Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 127: Chủ đề thảo luận - Trang phục (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,421 từ - Cập nhật:

“Ưm?”

Bom quay lại một cách thản nhiên. Tóc đuôi ngựa màu cỏ lay động dưới ánh đèn, phản chiếu lên những tấm gương trong phòng thay đồ lấp lánh như có ánh sao.

“Chị đang làm gì thế?”

“Chị muốn thử cái này.”

Cô nàng trông hoàn toàn dửng dưng, như thể việc có ai đó bước vào chẳng đáng bận tâm chút nào.

“Tại sao lại mặc cái đó?”

“Tại sao không?”

“Hả, ‘tại sao không’?”

“Ưm. Chỉ là muốn thử thôi.”

“Gì vậy chứ...? Hơi biến thái đấy.”

“Thế à?”

Cô mỉm cười.

Yeorum thấy nụ cười đó khá thú vị. Từ sau khi cả nhóm lên đường đến Amusement, vô tình bị lệch không gian và rơi xuống Trái Đất rồi sống cùng nhau một thời gian, cô hầu như chẳng thấy Bom cười. Hồi đó, Yeorum cứ tưởng cô nàng Lục long chỉ đang cố tỏ ra bí ẩn và thanh tao như mọi khi, nhưng…

Dạo gần đây, Bom lại cười rất tự nhiên.

“Thế nào? Có hợp không?”

Vẫn giữ nụ cười dịu dàng, Bom giơ hai tay lên. Cái áo sơ mi rộng thùng thình phủ xuống tận đùi, che khuất cả chiếc quần short bên trong.

Ngay cả với Yeorum – người chẳng mấy bận tâm đến chuyện ăn mặc – cũng phải thừa nhận là trông rất hợp.

“Đẹp đấy.”

Nghe thấy từ “đẹp”, Bom liền đặt hai tay dưới cằm như cánh hoa đang hé nở.

“Ờ ờ, nói rồi là hợp rồi. Đẹp đấy, được chưa? Chị tính đòi hôn luôn hay gì?”

Bom bật cười trước giọng nói đầy bực dọc của Yeorum.

“Ừ thì, đẹp thì đẹp thật, nhưng mà…”

Dạo gần đây, Yu Jitae thường cố gắng che giấu khí tức của mình hết mức. Có lẽ anh đã cảm thấy sự tin tưởng giữa họ đủ vững chắc, nên mới tỏ ra tôn trọng không gian riêng của mỗi người.

Nên giờ này chắc anh vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.

“Nếu con người đó mà biết, chắc anh ta không thích đâu nhỉ?”

“Ừm… chắc vậy.”

Vẫn giữ vẻ mặt như thường, Bom ngoắc tay với Yeorum.

“Vào đi. Mở cửa phòng thay đồ toang hoác thế này là không được đâu.”

Yeorum bước vào và đóng cửa lại, trong khi Bom quay lưng lại bắt đầu cởi áo sơ mi ra.

Rồi một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô.

Nghĩ lại thì, Bom thỉnh thoảng hay nhắc đến Yu Jitae trong mấy tình huống kỳ lạ, và hay nói mấy chuyện lạ lùng. Nào là, khi ăn trông anh ấy đáng yêu, hay kiểu người mượn tiền chắc chắn sẽ trả đàng hoàng.

Toàn là lời khen, mà lại chẳng hề hợp với tính cách Yu Jitae. Mỗi lần thế, Kaeul chỉ “Thế à?” rồi chẳng mấy để tâm, còn Yeorum thì kiểu, “Toàn những lời nhảm nhí của đám Lục long.”

Có lần, Bom từng nói thế này:

“Lần trước chị mặc váy dạ hội, là lần đầu tiên luôn đó, hồi hộp lắm. Vậy mà ahjussi lại khen đẹp ngay lập tức. Đôi khi, ahjussi khiến người ta bất ngờ chỉ với một câu nói.”

Bom khi đó trông vui đến mức khó hiểu, nên Yeorum còn nghi ngờ. Nhưng sau đó, khi nghe Kaeul kể lại, cô đã có suy nghĩ khác.

“Unni unni! Em nghĩ em hiểu Bom-unni định nói gì lần trước rồi!”

“Ừ?”

“Lúc bị nhiều bình luận xấu lắm á, ahjussi đưa em viên kẹo ngọt, rồi sau khi ăn xong, ảnh nói mấy chuyện đã xảy ra. Cuối cùng ảnh bảo, dù chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ đứng về phía em. Em bất ngờ lắm luôn!”

“Oh. Đúng không? Chị hiểu ý em rồi đó.”

Bom gật gù đồng cảm với lời của Kaeul. Cũng vì thế, Yeorum quyết định đừng để tâm quá đến mối quan hệ giữa Yu Jitae và Bom.

Thế nhưng giờ đây, khi đang nhìn Bom nhẹ nhàng cởi chiếc áo sơ mi ra, một nghi ngờ bỗng dấy lên trong lòng cô.

Khoan đã, con nhỏ này…

Đừng nói là…

“Bom-unni. Em chỉ hỏi thử thôi, chứ chị có—”

“Không nha.”

Giọng điệu thản nhiên cắt ngang câu hỏi chưa kịp nói hết. Bị bất ngờ, Yeorum phản ứng hơi chậm.

“…Gì cơ?”

Bom xoay người lại sau khi treo áo lên móc.

“Không có. Vậy nên…”

Cô đưa ngón tay lên môi ra dấu “Suỵt,” rồi bước ra khỏi phòng thay đồ. Trên môi vẫn nở nụ cười khó hiểu cho đến khi khuất bóng.

“…”

Còn lại một mình trong phòng, Yeorum lại nghĩ đến mọi chuyện đã xảy ra… rồi lại thấy nghi hoặc.

Dù vậy, chính việc bản thân đang nghĩ đến mấy chuyện như thế này, đã là chuyện khó hiểu rồi.

“…Chuyện quái gì vậy trời.”

Cuối cùng thì Yeorum nghĩ giống như đám Lục long ai cũng thiếu vài cái vít…

Cô đang lầm bầm thì ánh mắt vô tình dừng lại trên chiếc áo sơ mi của Yu Jitae.

“Hừm…”

-------------------------------------------------

“Em có nhiều giày lắm rồi mà.”

Yu Jitae lên tiếng khi đang đứng cùng Kaeul trong một cửa hàng giày cao cấp.

“Dạ?”

“Vẫn còn muốn mua nữa à?”

“Dạ dạ~ Không được hả?”

Cô gà con bé xíu ôm một đống giày, hỏi anh với vẻ hồn nhiên. Yu Jitae lắc đầu. Thực ra có mua bao nhiêu cũng được, thậm chí có mua sạch cả cửa hàng anh cũng không cản.

Chỉ là… thấy tò mò thôi.

“Ở nhà cũng có đôi giống vậy rồi mà.”

Một đôi giày đen gót thấp.

“Hmm… nhưng mà khác đó chứ.”

“Trông giống mà.”

“Nè nhìn kỹ đi.”

Kaeul chìa giày ra phía trước.

“Đôi này có dây buộc, đôi kia thì không nha.”

Khác gì trời?

Ngay sau đó, cô lại chọn thêm vài đôi vớ và thêm mấy đôi giày nữa, rồi hỏi anh có thể mua hết không. Anh gật đầu. Nhưng lần này, có gì đó khác thường… Kaeul đang mua nhiều hơn hẳn mọi khi.

Dù sao thì cô nàng cũng vốn mê shopping hơn người khác, nên cũng không quá lạ. Anh đang nghĩ thế thì bỗng thấy cô chọn bốn đôi giày giống hệt nhau, chỉ khác màu.

Yu Jitae chợt nhớ đến Kim long ở vòng lặp thứ tư.

Goddess of Billboard – Baby Yellow – thường đi mua sắm mỗi khi không phải biểu diễn. Khi ấy anh là vệ sĩ đi theo sau, nên vẫn còn nhớ vài điều lờ mờ về thói quen đó.

Dù được gọi là nữ thần bảng xếp hạng, dù có giọng hát tuyệt vời, thì vẫn luôn có người ghét cô, và không phải bài hát nào cũng lọt top.

Một cuộc đời tưởng như trọn vẹn, nhưng cũng chính vì thế mà những chuyện không như ý dù nhỏ nhặt cũng dễ khiến Baby Yellow căng thẳng. Khi ấy anh không hiểu, nhưng giờ nghĩ lại, có thể là vậy.

Bề ngoài thì tỏ ra ổn, nhưng đôi khi lại không chịu nổi. Những lúc như thế, cô thường đến trung tâm thương mại và lao vào cơn mua sắm vô thức để xả stress.

Mang theo chút nghi ngờ, Yu Jitae hỏi:

“Kaeul.”

“Dạaa~?”

Đôi mắt tròn xoe vàng óng ánh nhìn anh đầy ngây thơ, chẳng chút vẩn đục. Trong khi Yu Jitae đang cân nhắc chọn từ, Kaeul nghiêng đầu:

“Sao thế ạ?”

Liệu mình đang lo lắng thừa? Dù thế, kẻ hồi quy vẫn quyết định hỏi thử.

“Dạo này có gì khiến em khó chịu không?”

“Không ạ?”

“Em vẫn ổn chứ?”

“Dạ. Em ổn lắm luôn~”

“Có thứ gì em cần không?”

“Ừm, ừm… giày?”

Cô cười khúc khích.

“À à đúng rồi! Có một thứ em muốn! Em nói được không?”

“Được chứ.”

“Chắc vì dạo này toàn đi học suốt á? Nên em muốn được đi đâu đó xa xa một chuyến.”

Có phải là câu trả lời đáng lo? Yu Jitae suy xét.

Nhìn lại, Kim long vốn mê đi đây đi đó. Ở vòng lặp thứ tư cũng vậy, mà ở vòng này, trong buổi tư vấn với giám hộ cô cũng từng nói muốn được điều đi nơi khác. Có thể chỉ là tính cách thôi.

Nên anh quyết định cứ quan sát thêm.

“Được rồi. Anh sẽ chuẩn bị.”

Phải đi thêm mấy cửa hàng nữa thì buổi mua sắm hôm đó mới kết thúc. Yu Jitae vừa tháo mác xong đã mặc luôn chiếc áo len cổ lọ mới mua.

Tuy mua không ít quần áo và giày dép, phần lớn trong số đó là của Kaeul. Gyeoul thì chọn cho mình một đôi guốc geta dễ thương và có vẻ rất thích thú, cô bé lon ton đi bằng hai chân mình. Dạo gần đây, Gyeoul đã đi đứng, chạy nhảy khá thành thạo rồi.

Bất chợt, Gyeoul quay đầu lại nhìn Yu Jitae đầy vẻ kinh ngạc.

“…”

“Sao vậy.”

“…?”

Cô bé chăm chăm nhìn vào cổ của Yu Jitae, rồi đột nhiên tỏ ra vô cùng hoang mang. Yu Jitae không hiểu chuyện gì đang xảy ra — nhưng thực ra, Gyeoul đã nhận ra một điểm yếu chí mạng của loại áo len cổ lọ.

Áo len cổ lọ!

Nó ôm sát cơ thể, phủ cả ngực lẫn cổ. Không như sơ mi có thể mở nút hoặc vạch xuống, cái áo này vừa kín vừa khó kéo.

Với tình hình này, cô bé sẽ không thể kiểm tra xem… sợi dây chuyền ấy có còn đó không!

Mà Yu Jitae đâu có thay đồ mỗi ngày…? Có khi mặc một cái mấy hôm liền!

Càng nghĩ, mặt Gyeoul càng xị xuống.

“…!”

Tất nhiên, khả năng cao là sợi dây chuyền vẫn còn như mọi khi. Gyeoul tin tưởng Yu Jitae.

Nhưng tận mắt xác nhận và không xác nhận là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Với Gyeoul, việc kiểm tra sợi dây chuyền ấy giống như một nghi thức — một việc không thể thiếu mỗi khi cô bé gặp lại Yu Jitae sau một khoảng thời gian xa cách.

Mặt mũi ỉu xìu, Gyeoul vươn tay về phía trước. Yu Jitae theo thói quen bế cô bé lên, và Gyeoul liền đặt tay cạnh cổ anh, cố gắng kéo áo xuống.

“Sao vậy?”

“…!”

Không được. Kéo thế nào cũng không xuống nổi đến ngực. Mà kéo mạnh quá thì rách áo mất. Thấy mọi phương án đều vô vọng, Gyeoul nước mắt rưng rưng.

“Huing…”

Cô bé bắt đầu cuống lên đến phát khóc.

“…”

Yu Jitae thoáng bối rối. Anh không hiểu vì sao Gyeoul lại như vậy, nhưng giờ cô bé cũng nói được nhiều hơn rồi nên anh thử hỏi.

“Có chuyện gì vậy, Yu Gyeoul.”

Gyeoul ngập ngừng một chút, rồi khẽ mở lời.

“…Em, không thích.”

“Không thích áo này à? Sao vậy?”

“…Không thích.”

“Trước đó em còn thích mà?”

Lắc lắc.

Anh tưởng có thể hiểu được suy nghĩ của Gyeoul thông qua lời nói — nhưng hóa ra là lầm to. Kể cả bây giờ, Yu Jitae vẫn chưa thể theo kịp dòng suy nghĩ của cô bé tóc xanh này.

Nhưng mà, con bé đã không thích thì biết làm sao? Anh đành hứa rằng khi về nhà sẽ thay đồ, và chỉ khi ấy, Gyeoul mới chịu thôi nhõng nhẽo.

Sau khi về đến căn hộ số 301, Gyeoul được đặt xuống đất. Bọn trẻ tự mang túi vào phòng của mình, còn Yu Jitae cũng đi vào phòng riêng. Phòng khách bỗng trở nên yên ắng. Gyeoul đảo mắt tìm người bảo hộ — người đang quen tay lau lại sàn nhà vốn đã sạch bóng.

Gururuk…? Kwaruruk…?

Tiếng kim loại va chạm vang lên khe khẽ, hòa với tiếng đang ngân nga.

Gyeoul liếc nhìn người bảo hộ một cái rồi lững thững bước lại gần. Cô bé do dự không biết nên vỗ vào lưng nó hay làm gì khác, rồi nhẹ giọng lên tiếng.

“…Em, chào.”

Người bảo hộ quay đầu lại, thấy Gyeoul đang nhoẻn miệng cười dịu dàng.

“Ồ, chào cô chủ nhỏ. Có chuyện gì thế?”

“…Vâng.”

“Cô chủ cần gì sao?”

Gyeoul ngập ngừng một chút, rồi lấy từ sau lưng ra một món đồ và đưa cho người bảo hộ. Nó nhẹ nhàng nhận lấy — nhìn kỹ thì đó là một đôi… găng tay cao su màu hồng.

“…Quà.”

Gyeoul nhìn chăm chăm vào đôi tay của “Chú dọn vệ sinh”. Cặp găng tay cao su cũ mèm của nó đã thủng lỗ chỗ vì những gai nhọn trên đôi găng thép hung tợn kia. Găng thì mỏng, mà gai thì sắc quá.

Giờ thì người bảo hộ đã hiểu tại sao trước khi ra khỏi nhà, cô bé lại nhìn tay nó một cách kỹ càng như vậy.

“…Cô chủ nhỏ!”

Trong lòng nó dâng lên một cảm xúc ấm áp. Loài người gọi cảm giác này là “cảm động”. Cô bé ngày nào cũng làm ra vẻ ghét bỏ nó — vậy mà lại âm thầm mua quà tặng cho nó…!

Aahh… cô chủ nhỏ…!

Nó Sđang định cúi đầu theo nghi thức của vương quốc Askalifa…

“Cảm… ơn…”

Gyeoul lại lấy ra thêm một thứ nữa.

“…”

Là chiếc bát riêng của Gyeoul — cái mà hôm qua nó lỡ làm xước trong lúc rửa chén, do mấy cái gai làm thủng găng tay.

“…Đừng… cào xước nữa.”

Nói cách khác, món quà này không hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng trong sáng — chỉ đơn giản vì cái bát bị trầy nên Gyeoul mới mua. Được cảm động rồi lại bị kéo xuống, người bảo hộ thấy cảm xúc mình hơi chao đảo.

Dù vậy, nó vẫn rất vui, vẫn thực hiện đầy đủ nghi thức, cúi đầu xuống một góc đúng 90 độ.

“Chuyện đó sẽ không bao giờ tái diễn.”

Ngay lúc ấy, có hai cánh tay nhỏ vòng lấy chiếc mũ sắt đang cúi xuống của người bảo hộ. Nó khẽ giật mình.

“…Cảm, ơn.”

Khi nó ngẩng đầu lên, Gyeoul đã chạy biến đi rồi.

Chỉ còn lại một mình trong phòng khách, người hộ vệ nhìn đôi găng tay cao su và thầm nghĩ—

Tốt quá. Đúng là chọn nghề dọn dẹp là sáng suốt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận