Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 126: Chủ đề thảo luận - Trang phục (1)

1 Bình luận - Độ dài: 2,495 từ - Cập nhật:

“Ahjussi, ahjussi~ Hôm nay anh có bận không?”

“Không.”

“Vậy thì đi mua sắm với bọn em nha!”

“…!”

Kaeul chạy ào tới với con gà con đang ôm trong tay. Gyeoul còn háo hức hơn cả cô bé, đầu đội chiếc mũ bucket Bom tặng và đeo túi chéo, trông y như đã chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài.

Nghĩ lại thì, tối qua, kẻ hồi quy còn nhớ đã thấy một mái tóc vàng và một mái tóc xanh dương đang chụm đầu vào nhau xem tạp chí.

“Tại sao. Định mua gì vậy?”

“Quần áo. Xuân tới rồi còn gì~”

Hôm nay là chủ nhật, đợt lạnh cuối cùng cũng đã đi qua. Mà hầu hết quần áo họ có đều là đồ mùa đông. Kaeul nói đúng. Đã đến lúc sắm đồ xuân rồi.

Ngay khi được Yu Jitae cho phép, Kaeul liền chạy tới phòng của Yeorum, còn Gyeoul thì chui vào phòng của Bom. Rồi cả hai bắt đầu lôi kéo họ cùng đi mua sắm.

“Quần áo hả? Hmm.”

Yeorum vừa gãi hông vừa lững thững bước ra khỏi phòng.

Cô nàng thật sự cần thêm đồ mới. Bộ đang mặc vốn là áo thun cổ rộng chữ U, mà cổ áo giờ đã rộng đến nỗi tuột hẳn sang một bên, để lộ cả vai. Trông rách nát tả tơi.

Ấy là vì Yeorum cứ mặc đi mặc lại vài bộ như áo thun, áo ba lỗ, đồ tập luyện với đồng phục học viên từ sáng đến tối, ngày này qua ngày khác.

“Unni không thích quần áo hả?”

“Không phải. Hồi đó cũng thích đấy.”

“Thích kiểu gì?”

“Ai biết… chắc là mấy bộ thoải mái?”

“Thoải mái là sao? Giống đồ tập hả?”

Yeorum vừa móc tai vừa đáp:

“Nói thật thì, không mặc gì hết mới là thoải mái nhất.”

“U, ư, ưaaahh…”

Kaeul hoảng hốt cười gượng.

“Ờm, nhưng mà không mặc gì thì hơi…”

“Sao?”

“Còn sao gì nữa? Kỳ chết đi được.”

“Này, khỉ vàng.”

“Hở?”

Phải mất nửa giây Kaeul mới nhận ra mình không nên trả lời khi bị gọi là “khỉ vàng”. Yeorum nhếch miệng cười, bắt đầu nói tiếp.

“Quần áo là phát minh vô dụng nhất loài người từng tạo ra.”

“Sao, sao vậy?”

“Đắt đỏ vô lý, lại còn khó chịu, vậy mà ai cũng phải mặc. Nếu không phải vì ngượng, thì cứ khoả thân mà đi cho sướng. Nhưng cái phiền là mình không ngượng cũng không được—vì người khác ngượng thay. Như cái vụ… ngực của chị đây chẳng hạn.”

Trong lúc nói, cô nàng còn dùng tay nắn ngực với vẻ khó chịu.

“Đấy, vấn đề là thế. Dáng người đẹp thế này mà phải giấu đi thì uổng quá… tch.”

“U, ừm, n-nhưng mà, đồ đâu chỉ để che ngượng thôi đâu.”

“Hả?”

“Thì, đồ còn để chắn nóng, chắn lạnh nữa… Con người dễ bị ảnh hưởng bởi thời tiết mà. Không mặc gì là chết cóng á!”

Vì đó là sự thật, Yeorum lẩm bẩm như không quan tâm.

“…Loài yếu ớt kém cỏi.”

“Uwaa, unni kỳ thị giống loài kìa!”

“Câm miệng đi, khỉ con.”

Trong lúc hai người còn đang đấu khẩu, Bom cũng bước ra khỏi phòng sau khi bị Gyeoul thuyết phục. Cô đeo kính gọng tròn trông rất tri thức.

“Chào buổi sáng.”

Khi Yu Jitae chào lại, Bom liền tháo kính cất vào hộp đựng.

“Ahjussi cũng đi mua đồ xuân hả?”

“Không. Anh không cần.”

“Sao vậy? Anh toàn mặc mấy bộ giống nhau hoài mà.”

