Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 137: Vị thần hộ mệnh của ta (3)

0 Bình luận - Độ dài: 2,608 từ - Cập nhật:

“À, ờm… không. Không đời nào.”

“Cái gì cơ?”

“Con gà nhà tôi… không phải như vậy. Nó không có vấn đề gì cả…”

Cuối cùng cũng hoàn hồn lại, Kaeul vội vã xua tay.

“À, vâng. Tôi hiểu rồi, nhưng làm ơn hãy cho biết cô lấy nó từ đâu.”

“Tôi chỉ… mang nó về thôi…”

“Cô mang nó về? Từ một hầm ngục sao?”

“Không, không phải từ hầm ngục mà là…”

“Cô có giấy chứng nhận hay số đăng ký gì không? Nếu nó không được đăng ký ở Lair, thì có phải được đăng ký ở quốc gia khác không?”

“Ờm…”

Môi cô bắt đầu khô khốc. Gương mặt hiện rõ vẻ bối rối như thể chính cô cũng nhận ra mình có gì đó mờ ám. Một nhân viên trong nhóm lắc đầu, nhếch mép cười khẩy.

“Chúng tôi buộc phải tạm thời cách ly để khử khuẩn với linh thú chưa xác nhận được nguồn gốc. Mong cô hợp tác.”

Nói rồi, anh ta bất ngờ bước tới, đưa tay về phía chú gà con trong vòng tay cô—Chirpy.

“Khoan đã!”

Kaeul giật nảy mình, đưa tay chặn lại.

“G-giấy chứng nhận…! Có lẽ là có! Tôi cũng không chắc, nhưng tôi có thể hỏi ahjussi của bọn tôi!”

“Được thôi. Cô có thể mang nó đến sau. Đừng lo, đây chỉ là thủ tục cách ly tạm thời để khử trùng. Khi có giấy chứng nhận, cô cứ đến Phòng quản lý linh thú là được.”

“Ý các anh là… vẫn bắt đi ngay bây giờ sao?”

“Đúng vậy. Chúng tôi bắt buộc phải cách ly linh thú trước.”

Nói xong, người phụ nữ kia chỉ tay vào chiếc mũ bảo hộ trên đầu mình—một dòng chữ đỏ nổi bật ghi [THỜI GIAN CÁCH LY KHẨN CẤP]. Thấy Kaeul vẫn cứng đầu không chịu nhượng bộ, cô ấy thở dài.

“Chúng tôi cũng đâu có muốn làm như vậy. Nhưng mà, linh thú chưa đăng ký có thể mang virus, đúng không? Cô có thể mang giấy đến vào ngày mai cũng được. Mong cô hiểu, chuyện này là để đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người.”

Lời nói lần này đã dịu đi nhiều, có phần thông cảm hơn. Thế nhưng, trong lúc lắng nghe, Kaeul cảm nhận được cơ thể gà con trong tay mình đang run lên.

Chirpy… đang sợ hãi.

“X-xin lỗi.”

Không nhận ra mình đang nói gì, Kaeul lắp bắp trong vô thức.

Cô hiểu, đây là quy trình bắt buộc. Nhưng mà… đứa nhỏ đang sợ.

“…Tôi… tôi không thể để nó đi được.”

-------------------------------------------------

Mối quan hệ giữa cô và Chirpy… bắt đầu thật nhẹ nhàng. Cô cho nó ăn, nó ăn rất ngoan. Nhìn thấy nó bị thương lần này đến lần khác khiến cô cảm thấy thương xót. Rồi sống cùng nhau, tình cảm ấy dần lớn lên lúc nào chẳng hay—từ thương hại, hóa thành yêu quý.

Có lẽ, tình cảm ấy không phải xuất phát từ chính cô, mà là từ tình yêu mà chú gà con dành cho cô. Dù sao thì, linh thú này luôn lẽo đẽo theo cô mọi nơi.

Thỉnh thoảng, Kaeul không thể chăm sóc nó nhiều. Nào là bài giảng, bài tập, rồi còn phải chơi với bạn bè, với các unni—đôi lúc cô quá bận rộn để để ý đến nó.

Vậy mà, nó vẫn luôn bám theo cô.

Người đầu tiên chào cô mỗi khi cô đi học về luôn là chú gà con ấy. Trước cả khi cô kịp đặt cặp xuống, thằng nhóc lông vàng đã chạy đến dụi đầu vào ống chân cô. Bộ lông mềm như kẹo bông gãi nhẹ vào da thịt, để lại cảm giác ấm áp.

Cô quỳ xuống, bế nó lên—thân thể nhỏ bé ấy tỏa ra hơi ấm thân quen. Làm sao mà Chirpy sống nổi nếu thiếu mình đây?—cô thầm nghĩ như thế.

Và… chỉ gần đây thôi, chú gà con ấy mới trở nên thật đặc biệt với cô.

Đó là vào khoảng thời gian Yeorum đạt thành tích cao nhất quý đầu tiên, rồi liên tục bị đội truyền thông mời phỏng vấn.

Ngày nào họ cũng liên hệ. Dù từ chối phần lớn, vẫn còn một vài cái không thể tránh. Yeorum dần trở nên nổi tiếng. Có nhiều người nhận ra cô ấy, thậm chí có cả những cô gái chạy đến xin chữ ký, tự xưng là fan.

Kaeul… ghen tị với Yeorum. Ghen vì được phỏng vấn, ghen cả vì bị làm phiền.

Trong mắt cô, việc Yeorum được mọi người yêu mến—là điều thật rực rỡ.

Vào hôm phỏng vấn cuối cùng, Kaeul—người bị bỏ lại một mình—nhắm mắt lại, nhớ lại cái lần mình đứng trước đám đông.

Chỉ một lần thôi, nhưng lúc ấy có vô số ánh mắt chăm chú dõi theo cô. Ký ức ấy, những cảm xúc ấy, khi được tái hiện sống động trong đầu, đã xua bớt đi đôi chút nỗi trầm uất. Thế nhưng cảm giác hụt hẫng vẫn còn đó, khiến cô ngồi thẫn thờ trong phòng khách… thì chú gà con tiến đến, dụi lớp lông mềm như mây tơ vào chân cô.

Như thể đang bảo cô hãy chú ý đến mình.

Làm sao nó biết được?

Hay chỉ là trùng hợp?

Nhưng mà, điều đó chẳng quan trọng.

Dù là vì lý do gì đi nữa, nó vẫn luôn dành trọn sự quan tâm cho cô—và không ngừng muốn được cô để tâm lại.

Giống như một đứa trẻ đang tìm mẹ.

Vào cái ngày có phần u ám đó, Kaeul đã ôm chú gà con thật chặt.

Chirpy kêu lên, tha thiết.

“Đã có chuyện gì sao? Nữ thần hộ mệnh đáng kính của tôi.”

Dù không hiểu nó nói gì, nhưng cái đầu nghiêng nghiêng và đôi mắt đen chỉ dõi theo một mình cô thôi—chúng đã an ủi Kaeul theo cách cô không hề nhận ra.

Sau đó, cô bắt đầu tò mò về mọi thứ liên quan đến nó và hỏi Yu Jitae hết chuyện này đến chuyện khác. Và rồi, cô nghe được một câu chuyện khiến cô choáng váng.

“Đứa nhỏ này đã bị nhốt trong nơi chật hẹp như thế… suốt hai mươi năm trời?!”

“Chắc là vậy.”

“Hul… Nó còn lớn tuổi hơn cả em…! Không, quan trọng hơn là… Tại sao? Sao họ lại làm thế chứ?”

Tại sao họ lại giam giữ một linh thú trong trung tâm nuôi dưỡng, rồi hạn chế khả năng trưởng thành của nó?

Yu Jitae giải thích bằng cách so sánh với việc nuôi cá heo trong thủy cung.

Nói đơn giản, tất cả là kết quả của lòng tham con người. Để tiện lợi hơn cho việc nuôi dưỡng, họ dùng dao mổ xẻ. Để dễ kiểm soát hơn, họ bóp nghẹt sự phát triển, bắt nó mãi nhỏ bé.

Dù vậy, kẻ hồi quy không cho rằng đó là vấn đề gì to tát. Lòng tham luôn vượt lên thực tế, và cuối cùng… luôn dẫn đến hủy diệt.

Người khác tham lam hay không thì chẳng liên quan gì đến anh. Anh không bênh vực ai, cũng không lên án ai.

Kaeul không hiểu hết lời anh nói, nhưng cũng đủ để nhận ra… đó chính là thực tại này.

“Thật đáng thương…”

Bị nhốt trong một không gian nhỏ bé thế kia, chắc hẳn cảm giác phải rất bức bối? Kaeul không muốn để em ấy cảm thấy bị giam cầm, ít nhất là khi cả hai còn ở trong phòng 301.

Vì vậy, cô tự nhủ rằng mỗi khi đến giờ, mình nhất định phải đưa chú gà con ra ngoài.

“Chirpy.”

Phải làm sao để ra ngoài một cách tự nhiên và hợp lý nhất đây?

“Đi dạo thôi! Đi dạo nha!”

…Nói cách khác,

Tất cả rắc rối và nguy cơ khi đưa em ấy ra ngoài là việc của cô, và cũng là điều cô phải tự tay giải quyết.

“Học viên!”

“Không?! Đừng lại gần!”

“Học viên. Xin hãy phối hợp. Việc này cũng đâu có gì to tát.”

“Không. Anh ấy không giữ gì cả. Ngày mai tôi sẽ nộp giấy tờ, hồ sơ hay gì cũng được, nên làm ơn hôm nay hãy về đi.”

Người nhân viên nữ, có vẻ đã mất kiên nhẫn, đưa tay lên bóp trán.

“Haa… em nghĩ bọn chị làm cái này vì thích chắc? Em mà cứ thế này thì bọn chị chỉ còn cách cưỡng chế thôi. Anh Hyungtae.”

Một người đàn ông tiến lại gần.

“Xin lỗi.”

Giọng nói của anh ta lễ phép, bàn tay cũng tỏ ra cẩn trọng. Dù vậy, rõ ràng là đôi tay đó đang vươn đến để bắt lấy chú gà con.

Cô đã ôm lấy Chirpy để bảo vệ, thì phải bảo vệ đến cùng.

Vì mong muốn được ở cạnh nhau, nên phải có trách nhiệm.

Đây là lần đầu tiên trong đời, có một sinh mạng phụ thuộc vào cô. Kaeul cảm thấy gánh nặng đang đè lên vai mình. Có lẽ chính điều đó cũng khiến các nhân viên thêm phần khó chịu, vì một người đàn ông khác bước tới với giọng lớn tiếng.

“Đưa đây đi, nguy hiểm lắm rồi! Nghe chưa?!”

“Này này, Pilson.”

“Mau tránh ra coi, gì mà chậm chạp thế?!”

Người đàn ông ấy đưa tay chụp tới. Một người lớn khỏe mạnh, lại là siêu nhân, đã mạnh tay nắm lấy cánh của chú gà con.

Cô có thể cảm thấy cơ thể bé nhỏ kia giãy dụa kịch liệt, hai chân hai cánh đạp loạn trong hoảng loạn.

Và đúng lúc đó—

“…!”

Một tia điện vàng kim loé lên trong mắt Kaeul.

Bàn tay cô vô thức giơ ra phía trước.

Ma lực rồng bùng phát từ lồng ngực, và một ma thuật cô chưa từng dùng kể từ khi sinh ra – quyền năng của huyết thống kim long – phóng ra như một viên đạn.

【 Thiểm lôi - Forked Lightning (A) 】

Taang—!

Những mảnh sét xé toạc không khí. Chúng đủ để giết người.

Nếu không có ai đó bất ngờ xuất hiện và giữ chặt cổ tay cô lại, thì luồng sấm sét hủy diệt ấy chắc chắn đã thiêu rụi mọi người ở đó thành tro bụi.

“Ah…”

Ngay khoảnh khắc cô nhìn vào ánh mắt ấy, căng thẳng trong lòng tựa như quả bóng bị bơm căng quá mức vỡ tung trong tích tắc. Kaeul cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Người giữ cổ tay cô chính là Yu Jitae.

“Ah, ahjussi…!”

Nghĩ rằng mình đã gây ra chuyện lớn, Kaeul cúi gằm mặt, sợ hãi.

Chú gà con run rẩy. Và Kaeul cũng vậy.

Nhưng Yu Jitae không nói gì trách móc. Anh chỉ xoay người lại.

Những nhân viên vừa nãy vì cú bộc phát ma thuật mà té ngã ngồi xuống. Dù đều là siêu nhân hạng cao, tốc độ vận dụng mana khi nãy vẫn vượt quá sức tưởng tượng.

Ngay cả một kẻ hồi quy như Yu Jitae cũng không thể đoán được họ hoảng sợ đến mức nào, nhưng biểu hiện của họ thì rõ ràng đã nói lên tất cả.

Lúc đó, anh đang huấn luyện Yeorum. Từ lúc phát hiện có chuyện đến lúc chạy đến đây, chỉ mất đúng 15 giây.

Mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, đã xảy ra quá nhiều việc.

Kaeul nóng nảy hơn anh nghĩ rất nhiều.

“Tôi là người giám hộ.”

Anh giơ thẻ tên lên.

“Vừa rồi… là gì vậy? Cô ấy dùng năng lực tấn công chúng tôi thật hả?”

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột. Sau khi lấy lại bình tĩnh, các nhân viên đồng loạt kêu lên đầy kinh ngạc.

Bộ phận quản lý linh thú là một đơn vị vô cùng nhỏ, gần như bị tách biệt khỏi các bộ phận khác. Có người biết đến cái tên Yu Jitae, có người lại chưa từng nghe bao giờ.

Sau một thoáng suy nghĩ, Yu Jitae nói:

“Xin thứ lỗi. Đứa trẻ của tôi đã sơ suất.”

“Chỉ vậy thôi á? Suýt nữa có người toi mạng rồi đó!”

Một người hét lớn. Trong khi đó, một người khác đã kịp đọc cái tên trên thẻ giám hộ – Yu Jitae.

Yu Jitae?

“Pilson. Người đó hình như là…”

“Gì! Lùi lại đi, Hyungtae!”

Hắn ta cực kỳ kích động. Người lờ mờ nhận ra cái tên thì bán tín bán nghi, còn người không biết thì lập tức đòi truy cứu Yu Jitae.

“Tôi sẽ xin lỗi và chịu trách nhiệm giải quyết sự việc theo cách hợp lý nhất.”

“Ý anh là gì? Vụ này rõ ràng là ‘học viên sử dụng năng lực trái phép’! Đứng yên đó! Tôi gọi đội cảnh vệ ngay!”

Trong lúc nhân viên vội vã gọi cảnh vệ, Yu Jitae nhìn lại Kaeul. Rồi anh đặt tay lên mái tóc vàng óng của cô bé, người vẫn còn chưa biết phải làm gì.

“Ổn chứ?”

“Ah, d- dạ…”

“Tốt. Không có gì phải lo.”

“…”

Cô bé có vẻ đang cần một cuộc trò chuyện.

Vài phút sau, người của đội cảnh vệ đến.

Nhân viên quản lý kia có vẻ là kiểu người giận lâu. Anh ta la toáng lên vì đội cảnh vệ đến muộn, nhưng khi thấy người xuất hiện thì đột nhiên trở nên cực kỳ lễ phép.

Người đó không ai khác ngoài Sillardo Leo.

“…"

Một người khổng lồ cao hơn 3 mét, khoác bộ giáp kim loại sáng bóng, vác theo búa chiến và gãi đầu một cách ngại ngùng.

“Ngài, ngài tới đây đích thân luôn sao…”

Đẩy người quản lý qua một bên, Sillardo tiến lại gần Yu Jitae. Anh ta nở một nụ cười gượng gạo.

“Lại là anh à?”

“Không hiểu sao lại thế. Cơ thể anh sao rồi?”

“Anh nghĩ bị đập cỡ đó mà hồi lại nhanh được hả?”

Giọng nói mang theo chút oán trách. Có vẻ như gã khổng lồ này lại là người rất dễ để bụng.

Các nhân viên gần như chết lặng. Một người trong số họ, sau khi xác nhận danh tính thật sự của Yu Jitae, thì thầm vào tai đồng nghiệp – khiến cơn sốc lan rộng trong cả nhóm.

Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, gã khổng lồ chỉ nói một câu rồi dẹp luôn vụ việc.

“Trời ạ, mấy người làm quá lên. Có gì to tát đâu…”

Vì sự việc đã diễn ra như thế, việc đăng ký linh thú hay gì gì đó cũng chẳng còn quan trọng nữa. Giờ đã có cảnh vệ xử lý, không ai cần tìm người để đổ lỗi.

“Bộ phận quản lý, thông báo rõ ràng về thời gian khử trùng đi.”

Gã khổng lồ chốt một câu dứt khoát rồi quay lưng rời đi.

“Em ổn chứ?”

Trên đường về, anh hỏi Kaeul, người đang ngơ ngác như mất hồn.

“Ah, dạ. Em ổn. Em xin lỗi. Cảm ơn anh. Em lỡ tay thôi. Em không định vậy đâu. Em thật sự xin lỗi…”

Cô bé lẩm bẩm, mặt không chút cảm xúc.

Cô hẳn đã bị chấn động khá mạnh. Lượng mana khi nãy sắc bén đến mức khủng khiếp. Cô suýt nữa thì làm hại người khác. Suýt nữa thì giết người.

“Em… ổn mà…”

Cô bé có vẻ cần được trò chuyện.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận