Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 173: Khi kẻ thu mình hi vọng (1)

0 Bình luận - Độ dài: 3,077 từ - Cập nhật:

– Misteeeerr~~~~~~ Cthulhuuu~!!

Giữa tiếng reo hò náo nhiệt của đám đông, một người đàn ông mang mặt nạ mực – Mister Cthulhu – bước lên sàn đấu hình bát giác.

Là một người từng trải qua Đại Chiến, hắn hiểu rất rõ con người có thể biến thành những cái xác méo mó đến mức nào.

Chẳng hạn, một siêu nhân bị succubus giết chết sẽ có toàn bộ xương bị hóa lỏng thành dạng nhão. Mà succubus với khẩu vị tinh tế đôi khi còn có thú vui buộc tay cái xác nhão ấy thành một nút thắt.

Và giờ, hắn sẽ làm điều tương tự với kẻ đeo mặt nạ gà con đang đứng trước mặt. Nếu hắn phá nát hết xương tay đối phương, rồi buộc chúng thành một nút thắt sau cái mặt nạ buồn cười kia, đảm bảo khán giả sẽ phát cuồng.

Nhưng rồi một phút trôi qua sau tiếng chuông khai trận.

Hắn thậm chí còn không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết bản thân đang nằm bẹp trên sàn.

“…?”

Ngực hắn đang bị dẫm lên bởi gã đàn ông kia.

Một sức mạnh và áp lực điên cuồng khiến hắn nghẹt thở. Khi liếc nhìn sang bên, hắn thấy đám đông đang trố mắt kinh ngạc, và ngay sau đó là ông trọng tài say khướt khoanh tay sau lưng tiến tới kiểm tra xem hắn còn sống hay đã chết.

“Chết rồi hả, Cthulhu?”

Chết cái con khỉ. Đồ lão già lẩm cẩm.

Mister Cthulhu rủa thầm trong đầu.

Rốt cuộc vừa rồi là cái quái gì? Hắn đã lao vào, định bắt đối phương trong thế vật và đã húc thẳng vai vào bụng gã kia.

Bị một siêu nhân hạng ba chữ số trên bảng xếp hạng thế giới lao vào với toàn bộ trọng lượng, lại còn được cường hóa bằng ma lực – thậm chí còn tệ hơn bị xe tải tông thẳng.

Ấy vậy mà gã kia chỉ thản nhiên đứng đó, rồi đẩy ngược lại.

Bị vậy làm hắn nổi đoá. Hắn lập tức vận ma lực để điều chỉnh phúc lành của mình, thu hẹp khoảng cách chỉ trong nháy mắt, nhưng mà…

Sau đó thì sao?

Hắn chẳng nhớ được gì cả.

Đến khi nhận ra thì đã đang lăn lộn dưới sàn.

“Cậu nhận thua chứ, Cthulhu?”

Ông trọng tài say cười khúc khích. Giận dữ, Cthulhu chộp lấy cổ ông ta và quẳng đi luôn khi còn đang nằm dưới sàn. Ông già bay vút lên trần rồi tử vong tại chỗ.

Tiếng cổ vũ của khán giả vang vọng lỗ tai hắn.

Mister Cthulhu chấp nhận thua cuộc, và gã đeo mặt nạ gà con ngay lập tức nhấc chân khỏi ngực hắn.

Trên đường rời khỏi đấu trường, hắn đập chết một nhân viên câu lạc bộ. Không kìm được cơn giận, hắn nhấc bổng một chiếc xe đang chạy và ném nó đi. Rồi giết luôn một tên côn đồ đi ngang.

Càng suy nghĩ, hắn càng bị cảm xúc lấn át.

Hắn nhớ lại lúc bước ra khỏi toà nhà. Tiếng reo hò từng dành cho hắn nay đã chuyển sang gã đeo mặt nạ gà con. Sự ngưỡng mộ của đàn ông, ham muốn của phụ nữ – tất cả bị thay thế bằng những cái nhếch mép khinh bỉ.

Thông thường, hắn chẳng bận tâm mấy chuyện vặt vãnh như vậy. Nhưng giờ đây, hắn là Mister Cthulhu – một người đàn ông trung niên đã dành cả đời cho thú vui kỳ quái của mình.

Trong một con hẻm tối, hắn không thể kiềm chế bản thân và bấm gọi một người.

“Alô. Là tôi đây.”

Trong Hiệp hội, không có nhiều người biết đến sở thích bí mật của Mister Cthulhu. Hắn gọi cho một đàn em mạnh mẽ nhất – người biết rõ sở thích ấy.

“Có thể xử lý một thằng cho tôi không? Ừ. Ừ đúng rồi. Tôi vừa thua ở trận phòng thủ thứ 14.”

Sau khi kể sơ tình hình, đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài xen lẫn chút tiếc nuối.

– Anh à… Không phải đã đến lúc nghỉ rồi sao? Anh sắp 50 tuổi rồi còn gì.

Giọng điệu ấy cứa sâu vào lòng tự trọng của hắn. Nhưng Mister Cthulhu chấp nhận hy sinh chút sĩ diện, miễn là có thể đập cho thằng đeo mặt nạ gà con kia tan xác.

“Đ*o quan tâm! Tôi 50 thì sao? Cậu muốn tôi ra sân đánh gôn như mấy lão già chán ngắt kia à?”

– Haizz… Ít ra thì còn hơn. Sau bao nhiêu năm ngồi bàn giấy mà giờ sắp 50 lại đi vung gậy lửa, anh tỉnh táo lại chút đi?

“Thôi mà. Giúp tôi một tay đi.”

– Nếu để Hiệp hội biết chuyện này, anh tiêu đời đó. Anh hiểu mà đúng không?

Người ở đầu dây bên kia là một đặc vụ tối mật thuộc lực lượng tấn công của Hiệp hội Siêu nhân Quốc tế – chỉ huy của Vanguard: Fill the Gray, và là siêu nhân top thế giới hạng 271.

Shadow Human – “Ohn Sung-o”.

– Tch. Giờ muốn tôi phái người cỡ nào? Với tình hình hiện tại thì chắc cỡ hạng 2000 cũng đủ nhỉ? Kiểu như Alan, Pyo hay Hezekiah?

“2000 cái đầu cậu! Tôi còn mạnh hơn bọn đó!”

– Aigoo~ Tất nhiên rồi.

Mister Cthulhu thầm nghĩ. Hắn vẫn tự xem mình là một cựu binh đang còn hoạt động. Dù chưa tung hết bài tẩy, đối thủ kia vẫn hạ gục hắn chỉ trong nháy mắt, vậy nên bọn hạng thường không ăn thua đâu.

“Sung-o, anh em tốt của tôi…”

– Ah, anh à. Đừng nói nữa.

Ohn Sung-o cắt lời ngay khi hiểu Mister Cthulhu định nói gì.

“Thôi nào. Tôi biết rõ lịch của cậu. Dạo này cũng chẳng có ai để giết, yên bình quá còn gì. Cậu đang phát chán lên rồi đúng không?”

– Trời đất… Chỉ vì một thằng vớ vẩn như thế?

“Dao mà không mài thì cũng cùn. Đến đây mài lại tí đi.”

– Anh biết đấy…

Giọng nói ấy vẫn thấp thoáng vẻ coi thường đến cuối. Trong lòng hắn trỗi lên ham muốn vứt hết kiêu hãnh qua một bên, nhưng vẫn cố nhịn.

Dù gì thì Ohn Sung-o cũng là một siêu nhân mạnh. Với sức mạnh ấy, việc đập chết gã mặt nạ gà con kia chắc chẳng tốn mấy hơi.

Nghĩ vậy, Mister Cthulhu dần xoa dịu cơn giận do chính sở thích kỳ quái của mình gây ra.

– Rồi rồi, thằng đó là thằng nào?

---------------------------------

“Em có thai rồi” Bom nói.

Yu Jitae nhìn thẳng vào mắt cô, còn cô thì vẫn đeo cặp kính tròn, bình thản nhìn lại. Trong câu nói vừa rồi có một từ khiến anh cần chút thời gian để xử lý.

“…Gì cơ?”

“Anh nghĩ có cách nào nói câu đó nghe nhẹ nhàng hơn không?”

Bom hỏi, khóe môi khẽ nhếch như đang cố nhịn cười khi thấy gương mặt thay đổi của Yu Jitae. Cô đang viết tiểu thuyết.

“Bất ngờ lắm à?”

“……Ai biết. Mà sao lại phải nói nhẹ nhàng?”

“Nói thẳng “Em có thai” nghe thô quá đúng không.”

“Không thể cứ nói thẳng được à?”

“Nghe không ổn lắm.”

“Thế làm sao để nghe ổn hơn?”

“Em cũng đang nghĩ đây này.”

Cô đưa tay lên môi, ra vẻ suy tư “Hmm~”. Trong khi đó, Yu Jitae cũng thử đề xuất vài cách diễn đạt khác.

“Em mang thai rồi.”

“Nghe vẫn không ổn.”

“Trong em có một sinh linh mới.”

“Vẫn không ổn.”

““Em” không còn là số ít.”

“Hả?”

“Bụng em đã nở ra.”

“Cái đó thì…”

“Anh chịu.”

“Hmm…”

Lúc đó, Yeorum – người đang ngồi bên cạnh Yu Jitae – xen vào.

“Đã bảo đừng có làm trong đấy mà.”

“Cái đó thì hơi…”

“Nghe tệ lắm à? Hmm… tình yêu của chúng ta đã kết trái?”

“Hả?”

Bom tròn xoe mắt rồi bật cười khúc khích.

“Gì thế? Em nghe nhầm hả?”

Yeorum im lặng nhìn xa xăm, rồi chuyển chủ đề.

“À mà unni, giờ chị còn viết truyện kinh dị không?”

“Ừm.”

“Không thử thể loại khác à?”

“Thí dụ?”

“Kiểu như trinh thám, hay lãng mạn gì đó.”

“Không.”

“Tại sao?”

“Tại sao…”

“Thì đó. Thử một lần xem sao.”

“Hmm…”

Bom nghiêng đầu suy nghĩ. Trong khi đó, Gyeoul – cô bé im lặng ngồi cạnh Yu Jitae – cũng tỏ vẻ khó hiểu.

Đó không phải điều thường thấy từ Yeorum.

“Nếu có thời gian thì chị thử” Bom đáp.

“Ừ. Nếu phải chọn thì chắc thử viết truyện tình cảm hay gì đó.”

Nói rồi cô gãi đầu, có vẻ hơi xấu hổ. Bom nhìn cô với ánh mắt hiểu rõ, rồi khẽ gật đầu.

Đó là một ngày bình thường. Không khác gì bao ngày khác.

----------------------------------------

“Em về rồi!”

Buổi chiều, Kaeul trở lại ký túc xá sau buổi học. Yu Jitae gọi cô vào phòng làm việc vì có chuyện cần nói.

“Oing? Gì vậy?”

May mắn là dường như cô đã không còn cảm giác khó chịu khi ở riêng với anh, nên tự nhiên ngồi xuống cạnh anh trên giường.

“Có cái này cho em.”

“Gì vậy ạ?”

Yu Jitae đưa cô một tấm vé nhỏ. Mặt trước in đậm dòng chữ: “Phòng Quan hệ Công chúng – Học viện Siêu nhân Lair”, còn mặt sau thì viết: “Tặng cho Mặt Nạ Gà Con”.

Kaeul xoay tấm vé một lúc rồi chớp chớp đôi mắt vàng kim.

“Ưm? Uhh…?! Cái này là…?”

 Thực ra, ngay từ hôm qua trước khi đến đội PR, anh đã hỏi ý kiến của Tổ trưởng Yong Dohee về Cuộc thi Giọng hát Mặt nạ rồi.

Cô hỏi, “Kaeul hát có hay không?”, và anh trả lời là có. Nghe vậy, Tổ trưởng Yong Dohee liền hớn hở dùng quyền hạn của mình để cho Kaeul một suất. Điều đó đủ để thấy cô quý Kaeul đến mức nào.

Thế nhưng, Yu Jitae không thể cứ thế mà để mọi việc tiến triển theo kế hoạch này. Vì trong số bọn trẻ, Yu Kaeul là đứa nhạy cảm nhất, cần được chăm sóc cẩn thận nhất.

Kaeul không thể coi chuyện này là việc lớn.

Kể cả khi mọi thứ suôn sẻ, con bé cũng không nên quá phấn khích. Mà nếu chẳng may thất bại, thì lại càng không được để buồn bã kéo dài. Chính vì vậy, anh quyết định thử con bé một chút trước.

“Anh muốn em diễn à? Làm như em bị loại? À à, để tạo bất ngờ cho Kaeul đúng không?”

Tổ trưởng Yong Dohee lập tức gật đầu tán thành.

Khi nghe tin mình không được chọn, Kaeul chỉ buồn nhẹ trên đường về nhà.

Con bé đã vượt qua được bài kiểm tra của Yu Jitae.

“Thử xem nào. Thử hát một lần đi.”

Khi Yu Jitae đề cập đến một chuyện mà Kaeul cứ tưởng đã khép lại, mắt con bé khựng lại một nhịp, rồi sáng rực lên như sao trời.

“Uwaaahh–! Ahjussi đúng là tuyệt nhất!”

Con bé toan nhào tới ôm Yu Jitae, nhưng rồi khựng lại giữa chừng.

“Ah… A! Dù sao thì, em thích anh lắm luôn đó! Uwahh!”

Ngay sau đó, Kaeul tung tăng chạy ra phòng khách với tấm vé trong tay, khoe khoang với các unni và Gyeoul. “Tuyệt ghê chưa, tuyệt quá đúng không!” – con bé reo lên trong vui sướng, khiến mấy đứa còn lại cũng ngạc nhiên rồi thi nhau chúc mừng.

Yu Jitae bèn dắt Kaeul ra ngoài để nói chuyện riêng.

“Kaeul. Ngồi xuống đã. Anh có chuyện muốn hỏi.”

“Ah. Vâng vâng!”

Có một điều khiến anh cảm thấy kỳ lạ khi sắp xếp tham gia sự kiện này. Đó là: thời gian nhận đơn đăng ký đã kết thúc vào lúc Kaeul nói với anh về Cuộc thi Giọng hát Mặt nạ.

Nghe qua thì tưởng như chẳng có gì, nhưng anh vẫn muốn xác nhận lại cho chắc.

“Ểh? Vậy hả?”

“Ừ. Em không biết à?”

“Em không. Kỳ ha? Yuran nói với em là họ vẫn đang nhận đăng ký mà? Em kể cho anh ngay sau khi nghe nó nói đó.”

“Jung Yuran” là cái tên Kaeul hay nhắc đến – bạn của con bé.

“Ah…! Mà dạo này Yuran cũng kỳ kỳ sao á.”

“Kỳ sao?”

“Ừ ừ. Cảm giác như là… lúc chỉ có hai đứa thì thân thiết lắm, mà lúc có đông người thì lại lơ em… Em không hiểu nổi luôn.”

Nghe vậy, Bom lên tiếng:

“Kỳ thật. Có rõ ràng lắm không?”

“Ưm ưm. Khi chỉ có hai đứa thì em thấy nó cũng dễ thương mà…”

“Em có kể chuyện đó với ai khác chưa?”

“Chưa. Mà em có hỏi thử một người bạn khác rồi? Nhưng bạn đó nói là không để ý lắm.”

“Hmm…”

“Chà, nghe vậy thì con nhỏ đó đúng là hơi chập dây rồi.” – Yeorum xen vào.

“Không…! Nó hay rủ em đi karaoke mà! Là bạn tốt á.” – Kaeul gãi đầu, nói thêm, “…Chỉ là đôi lúc hơi lạ thôi.”

Dường như giữa mấy đứa con gái đang có chuyện gì đó mà Yu Jitae không hiểu rõ. Bom, Yeorum và Kaeul tiếp tục bàn về mối quan hệ ấy khá lâu. Yeorum thì công kích, còn Kaeul thì cố bảo vệ bạn. Nhưng rồi sau một hồi lắng nghe, Bom cũng lắc đầu:

“Cảm giác không ổn. Chị nghĩ nó đang ganh tị.”

“Hử? Ganh tị? Vì sao chứ?”

“Chắc chỉ có nó mới biết lý do.”

“Chị vẫn thấy con nhỏ đó điên điên rồi.”

Kaeul phụng phịu mặt mày khi nghe Yeorum nói vậy.

“Unni! Là bạn em mà!”

Nhưng Yeorum thì cũng chau mày rõ rệt.

“Bạn bè gì tầm đó. Nghe chị nói nè, đồ ngốc. Nó đang học hát đúng không? Vậy mà mỗi lần tụi em đi karaoke, nó lại bắt em hát trước mặt mấy đứa khác.”

“Thì đúng là vậy, nhưng…!”

“Quá rõ ràng rồi. Nó đang khiến người ta so sánh em với nó đó. Nó tự nâng mình lên bằng cách chèn ép em như cái giẻ lau. Con nhỏ đó đúng là thứ điên khùng.”

“Không phải đâu mà…!”

“Thôi đi. Em bị làm sao vậy? Đừng có cãi ngang hoài.”

Sau khi nghe đến đây, mọi chuyện dường như đã sáng tỏ. Jung Yuran – học viên cùng câu lạc bộ du lịch với Kaeul – có vẻ đang cố tình biến con bé thành cái mốc để người khác so sánh.

Lúc này, Yu Jitae chợt hỏi:

“Em nói cô gái đó đang học hát hả?”

Kaeul gật đầu, mặt hơi xị ra.

“Ừ ừ. Hình như nó từng mơ làm nghệ sĩ ở Hàn Quốc.”

“Nó bắt em hát từ khi nào?”

“Hmm… cũng lâu rồi đó.”

Vài hôm trước, Yong Dohee từng nói:

“Anh định để con bé giấu tên thật à? Dù không có giải thưởng hay chấm điểm, đây là một trong những tiết mục nổi bật nhất của lễ hội pháo hoa đó. Thường thì 10 người thì 7 sẽ lột mặt nạ ra để được nhận diện mà.”

Ở thời đại này, siêu nhân vừa là chiến binh vừa là anh hùng.

Nếu thành công được đo bằng tiền bạc và danh tiếng, thì giá trị cái tên còn quan trọng hơn cả sức mạnh cá nhân.

“Hừm… Ra là vậy.”

Anh nghĩ thầm.

Trẻ con ganh ghét nhau thì vốn chẳng cần lý do. Đây là cuộc sống thường ngày của Kaeul, nhưng với tư cách là người bảo hộ, nghe xong anh vẫn thấy lòng không vui.

“Hiểu rồi. Trong trường hợp đó, điều quan trọng nhất sẽ là cách em hát.”

Nghe vậy, Gyeoul – nãy giờ lặng lẽ nghe – vỗ tay đánh đét. Dấu chấm than như hiện ra trên đầu Kaeul.

“Phải ha. Mình còn phải gửi video cho Tổ trưởng Yong nữa đúng không?”

“Ừ. Cô ấy muốn có video.”

“Vậy để chị quay khi Kaeul bắt đầu hát.” – Bom vừa nói, vừa chỉnh lại đồng hồ đeo tay.

Yeorum hỏi:

“Nhưng em đã chọn bài nào chưa?”

Trở thành tâm điểm, Kaeul bắt đầu cứng đơ lại.

“Hể? Ưm, unni…”

Có vẻ khi mọi chuyện trở nên thật sự nghiêm túc, con bé lại bắt đầu lo lắng, mắt cứ đảo qua đảo lại.

Lúc ấy, Yeorum bỗng nhớ ra gì đó và nhếch miệng cười gian:

“Này.”

“Dạ…?”

“Con nhỏ đó hay hát bài nào nhất?”

“Ai? Yuran? Gì vậy unni…”

“Mỗi lần đi karaoke nó hát bài gì hoài á.”

“À, ừ. Có đó…”

“Bài gì?”

“Tên là “Một lúc nào đó”… bài buồn buồn á, Yuran hát bài đó hoài.”

“Vậy thì tốt. Em thử hát bài đó đi. Nhớ được mà đúng không?”

Nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Yeorum, Kaeul thoáng thấy bất an. Nhưng lúc này, có cãi cũng vô ích. Bom đã bắt đầu quay bằng đồng hồ, còn anh – người bảo hộ – thì tắt đèn.

“Uahh… Em hát thật luôn đó nha? Bắt đầu nè…”

Bao ánh mắt đang dồn cả về phía con bé, nhưng không ai trả lời. Kaeul lúng túng không biết phải làm sao, bèn nhắm mắt lại và cố gắng nhớ lại giai điệu, giọng hát mà mình từng nghe tại phòng karaoke.

Còn Yu Jitae thì cảm thấy tò mò.

Luna – nữ hoàng nhạc pop ở vòng lặp thứ nhất. Và Baby Yellow – nữ thần bảng xếp hạng ở vòng lặp thứ tư.

Đó là hai trong số những tương lai định mệnh dành cho Kaeul. Giọng hát của con bé từng vang khắp thế giới, lay động biết bao trái tim.

Vậy thì, tài năng vượt ngoài khuôn khổ như thế… liệu có thể tự nhiên bộc lộ, ngay cả khi chưa trải qua rèn luyện hay nỗ lực?

Đó là điều mà kẻ hồi quy muốn biết.

“…”

Rồi Kaeul khẽ mở môi, đôi má đỏ rực vì xấu hổ.

Và cuối cùng, bài hát cất lên.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận