Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 138: Vị thần hộ mệnh của ta (4)

0 Bình luận - Độ dài: 2,636 từ - Cập nhật:

Thời gian tạo nên bản thể.

Đó là lý do vì sao loài Rồng—những sinh vật sống hàng nghìn năm—trở thành một trong những chủng tộc hùng mạnh nhất, đồng thời cũng là lý do khiến những con Rồng non lại yếu đuối và mong manh đến vậy.

“T-Thật mà! Em ổn rồi đó, biết chưa?!”

Kaeul nói với Yu Jitae.

Không ai lên tiếng.

“Vâng? À, là vì… tại anh cứ nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống ấy…”

Cô bật cười khúc khích, “Hehe.”

Ngay khi thốt ra rằng mình ổn, cứ như có phép màu nào đó khiến cô thực sự trở nên ổn thật.

Mới chỉ vài tiếng trôi qua kể từ khi họ trở về ký túc xá. Như thể chưa có chuyện gì xảy ra, cô thoải mái mở tủ lạnh lấy một cây kem sô-cô-la, miệng nở nụ cười tươi tắn.

Yu Jitae đứng đó, im lặng nhìn cô ăn suốt một lúc lâu.

“Hử? Gì đó, em đang ăn gì thế?”

Yeorum hỏi sau khi kết thúc buổi tập luyện trong ngày. Kaeul, vẫn cười toe toét, chìa ra cây kem đã ăn dở trong tay.

“Ăn kem nè!”

“Ồ, loại tụi mình mua hôm qua hả?”

“Un un! Ngon cực luôn~”

“Thế thì chị cũng ăn của chị thôi.”

“Chắc là hết mất rồi á?”

“Hả? Gì cơ? Em mua tận bốn cây mà, mỗi đứa một cây chứ?”

“Ưm…?”

Đôi mắt Kaeul vẽ thành một đường cong, rồi nhìn xuống dưới. Cô kiểm tra số vỏ kem trong thùng rác so với số lượng mình đã ăn.

“Chẳng lẽ…?”

Cô bắt đầu lén lút đứng dậy với nụ cười gượng gạo trên mặt thì Yeorum cau mày lại.

“Này, em gái yêu quý của chị.”

“Dạ?”

“Không đời nào em đã chén sạch bốn cây kem đó một mình hết, đúng chứ?”

“…Mẹ ơi!”

Nhìn thấy ánh mắt như sát thủ đang nhìn mình, Kaeul hoảng hốt bỏ chạy. Thậm chí không cần kiểm tra tủ lạnh cũng biết rồi. “Đồ ngốc! Sao em ăn hết trơn luôn vậy hả?!”—con heo rống lên đuổi theo con gà con, khiến tiếng la thất thanh vang vọng khắp ngôi nhà.

Thế đó, mọi thứ xung quanh Kaeul trông vẫn rất bình thường.

Cũng chính vì thế mà không ai—kể cả Yu Jitae—có thể nhận ra điều gì đang thực sự diễn ra trong lòng BY vào vòng lặp thứ tư.

Từ khi về lại, chú gà con Chirpy cứ chui rúc trong chăn, không chịu ra. Thậm chí nó còn tè ra giường khiến Kaeul phải dùng phép 【 Thanh tẩy (B-) 】 để dọn dẹp.

Bị hoảng sợ, chú gà nhỏ đổ bệnh, và Kaeul chăm sóc nó suốt cả ngày. Lúc bước ra khỏi phòng, cô vẫn cười như không có chuyện gì, nhưng Yu Jitae đã nhận ra. Bởi vì cô vẫn còn quá trẻ, chiếc mặt nạ cô tạo ra chưa thể hoàn hảo.

“Này, tim em đập yếu yếu sao á? Có sao không đó?”

“Tại unni cứ ăn hiếp em đó!!”

“Không phải cái đó, đồ ngốc.”

Ở vòng lặp thứ tư, anh không có công cụ tiện lợi như bây giờ.

“Dĩ nhiên là em không sao.”

【 Cân bằng nhãn - Eyes of Equilibrium (SS) 】

Chỉ số "chân thực" của cô là giả. Hơn thế nữa, là “giả cực đoan”.

Nếu không phải đang ở vòng lặp thứ bảy, có lẽ Yu Jitae đã không nhận ra được điều đó. Và nếu là vòng thứ tư, anh cũng chẳng biết cách nào để nhìn thấu tâm trạng cô, hay ngồi xuống mà trò chuyện.

Nhưng giờ là vòng thứ bảy—và anh đã có cách.

“Nấu ăn á?”

Khi nghe yêu cầu của kẻ hồi quy, Bom hơi nghiêng đầu.

