Tối hôm đó, anh bận rộn hơn thường lệ một chút.
Trước hết, anh đưa Gyeoul đến trạm dịch chuyển, rồi bay thẳng sang Hoa Kỳ để chọn một bể cá ở một cửa hàng chuyên bán bể cá cho linh thú. Cửa hàng ấy rộng như nhà kho, bên trong trưng bày vô số bể cá khiến mắt cô bé sáng rỡ.
“…Mình, mua gì vậy?”
Như thường lệ, cô hỏi ý anh.
Đó là một câu hỏi quen thuộc. Khi ăn, cô hỏi họ sẽ ăn gì. Khi ra ngoài chơi, cô lại hỏi sẽ đi đâu. Và cũng như mọi khi, Yu Jitae đáp lại bằng câu trả lời quen thuộc.
Anh hỏi lại cô bé.
“Em thấy sao?”
“…Ừm.”
“Chọn cái to hay nhỏ?”
“…To.”
Cô lon ton đi tới trước, chỉ vào chiếc bể cá đặt ở giữa kho. Chiếc bể to đến mức trông chẳng khác gì một tác phẩm điêu khắc bằng kính. Riêng chiều cao thôi cũng đã hơn năm mét.
“Cái đó to đấy.”
“…To quá hả?”
Nếu mở rộng căn phòng bằng chiều không gian khác thì cũng không phải không làm được. Yu Jitae chuẩn bị gật đầu đồng ý thì một nhân viên bán hàng cười ngượng ngùng.
“À, xin lỗi tiểu thư. Cái bể này là hàng đặt riêng rồi ạ.”
“…Đặt riêng?”
“Đã có người mua rồi.”
Gyeoul quay sang nhìn Yu Jitae.
Anh khẽ lắc đầu. Cô bé, vừa mới học cách nhượng bộ dạo gần đây, miễn cưỡng gật đầu với đôi môi mím lại thành hình chữ V ngược.
“Cái kia thì sao.”
Anh chỉ vào một bể cá hình lập phương. Với một căn phòng thì như vậy là quá đủ, nhưng cô bé lắc đầu.
“…Nhỏ quá.”
“Nhỏ sao? Bác nghĩ có thể nuôi hàng trăm con cá trong đó đấy.”
“…Nhỏ.”
Cô rụt rè đưa ra ý kiến, như thể đang cố thăm dò sắc mặt anh. Không hiểu sao cô lại nhìn mình như vậy, nhưng anh không hỏi, chỉ chuyển sang chiếc bể khác — lần này là loại hình chóp tam giác cao vút.
“Cái này thì sao.”
Nhưng Gyeoul lại lắc đầu.
“Còn cái hình trụ kia?”
Gyeoul nhìn thẳng vào mắt anh. Dù lần này cô không lắc đầu hay nói gì, anh vẫn biết là cô đã từ chối.
“Em nghĩ loại nào thì hợp?”
Nghe anh hỏi vậy, cô quay lưng bước đi.
Chắc là mình không có mắt chọn bể cá rồi… Yu Jitae thầm nghĩ, ngoan ngoãn theo sau cô.
Đó là cửa hàng chuyên bán những bể cá và hồ nước lớn nhất thế giới. Có đến hàng ngàn kiểu dáng, từ lớn đến nhỏ, từ phổ thông đến kỳ dị.
Gyeoul hết sức cẩn thận. Khi thấy cái gì vừa ý, cô lại so chiều cao của nó với chính mình, rồi lùi lại vài bước để ngắm tổng thể.
“…Cái này thì sao?”
Khi không chắc chắn, cô bé hỏi ý anh.
“Trông ổn đấy.”
“…Thật không?”
“Nhưng hơi cao thì phải. Em định cho cá ăn kiểu gì?”
“?” Cô nghiêng đầu khó hiểu, rồi từ từ bay lên không, khiến Yu Jitae phải kéo cô xuống.
“Không. Ý anh là cái bể này chạm trần mất.”
“…Aht.”
À… Gyeoul gật đầu, rồi tiếp tục tìm cái khác. Nhìn cô bé, anh lại có cảm giác kỳ lạ như vài ngày trước.
Hiện tại, Gyeoul đang rất nghiêm túc tìm thứ hợp với bản thân mình nhất. Vậy mà không hiểu sao, cả quá trình đó lại không hợp với hình ảnh Gyeoul trong lòng anh. Cái cảm giác ấy, anh lại thấy trỗi dậy.
Lại là cảm giác đó… là gì nhỉ?
Thế nhưng anh chẳng kịp suy nghĩ lâu. Cuối cùng, Gyeoul cũng tìm được cái bể cá ưng ý. Một chiếc bể hình hộp chữ nhật, có kích thước vừa phải, đủ để chiếm trọn một bên phòng.
Yu Jitae thanh toán tại chỗ, mua thêm cả đá, rong biển, cá cảnh và các phụ kiện khác. Riêng thứ quan trọng nhất — “nước” — thì anh đặt loại nước được lấy từ một hầm ngục SS cấp dưới đáy biển, có mật độ ma lực thuộc tính thủy cao nhất.
Loại nước đó vừa giữ được độ trong sạch lâu dài mà không cần thay, vừa tràn đầy ma lực nguyên chất. Khi được đưa mẫu nước trong lọ thủy tinh nhỏ, Gyeoul rạng rỡ mỉm cười, dụi má vào nó như mèo ngửi catnip (bạc hà mèo).
Ngạc nhiên, người bán hỏi:
“Quý khách định đổ đầy cái bể này luôn ạ?”
Trên hóa đơn là con số tương đương giá của một tòa nhà tại Seoul.
Anh trả ngay tại chỗ.
Tài khoản ngân hàng giờ gần như trống rỗng, nên có lẽ đêm nay anh lại phải lùng sục mấy hầm ngục để kiếm chiến lợi phẩm bán lấy tiền. Đó giờ vẫn thế — mỗi khi cần tiền, anh chỉ cần mò xuống hầm ngục là có thể kiếm bộn trong thời gian ngắn.
Dù vậy, trong suốt quá trình, tâm trí anh vẫn vướng bận bởi cái cảm giác kỳ lạ khi thấy Gyeoul chọn bể cá.
“Em có muốn ăn gì trước khi về không?”
“…Nn.”
Kể cả khi đang ăn trong nhà hàng, khi cô bé ôm chiếc burger yêu thích bằng cả hai tay.
Kể cả khi Gyeoul bảo anh mua một sợi dây chuyền ở tiệm trang sức gần đó, rồi đòi ôm để tự tay đeo cho anh, chỉ để sau đó buồn bã vì sợi dây chuyền nữ tính ấy không hợp với Yu Jitae.
Anh vẫn tiếp tục trăn trở, nhưng không sao tìm được câu trả lời.
Dù gì thì thời gian ở bên cô bé cũng không tệ chút nào. Đặc biệt là khi dạo quanh cửa hàng tạp hóa — cô bé có vẻ rất thích mấy nơi như vậy.
“…Cái này là gì?”
Cô bé đưa anh một chiếc hộp nhỏ. Là một món đồ chơi / nhạc cụ phát ra âm thanh khi vặn cót.
“Có vẻ là hộp nhạc.”
“…Hộp nhạc?”
Khi Yu Jitae vặn tay quay, một giai điệu nhẹ nhàng vang lên. Cằm cô từ từ hạ xuống.
“…Uwah.”
“Em thích không?”
“…Thích.”
Dù là anh mua tặng, cô lại đưa hộp nhạc cho anh.
“Sao lại tặng cho anh?”
“…Chỉ là… muốn tặng.”
Cảm giác kỳ lạ vì không tìm ra câu trả lời vẫn còn đó, nhưng anh vẫn nhận món quà.
Rồi anh cũng chọn một món để tặng lại cô bé. Trong cửa hàng có con heo đất có phần đầu màu đỏ. Nhớ tới hai đô la Gyeoul từng đưa, anh mua heo đất và đưa cô bé bốn đồng xu 50 cent.
“…Cái này là gì?”
“Ống heo tiết kiệm.”
“…Ống heo tiết kiệm?”
“Em có thể bỏ tiền vào trong. Từ giờ nếu em muốn để dành tiền xu hay giấy, cứ bỏ vào đây. Như thế này.”
Nói rồi, anh bỏ một đồng vào. Gyeoul khúc khích cười, rồi lần lượt cho từng đồng xu của mình vào.
Sau đó, cô lắc lắc con heo trong niềm vui.
Nhưng rồi, cô đột nhiên dừng lại, có vẻ không hài lòng vì lý do nào đó. Cô mua thêm một cây bút lông và tô phần đầu đỏ của con heo thành màu xanh.
Thấy vậy, cảm giác lạ trong lòng anh lại càng rõ rệt hơn.
--------------------------------------
Ngày hôm sau.
Thợ đến lắp bể cá vào căn hộ số 301. Cuối cùng, Gyeoul đã có được chiếc bể cá lớn mà cô bé hằng mong ước, cùng nước và những chú cá nhiệt đới. Dù bể vẫn còn hơi trống, nhưng từ từ bổ sung thêm cũng được — gần như đã hoàn thiện rồi.
Cô bé thì bình thản, còn mấy đứa khác thì ồn ào hơn hẳn.
“Ohh, fuc*. Cái này chất phết.”
“…Phòng của em đó. Đẹp ha?”
Đến cả Yeorum cũng phải công nhận.
“Uwaaah! Gì thế này gì thế này. Phòng Gyeoul là xịn nhất luôn!”
Kaeul vỗ tay rào rào.
“…Thật không?”
“Đổi phòng với chị nhé?!”
“…Không đâu?”
Kaeul cười khúc khích, Gyeoul cũng vậy.
“Đổi một ngày thôi?”
“…Không.”
“Một tiếng?”
“…Không thích.”
“Wahh, Bom-unni coi kìa! Chỉ vì có phòng riêng mà giờ Gyeoul bắt đầu chảnh rồi đó~!”
Khi Kaeul đùa rằng mình có chút thất vọng, Gyeoul liền vòng tay ôm lấy eo cô, nói lời xin lỗi. Thấy dáng vẻ ấy thật đáng yêu, Kaeul cũng nhẹ nhàng ôm lại cô bé, vuốt nhẹ lên đầu.
“…Lúc nào cũng có thể đến chơi nhé.”
Dù vậy, cho đến tận cuối cùng, Gyeoul vẫn không nhường lại căn phòng của mình.
“Chị đến chơi được không?” Bom hỏi.
“…Nn.”
Bom ngồi xuống, co chân lại để ngang tầm mắt với Gyeoul rồi nhìn thẳng vào mắt cô bé.
“Vậy là từ nay không còn ngủ chung nữa rồi.”
“…”
“Chắc chị buồn lắm.”
“…Nn. Em cũng vậy.”
“Nhưng nếu thấy sợ, cứ sang phòng chị lúc nào cũng được. Nhớ nhé?”
Gyeoul gật đầu.
Sau khi nhìn một vòng quanh phòng, ba người rời đi, để lại bên trong chỉ còn Yu Jitae và Gyeoul.
Cô bé ngồi trên giường tầng dưới, lặng lẽ nhìn anh, còn anh cũng nhìn lại mà không né tránh. Căn phòng đã được trang trí xong, và giờ là lúc để cô bé nghỉ ngơi.
“Cả hôm qua lẫn hôm nay, em làm tốt rồi. Giờ nghỉ đi.”
“…”
Không đáp lời, cô bé cứ thế im lặng. Yu Jitae quay lưng, định rời khỏi phòng.
Cảm giác kỳ lạ mà anh đã cảm nhận vài ngày trước, khi Gyeoul bất chợt xin có phòng riêng vào giữa đêm, giờ đây như ly nước đầy tràn chỉ chực đổ ra. Có lẽ, với người khác thì đó chỉ là cảm xúc bình thường—chỉ là do anh đã quá xa rời những điều bình dị trong đời sống, nên mới thấy nó lạ lẫm như vậy.
Nghĩ vậy, anh xoay người bước đi.
Tách, tách, tách. Tiếng bước chân nhỏ vang lên sau lưng. Rồi cô bé ôm lấy eo anh từ phía sau. Khi anh quay lại, Gyeoul ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt thoáng chút bất an.
“…Cảm ơn.”
Anh đáp lại nhẹ nhàng, “Ừ,” rồi cô bé buông tay ra.
Thế nhưng...
Khi anh đứng cách một vài bước và định đóng cửa lại, khung cảnh toàn bộ căn phòng hiện ra trước mắt anh.
Diện tích căn phòng không khác gì mấy so với phòng của các đứa trẻ khác. Nhưng vì chiếc bể cá khổng lồ ở phía sau, bóng dáng nhỏ bé của Gyeoul đứng một mình trông càng trở nên bé xíu, lạc lõng.
Khi nhìn vào mắt cô bé. Anh chợt nhớ đến hình ảnh một đứa trẻ tóc màu nước ngồi bệt dưới sàn phòng khách, còn chưa biết đứng dậy, đôi mắt tròn xoe nhìn anh. Và cái miệng nhỏ xíu chưa nói được lời nào, chỉ bập bẹ không thành tiếng.
Đến lúc đó, kẻ hồi quy mới lờ mờ nhận ra cảm xúc đang dâng lên trong lòng mình là gì.
Cho đến tận giờ, Gyeoul vẫn luôn thuộc về Yu Jitae.
Là anh đã chọn áo phông của Kaeul cho cô bé mặc. Là anh mua đồ ăn cho cô. Vì anh là người ít nói, nên cô bé cũng im lặng phần lớn thời gian.
Nhưng giờ thì đã khác.
Gyeoul cùng Bom đi mua sắm, tự chọn lấy quần áo mình muốn mặc. Cô bé gọi burger, vì bản thân muốn ăn burger. Và cô bé đã tặng anh—một con người trầm lặng—một hộp nhạc làm quà.
Anh đưa mắt nhìn ra phòng khách. Chiếc hộp nhạc ấy vẫn nằm trên bàn, từ lúc mang về chưa hề phát ra tiếng nào, nhưng giờ anh lại thấy muốn vặn lên nghe thử ít nhất một lần.
“…”
Gyeoul vẫy tay chào anh.
Anh cũng vẫy tay đáp lại.
Những cảm xúc từng chỉ nhàn nhạt, ngay cả khi cô bé lột xác, giờ đây tràn về như sóng biển.
Đó là… bằng ấy thời gian, đứa trẻ đã lớn đến nhường nào.
Khi khép cánh cửa lại, Yu Jitae cảm thấy một nỗi cay đắng thoảng qua.
Chỉ hơn một năm, cô bé đã trưởng thành vượt bậc.
Giờ cô đã có phòng riêng, đã bắt đầu trải nghiệm những điều anh không biết, ở những nơi anh chưa từng đặt chân đến. Dù anh hiểu rằng, chẳng thể nào biết được hết mọi chuyện về con bé, nhưng cái cảm giác về một ranh giới cảm xúc vừa được vạch ra lại khiến anh—người chưa quen với cảm xúc—cảm thấy bất an.
Cánh cửa đóng lại.
Anh không còn nhìn thấy Gyeoul. Giờ cô bé đã có thế giới của riêng mình—đã bắt đầu một cuộc sống của riêng mình.
Gyeoul sẽ không còn chơi với gấu bông nữa.
“…”
Yu Jitae buông tay khỏi nắm cửa.
Thế nhưng, một cảm xúc không tên khiến anh bất giác đưa tay ra. Anh mở lại cánh cửa mà chính mình vừa đóng.
Mái tóc màu nước lại hiện ra. Gyeoul đang ngồi giữa phòng, ôm trên tay một vật gì đó—một con heo đất.
Cô bé đặt con heo đất trước mặt, chăm chú quan sát, rồi quay đầu lại khi nghe tiếng cửa mở. Mắt đỏ hoe, chẳng hiểu sao lại lấp lánh nước mắt.
Con bé đang khóc ư?
Gyeoul dùng cổ tay lau mắt một cách vụng về, rồi xoay con heo đất để nó hướng về phía Yu Jitae.
Anh bước tới gần, ngồi xuống ngang tầm và nhìn vào mắt cô bé.
“Sao em khóc thế? Hửm?”
Gyeoul nở một nụ cười gượng gạo.
“…Cảm giác… giống như ai cũng đi hết rồi.”
Anh từng nghĩ, là Gyeoul đang rời xa. Nhưng anh không ngờ rằng chính cô bé—người lớn lên trong chớp mắt—cũng đang cảm thấy lạc lõng vì sự thay đổi đột ngột này.
Cô bé đâu có rời đi. Gyeoul chỉ vừa mới bắt đầu cuộc sống của chính mình.
“Khi nào thấy cô đơn, em cứ ra ngoài nhé. Được không?”
“…Vâng.”
Nhưng khi được an ủi, mắt cô bé lại đỏ hoe lần nữa, những giọt nước long lanh lăn dưới khóe mắt. Khi cô bé dùng mu bàn tay chùi đi nước mắt, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ nhẹ vài cái lên lưng nhỏ nhắn ấy.
Chỉ đến khi cô bé nín khóc, Yu Jitae mới rời khỏi phòng. Đóng cánh cửa lại, anh cố dằn xuống cảm xúc lạ lẫm cứ âm ỉ mãi trong lòng.
-------------------------------------
Từ khi mới chào đời, cô bé luôn là đối tượng anh cần bảo vệ.
Trong mắt anh, Gyeoul chỉ là một “đứa trẻ”.
Nhưng hôm nay…
Cô bé đã trở thành một “con người”.


2 Bình luận