…Sau một hồi suy nghĩ miên man, kẻ hồi quy nhận ra: đó là cách diễn đạt sai.
Tình cảm không phải là thứ được “trao đi” – mà là thứ được “hình thành” và “bồi đắp” một cách tự nhiên.
Nếu cần diễn đạt rõ ràng hơn; có lẽ anh đã vô thức trở nên quý mến lũ rồng con.
“Ơ? Gì thế?”
Yeorum nhìn anh, nhưng anh vẫn không đáp.
Lúc Bom từng nói rằng cô có thể “phân biệt biểu cảm của Yu Jitae”, Yeorum đã nghĩ con nhỏ đó đúng là tài thiệt. Nhưng giờ đây, chính cô cũng nhận ra biểu cảm của Yu Jitae đã thay đổi.
“Sao vậy?”
Ánh mắt anh, vốn luôn mờ đục, nay trông như sắp tan biến.
“Này. Có chuyện gì à?”
“Không…”
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không có gì cả.”
Két—
Ngay lúc đó, BM mở cửa xưởng và bước ra, người rã rời. Hắn đi loạng choạng đến gần Yu Jitae rồi hơi cúi đầu xuống.
Yu Jitae đứng dậy rời ghế, đi về phía xưởng. Yeorum định theo sau nhưng bị anh giơ tay chặn lại. Cô đành miễn cưỡng ở lại.
Nằm trong xưởng là một đứa trẻ không có tim. Da dẻ trông vẫn khỏe mạnh, và sẽ giữ được trạng thái đó khá lâu vì bản thân cơ thể cũng là một dạng chimera. Nhưng khác với trái tim, đứa trẻ này là chimera “thật sự”, được tạo thành từ “tóc” theo công thức của Yu Jitae.
Yu Jitae mở ra 【 Nông địa vực thẳm (S) 】. Không gian này đặc biệt hơn hẳn. Nó cực kỳ rộng và chứa vô số khu vực có thể dùng cho nhiều mục đích.
“Đem đứa trẻ đi và ổn định nó.”
Theo lệnh anh, những bàn tay trong suốt trắng toát vươn ra, nâng lấy cơ thể Jung Taebaek rồi kéo vào cõi tối kia. Ở nơi sâu hơn một chút của dị giới, có một khu vực mà thời gian gần như ngưng đọng. Anh vẫn thường dùng nơi đó như một cái “tủ lạnh”, và đứa trẻ sẽ được bảo quản tại đó.
Tuy nhiên, việc giữ cơ thể ở đó chỉ là bước đầu. Để cấy một trái tim mới vào thân thể đã mất đi “trái tim hoàn hảo”, trước tiên cần phải loại bỏ hết thuộc tính ma lực đã ăn sâu trong từng ngóc ngách cơ thể.
Lật ngược “ý chí” của một sinh thể hoàn toàn khác với việc thay đổi một vật thể. Nói dễ hiểu, nó giống như việc biến một con người thành người hoàn toàn khác. Đây là công việc vô cùng phi lý và kém hiệu quả nên chưa từng ai nghĩ đến.
Mà có nghĩ đến, chắc cũng chẳng ai thành công.
Thế nhưng, bằng một cách nào đó, Yu Jitae từng thực hiện những thí nghiệm như vậy. Dù ký ức về các vòng lặp từ lần thứ tư trở đi đã nhạt nhòa, nhưng dữ liệu thu thập được từ các cuộc thử nghiệm đó vẫn còn hiện rõ trong đầu anh.
Chỉ cần BM mong muốn, anh có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
“Tôi cần chút thời gian.”
Im lặng một lúc, BM ngồi gục trên ghế xưởng rồi mở lời.
“Tôi muốn nghỉ ngơi một chút… Sẽ liên lạc lại sau.”
Một con người sụp đổ, kiệt sức, nở một nụ cười tàn tạ. Yu Jitae nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi hỏi:
“Anh có ý định làm gì cực đoan như tự sát hay biến mất không?”
“Không. Tôi không có.”
“Vậy thì trong thời gian nghỉ, đừng trả lời Hiệp hội.”
“Xin lỗi?”
“Dù anh có trả lời thì cũng không bắt được hắn đâu.”
“… …Tôi hiểu rồi.”
Yu Jitae rời ghế. Anh biến mất khỏi mê cung dưới lòng đất mà chẳng nói một lời từ biệt.
Thời gian luôn là liều thuốc tốt nhất – với bất kỳ ai, miễn là họ vẫn còn là con người.
-----------------------------------------
Cuối tuần. Sau cơn mưa, mặt đường lát đá vẫn còn âm ẩm, ánh lên sắc xám sẫm.
Trên Thái Bình Dương, hòn đảo bay mang tên Haytling đang lặng lẽ lướt qua tầng sương dày đặc giăng ngang trời. Đó là lớp sương mù ẩm ướt bao phủ bầu không khí ở độ cao lớn—tựa như có ai đó đã rắc một lớp sương mỏng khắp bầu trời. Làn gió nhẹ nhàng len lỏi qua từng tầng mây, cuốn đi hơi nóng còn sót lại của mùa hè.
Một ngày cuối tuần thật sảng khoái.
— Phân thân 1 đây. Đã đưa được ba người tới nơi.
Phải. Tốt lắm.
— Ư-ừm, Phân thân 2 đây! Thần cũng đã tìm ra tung tích của phù thủy rồi ạ!
Mất bao lâu?
— Hai tháng.
— Thần xin lỗi…! Dungeon đó quá sâu và phức tạp, đến cả lối vào cũng khó tìm ạ…
Hiểu rồi.
Phù thủy đó là kiểu người cực kỳ ích kỷ, nhưng nếu nói về ma thuật thì chẳng ai hơn cô ta được đâu. Cố gắng nghe theo yêu cầu của cô ta càng nhiều càng tốt, miễn là trong khả năng cho phép.
— Rõ, thưa ngài!
Nhưng mà, đừng cho cô ta mượn thân thể mình.
— Ơ? Thân thể?
— À, tôi vừa nhận được một ít ký ức.
— Ư-ưm… aht…
Khi đang nói chuyện và trao đổi tình hình chiến dịch với các bản thể phân thân, đồng hồ của anh reo lên. Một thông báo từ phòng giáo vụ hiện lên.
[Cuối tuần của lời khen ngợi.]
Anh lướt mắt qua tài liệu đính kèm. Có vẻ buổi tư vấn phụ huynh kỳ này sẽ được thay thế bằng hoạt động mới: chọn một học viên để khen ngợi vì một việc làm tốt, rồi nộp bản báo cáo lời khen đó.
Đôi khi, Lair lại bắt người giám hộ làm những chuyện kỳ quặc thế này. Tại sao phải khen người ta rồi ghi lại chứ?
Tuy nhiên, với tư cách là một người giám hộ nghiêm túc, Yu Jitae chưa bao giờ bỏ qua những việc như thế.
Hôm đó, lũ trẻ đang tụ tập chơi board game trong phòng khách. Trò chơi đưa các nhân vật đi khắp thế giới, mua đất, xây công trình rồi đòi tiền từ người khác—tựa như Monopoly (Cờ tỷ phú), nhưng ở đây gọi là Blue Marble.
Yu Jitae lặng lẽ tiến lại và ngồi xuống chỗ trống lớn nhất còn lại—nằm giữa Yeorum và Gyeoul.
“Ah, đi chỗ khác đi. Chỗ này chật rồi”
Yeorum vừa nói vừa lấy mông đẩy anh ra, khiến anh phải đứng dậy lần nữa.
Lúc ấy, Bom ngẩng đầu nhìn anh, khẽ giơ một ngón tay lên rồi chỉ xuống sàn bên cạnh mình. Khi anh bước lại gần, cô tự nhiên nhích qua để nhường chỗ. Bom bị đẩy ra xa bàn chơi hơn, nhưng trông cô không mấy bận tâm.
“Uah, lại đạp trúng nữa rồi!”
“Bắt được rồi. Nộp tiền đây, khỉ con.”
“Ughh, bực ghê! Sao lại rơi trúng đất của Yeorum-unni chứ?! Phải chi lúc nãy mình mua Seoul rồi…”
Yeorum khúc khích cười, tâm trạng khá tốt—cho đến khi cô bước chân vào Tokyo và bị Kaeul “lột sạch” cả ngàn đô.
“Aoh, fu*k.”
“Uwahhh! Biết ngay mà! Em mới xây motel với căn hộ ở đó xong á! Ehehe~”
“Đồ con nhỏ trông như bạn gái của Soujirou.”
“Gì chứ? Cái đó thì hơi…”
Phản ứng của Kaeul khiến Yeorum không nhịn được cười phá lên.
Đến lượt Gyeoul. Cô bé căng thẳng nhìn chằm chằm vào bàn cờ. Trong tay chỉ còn đúng 100 đô, mà ngay phía trước là “Ổ Quỷ”—khu vực toàn bộ đã bị Yeorum và Kaeul thâu tóm. Chỉ cần rơi trúng bất kỳ ô nào trong đó, Gyeoul sẽ phá sản ngay lập tức.
“Con ngốc màu xanh đó nên biến đi cho rồi.”
“Gyeoul…! Em không muốn rơi trúng đất của Yeorum-unni đúng không?”
“…Nn.”
“Vậy thì rơi vào chỗ chị đi!”
“…Gì vậy.”
“Này! Đồ ngốc màu xanh. Lăn xúc xắc lẹ lên rồi qua ngồi cạnh Dưa chuột đi.”
Dưa chuột?
Đến lúc này, Yu Jitae mới để ý. Bom nãy giờ chẳng làm gì cả. Anh quay sang nhìn cô. Cô có vẻ trầm hơn bình thường, gò má phồng nhẹ. Hẳn là đã bị phá sản rồi.
Anh hỏi:
“Em sao vậy?”
“Dạ?”
“Tưởng mấy trò thế này em giỏi lắm chứ.”
“À, vì đây là trò chơi nên em định chơi cho công bằng…”
“Rồi sao?”
“Không hiểu sao… từ đầu tới cuối cứ thấy xui xẻo á.”
Ngay lúc đó, Yeorum và Kaeul phá lên cười trêu chọc.
“Em lấy được 3000 đô của Bom-unni luôn đó! Chị ấy gà ghê!”
“Dưa chuột ngu lol~”
Bom thở dài, gò má phồng lên tức giận rồi ngả đầu vào cánh tay của Yu Jitae. Mái tóc xanh lục rủ xuống, mượt như cỏ non, và hương rừng nhè nhẹ thoảng qua mũi anh.
“…Umm.”
Trong khi đó, Gyeoul vẫn đang căng thẳng tột độ. Cô bé cần gieo xúc xắc và được tổng điểm là 11 hoặc 12 để thoát hiểm. Nghĩa là một viên xúc xắc phải ra 6, còn viên còn lại ít nhất phải là 5. Nếu thoát được khu “Ổ Quỷ”, cô sẽ nhận lương, sẽ sống sót…!
“…Huuh.”
Cô thở ra một hơi rồi gieo xúc xắc.
Viên đầu tiên—Là số 1.
Gyeoul lặng lẽ đứng dậy rồi tới ngồi cạnh Bom. Yeorum—người vừa thâu tóm tài sản của cô bé—cười ha hả như một mụ phù thủy. Khi Gyeoul nhăn mặt, Kaeul chen vào từ bên cạnh:
“Nếu tức quá thì lắc củ cà rốt đi~!”
“…”
Ngay bên cạnh có một thiết bị trò chơi hình củ cà rốt. Gyeoul ôm củ cà rốt bằng hai tay rồi lắc lia lịa. Sau một hồi, cô bỗng ném thẳng về phía Yeorum, người vẫn đang cười sằng sặc không dứt.
Nhưng Yeorum né được dễ dàng rồi lại tiếp tục châm chọc. “Chị cứ tưởng em chỉ dở ném xúc xắc, ai ngờ cà rốt cũng chọi dở nữa.”
Tay Gyeoul run lên. Cô cố gắng kìm nén cơn giận với hai nắm tay siết chặt, rồi bất ngờ đứng dậy và leo lên ngồi vào lòng Yu Jitae. Cô thì thào nguyền rủa Yeorum qua kẽ môi, khiến anh nhẹ nhàng ôm lấy cô bé.
Sau khi Gyeoul bình tĩnh lại, Bom tự nhiên bế cô sang lòng mình để cùng xem màn đấu cuối cùng giữa hai người còn lại.
“Ah, fuc*…”
Người chiến thắng cuối cùng là Kaeul.
“Uhehehe~!”
Yeorum ôm trán, mặt đỏ bừng, cố gắng nuốt cục tức vào trong, còn Kaeul thì bắt đầu khoe chiến thắng với gà con, người bảo hộ và cả Yu Jitae như thể cô vừa chinh phục cả thế giới.
Dù chẳng có phần thưởng gì, nhưng tất cả đều chơi với một sự nhiệt huyết đáng ngạc nhiên.
Dù sao thì, trò chơi cũng kết thúc. Yu Jitae chợt nhận ra: đến lúc phải đưa ra lời khen rồi.
“Kaeul.”
“Dạaa~?”
Người đầu tiên được nhận lời khen là Kaeul.


0 Bình luận