Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 164: Đại thù địch (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,699 từ - Cập nhật:

Việc phân tích chỉ đạt 2%, nên gần như chẳng tiết lộ được điều gì đáng kể.

Yu Jitae buộc phải suy đoán dựa trên những mảnh ký ức, hình ảnh và thông điệp mà Vintage Clock gửi đến.

Là ai. Làm cách nào. Và tại sao.

Không chỉ "tại sao", mà cả "là ai" và "làm cách nào" cũng là những câu hỏi nan giải—bởi chính Yu Jitae, dù đang ở lần luân hồi thứ bảy, cũng chẳng hiểu gì về mặt kia của Chân trời định mệnh hay cái gọi là [Thế giới Phi Định Mệnh].

Tình cảnh hiện tại giống như thế này. Yu Jitae đến từ Hàn Quốc (Trái Đất), còn đám rồng đến từ Mỹ (Askalifa). Trong lúc đang lênh đênh trên một con thuyền nhỏ, họ bị cuốn vào một cơn bão từ không gian (Thế giới Phi Định Mệnh) rồi bằng cách nào đó, dạt đến Hàn Quốc. Thế nhưng, Yu Jitae cũng chỉ có những con thuyền nhỏ như vậy, chẳng thể đưa họ trở về Mỹ. Vậy mà mọi chuyện còn phức tạp hơn: các tổng thống Nhật Bản (một chiều không gian lân cận) và Trung Quốc (cũng một chiều không gian lân cận) mà anh đã giết trước đó, lại trốn ra ngoài không gian rồi phóng tên lửa từ đó.

Mối hận thù của kẻ đã chết, thực sự có thể làm đến mức đó. Mana là biểu hiện của ý chí—mà ý chí thì, dẫu chết đi vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán.

Điều vô lý là những chuyện xảy ra sau đó. Làm thế nào mà lòng thù địch của con người lại lạc đến Thế giới Phi Định Mệnh? Nói cách khác, tại sao mấy kẻ chết ở Trung Quốc và Nhật lại có thể từ ngoài không gian bắn tên lửa xuống?

Ngay cả khi dốc toàn lực, Yu Jitae hiện tại cũng không làm nổi điều đó. Anh là một con người đã đi đến giới hạn tồn tại trong khuôn khổ của Thế giới Định Mệnh. Những sinh thể xuất thân từ Thế giới Phi Định Mệnh vốn chẳng có quan hệ gì với anh, nên lẽ ra không thể sinh lòng bất mãn. Mà đã là sinh thể thuộc về Thế giới Định Mệnh, thì càng không thể làm được chuyện mà chính Yu Jitae cũng bất lực.

Vì vậy, để hiểu được nghịch lý này, anh buộc phải suy xét đến mọi khả năng. Cũng vì thế mà mất một lúc lâu anh mới quay lại tập trung vào Bom.

“…”

Bom đang nhìn Yu Jitae bằng ánh mắt vô hồn. Anh giơ tay lên, vẫy trước mặt cô. Đôi mắt cô vẫn đờ đẫn như thể hồn đã rời khỏi xác.

Cô đang nhìn thấy Thiên Mệnh sao? Theo lý thì đúng là vậy.

Bằng cách nắm tay anh, Bom đồng bộ cảm xúc và tư duy với anh. Trong tâm trí anh, Vintage Clock đang hướng về nơi xa xăm trong Thế giới Định Mệnh, tìm ra Đại Thù Địch, rồi định danh và phong ấn nó.

Vintage Clock có khả năng can thiệp vào Thiên Mệnh. Ngay khi được phong ấn, Địch ý kia đã bị đưa vào phạm vi của Thiên Mệnh, vì vậy lý thuyết mà nói, Bom hẳn sẽ lập tức nhìn thấy được Thiên Mệnh—bởi cô đã tiếp nhận toàn bộ ký ức và cảm xúc từ Yu Jitae.

Và dường như anh đã đoán đúng. Ánh mắt cô dần có lại tiêu cự, và gương mặt cũng sáng bừng lên.

“Bom. Em ổn chứ?”

Cô khẽ gật đầu. Nụ cười trên môi cũng rạng rỡ hơn hẳn.

“Vậy là em lại thấy được Thiên Cơ rồi?”

Lần này cô gật đầu mạnh hơn một chút. Trên môi là một nụ cười vui tươi, sống động—khác với vẻ dịu dàng thường thấy.

“Ừ. Vậy thì tốt rồi.”

“Cảm ơn anh…”

Anh cảm thấy như vừa được thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ mọi chuyện đã quay trở lại quỹ đạo cũ với Bom.

Lúc đó đã là đêm muộn. Bom cứ mấp máy môi mãi mà chẳng nói gì, mân mê mấy sợi tóc trong lúc trầm ngâm. Mãi đến khi ánh sáng đầu tiên ló dạng, cô mới lên tiếng.

“Ahjussi.”

“Ừ.”

“Những điều anh nói với em, và trao cho em… đều là những điều tốt đẹp, phải không?” Giọng cô lặng mà sâu, khác hẳn thường lệ.

“Phải.”

“Vậy thì… dù có những điều anh không nói, em cũng không cần phải thắc mắc gì cả, đúng không? Ví dụ như… vì sao anh lại cố gắng bảo vệ bọn em, hay vì sao anh nỗ lực làm cho bọn em hạnh phúc. Bởi tất cả đều là vì bọn em mà thôi.”

“Đúng vậy. Em không cần biết.”

“Vậy nên… kể cả khi anh cho bọn em thứ gì đó nhìn có vẻ không tốt, thì chắc chắn bên trong cũng có lý do, phải không? Như việc anh đột nhiên bắt cóc em lúc em đang sống yên ổn chẳng hạn?”

Hắn phải suy nghĩ một chút trước khi đáp lại câu hỏi đó.

“Anh chỉ định trao cho em những điều tốt, nhưng… đúng là vậy.”

“Em cũng nghĩ thế.”

Cô cúi đầu, lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình.

“…Nhưng giờ thì em nghĩ, anh cũng có thể cho những điều không tốt rồi…”

Câu ấy, nghe mơ hồ mà khó hiểu. Bom mân mê ngón tay, còn hắn thì đáp lời mà chẳng nghĩ nhiều.

“Em không cần bận tâm. Trong thời gian Amusement của em, cứ thoải mái tận hưởng.”

“Vâng. Nhưng mà, ahjussi… em nghĩ, giờ em cũng muốn nằm nghỉ rồi. Em no rồi.”

Khi cô ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt khẽ nghiêng nghiêng.

“Anh biết không, nếu có một cái bánh ngọt, cực kỳ ngon ấy… mà chỉ có bốn miếng thôi.”

Ánh mắt cô dịu xuống như phủ một lớp buồn mơ hồ, giọng thì thấp hẳn.

“Em không nên ăn hết đúng không… Vì chỉ có bốn miếng thôi, người khác cũng cần ăn nữa mà.”

“Rồi sao?”

“Ăn hết là tham lam. Một sự tham lam trẻ con” cô khẽ thì thầm.

Kẻ hồi quy cảm thấy điều gì đó là lạ trong những lời ấy. Dù chẳng thể nhìn thấy hình dạng của cảm xúc, anh vẫn hiểu lòng tham của con người, và hiểu được cô đang ám chỉ điều gì.

“Bom…”

“Em không biết nữa… nhưng chắc em là một người rất tham lam.”

Cảm giác hoang mang dâng lên. Dù anh đang ở ngay bên cạnh, sao cảm thấy cô lại xa đến vậy.

“…Em muốn ăn hết một mình.”

Bom không cười.

----------------------------------------------

“Nhưng mà, con người đâu thể làm mọi điều mình muốn. Người lớn thì phải biết kiềm chế” cô nói thế trước khi nằm xuống, còn anh thì chẳng đáp lại lời nào.

Đó là kết thúc của nhiệm vụ. Sáng hôm sau, cả hai trở về ký túc xá.

Có quá nhiều điều để suy nghĩ—cả chuyện về Đại Thù Địch, lẫn lời của Bom.

Đôi lúc, anh cũng tự hỏi. Liệu… liệu có phải cô bé dành cho mình một thứ thiện cảm nào đó… vượt qua mức thông thường giữa hai cá thể?

Thời gian họ bên nhau đâu có ngắn. Ngay cả Yu Jitae—người vốn vô cảm với những điều thường nhật—cũng cảm thấy Bom khác biệt một chút so với Yeorum, Kaeul hay Gyeoul.

Thế nhưng khi họ trở về ký túc xá, Bom lại trở về dáng vẻ thường ngày.

“Chào buổi sáng.”

“Ừ. Em ngủ ngon không?”

“Vâng.”

Luôn ở bên anh và chăm sóc lũ trẻ. Luôn giữ một ranh giới nhất định, rồi thi thoảng lại đề xuất những điều mới mẻ. Có lúc trêu chọc, có lúc bật cười—đặc biệt là sau khi lấy lại được Thiên Cơ.

Cô vẫn là Bom như mọi khi.

Vậy nên, theo thời gian, anh cũng dần buông bỏ bớt những lo lắng phức tạp xoay quanh cô. Dù sao thì anh còn có vô số chuyện phải làm hơn thế.

Hình ảnh hiện lên trong đầu anh. Hàng ngàn khe nứt khổng lồ mở ra khắp địa cầu, và từ trong đó, những con quái vật hung hãn tuôn ra như lũ vỡ bờ.

Đó là một đàn quái vật vượt ngoài khả năng ứng phó của nhân loại với năng lực quân sự hiện tại. Những con quái vật khổng lồ bao trùm cả lục địa lẫn đại dương như đàn côn trùng khổng lồ.

Áp lực phát ra từ chúng chẳng khác nào ba con rồng trưởng thành cùng lúc xuất hiện.

“Ghê thật đấy…”

“Nếu không chuẩn bị kỹ thì e là mất nửa số lục địa là ít.”

“Haah…”

Hai phân thân đồng thanh đáp lại sau khi tiếp nhận ký ức từ anh.

Phân thân số 1 nói đúng. Yu Jitae là một cá nhân. Dù có thể tiêu diệt cả một đạo quân, anh vẫn không thể đơn độc ngăn chặn một thảm họa cấp toàn cầu.

Mục tiêu của [Đại Thù Địch] do Vintage Clock xác định, một cách nực cười thay, lại không phải là cái chết của Yu Jitae. Có lẽ sau khi bị anh cho ăn đòn lúc đang chiếm hữu Ha Saetbyul, nó đã thay đổi kế hoạch.

Tuy nhiên, vì đã bị Vintage Clock phát hiện trước, điều đó đồng nghĩa với việc: có thể chuẩn bị đối phó trước.

“Nghe đây, cả hai.”

Sau Đại Chiến, thế giới này bắt đầu vận hành theo thứ tự mà sức mạnh lấn át lẽ phải.

“Một người hãy gia nhập Hiệp hội siêu nhân quốc tế, gặp cận trợ lý của hội trưởng là Jefferson Antonio.”

Trong thế giới đó, kẻ hồi quy mạnh hơn bất cứ ai.

“Jefferson đã dành cả đời để theo đuổi quyền lực, nhưng vì không được thừa nhận nên đành chịu làm trợ lý. Đó là nỗi tiếc nuối lớn nhất của hắn.”

“Hãy hậu thuẫn và khiến hắn trở thành người của ngươi. Cuối tuần nào hắn cũng xuống phòng đấu ngầm để trút bực lên mấy kẻ yếu hơn nhằm giữ cái tôi của mình. Đó là thời điểm thích hợp để tiếp cận.”

“Nhưng nhớ, không được giết hay phế hắn.”

Sau sáu lần hồi quy, Yu Jitae đã học được cách lay động thế giới chỉ với tư cách một cá nhân.

“Người còn lại, đến Đông Á. Vào Dungeon biệt lập tên là “Đại Lâm Phương Nam” và tìm Valentine – người đang sống một mình ở đó.”

Valentine – người từng là siêu nhân hạng 1 toàn cầu, còn được biết đến với cái tên “Phù Thủy”.

Trên danh nghĩa, cô ta đã mất tích, nhưng một số ít người biết rằng cô chỉ đang sống ẩn dật. Và chỉ duy nhất Yu Jitae biết chính xác nơi cô đang ở.

“Đưa cho phù thủy thứ cô ấy cần và xây dựng mối quan hệ. Dù tự chọn cuộc sống cô lập, nhưng sau khi sống như vậy rồi thì cô ấy lại cảm thấy cô đơn và cần ai đó để trò chuyện. Không cần vội. [Đại Thù Địch] sẽ không đến trong vài năm tới, nên hãy từ từ mà xây dựng quan hệ.”

Hai phân thân cùng đáp lại.

“Tuân lệnh.”

“Tuân lệnh…!”

Trong khi hai người kia kiểm soát Hiệp hội và tiếp cận Valentine, Yu Jitae cũng phải bắt đầu hành động. Từ giờ, anh phải thuyết phục Grand Natural Society mà không làm xáo trộn cuộc sống thường nhật.

Mục tiêu là nâng cao cảnh giác của toàn bộ lực lượng quân sự. Những siêu nhân đã quen sống yên bình sau chiến tranh, sẽ lại phải bước ra chiến trường. Bảo vệ loài rồng là số mệnh của anh, nhưng bảo vệ Trái Đất là trách nhiệm của tất cả mọi người.

Ai có thể hành động thì nên tự mình hành động.

Ngoài ra, anh còn cần một phương án gom tất cả những khe nứt sẽ lan khắp thế giới lại về một chỗ. Để làm được điều đó, anh cần sự khôn ngoan và sức mạnh của những nhân vật như “phù thủy” hay các pháp sư từ Magic Tower (Tháp Ma Thuật).

Những gì có thể chuẩn bị trước, anh sẽ chuẩn bị đến nơi đến chốn. Rồi sau đó, anh sẽ nghênh chiến Hostility (Ác Ý) đang lao tới và đập tan nó thành từng mảnh.

Đã lang bạt qua bảy vòng lặp, anh sống như đã trải qua hàng ngàn cuộc đời.

Kẻ hồi quy giờ đã có niềm tin tuyệt đối.

------------------------------------------

“Oi. Yu Gyeoul, sẵn sàng chưa?”

Yeorum buông một câu lạnh lùng với Gyeoul. Gyeoul chỉ khẽ gật đầu, vẻ mặt cũng chẳng mặn mà gì. Con bé đang cầm một cốc nước trên tay.

Họ đang tập “kiềm chế cơn giận” cho Yeorum.

Để kiểm soát những cơn giận bộc phát không báo trước, Yeorum đang cố tình đưa bản thân vào những tình huống dễ khiến mình nổi nóng.

“Đợi tao ra hiệu rồi hãy làm, nhớ chưa?”

“…Nn.”

“Ra hiệu sẽ là: 3, 2, 1 bắt đầu. Vậy nên—”

SPLASH!

Gyeoul vung tay tạt cả cốc nước vào mặt Yeorum. Bị đánh úp bất ngờ, Yeorum lập tức xì nước ra khỏi mũi.

“Ê, tao còn chưa kịp nói hết mẹ cái hiệu lệnh…!”

Cô nàng định giải thích cách ra hiệu, nhưng có vẻ Gyeoul đã tưởng nhầm đó là tín hiệu thật. Tuy nhiên, Yeorum cố nuốt mấy câu chửi vừa trực trào ra khỏi miệng, rồi lau mặt đang ướt sũng.

“…Đó không phải là hiệu lệnh hả?”

“Không, đồ ngốc. Tao mới đang giải thích cái hiệu lệnh thôi.”

“…Nnn.”

Yeorum nhìn chằm chằm vào mặt Gyeoul. Cô bé tóc xanh đang đưa khăn lau mặt, nhưng môi lại khẽ nhếch lên đầy tinh quái.

Con khốn này… cố ý à? Yeorum chợt thấy nghi ngờ, suýt nữa thì nổi giận.

Huuu…

Cô nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở, ép mình bình tĩnh.

“…Làm lại nhé?”

“Ừ. Lần này là cát.”

Kiềm chế cơn giận không phải chuyện đùa. Khi có người khiến cô thấy bực, Yeorum phải biết dằn xuống nếu tình huống không cho phép bộc phát.

Nhất là trong chiến đấu. Cô dễ mất lý trí chỉ sau vài cú trúng đòn, khiến cơ thể khó kiểm soát. Đó là điểm yếu rõ ràng, nhất là khi đối đầu với kẻ có trình độ ngang ngửa.

Vì vậy, Yeorum đã quyết định phải học cách kiềm chế cơn giận.

“Bắt đầu nha. 3, 2—”

SWOOSH!

Cát bay tung trước khi hiệu lệnh được hô xong. Yeorum giật bắn, cát bay thẳng vào miệng đang chuẩn bị đếm đến “1”, khiến cô phải ho sặc sụa mấy lần.

Gyeoul khúc khích cười thầm. Dù sao thì Yeorum cũng đang tập chịu đựng mà, làm cô tức hơn một chút chắc không sao đâu.

“…Chị giận rồi à?”

Nhưng lúc Yeorum im lặng, mặt đanh lại thì cũng hơi rợn. Gyeoul cười gượng rồi khẽ lùi lại một bước.

Yu Jitae đứng bên cửa sổ nhìn hai người một lát, sau đó quay đi.

Vài phút sau, Yeorum vội vã đẩy cửa ký túc xá bước vào, trên tay bế Gyeoul đang nhăn nhó ôm ngực.

“Này, em nghĩ con bé bị gì đó.”

“Có chuyện gì?”

Yeorum bước lại gần với vẻ mặt hơi bất an.

“Em đánh nó à?” anh hỏi.

“Anh điên à? Em chẳng làm gì hết.”

Cô cẩn thận trao lại đứa trẻ cho Yu Jitae. Anh đỡ lấy con bé, nhận ra Gyeoul đang thở dốc, nét mặt đau đớn.

“Gyeoul. Em ổn chứ?”

Cô bé biết chuyện gì đang xảy ra với mình nên gật đầu, nhưng đôi mắt xanh dương vẫn ánh lên vẻ bất an.

“…Tim em, nó… lạ lắm.”

Có vẻ, thời điểm thay da của con bé đã đến gần.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận