Web Novel
Chương 169: Vòng lặp thứ 7 - Đánh giá tạm thời (1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,812 từ - Cập nhật:
Ngày hôm sau, Gyeoul hồi phục lượng mana đã cạn và mái tóc cũng mọc trở lại.
Ngày đó cũng chính là ngày thứ 365 kể từ khi vòng lặp lần thứ bảy bắt đầu.
Vậy là đã tròn một năm cho vòng lặp thứ bảy. Ngồi trong thư phòng, Yu Jitae cầm bút, ghi vài dòng lên tờ giấy ghi chú.
+++
[Đánh giá tạm thời của vòng lặp]
Cuộc sống: / Mức độ hạnh phúc:
Bom:
Yeorum:
Kaeul:
Gyeoul:
+++
Kẻ hồi quy quyết định sẽ so sánh tỉ mỉ vòng lặp này với những vòng lặp trước đó, vì đó là cách duy nhất để xác định vòng lặp hiện tại có đang tiến triển đúng hướng hay không.
Trước hết, thứ cần đánh giá là...
Knock knock—tiếng gõ cửa vang lên.
“Ừ.”
“Ahjussi! Hôm nay anh không ăn trưa à!?”
“Không sao. Hôm nay anh nghỉ. Mấy đứa cứ ăn đi.”
“Hả? Tại sao? Anh đang làm gì trong phòng vậy!?”
“Cũng không có gì.”
“A ha, hiểu rồi! Chắc chú đang lén ăn gì ngon một mình phải không!?”
Giọng Kaeul vang lên đầy nghi ngờ, rồi kéo theo những câu hỏi khác: “Không chừng đang xem phim đen?” và “Phim đen là cái gì vậy?”
“…Không có. Anh không xem gì hết. Mấy đứa cứ ăn đi.”
“Ah, okayy~!”
Sau khi tiễn Kaeul đi, anh tự nhủ.
Thứ đầu tiên cần được đánh giá chính là cuộc sống của những con rồng nhỏ. Anh rà soát lại ký ức về những vòng lặp trước và đem so với hiện tại.
Xét việc cả bốn đứa không bị thương tổn gì, có thể nói yếu tố đầu tiên này có thể được đánh giá là khá—
Đùng—!! Một tiếng nổ vang lên sau cánh cửa.
Anh lập tức mở cửa bước ra. Cánh cửa phòng Yeorum vỡ tan, còn căn bếp sát bên cũng thành một mớ hỗn độn. Bom, Kaeul, chú gà con và Gyeoul đã chạy đến xem tình hình.
Yu Jitae quay sang hỏi Yeorum, người đang nằm sõng soài dưới sàn.
“Có chuyện gì?”
“Bộ người ta chế tạo artifacts yếu xìu vậy sao” cô nàng lầu bầu.
Anh không hiểu lắm, nhưng có vẻ Yeorum đã tháo rời thanh kiếm artifact kia vì tò mò, rồi vô tình chạm phải thứ gì đó không nên đụng vào. Chính là thanh kiếm cô đã mua khi đi mua sắm cùng Bom.
Yu Jitae kiểm tra thanh kiếm. Viên ma thạch bên trong đã hư hỏng nặng.
“Yu Yeorum. Em không thấy mình hơi quá tay với đồ đạc sao?”
“Không có mà!”
“Đến voi giẫm còn chưa chắc ra nông nỗi này. Em định làm gì vậy?”
“Em chỉ chạm nhẹ để xem bên trong có gì thôi…”
“Dù là gì đi nữa, làm ơn nhẹ tay hơn với đồ của mình.”
“Em nhẹ tay rồi còn gì…”
“Anh nói nhẹ hơn nữa.”
“Thiệt tình…”
Căn phòng là một mớ lộn xộn. Dùng ma pháp thanh tẩy thì có thể xóa sạch vết cháy nổ, nhưng đống rác thì phải tự dọn. Vậy là lũ trẻ được phân công dọn phòng Yeorum, còn Yu Jitae và Người bảo hộ thì dọn bếp.
“Oing?”
Kaeul lục một ngăn kéo bị vỡ và rút ra một thứ kỳ lạ.
“Unni, cái này là gì vậy?”
Là một sợi dây trông rất lạ. Vừa giống lưới, vừa như mạng nhện, nhưng khi gấp lại thì lại như sợi dây thừng.
“Cái đó hả? Là đồ chơi thôi.”
“Đồ chơi? Cái này á?”
“Chị cũng chưa thử nên không biết.”
Yeorum nở một nụ cười... không mấy đứng đắn.
“Muốn thử không?”
“Uhh… Em không biết đó là gì nhưng không đâu… Cảm giác lạ lắm.”
“Hnng~”
“Vậy còn mấy thứ này thì sao?”
Lần này, Kaeul chỉ tay về phía một chiếc còng tay, một cây roi da và vài món trông… khó lòng gọi tên. Tất cả đều nằm trong ngăn kéo đó.
“À, em nói cái đó hả? Cái dài dài, màu đen có hình trái tim trước mặt em ấy—”
Biểu cảm của Yeorum sáng rỡ hẳn lên, khiến Kaeul vội vã xua tay.
“Không, không! Đừng nói gì hết!”
“Gì chứ? Có gì ghê gớm đâu.”
“Em không muốn biết nữa…! Tại sao chị lại mua mấy thứ này chứ?”
“Thì chị thấy… thú vị?”
“Rồi chị có dùng không đấy?” – Kaeul hỏi, vẻ cảnh giác.
Yeorum nhìn thẳng vào mắt cô bé, trả lời tỉnh bơ:
“Em hỏi là có dùng không ấy hả?”
“Huh?”
“Yu Kaeul. Vậy là em biết mấy món này là để dùng à?”
“Huh? Không! Không không không! Chị bị điên rồi à!? Em không biết gì hết!”
Kaeul đúng là chẳng biết gì, và cũng không muốn biết gì thêm. “Vậy à?” – Yeorum nhếch mép.
“Chị chưa dùng cái nào cả” cô nói thêm.
“Ehng? Chưa dùng thật hả?”
“Em nghĩ chị có thời gian chơi mấy thứ này à? Cả ngày bận rèn luyện đến mức tối về là ngủ như chết luôn. Em không thấy à?”
“Vậy sao chị còn mua? Không định dùng thì mua làm gì!?”
“Em có biết cái gọi là sưu tầm không?”
“Sưu tầm...? Thôi, không thèm nói nữa...! Em đúng là ngốc mới hỏi chị!”
Thấy mình sắp bị kéo vào chủ đề không nên, Kaeul vội ngắt lời và tránh đi. Nhưng Yeorum lại cười đầy khoái chí, như thể vừa dẫm lên lớp tuyết trắng nguyên sơ đầu mùa.
“À mà này, thật ra chị có dùng một cái rồi đó. Là cái—”
“Uaaaahhh…!”
Trong lúc dọn phòng, hết món này đến món khác hiện ra, món nào cũng… không thể miêu tả bằng lời.
“…”
Gyeoul nhìn chằm chằm vào một cái bịt mắt viền ren, nhăn mặt. Nhưng ngay sau đó, cô phát hiện một thứ còn kỳ quặc hơn—một chiếc corset không rõ công dụng. Dù chẳng biết nó dùng làm gì, nó khiến cô thấy khó chịu nên liền lén quăng vào thùng rác.
“Chị làm gì vậy?”
Đúng lúc ấy, giọng Yeorum vang lên khiến Gyeoul giật mình quay đầu lại. Nhưng hóa ra cô nàng không nhìn cô.
Yeorum và Kaeul đang nhìn Bom, thế là Gyeoul cũng quay sang.
Bom đang đeo một chiếc vòng cổ đen.
“Nn?”
Khi cả ba nhìn chằm chằm, Bom ngơ ngác hỏi:
“Sao thế? Cái này là của em.”
“À, ừm. Chị chỉ thử đeo thôi. Có hợp không?”
Chiếc vòng da đen ôm sát cổ cô. Kaeul, chẳng biết gì, cười rạng rỡ:
“Uwah. Hợp cực luôn đó Bom-unni! Là choker phải không?”
Nhưng mà… nó không giống mấy chiếc choker bình thường cho lắm. Có một đoạn xích nhỏ gắn phía sau.
“Thế nào? Hợp chứ?”
Bom đặt hai tay dưới cằm, như cánh hoa hé nở. Dưới lớp áo trắng, vòng cổ đen đính giữa cổ cô toát lên một vẻ quyến rũ lạ lùng. Không ai biết đó là gì, nhưng Kaeul và Gyeoul vẫn khen là đẹp, và Bom thì mỉm cười dịu dàng.
“Hợp đấy. Chị có vẻ thích nó?”
“Nn. Chị thích mấy món như vầy.”
Yeorum—người duy nhất biết đó là dây xích chó—cười cười đầy ẩn ý.
“Điên rồi... thế, chị muốn em kéo nó giúp không?”
Bom vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, lắc đầu:
“Nn? Không.”
“Không gì? Chứ chẳng phải chị mê mấy thứ đó sao?”
“Chị mê cái gì cơ?”
“…Cái gì? Chị đeo cái đó mà không biết nó là gì thật à?”
“Nn. Nó là gì thế?”
Là dây xích chó, còn gì nữa.
Yeorum lườm cô gái tóc xanh lá. Cô không tài nào đoán được Bom nói thật hay đang giả vờ—mà vốn dĩ, đọc được suy nghĩ của giống loài màu dưa leo này là điều bất khả thi.
“Ouuuw… Hình như… hình như em hiểu rồi… Mà thật ra chẳng hiểu gì hết…!” – Kaeul chen vào.
“Thật không?”
“Unni, unni. Cho em đeo thử với!”
Bất ngờ, Kaeul cúi xuống, nhặt một sợi dây trông giống hệt dây xích chó, ánh mắt mơ màng.
Yeorum lắc đầu.
“Làm trò gì vậy? Đưa đây!”
Cô vươn tay định giật lại, thì đúng lúc ấy, Gyeoul mở một ngăn kéo khác và rút ra một cuốn sách.
“Uhh? Bỏ xuống ngay!” – Yeorum hét lên.
“…!?”
Giật mình, Yeorum giành lấy cuốn sách, nhét lại vào ngăn kéo và đóng sầm lại.
“Em bị gì vậy? Mở cả ngăn không hỏng ra làm gì?”
“…Sao lại không được?”
“‘Sao lại’? Đi ngay cho chị!”
Gyeoul lặng lẽ rút lui.
Sau khi dọn dẹp xong, Kaeul lại thì thầm với Gyeoul:
“Gyeoul. Gyeoul…”
“…Nn?”
“Cái thứ khi nãy ấy… Là cái gì vậy? Sao Yeorum-unni nổi giận dữ vậy chứ?”
“…À.”
“Nhìn như sách ấy nhỉ?”
“…Nn, đợi đã…”
Kaeul thì tò mò. Yeorum vốn chẳng mảy may lo lắng dù bị dí mặt vào mấy thứ dơ bẩn (?) hay đáng xấu hổ (?), vậy thì cuốn sách Gyeoul nhặt được là thứ gì mà khiến cô ấy bối rối đến thế?
Gyeoul nhắm mắt lại, lục lại ký ức trong đầu.
Vốn dĩ cô bé cũng chẳng để tâm mấy đến cuốn sách, chỉ là Yeorum đã giật nó đi quá nhanh. Thành ra, cô bé chưa kịp nhìn rõ, nhưng vài chữ ngắn ngủi lọt vào mắt lúc đó vẫn còn vương trong đầu.
Gyeoul khẽ mỉm cười.
“Em nhớ không đó…!?”
“…Ừm.”
“Là gì, là gì vậy?”
“…Shou.”
“Shou?”
“…Shou, jo man.”
“Shoujo man? Chỉ vậy thôi á?”
“…Ừm.”
Gyeoul không biết rằng hai chữ cuối cùng của tựa đề đã bị ngón tay mình che khuất.
“Shoujo man. Shoujo man… nghe giống siêu anh hùng mới ấy nhỉ? Hậu duệ của Superman chẳng hạn… Hừm…”
Dù nghĩ cỡ nào cũng chẳng hiểu "shoujo man" là gì. Có khi đó là thứ có thể giúp trêu chọc được Yeorum-unni lần đầu tiên cũng nên…
Kaeul thấy hơi cụt hứng.
--------------------------------------------
Tối hôm đó, sau khi dọn dẹp nhà cửa.
Yu Jitae quyết định ra ngoài cùng các cô bé của phòng 301. Bom và Gyeoul đã đi chơi ở đâu đó, nên anh chỉ hỏi Yeorum và Kaeul có muốn đi mua đồ cùng không. Cả hai đều gật đầu đồng ý mà chẳng phàn nàn gì.
Trên đường tới tiệm bánh, anh một lần nữa tiến hành đánh giá tạm thời vòng lặp thứ bảy.
Tiêu chí thứ hai là mức độ hạnh phúc của các “hatchling” — những đứa trẻ rồng. So với những vòng trước thì lần này rõ ràng tích cực hơn nhiều, chỉ cần nhìn Kaeul vừa đi vừa ngân nga, và Yeorum thì chẳng có vẻ gì là đang cau có.
Dù hôm nay là một ngày hơi hỗn loạn, nhưng phòng 301 thường rất yên bình, và bọn trẻ rõ ràng vẫn tìm được niềm vui riêng, bất kể trong lòng đang nghĩ gì.
Tổng kết lại, đánh giá của vòng lặp lần này là…
“À mà này ahjussi, mình đi tiệm bánh làm gì thế?” — Kaeul kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Để mua bánh kem” anh đáp.
“Bánh kem á?”
Mắt cô bé lập tức sáng rỡ.
“Tụi mình mua bánh kem để làm gì ạ?”
“Vì hôm nay là tròn một năm từ khi anh gặp bọn em.”
“Ồồ, vậy sao ạ?”
“Xem như sinh nhật thay thế của bọn em.”
“Uwah, nghe hay quá chừng luôn!”
Bước chân cô bé bỗng rộn ràng hẳn. Khi tới tiệm và đang chọn bánh, Yu Jitae quay sang nhìn Yeorum.
“Gì. Nhìn gì.”
“Em định ném cái bánh này đi à?”
“Không có nha?”
“Vậy là được.”
Yeorum trông như nghẹn họng.
“Cái… câu hỏi gì vậy trời? Đùa kiểu gì vậy? Anh nghĩ em là kiểu người thích ném bánh tùy tiện lắm hả?”
“Nhưng unni từng ném bánh sinh nhật của ahjussi rồi còn gì~”
“Hồi đó thì có.”
“Vậy còn giờ thì sao~?”
Yeorum liếc Kaeul, rồi thở dài.
“Ehew… Đúng rồi, lỗi của chị hết. Lỗi của chị.”
Trên đường về sau khi mua bánh, Yu Jitae gọi cho Bom để hỏi xem cô đang ở đâu. Cô nói đang cùng Gyeoul chơi ở công viên gần đó, nên anh quyết định ghé qua đón luôn thể.
“À, mà nè ahjussi. Tuần tới nữa có lễ hội pháo hoa đó.”
Anh nhớ là từng nghe qua.
“Ừ, biết.”
“Mà vài bữa trước em gặp chuyện đó. Ờm, anh biết là em đang tham gia câu lạc bộ du lịch mà đúng không?”
“Ừ.”
“Nhưng thật ra bọn em chẳng du lịch gì đâu, chỉ tụ tập chơi là chính. Dạo này còn đi karaoke mỗi ngày nữa cơ.”
“Karaoke hả.”
“Vâng vâng. Em thì không biết hát, cũng chưa hát bao giờ, nên chỉ nghe thôi. Vậy mà Yuran lại bảo em thử hát đi vì giọng em nghe hay.”
Yu Jitae khựng lại trong giây lát.
“…Rồi sao nữa?”
“Ehew, em thì biết hát cái nỗi gì đâu. Nhưng hôm đó thử cầm mic hát chút chút…”
Yeorum chen vào: “Oi. Mày hát á? Mày còn chẳng nghe nhạc bao giờ còn gì?”
“Nn! Em biết mà! Nhưng tại bạn bảo nên em thử thử thôi…? Em hát dở tệ luôn á? Nhưng tụi nó lại bảo giọng em hay, rủ em lên hát ở lễ hội pháo hoa lần tới.”
Anh khẽ gật đầu.
“Vậy là em nói liền, ‘Ahh, không được đâu. Ahjussi không thích mấy vụ đó mà!’.”
“Không phải ai cũng biết là em sợ đứng trước máy quay sao?” Yeorum lên tiếng thay anh.
“Ừ. Nhưng tụi nó nói là sẽ đeo mặt nạ nên không sao đâu…”
“Hả? Mặt nạ á?”
“Un un…!”
Nói vậy rồi, Kaeul lén liếc nhìn anh.
Mặt nạ à?
Anh lặng lẽ nghĩ.
Kaeul hát rất hay.
Không chỉ đơn thuần là hay. Cô bé có khả năng khiến cả thị trường thế giới phải rung chuyển chỉ nhờ vào giọng hát — hoàn toàn không cần đến hiệu ứng hay kỹ xảo. Tất nhiên, đó là kết quả của bao năm rèn luyện không ngừng nghỉ.
Nhưng trong hai vòng lặp mà cô từng đứng trước micro, bài hát của cô đã khiến cả thế giới chấn động. Có thể nói, năng lực ca hát của Kaeul là điều chưa từng có tiền lệ.
“Hmm, uhh, umm. Vậy là không được rồi nhỉ? Em biết mà, không nên dính vào mấy cái này…”
“…”
“Vậy nên ahjussi đừng lo quá nha. Em chỉ nói chơi thôi mà…!”
Kẻ hồi quy trầm ngâm.
Điều kiện thật ra cũng không tệ lắm.
Chỉ là một buổi diễn ngắn trong lễ hội, lại còn đeo mặt nạ. Nếu không ai biết danh tính thật, cả khán giả lẫn các học viên, thì có khi đây sẽ là một trải nghiệm thú vị với Kaeul.
“Sao vậy? Nghe cũng được mà. Mày là đồ nghiện spotlight còn gì.”
“Hả? Sao unni biết?”
“Mày nghĩ tao không nhận ra hả? Học siêu nhân chung lớp mà. Mỗi lần phát biểu là giơ tay như bắn tên vậy đó…”
“Hehe.”
“Thử đi.”
“Ey… Nhưng mà… em, hát hả?”
“Sao? Lỡ hát dở thì ai nói gì?”
“Không nói mới lạ! Lễ hội mà… Eyyy, không không không! Ahjussi nhà mình mà biết là nổi giận đùng đùng cho coi. Với lại unni nói đúng, em cũng đâu có nghe nhạc…”
Yu Jitae vẫn im lặng.
Không nên làm cô bé thấy buồn, nên anh tạm hoãn trả lời. Tốt hơn là tìm hiểu kỹ rồi hãy quyết định.
-----------------------------------------
Khi tới công viên, họ thấy Gyeoul đang chơi cùng Bom.
Yu Jitae gọi tên, Bom quay lại vẫy tay. Một cơn gió thổi qua, Gyeoul đưa tay giữ lấy chiếc mũ sắp bay mất rồi quay đầu lại. Khi trông thấy Yu Jitae, gương mặt bình lặng của cô bé liền bừng sáng với nụ cười rạng rỡ.
Cô bé giơ tay vẫy thật cao.
“Về thôi.”
“…Vâng.”
Trên đường quay về phòng 301 cùng bọn trẻ, Yu Jitae cuối cùng cũng có chút thời gian để hoàn tất bài đánh giá giữa chừng mà anh đã nghĩ tới từ sáng. Giữa những lời thì thầm rì rầm của lũ nhỏ bên cạnh, anh dần kết luận — vòng lặp thứ bảy này là gần với “đáp án đúng” nhất, so với tất cả những lần trước.
Khi ánh mặt trời lặng dần sau tán lá, Yu Jitae cuối cùng cũng chốt lại được hai hạng mục đánh giá cho bản tổng kết giữa kỳ.
+++
Cuộc sống: Tốt / Mức độ hạnh phúc: Tốt
+++


0 Bình luận