“Anh muốn em phụ anh nấu hả?”

“Ừ.”

Cô tò mò hỏi lại.

“Món gì vậy?”

Anh vẫn còn nhớ cái tên vì nó quá đặc biệt. Gọi là “lễ vật cầu an vĩnh cửu”—một món mà Kim long thỉnh thoảng yêu cầu đầu bếp riêng của mình làm trong vòng lặp thứ tư.

“Hmm. Lần đầu em nghe thấy luôn á… Có chuyện gì xảy ra với Kaeul à?”

“Không có gì nghiêm trọng.”

“…”

“Em không cần lo đâu.”

Bom nhìn thẳng vào mắt anh với vẻ lãnh đạm nhưng ánh mắt lại như muốn xuyên thấu tận bên trong. Khi anh nhìn lại, thắc mắc không biết có chuyện gì, cô chỉ mỉm cười khẽ rồi hỏi với giọng điệu thường ngày:

“Vậy nguyên liệu thì sao?”

Anh vẫn nhớ: một vài loại rau củ, thịt mỡ cực béo, thêm vài nguyên liệu đặc biệt và hỗn hợp được xay nhuyễn cùng loại sốt độc đáo.

Vấn đề là anh không biết món đó có ngon không. Nhưng vì ai cũng thích đồ ăn Bom nấu, nên nếu có cô giúp thì chắc cũng ra gì ra đó.

Sau khi đi mua nguyên liệu, cả hai bắt đầu nấu ăn. Kẻ hồi quy từ tốn rửa sạch rồi xắt thịt và rau củ, sau đó cho tất cả vào tô trộn. Anh xoay vòng sát ý như những lưỡi dao trong máy xay, nghiền nát mọi thứ thành bột mịn. Cuối cùng, anh bỏ vào thành phần bí mật cũng được nghiền nhuyễn.

Thịt và rau trộn với các nguyên liệu lỏng và đặc tạo thành kết cấu như bã đậu nành. Nhờ lớp gelatin từ mỡ, món ăn nhìn như thạch trước khi được đun sôi.

Cho đến lúc này, đây vẫn là một món ăn lành mạnh—và yếu tố quyết định chính là phần nước sốt.

Để tái tạo vị gia vị vùng Askalifa, Baby Yellow đã so sánh mọi loại gia vị trên Trái Đất rồi đưa ra kết luận. Kết quả gần nhất là hỗn hợp gồm tỏi bột, muối, húng quế và ghee (bơ tinh luyện).

Tuy nhiên, rắc rối là họ chẳng biết được tỉ lệ chính xác.

“Hmm…”

Bom bốc từng nhúm gia vị, thử nếm rồi đứng im suy nghĩ, mặt vẫn không biểu cảm gì.

“Em làm được không?”

“Không chắc. Có thể làm ra thứ gì đó na ná thì được…”

Nếu Bom còn không biết thì ai biết được chứ. Giờ chỉ còn cách tin vào giác quan của cô thôi.

Sau khi đun mọi thứ lên, Bom cho sốt vào. Thật bất ngờ, món ăn tỏa ra mùi hương quen thuộc.

Nguyên liệu như thạch tan ra bởi sức nóng, tạo thành một nồi súp sánh đặc.

Anh dùng muỗng nếm thử. Vị thịt đậm đà, tổng thể mang hương vị thanh đạm, tốt cho sức khỏe.

Anh hỏi Bom nhận xét thế nào.

“Ngon đó. Em thấy cũng ổn, nhưng chắc hơi nhạt với khẩu vị của Kaeul…”

Ý kiến cô trùng với anh.

May mắn là có một giám khảo khác đang ló đầu ra từ sau cánh cửa bếp. Khi ánh mắt họ chạm nhau, bé hỏi:

“…Gì vậy?”

“Ồ, Gyeoul đến rồi. Muốn nếm thử không? Là món ahjussi làm đó.”

“…?”

Đứa trẻ ngước nhìn Yu Jitae. Vô thức và vô tình, vị giám khảo nếm thử đã bị đầu bếp “hối lộ”.

Bom nhẹ nhàng bế bé lên, đặt ngồi xuống ghế, rồi múc một thìa súp đưa cho bé.

Nom nom. Gyeoul húp một ngụm.

“Ngon không?”

Không lời đáp nào được thốt ra, nhưng nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt bé đã nói thay tất cả. Đánh giá của giám khảo vô cùng tích cực.

“…Còn, nữa không?”

Tích cực đến mức họ phải nấu thêm một nồi khác.

Kẻ hồi quy mang nồi súp vừa nấu xong đến phòng của Kaeul.

Cô đang nằm trên giường, chăm chú nhìn chú gà con như mọi khi. Đôi mắt khép lại, chú gà run run, vùi đầu vào tấm chăn.

“Oohh. Mùi gì thơm thế này?”

“Ăn một ít rồi nghỉ ngơi cho khỏe.”

Kaeul quay lại nhìn Yu Jitae. Như mọi khi, nụ cười rạng rỡ và ánh mắt long lanh ấy vẫn hiện hữu.

“Là gì vậy?”

“Súp. Tụi anh cùng làm.”

“Uwaah~ Thơm thật á. Anh làm với Bom-unni hả?”

“Ừ.”

Anh đặt nồi súp lên bàn. Cô liền chạy tới, ngồi xuống ghế.

“Nhưng mà nấu súp làm gì? Em ăn kem no rồi đó~”

“Cứ ăn đi.”

“Vậyy~”

Cô dùng thìa múc một ít súp sánh đặc, đưa lên miệng đầy cẩn trọng. Trong lúc đó, Yu Jitae quan sát biểu cảm cô.

Chắc nghĩ là ngon lắm nên cô khe khẽ ngân nga, nhưng vừa đưa thìa súp vào miệng, hương vị lan tỏa…

Âm thanh ngân nga lập tức tắt lịm.

Chẳng mấy chốc, đôi mắt vàng kim của cô mở to dần. Sự bối rối xóa sạch nụ cười còn đọng trên môi.

“…”

Kaeul nhìn anh.

-----------------------------------------

Ở vòng lặp thứ tư, khi BY đang nghỉ dưỡng trên một bãi biển riêng trong bộ bikini, Yu Jitae bắt gặp một gã đang lén quay phim cô bằng chiếc máy quay to đùng. Anh đã biến mặt tên paparazzi kia thành một mớ bầy nhầy.

“Trời ơi. Em thì không sao đâu…”

Baby Yellow vẫn tỏ ra rộng lượng.

“Miễn là từ giờ đừng làm nữa là được rồi. Nhé?”

BY của vòng lặp thứ tư luôn mỉm cười trước mặt người khác. Khi còn nhỏ, cô là một đứa trẻ dịu dàng. Lớn lên rồi, cô thành một ngôi sao tử tế. Đến mức tờ Times đã chạy tít lớn trên trang nhất: “Từ ‘tử tế’ sinh ra là để dành cho Baby Yellow.”

Càng nổi tiếng, công ty lại càng cố gắng bồi đắp hình tượng đó. Không như những ngôi sao hàng đầu khác, cô đích thân đến tận doanh trại quân đội để biểu diễn.

Sau khi đến thăm các siêu nhân đã chiến đấu lâu dài trong khe nứt, BY an ủi họ bằng những khúc ca dịu dàng.

Hình ảnh công chúng rất khó xây dựng và càng khó gìn giữ, vì phải liên tục thể hiện những khía cạnh tốt đẹp. Cách hiệu quả nhất là bộc lộ bản thân như vốn có – nhưng đáng tiếc, con người BY đang dần thay đổi.

Càng mất công xây dựng, càng dễ sụp đổ. Chỉ cần một ác ý đơn lẻ cũng đủ khiến BY gục ngã. Cô trở thành người không cho phép bản thân phạm sai lầm dù chỉ một lần.

Và bởi cô là long nhân, cô chưa từng phạm sai lầm nào. Càng lớn tuổi, cô càng hoàn hảo hơn khi tích lũy kinh nghiệm.

Rồi một ngày, trong buổi biểu diễn tại doanh trại quân đội…

Tại một khe nứt nào đó…

BY đã gặp rắc rối lớn.

Nói đúng hơn, lỗi không phải do cô. Vấn đề là ở con vẹt, con vẹt đã lặp lại lời cô từng nói trong lúc say rượu.

Con vẹt trước nay vốn lặng lẽ, không hiểu vì sao hôm ấy lại buột miệng nhại lại những câu từ mà không bao giờ nên nói trước ống kính – những lời tục tĩu và hung bạo.

Vụ việc thoạt đầu được xử lý êm đẹp. Nhưng không phải ai cũng chấp nhận bỏ qua. Ai cũng biết đó là thú cưng yêu quý nhất của BY, và thế là những lời chỉ trích lẫn giễu cợt nhắm vào cô lan truyền chóng mặt trên khắp mạng.

“Đồ đàn bà dơ bẩn.” “Tâm thần.” “Con điên.”

BY, kẻ đã chìm đắm trong biển chữ độc ác đó, bị tịch thu đồng hồ, lịch trình bị hủy hết, và cô bị giam trong một chiếc lều sang trọng giữa khe nứt cấp SS.

Bên trong, cô gọi điện khắp nơi bằng giọng tội nghiệp để xin lỗi. Mỗi khi gặp Yu Jitae, cô cũng luôn cúi đầu nhận lỗi. May mắn là, ngoài nỗi buồn, chuyện gì nghiêm trọng hơn cũng không xảy ra.

Nhưng rồi, một đêm nọ.

Giữa đêm khuya, cô chợt tỉnh và mở tủ trữ đồ trong lều. Mặc dù có khóa, cô vẫn cậy nó ra bằng móng tay. Bên trong là con vẹt đang bị cách ly.

Cô nhìn chằm chằm nó.

Ngay sau đó, đôi tay trắng muốt của cô bóp lấy cổ nó, siết lại. Chú chim không thể kháng cự.

Ngay khoảnh khắc cổ nó sắp bị bóp gãy, BY thả tay run rẩy ra. Yu Jitae, cảm nhận được điều lạ, vội lao vào lều, bắt gặp ánh mắt cô đang đỏ ửng vì sung huyết.

“Oi.”

“Sao…”

“Em vừa làm gì đó?”

“Em… không biết.”

“Điên rồi hả?”

“Em… không biết. Em không biết nữa. Ra ngoài đi… Em muốn ở một mình.”

“Dậy đi. Ta sắp phải rời khỏi nơi này rồi.”

“Biết rồi… nên xin anh… đi ra ngoài đi…”

Lúc đó, Yu Jitae chỉ lo cho sự an toàn của cô nên không làm gì thêm, dù trong lòng dấy lên linh cảm bất an.

‘…… …? …’

Nhưng suốt đêm hôm ấy, anh nghe thấy BY lẩm bẩm gì đó với chính mình.

Lúc bấy giờ, công ty thậm chí còn quan tâm tới sức khỏe tinh thần của cô hơn cả Yu Jitae. Họ cử chuyên gia tâm lý hoặc mát-xa tới trong ngày để chăm sóc cô, và khác với ban đêm, BY thường nghe lời họ.

Nhưng đó chưa phải kết thúc.

Món “Lễ cầu an vĩnh cữu” được gửi đến từ bên ngoài khe nứt, kèm theo các nhu yếu phẩm quân sự. Món súp sánh như thạch trong hộp nhựa ấy là do đầu bếp riêng của cô nấu – người biết chính xác khẩu vị của BY.

Lúc đầu, nó trông giống thạch, nhưng khi hâm nóng trong bếp quân đội, nó biến thành món súp đậm đặc mà cô yêu thích.

Tay cầm món súp, kẻ hồi quy bước vào lều của BY. Nhưng ngay giây phút đặt chân vào, một cơn bực dọc bỗng trào lên trong anh.

BY đã không còn ở đó.

Cô mất tích trong ngày hôm ấy.

Dưới đất, một hình thập tự được vẽ bằng máu đỏ. Nhìn ký hiệu ấy, có thể đoán ra cô đã bị bắt cóc bởi tổ chức tà giáo Blood Cross.

Blood Cross là một đường dây buôn người hoạt động toàn cầu, chuyên nhắm vào phụ nữ – một tổ chức độc ác tột cùng.

Ở vòng lặp thứ tư, Yu Jitae được xếp hạng 3.

Tuy nhiên, thứ hạng ấy chủ yếu nhờ công trạng chiến đấu chứ không phản ánh sức mạnh cá nhân, nên vẫn có vô số siêu nhân trên thế giới có thể qua mắt giác quan của anh.

“Phải giết sạch tụi nó…”

Nén cơn giận đang gào thét trong cổ họng, kẻ hồi quy quay người lại. Anh ném hộp súp vào kho lưu trữ không gian, rồi bay lên trời.

Vút lên cao, anh nhìn ra phía xa. Trước mắt là rừng núi bạt ngàn.

Đây là một dungeon cấp SS.

Cảnh vật gợi nhớ đến Cổ Lâm, và chẳng ai biết điều gì ẩn sâu bên trong. Diện tích đã được khảo sát vào khoảng 4,95 triệu km² – bằng nửa lãnh thổ Trung Quốc.

Vượt qua cánh rừng mênh mông, đằng sau dãy núi là đường chân trời trải dài vô tận.

“Không có dấu vết nào cho thấy có ai đã rời khỏi cửa dungeon!”

“…Rõ rồi.”

Nghe báo cáo xong, Yu Jitae thở dài. Từ đây, anh phải tìm BY giữa miền đất hoang nguy hiểm và vô định này.

“…”

Nuốt lấy những lời chửi thề, kẻ hồi quy bắt đầu hành động.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận