Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 214: Khoảng cách khi hai hơi thở gần nhau - Lan tỏa (5)

3 Bình luận - Độ dài: 2,579 từ - Cập nhật:

Bom đang tựa sát vào Yu Jitae, hơi thở của cô phả nhẹ bên xương quai xanh anh.

Gần đến mức này thôi là giới hạn. Anh buộc phải vạch ra ranh giới và giữ chặt lấy nó.

Anh biết đứa trẻ này muốn độc chiếm anh đến nhường nào. Nếu anh chỉ là một món đồ, anh sẽ để cô chiếm lấy đến chừng nào cô muốn.

Nhưng mọi thứ phải dừng lại tại đó. Bất kỳ cảm xúc nào vượt quá giới hạn đó đều là thứ phải tránh xa. Kẻ hồi quy lại một lần nữa xác định rõ ràng ranh giới của mình.

Vì thế, dù mụ phù thủy đang nhẹ nhàng đáp lại cái ôm của phân thân số 2, anh cũng chỉ dừng ở việc bắt chước động tác ấy, chứ không ôm Bom lại.

Chẳng bao lâu, mụ phù thủy nhẹ nhàng đẩy phân thân số 2 rời khỏi người mình. Bom cũng đồng thời lùi lại.

Những lúc như vậy, Bom thường sẽ phá lên cười khúc khích rồi cố tình trêu chọc anh. Nhưng lần này, nét mặt cô nghiêm túc. Ánh mắt như đang dịu dàng an ủi ai đó.

Và thế là, một khi khoảng cách được thiết lập lại giữa hai người, bầu không khí cũng nhanh chóng quay về như cũ. Điều đó chứng tỏ Bom cũng đang xem tình huống này một cách hết sức… công việc.

“Thằng nhóc. Ngươi vừa thốt ra những lời thật kỳ cục.”

“À…”

“Đừng có mơ ôm ta thêm lần nào nữa. Ta chưa cho phép, mà ngươi lại tự tiện làm thế, thật là vô lễ. Hiểu chưa?”

Nụ cười đã biến mất khỏi môi mụ phù thủy.

…Nhưng chẳng phải chính cô là người chủ động trước hay sao? Thái độ của cô thật khó đoán. Phân thân số 2 bắt đầu nghĩ rằng có lẽ hành động vừa rồi của Bom là một sai sót.

Tuy vậy, Bom chỉ khẽ gật đầu rồi cúi đầu xin lỗi. Phân thân số 2 liền bắt chước theo.

“Xin lỗi.”

“Được rồi. Ngoan lắm.”

Mỉm cười, mụ phù thủy đưa một ngón tay nâng cằm phân thân số 2 lên.

“Giờ thì đến lượt ngươi. Nêu yêu cầu đi.”

“Yêu cầu của tôi là nâng chỗ ở của cô thêm 40 tầng.”

“Bốn mươi tầng?”

Nhiều gấp đôi yêu cầu trước đó là hai mươi tầng. Tương ứng với điều đó, mụ phù thủy cũng sẽ được quyền đưa ra một yêu cầu gấp đôi lần trước.

“Ở lại với ta, trong tầm tay ta với tới, suốt một tháng.”

“Không thể được.”

“Hử?”

“40 tầng chỉ tương đương với hai tuần thôi. Và tôi không thể ở lại đây lâu hơn hai tuần.”

Mụ phù thủy khịt mũi một tiếng rõ khinh bỉ.

“Lại là phép toán kỳ quặc gì đây? Ta cho ngươi bốn mươi tầng, mà chỉ được có hai tuần?”

Giọng cô ta lộ rõ sự khó chịu.

Phân thân số 2 bắt đầu thấy căng thẳng. Một người phụ nữ to lớn như mụ mà bực bội thì tạo ra áp lực khó diễn tả bằng lời.

“Valentine. Có điều này cô nên biết.”

“Nói đi.”

“Cái ‘bất cứ lúc nào, bất kỳ đâu’ mà tôi nói trước đó… cô nghĩ nó sẽ kéo dài bao lâu?”

Nghe vậy, mụ phù thủy bật cười. Biểu cảm chuyển thành một thứ gì đó như thể đang thấy cậu (phân thân 2) thật táo tợn nhưng dễ thương.

Câu nói ấy nghĩa là — trong hai tuần tới, mụ có thể thoải mái xoa đầu cậu bất cứ lúc nào. Và cũng đồng nghĩa với việc, bất cứ yêu cầu nào mụ đưa ra trong thời gian đó đều sẽ có hiệu lực trong suốt hai tuần.

“Valentine. Một tuần cô ra ngoài làm việc là đủ rồi. Sau đó có thể quay về đây nghỉ ngơi.”

“Cậu thương lượng với chính mình quen rồi đúng không…”

Phân thân số 2 đỏ mặt, lắc đầu một cách xấu hổ.

“Được. Với 40 tầng, noona sẽ có em trai đây trong hai tuần.”

“Cảm ơn. Lần này, cô bắt đầu trước đi, Valentine.”

“Hãy để noona ôm em.”

“Ể, ‘ôm’ là sao cơ…?”

Phân thân số 2 ấp úng, hơi bối rối. Kyahahaha— mụ phù thủy cười phá lên, miệng mở to hết cỡ.

“Sao vậy. Lo noona đây ăn thịt em à?”

“Chẳng phải đó là điều cô định làm sao?”

“Thế ngươi muốn ta cho bao nhiêu tầng đây?”

“Không. Yêu cầu đó không được…” — Phân thân số 2 vừa nói vừa khoanh tay che ngực như thể đang phòng vệ.

Trong mắt mụ phù thủy, hành động đó đáng yêu đến mức phát cuồng.

“Ngươi đúng là đang giỡn mặt ta… Thôi được. Một cái ôm bình thường.”

“Cô cho tôi 40 tầng, vậy là đủ rồi.”

“Mắc mệt ghê. Cái này cũng là ‘bất kỳ lúc nào, bất cứ đâu’ luôn chứ gì?”

“Đúng vậy.”

“Rồi. Lại đây.”

Mụ phù thủy dang rộng hai tay. Bom cũng biết ý, nhẹ nhàng tiến về phía trước.

“Giỏi” mụ cười nói.

Yu Jitae chợt nhận ra — đây cũng là một cuộc khủng hoảng.

Anh đang cố hết sức để giữ vững ranh giới, nhưng mụ phù thủy bắt đầu chủ động mạnh hơn anh tưởng.

Giờ thì… anh phải ôm Bom.

Mụ phù thủy đang ôm phân thân số 2, còn anh thì vẫn đứng yên. Bom khẽ nhíu mắt trái, như muốn hỏi “anh còn đứng đó làm gì?”

Cô đang xử lý chuyện này rất chuyên nghiệp, và chính điều đó lại khiến anh bắt buộc phải hành động.

Anh từ tốn vươn tay, ôm lấy Bom. Cô vẫn im lặng, ánh mắt lãnh đạm, không hề có phản ứng nào khi anh từ từ vòng tay quanh người cô.

Mụ phù thủy hỏi: “Sao em đứng im vậy?”

“20 tầng… được không?”

Mụ khẽ thở dài, rồi đáp: “Tùy vậy.”

Chỉ sau đó, Bom mới từ từ đưa tay ra, ôm lấy Yu Jitae. Động tác của cô cũng khá cứng nhắc. Có thể là vì phân thân số 2 vẫn chưa quen với những hành động như thế này.

Dù đây là lần đầu hai người họ ôm nhau, nhưng giữa họ không có chút không khí kỳ cục nào. Yu Jitae thầm thở phào. Nếu Bom chỉ cần hơi đổi cách hành xử một chút, khiến anh rối trí, có lẽ ranh giới mà anh cố công giữ lấy sẽ bắt đầu lay chuyển.

Nhưng vì Bom đang xem chuyện này là công việc, nên anh cũng có thể giữ vững được giới hạn của mình.

…Ít nhất, anh đã nghĩ như thế.

“ Noona muốn hôn lên trán em.”

Nghe lời tiếp theo của mụ phù thủy, Yu Jitae nhíu mày. Cái bà già này, đúng là không biết xấu hổ đến mức nào…

Bom lên tiếng, giọng lạnh lùng:

“Valentine. Xin lỗi, nhưng đến lượt tôi yêu cầu rồi. Làm ơn tuân thủ quy tắc.”

“Cô sẽ lên 40 tầng.”

“Không. Đây là chuyện cô và tôi đã thỏa thuận rồi, đúng không?”

“50 tầng.”

“Tôi thất vọng đấy. Đã là hứa thì không nên dễ dàng phá bỏ như vậy.”

“60 tầng. Không hơn.”

“…Nhưng mà, cũng không thể quá cứng nhắc được…”

Bom mỉm cười nhẹ, môi chỉ nhếch lên một chút. Mụ phù thủy cũng cười theo, như thể thấy cô thật dễ thương.

Sau đó, mụ cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán phân thân số 2 đang được mụ ôm chặt trong lòng — nhẹ nhàng, như thể đang hôn một chú mèo con.

Chụt– Mụ phù thủy hôn lên trán của phân thân.

Ngay lúc đó, Yu Jitae cũng cảm nhận được rõ ràng sự mềm mại và ấm áp từ đôi môi của mụ.

Chuyện này không cần bắt chước lại đâu nhỉ? — Anh nghĩ, và cứ để nguyên vòng tay ôm lấy Bom mà không nhúc nhích.

Thế nhưng, phân thân số 2 lại hoảng loạn khi mất đi “người dẫn đường”.

“Uhhh! Chủ nhân! Tôi phải làm gì giờ!? L-làm sao bây giờ…!?”

Cái gì? Ngươi không tự làm được à?

“U-uhh… Tôi sắp xỉu mất rồi thưa ngài!”

Kẻ hồi quy thở dài thườn thượt.

Trong mắt anh, rõ ràng mụ phù thủy đang cố quyến rũ phân thân số 2. Một con mèo con đang khè khè chống cự, nên mụ bèn dỗ ngọt nó bằng mấy món ăn vặt, chờ đến khi nó tự mở lòng ra.

Bởi vì bản thể phân thân đang kiềm chế cảm xúc bằng cách đồng bộ với Bom, nên khi bị ép tách ra khỏi trạng thái đó, nó hoàn toàn bị cơn kích thích cảm xúc đánh úp.

Vậy nên, Yu Jitae chẳng còn cách nào khác ngoài việc áp trán mình lên trán Bom. Dẫu vậy, Bom vẫn giữ vẻ thản nhiên như thường, và chính dáng vẻ bình tĩnh, cử chỉ chậm rãi ấy đã giúp phân thân số 2 dần ổn định trở lại.

Tuy nhiên, anh không hôn lên trán cô.

Kẻ hồi quy đã không vượt qua ranh giới đó.

Chính lúc ấy, mụ phù thủy nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Cậu trai.”

“Dạ?”

Mụ đột ngột túm cổ phân thân số 2. Bàn tay to lớn siết chặt khiến cơ thể cậu bị đẩy bật về sau, móng tay sắc nhọn đâm nhẹ vào da khiến máu rỉ ra.

“Ukk, kuk…!”

Nụ cười biến mất khỏi môi mụ phù thủy.

“Ngươi… là cái gì vậy hả?”

Phân thân số 2 hoảng loạn, cả Yu Jitae và Bom cũng không giấu được vẻ bất ngờ, nên phản ứng có phần chậm trễ.

“Giờ sao đây?” — ánh mắt Yu Jitae hỏi.

“Còn chần chờ gì nữa. Mau nắm cổ em. Nhanh lên.” — ánh mắt Bom liếc xuống đầy hối thúc. Thế là Yu Jitae đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ Bom khi cô vẫn đang ngồi trên đùi mình.

Nhưng để bắt chước hoàn hảo phân thân số 2, Bom đã chủ động đẩy tay anh vào sâu hơn, bắt anh siết mạnh thêm chút nữa.

“S-sao lại làm vậy…!”

“Noona đã thấy có gì đó sai sai từ nãy rồi. Nhưng sau khi hôn lên trán cậu thì lại càng thấy kỳ lạ hơn.”

“Ý cô là gì chứ…!?”

“Cậu. Rốt cuộc là ai?”

Ngay khoảnh khắc ấy, Phân Thân số 2 thấy gai ốc nổi dọc sống lưng. Tuy nhiên, Bom vẫn đáp lời một cách điềm tĩnh, nhờ đó mà anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và bắt chước theo.

“Ý cô là sao?”

“Cảm giác như… trong người cậu không chỉ có một. Có phải ta đang cảm nhận sai không?”

“Cổ tôi đau đấy. Làm ơn buông ra đi.”

“Nói thật đi. Trước khi ta xé nát cái gương mặt đáng yêu kia.”

Nói xong, tay phải mụ vung lên như vũ khí. Những móng tay dài, nhọn hoắt, sơn đỏ như máu tiến sát ngay trước mặt phân thân số 2.

Bom im lặng.

Vì vậy, phân thân số 2 cũng im lặng.

Mụ phù thủy nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh nhìn xoáy sâu. Bất chợt, phân thân số 2 thè lưỡi ra, từ từ liếm dọc móng tay và các ngón tay của mụ.

Với ánh mắt bình thản. Và một nụ cười khiêu khích.

Chẳng mấy chốc, nụ cười quay lại, thay thế biểu cảm nghiêm nghị trên khuôn mặt mụ phù thủy chỉ là giả tạo.

“Thật ra thì… điều đó quan trọng gì đâu chứ. Cậu là ai, bên trong cậu có gì, chẳng sao cả. Khi mà cậu đáng yêu thế này…”

Bàn tay đang nắm cổ phân thân 2 từ từ buông lỏng.

“Thật phiền phức. Lẽ ra ta định khiến cậu phát điên cơ mà…”

Mụ nhấc đầu gối lên. Bị lực hút từ mụ kéo lại, phân thân số 2 nhanh chóng rơi vào vòng tay mụ một lần nữa.

Ôm chặt lấy cậu, mụ thì thầm bên tai:

“…Chính cậu mới đang làm ta phát điên.”

Phù thủy nói: “Ta sẽ ban yêu cầu thứ hai. Hãy qua đêm cùng ta.”

Dĩ nhiên, đây là để chuẩn bị cho hai tuần sắp tới. Đáp lại, Bom đưa ra điều kiện: hãy leo lên thêm 80 tầng nữa — toàn bộ số tầng còn lại của mụ.

Bị phân thân số 2 đánh bại hoàn toàn, mụ phù thủy gật đầu chấp nhận, bảo cậu  muốn làm gì thì làm. Trông mụ có vẻ đã buông xuôi.

Một con mèo con xinh xắn, quyến rũ đến phát điên, lại càng khó nắm bắt. Có vẻ đó là ấn tượng mà mụ phù thủy dành cho phân thân số 2.

Chuyện lẽ ra đã kết thúc tại đây.

Thế nhưng, mụ cứ ôm chặt lấy anh không buông, khiến Yu Jitae cũng phải ngồi yên, vòng tay vẫn giữ lấy Bom.

Thình thịch, thình thịch… anh nghe thấy tiếng tim cô đập.

Anh nhìn thấy đôi mắt khẽ nhắm của cô gái nhỏ.

“Bom. Mình dừng…”

“Suỵt. Chưa được.”

Bom thì thầm, rồi ngước lên nhìn anh, ra hiệu bằng ánh mắt.

“…”

Và thế là, hai người họ không thể tách rời nhau suốt một quãng thời gian dài.

Phải đến tận ba mươi phút sau, phân thân số 2 mới được mụ phù thủy thả ra. Lúc đó, Bom mới ngẩng mặt nhìn lên, thở ra một hơi, rồi nở nụ cười.

“Wahh. Cuối cùng cũng xong rồi.”

Anh chẳng biết phải đáp lại thế nào.

Nhìn Bom, Yu Jitae chợt cảm thấy có điều gì đó rất lạ.

Đôi tay quạt nhẹ lên khuôn mặt nóng bừng của cô,

Nụ cười có phần ngượng nghịu,

Những ngón tay lau giọt mồ hôi trên trán,

Đôi môi khép lại sau tiếng thở dài…

Tất cả vẫn in rõ trong mắt anh, chẳng thể rời đi.

“…”

Kẻ hồi quy thấy bối rối.

Từ khi nào mà anh lại bắt đầu có cảm xúc này?

Phải chăng là khi Bom liếm tay anh?

Hay là lúc trái tim cô, ngay bên cạnh anh, đập liên hồi suốt hơn ba mươi phút?

Hoặc là khoảnh khắc sau đó, khi cô rúc đầu vào ngực anh, nhẹ nhàng cựa mình?

Dù có cố gắng đến đâu, anh cũng chẳng tìm được điểm khởi đầu.

--------------------------------------

Trong vô số lần hồi quy từng gặp Bom, đây là lần đầu tiên, kẻ hồi quy cảm nhận được một điều gì đó khẽ nảy mầm trong lòng.

Sống quá lâu giữa dòng thời gian, anh đã chẳng còn hứng thú với phụ nữ. Cái đẹp chẳng thể lay động được trái tim đã nguội lạnh ấy.

Lẽ ra là như vậy… nên từ bao giờ?

Từng giây từng phút anh tự cho là “bối rối”, từng khoảnh khắc ở gần nhau đến mức có thể nghe thấy hơi thở của đối phương,

Từng chút, từng chút một,

Một điều gì đó, đã âm thầm len lỏi vào trái tim anh, mà anh không hề nhận ra.

Và vì chẳng thể gọi tên cảm xúc đó, anh đành gọi nó như thế này:

Hôm nay, trông Bom thật đẹp.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Main bị mindbreak
Xem thêm
chết gòi chết gòi :)),thế lày thì cbi lại lắm drama r
Xem thêm
Cảm ơn
Xem thêm