Quả thật là vậy. Yu Jitae gần như chỉ mặc mỗi sơ mi trắng với quần tây đen.

“Hở? Hở? Phải đó, sao anh ít đồ thế?”

“…”

Lý do rất đơn giản: vì anh không cần nhiều đồ. Anh chẳng thấy lạnh hay nóng, cũng chẳng hứng thú với chuyện ăn mặc bóng bẩy. Mùa đông thì khoác thêm áo cho đúng “quy chuẩn cuộc sống thường nhật”, còn quần áo thì chỉ cần sạch sẽ là đủ.

Kẻ hồi quy trầm ngâm một lúc rồi đáp:

“Anh chỉ không thích sắm thôi.”

“Ổn ghê. Ahjussi cao ráo dáng đẹp mà mặc đồ đẹp chắc hợp lắm luôn á~”

Sau đó, Kaeul và Gyeoul lật giở tạp chí. Kaeul chỉ vào tấm ảnh một người mẫu mặc áo cổ chữ V, còn Gyeoul thì chỉ vào chiếc áo khoác rider ngầu lòi.

Kẻ hồi quy xua tay.

“Không cần. Sơ mi là đủ rồi.”

“Ehhh, không được!”

Bom chợt hỏi xen vào.

“Vậy anh thích kiểu đồ như thế nào?”

“Sơ mi công sở.”

Đôi mắt màu cỏ xanh chớp chớp.

“Không phải cái đó. Ý em là… đồ con gái á?”

“Ai biết.”

Nghe câu trả lời đó, Kaeul tròn mắt.

“Ủa, ahjussi chưa từng có bạn gái à?”

“Có rồi.”

Hơn trăm năm trước cơ. Chưa kể đến Ha Saetbyul ở vòng đời lặp hai và ở vòng đầu tiên cũng đã có vài người.

“Vậy anh không nhớ kiểu đồ mà bản thân muốn bạn gái mặc nhất sao?”

“…”

Kẻ hồi quy nhắm mắt, cố lục lại ký ức.

Nhưng dù cố thế nào, cũng chẳng nhớ nổi. Khuôn mặt các cô bạn gái cũ giờ như sương mờ trong trí nhớ, nói gì đến quần áo họ từng mặc. Thứ duy nhất còn lại là bộ quân phục của Ha Saetbyul—loại có da và giáp bọc kín cơ thể.

“…Chắc là, đồ thoải mái.”

“Anh lại định nói ‘không mặc gì’ chứ gì?”

Yu Jitae im lặng, còn Yeorum thì cười khúc khích.

“Nhưng mà nhưng mà! Mỗi lần em mặc đồ mới thì anh đều khen là đẹp mà!”

“Ừ, có.”

“Ể? Ahjussi cũng khen váy dạ hội của em mà?”

“Ờ, cũng có.”

“Anh mâu thuẫn quá nha.”

Họ tiếp tục gặng hỏi Yu Jitae về gu ăn mặc, nhưng thật sự anh chẳng có gì để trả lời. Cuối cùng, cả bọn đành chịu thua và chuyển chủ đề.

“Gyeoul định mua gì đó~?”

“…!”

Đến lượt mình rồi…!

Hào hứng, Gyeoul đưa tạp chí ra. Tấm hình là bộ đồ trẻ em với quần jeans xanh nhạt, kèm dây đeo vai khoác ngoài chiếc áo thun trắng.

Ngoài bộ đó, còn vài mẫu khác nữa. Trong khi Bom, Yeorum và Kaeul đang bình luận sôi nổi, Gyeoul quay sang hỏi Yu Jitae.

“…Thế nào ạ?”

Bộ đó rất hợp với mùa xuân. Mái tóc của Gyeoul màu xanh dương nhạt, nên quần jeans sáng màu sẽ rất hợp.

“Đẹp đấy.”

“…”

Cô bé mím môi lại rồi khẽ gật đầu, nụ cười trên môi rạng rỡ hơn trước. Trong lúc đó, Bom vừa lật giở đống quần áo của Kaeul vừa lên tiếng:

“Nhưng Kaeul nè, chị thấy cái váy liền đó không hợp với em đâu.”

“Hửm?”

“Không hợp với mấy người ngực to.”

“Ể, tại sao chứ?!”

Kaeul nghiêng đầu khó hiểu.

Bom trầm ngâm tìm cách giải thích, rồi sử dụng chiều không gian phụ của loài rồng, 【 Quyền thiên nhiên - Laws of Nature (S) 】 để tạo thành một lớp vải mỏng trong suốt như bông.

Cô nhẹ nhàng phủ nó lên người Kaeul.

“Nhìn đi. Nó bị vướng ở phần ngực, rồi kéo theo phần dưới trông như bị phình ra ấy.”

“Hukk, chị nói đúng thật… Nhìn em như béo lên vậy. Em cần thắt lưng hả?”

“Ừm…”

Bom kéo lớp vải mô phỏng lại chỗ eo. Lần này thì phần ngực bị nhấn mạnh quá mức.

“Uhhh, thế này thì hơi kỳ rồi đó…”

“Đúng không? Chị nghĩ em hợp với mấy màu tối hơn.”

Thế là cuộc trò chuyện về thời trang tiếp tục kéo dài. Sau một hồi tranh luận rôm rả, những bộ họ chọn ban đầu đều bị gạt sang một bên.

“Unni! Cái đó chỉ người mẫu mới mặc thôi…!”

“Thì sao? Nó siêu quyến rũ, chị thích lắm.”

“Nhưng chị định mặc đi đâu cơ chứ? Định khoe hết cho người ta xem à?!”

“Không được sao?”

“Chị là… cái gì vậy chứ…?”

“Yeorum, vì vai với cơ bắp của em đẹp mà, sao không thử mấy cái áo sát nách kiểu này đi?”

“Không tệ. Nhìn có vẻ thoải mái.”

“Em cũng cao nữa. Chị nghĩ mấy cái quần này cũng hợp lắm.”

“Hnnn…”

“Uwahh, nghĩ lại thấy ghen tị ghê! Bom-unni mặc gì cũng đẹp hết á! Em nghĩ cái 【 Biến hình - Polymorph 】 của em bị sai sai rồi…”

“Giờ mới để ý, sao em polymorph kiểu gì vậy trời? Nhìn mệt ghê.”

“Em chỉ bắt chước mẹ em thôi mà…!”

Kaeul rưng rưng, than rằng giờ thì khó đổi lại dáng người vì đã quen mất rồi.

Ban đầu chỉ định mua vài bộ đồ vì thấy đẹp, nhưng nhiều bộ trong số đó lại không hợp dáng người, hoặc không phù hợp với chuẩn mực xã hội ở Trái Đất. Có những cái chỉ có bản thân họ thấy đẹp — có lẽ do sự khác biệt trong thẩm mỹ giữa các chủng tộc.

“Ê mấy đứa.”

“Dạ?”

“Hay là chúng ta ra trung tâm thương mại thử luôn đi.”

Yu Jitae gợi ý một phương án thay thế, và mọi người nhanh chóng đồng ý. Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, anh đưa cả nhóm ra trung tâm thương mại.

Trước khi ra khỏi nhà, Gyeoul ngừng bước chân đang lẽo đẽo theo Yu Jitae rồi ngoảnh lại phía sau. Cô bé thấy chú gà con đang ngủ say trên tấm chăn dưới ánh nắng chói chang, còn người bảo hộ thì đứng lặng như tượng ở trước đó.

Chiếc tạp dề và găng tay cao su đã trở thành thứ không thể thiếu của người bảo hộ — gần như lúc nào cũng đeo.

Gyeoul lặng lẽ nhìn ông. Khi người bảo hộ quay người lại, đôi mắt đỏ lấp lánh như ánh đèn.

“…Em đi đây.”

“À, vâng. Tiểu thư, chúc đi đường cẩn thận.”

“…Có, cần gì không?”

“Àh, thực ra thì tôi không cần quần áo. Như cô thấy đấy, cơ thể tôi hoàn toàn là giáp.”

Kang-kang—

Người bảo hộ tự vỗ lên thân giáp của mình như để minh hoạ. Gyeoul gật đầu rồi quay đi, nhưng chẳng mấy chốc lại ngoái đầu lại, lén nhìn cánh tay của ông.

-----------------------------------

Con gái.

Con gái tràn đầy năng lượng.

Con gái tràn đầy năng lượng lại còn thích tranh cãi từng li từng tí.

…Đó là buổi đi mua sắm với họ.

Họ rời nhà lúc 9 giờ sáng, đã lang thang khắp nơi, mà giờ cũng đã 7 giờ tối.

“…”

Yu Jitae không đến mức kiệt sức, nhưng nhìn họ ríu rít cả ngày cũng đủ khiến anh nhận ra: họ đúng là “trâu đất”. Cả nhóm đã đi hết bốn trung tâm thương mại trong khu thương mại—hai lượt, và lục tung mọi cửa hàng quần áo ở đó.

Số quần áo họ mua được là 30 bộ, mà cũng chỉ chiếm chưa tới 1% trong số những gì họ đã xem.

“…”

Lúc ấy, kẻ hồi quy đang suy nghĩ xem có nên ném hết mớ túi nặng trịch này vào 【 Nông địa vực thẳm - Shallows of the Abyss (S) 】 — cho rảnh nợ hay không.

“Wahh, cái này chắc chắn hợp với ahjussi luôn đó!”

Kaeul lần thứ 23 mang một bộ “chắc chắn hợp với ahjussi” lại gần, ướm thử lên người anh. Đó là một chiếc áo len cổ lọ màu hổ phách.

“Như anh nói rồi, anh không cần mà.”

“Ahhnng! Lần trước anh cũng nói y chang! Biết anh từ chối bao nhiêu lần rồi không hả?”

“…”

“Ơ? Nhưng nhìn hợp thật mà?”

Không hiểu sao lần này Yeorum cũng góp lời khích lệ. Thấy Yu Jitae vẫn còn do dự, Gyeoul đưa bàn tay bé nhỏ ra định cầm lấy mấy cái túi trên tay anh.

“…Nhanh lên.”

Chống lại hành động của một đứa trẻ thì cũng hơi kỳ, nên anh để mặc cô bé lấy. Nhưng sao họ cứ như thế này?

“Phòng thử đồ ở đâu vậy?”

“À, dạ! Sau cái cột đằng kia, thưa ngài!”

Yu Jitae ngoan ngoãn bước vào phòng thử đồ với chiếc áo len. Anh cởi chiếc sơ mi công sở ra, treo lên móc một cách hờ hững rồi khoác áo len vào người. Cơ thể anh lập tức tự điều chỉnh để vừa vặn với trang phục.

【 Tùy chỉnh tự nhiên - Inherent Customisation (S) 】

Khi quá trình hoàn tất, chiếc áo đã ôm khít thân hình anh. Chiều cao gần 1m90, bờ vai rộng, dáng người tam giác ngược, cánh tay và cổ tay rắn chắc — một thể hình được rèn giũa cho chiến trường, tạo nên từ vô số quyền năng.

Phần cổ cao tới tận cằm hơi khó chịu. Nhưng dù sao anh cũng đâu định mua nó.

Khi Yu Jitae bước ra khỏi phòng thử, cả bọn ngạc nhiên đến ngẩn người.

“Cái gì thế này! Uwaah!”

“…”

Gyeoul cũng tròn mắt, giơ hai tay ra. Khi Yu Jitae bế cô bé lên, cô tò mò chạm tay lên ngực và vai anh.

“Cơ thể anh đỉnh thiệt đó, ahjussi!”

Đâu đến mức “đỉnh” như cô bé nói. Trong số binh sĩ thì ai chẳng có thân hình tốt. Thậm chí Myung Yongha chắc còn đẹp hơn anh.

Nhưng có lẽ vì là lần đầu họ thấy một mặt khác của Yu Jitae — người mà họ đã quá quen — nên cả nhóm rộn ràng lên hẳn. Riêng Yeorum thì không hiểu sao lại nuốt nước bọt.

Nghĩ lại thì từ trước đến giờ, anh chưa từng mặc gì để lộ dáng người, dù sống chung đã lâu.

“…Xong chưa?”

“Anh không mua à?”

“Không.”

“Mua đi! Mua đi mà!”

Cả đám vừa năn nỉ vừa ép uổng, khiến Yu Jitae đành phải đến quầy thanh toán. Anh không còn lý do gì để từ chối nữa.

Trong lúc đó, Yeorum cũng chọn được một bộ đồ cho mình và định bước vào phòng thử. Nhưng khi tay cô vừa định mở cửa, thì đột nhiên khựng lại.

Phía dưới cánh cửa phòng thử mà Yu Jitae vừa dùng, cô thấy một đôi giày quen thuộc.

“Cái gì đây.”

Yeorum không khách sáo, kéo phăng cửa ra.

Bên trong là Bom, đang mặc chiếc sơ mi công sở rộng thùng thình của Yu Jitae. Mái tóc dài màu beryl được buộc cao thành đuôi ngựa, để lộ chiếc cổ trắng ngần. Những ngón tay thò ra từ tay áo dài quá khổ đang mân mê vạt áo.

“Chị làm gì vậy, unni?”

Trên gương,

Ánh mắt màu cỏ non nhìn thẳng vào Yeorum, ánh lên tia sáng lạ lùng.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận