Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 135: Vị thần hộ mệnh của ta (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,818 từ - Cập nhật:

Một thông báo chính thức từ phía Lair đã được gửi xuống.

— Kỳ tư vấn cùng người giám hộ.

Đã đến lúc diễn ra kỳ tư vấn định kỳ, nhưng lần này, chủ đề lại hơi đặc biệt một chút.

— Tư vấn thông qua trò chuyện thân mật và ghi lại nội dung.

Tất nhiên, “chủ đề tư vấn” này không mang tính bắt buộc, và cũng chẳng ai ép buộc phải làm theo. Vì thế, Yu Jitae định sẽ bỏ qua phần “thân mật”, chỉ làm một buổi tư vấn bình thường như mọi khi.

Đó là cho đến khi Kaeul phát hiện ra tờ thông báo.

“Nn? Cái gì thế này?”

Cô bé vừa ôm chú gà con từ sáng, vừa chải lông vừa chơi đùa với nó. Sau đó cả hai chạy vòng vòng trong phòng, cho đến khi Chirpy tình cờ phát hiện ra tờ thông báo nằm bừa dưới gầm bàn phòng khách.

“Lần này tư vấn với giám hộ là theo kiểu thân mật á?”

“Thân mật?”

“Kiểu nói chuyện thoải mái đó mà! Như thời gian tám chuyện ấy! Mình được phép nói chuyện thoải mái trong khoảng thời gian nhất định đó!”

“Gì cơ? Làm vậy để làm gì chứ?”

Yeorum – đang ngồi dưới sàn dũa móng chân – ngẩng đầu lên nói.

“Muốn nói thoải mái thì nói luôn từ đầu đi.”

“Unn? Giờ nhắc mới để ý, sao unni không nói chuyện kính trọng với ahjussi vậy?”

“Tại sao phải làm vậy?”

“Nn? Chuyện đó là… uhm…”

Kaeul nghiêng đầu suy nghĩ, và chú gà con cũng nghiêng đầu bắt chước cô bé. Rồi đột nhiên, như sực nhớ ra điều gì đó, cô bé vỗ tay “bốp!” một cái.

“Tại vì người không biết lễ phép là… vô học hả?”

“Thì sao?”

“Ai cũng ghét kiểu đó mà phải không? Ahht…”

Vừa nói tới đó, cô bé mới nhận ra mình đang ám chỉ ai đó cụ thể đang ngồi trong phòng khách. “Uang!” Yeorum bật dậy, dùng hai nắm tay ép vào hai bên thái dương Kaeul, lẩm bẩm rằng cô bé thật là vô phép.

“Chirp!”

Gà con ngay lập tức phản công để bảo vệ chủ nhân. Nó lao về phía Yeorum, mổ vào cạnh sườn cô.

Dù là rồng đi nữa, một khi đã biến hình thì cũng mang đầy đủ yếu tố của con người. “A, chết tiệt” Yeorum nhăn mặt vì bị nhột, đổi mục tiêu sang gà con. Nó lập tức bị bóp thái dương giống hệt chủ nhân, rồi kêu gào đau đớn.

“Dám khiêu chiến à…”

Thế là Kaeul và gà con ôm đầu lăn lộn dưới sàn phòng khách trong đau đớn.

Dù sao thì, cũng đã đến giờ tư vấn cùng người giám hộ. Yu Jitae quyết định tập hợp cả đám lại và xử lý một lượt cho xong.

Khi nghe rằng hôm nay có thể nói chuyện thoải mái, cả Kaeul và Gyeoul đều tỏ ra vô cùng hào hứng.

“Bom.”

“Sao vậy, Jitae?”

Nghe Bom trả lời như thế, ba cô gái – Yeorum, Kaeul và Gyeoul – đồng loạt phá lên cười khúc khích. Yu Jitae nhìn Bom bằng ánh mắt mơ hồ, rồi quay lại với tờ giấy trong tay.

“Dạo này ổn không.”

“Tốt.”

“Cần gì không.”

“Không, vẫn ổn.”

“Ở trường có gặp chuyện gì khó khăn không.”

Bom lắc đầu, thế là Yu Jitae hoàn tất phần ghi chép tư vấn của cô, kết luận là không có vấn đề gì. Đúng lúc đó, Bom ngẩng đầu lên, hỏi một câu.

“À mà, ahjussi này.”

“Sao?”

“Em nhờ một chuyện nhỏ được không?”

“Chuyện gì?”

“Trong lúc tư vấn thôi cũng được, ahjussi có thể nói chuyện lễ phép với bọn em được không ạ?”

Anh chỉ muốn hỏi: cái yêu cầu vô lý gì vậy? Nhưng có vẻ anh là người duy nhất cảm thấy thế. Kaeul vỗ tay chan chát, reo lên:

“Uwaaah! Unni tuyệt quá trời luôn á!”

“Không đùa đâu, chuyện này vui phết đấy.”

“…!”

Cả Yeorum lẫn Gyeoul cũng cùng phe. Không rõ có gì mà vui dữ vậy, nhưng cả ba đều hăng hái ủng hộ đề xuất của Bom.

“Không muốn.”

“Chỉ một chút thôi mà, anh không nhượng bộ được hả?”

“…”

“Làm ơn…”

Chết tiệt thật! Bom đúng là có năng lực thiên phú trong việc khiến Yu Jitae thấy phiền lòng. Đến nỗi anh cũng tự hỏi vì sao mình không hề nhận ra mặt này của cô trong những lần hồi quy trước.

“Không.”

Anh lắc đầu. Gần như mọi điều các cô muốn, anh đều chiều theo. Nhưng chuyện này thì không.

“Uuuu~ Thật đáng tiếc!”

“Chậc, đúng kiểu ông chú già khó chiều.”

“…”

Sau những tràng hoan hô nhiệt liệt là sự thất vọng ê chề, nhưng Yu Jitae chỉ xua tay rồi tiếp tục buổi tư vấn như thường. Anh hỏi Yeorum và Kaeul về những điều họ cần, chuyện trường lớp, và mọi thứ khiến họ cảm thấy khó khăn.

Lần này, Gyeoul cũng có vẻ muốn tham gia, nên anh tự nhiên kéo cô bé vào luôn.

Kururung…

Ngay lúc đó, Người bảo hộ – kẻ nãy giờ đứng như tượng trong góc phòng – bất ngờ húng hắng ho (có lẽ là vậy).

Nhận ra tín hiệu đó, Bom liền lấy tờ giấy từ tay Yu Jitae.

“Chú lao công dạo này thế nào rồi ạ?”

“Ta ư, có thể nói rằng ta đã khám phá ra niềm vui trong việc dọn dẹp nhà cửa. Thuở xa xưa, từng có lúc ta xem những công việc này là thấp kém và vô nghĩa. Nhưng dù là việc gì đi nữa, một khi có người cần đảm nhận thì bản thân điều đó đã là một dạng sứ mệnh rồi. Nếu có người cần đến ta—”

“À vâng, nghĩa là chú đang sống tốt phải không ạ?”

Chiếc mũ bảo hộ đang lảm nhảm triết lý bỗng khựng lại.

“…Quả đúng là vậy.”

Buổi tư vấn vẫn tiếp diễn. Chủ đề xoay quanh sở thích gần đây của cả nhóm, sở thích của Yu Jitae, những sở thích có thể cùng nhau làm, chuyến đi chơi, và cả kế hoạch tương lai… rồi dần dần trôi sang một đề tài hoàn toàn khác.

“Nè, trong bọn em, anh nghĩ mình hiểu rõ ai nhất?” — Yeorum hỏi.

“Câu hỏi hay đó.”

“Ohhhhhh, em cũng muốn biết luôn!” — Kaeul hưởng ứng.

“…?”

Không phải câu hỏi gì quá to tát, có lẽ chỉ là họ tiện miệng nêu ra mà chẳng suy nghĩ gì nhiều.

Nhưng như mọi khi, Yu Jitae là một kẻ nhàm chán, luôn suy nghĩ quá mức. Thế nên anh cũng nghiêm túc cân nhắc.

Dù vậy, câu trả lời lại rất đơn giản.

“Là Kaeul, tất nhiên rồi.”

Cả đám tròn mắt kinh ngạc. Đặc biệt là Gyeoul – cô bé có vẻ hơi sốc.

“…Là em sao?”

“Anh đang dần hiểu em hơn.”

Câu trả lời này có vẻ đã chạm đúng điểm cần thiết. Gyeoul lập tức trở lại trạng thái bình thường.

Những người khác cũng vậy. Yu Jitae đang từng ngày hiểu rõ hơn về Bom, Yeorum và Gyeoul. Nhưng riêng Kaeul, anh đã hiểu rất rõ từ lâu rồi.

Thực ra, người thắc mắc nhất lại chính là Kaeul.

“Uing…? Làm sao ahjussi lại hiểu rõ em nhất vậy?”

“Anh chỉ biết vậy thôi.”

“Nhưng nghĩ lại thì… hình như em là người nói chuyện với ahjussi ít nhất á?”

Cũng đúng. Không hiểu sao, giữa họ lại ít khi có cơ hội nói chuyện riêng. Và dạo gần đây, điều đó càng rõ rệt hơn.

Nhưng người anh hiểu rõ nhất vẫn là Kaeul. Người anh biết lâu nhất, thân thiết nhất… cũng là Kaeul.

Điều đó không cần phải nghi ngờ.

-----------------------------------------

Hôm đó, Kaeul được nghỉ.

Sau khi tư vấn xong, cô bé vươn vai một cái thật dài, rồi ôm gà con ngủ thiếp đi. Yu Jitae lặng lẽ ngồi nhìn cô bé, chẳng rời mắt suốt một thời gian rất lâu.

Lần hồi quy thứ bảy… có vẻ đang diễn ra suôn sẻ.

Chí ít là, nếu dựa vào vẻ bình yên trong giấc ngủ ấy.

Lần lặp thứ tư. Anh vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Kim Long.

Khi đó, anh mới 35 tuổi. Còn rất trẻ mà đã trở thành anh hùng dân tộc, là một ranker siêu nhân. Sau khi bất ngờ tuyên bố giải ngũ, anh tạm rút khỏi Hiệp hội.

Vì tin rằng sự diệt vong trước kia chỉ xảy ra khi Kim Long tử trận, anh đã thành lập một đội vệ sĩ nhằm bảo vệ nó. Là người chỉ huy, anh cũng tự mình đứng nơi tiền tuyến.

Khác với những lần lặp trước, Baby Yellow (BY) trong lần thứ tư này xuất hiện muộn hơn đôi chút. Cô lần đầu cầm micro ở tuổi 18 và chỉ bắt đầu nổi tiếng sau khi bước qua tuổi 20.

“Rất vui được gặp anh…!”

Yu Jitae vẫn nhớ lần đầu tiên gặp BY. Mái tóc vàng óng ánh được tết thành hai bím, đôi mắt long lanh còn sáng hơn cả vàng.

Rồng trưởng thành rất nhanh và duy trì dáng vẻ trẻ trung suốt thời gian dài, nên BY ở tuổi 20 khi đó gần như giống hệt Kaeul hiện tại. Khuôn mặt, biểu cảm, giọng nói, cách suy nghĩ, vốn từ… và cả tiếng cười rạng rỡ ấy — tất cả đều giống nhau.

Cô được mọi người yêu mến.

“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là vệ sĩ của cô.”

“Uwaaah! Em từng nghe kể rồi! Anh nổi tiếng lắm đúng không?!”

“Rất hân hạnh.”

“Ư-ưm, em không nghĩ mình đáng được bảo vệ tới mức đó đâu… nhưng mong anh giúp đỡ nhé…!”

Từ sau hôm đó, họ gần như chẳng nói chuyện thêm mấy.

Như một cái bóng, anh chỉ âm thầm dõi theo cô.

Nếu ví cô như một khối vàng rực rỡ, thì hẳn đâu đó bên trong thứ vàng ấy, đã bắt đầu có vết gỉ sậm màu. Mọi thứ thay đổi rất chậm rãi theo thời gian, đến mức nếu không nhìn lại, sẽ không nhận ra cô đã khác xưa đến nhường nào.

Những dấu hiệu mà anh từng mù mờ ở lần lặp thứ ba, và chỉ thấu hiểu khi bước vào lần thứ bảy, đã bắt đầu manh nha từ đây.

Năm năm sau, BY bước sang tuổi 25.

“Anh đúng là một người kỳ quặc đấy, anh biết không?”

Một ngày nọ, cô nói vậy.

Ngoại hình cô chẳng thay đổi gì so với lúc đầu gặp mặt, nhưng chất giọng, ngữ điệu, biểu cảm — tất cả đã không còn mang nét ngây thơ.

“Lạ thật.”

Khi ấy, BY có cả một đội ngũ hơn 40 người làm việc toàn thời gian: từ nhạc sĩ, người điều phối, quản lý lưu diễn, quản lý chính, đến chuyên gia làm tóc, trang điểm, hậu cần, vũ công phụ họa, vệ sĩ, luật sư,...

Nói cách khác, tất cả bọn họ đều xoay quanh BY, khiến lịch trình của cô kín đặc.

“Không thấy mệt à? Lần đầu em thấy một con người từ chối nghỉ phép suốt hơn 5 năm đó.”

“Đó là công việc của tôi.”

“Em có nói là không phải đâu. Nhưng mà, anh đến nhà còn chẳng về.”

“Tôi không cần.”

“Anh có gia đình chứ? Chắc họ đang đợi anh đâu đó bên châu Á. ‘Mẹ ơi~ Ba con bao giờ mới về~’”

BY cười khúc khích.

Cô luôn cười, dù ở đâu đi nữa, nhưng nụ cười hôm ấy khác biệt đôi chút với nụ cười nơi công chúng.

Anh không đáp.

Khi tuổi đời dần chồng chất, BY bắt đầu đi chệch hướng. Bằng chứng rõ ràng nhất là—vào những ngày hiếm hoi được nghỉ, trong căn biệt thự nguy nga như cung điện, việc đầu tiên cô làm là tự nhiên vớ lấy ma tuý.

“Lửa.”

Chỉ mặc độc chiếc áo choàng rộng thùng thình, ngồi trên chiếc ghế sofa màu vàng ánh kim, BY gọi vệ sĩ.

Yu Jitae bước đến, châm lửa cho cô.

Việc đó không có gì quá bất ngờ. Khi ấy, BY đã ở tuổi giữa hai mươi, và chuyện các ngôi sao giải trí ở độ tuổi này dùng thuốc kích thích vốn chẳng lạ gì.

Nhưng với anh, đó lại là một khía cạnh hoàn toàn mới của Kim Long—một khía cạnh chưa từng xuất hiện trong những lần lặp trước.

“Hừm~ anh có gia đình không vậy?”

“Không có.”

“Họ đâu rồi.”

“Ngay từ đầu đã chẳng có.”

“Anh được sinh ra thì phải có cha mẹ chứ. Hay mẹ anh tên là Maria?”

“Không biết.”

“Chỉ vậy thôi à.”

BY rít một hơi thật sâu.

Tựa như có gì đó chạy qua người, cằm, ngón tay và các đầu ngón chân cô run nhẹ. Khi làn khói từ từ phả ra, đôi mắt ngước lên cùng một hơi thở đầy khoái lạc thoát khỏi miệng.

Cô nhìn Yu Jitae và mỉm cười.

“Nói chuyện chút đi. Hôm nay em buồn chán quá.”

“Không cần thiết.”

“Nói mà. Có phải chuyện gì to tát đâu.”

“Tiếc là không.”

“Haah… nếu anh cứ thế, em sẽ hủy hết lịch trình bây giờ đấy nhé?”

“…Gì cơ?”

“Tội làm chủ nhân buồn. Dám làm em thấy nhàm chán à? Vậy thì tất cả đều đáng tội rồi, đúng không?”

Chỉ cần hủy một ngày lịch thôi đã đủ khiến bao nhiêu người điêu đứng, chưa nói tới thiệt hại tài chính. Bình thường, BY thường lờ anh đi, nhưng hôm nay lại tỏ ra gay gắt bất thường.

“…Tôi thực sự không nhớ gì cả. Lúc còn nhỏ tôi sống ở cô nhi viện, không biết mặt cha mẹ.”

“Hmm… vậy thì kể chuyện khác.”

“Không có chuyện gì cả.”

“Sao lại không? Anh từng là ranker, là anh hùng chiến tranh cơ mà. Chắc chắn phải có chuyện gì đáng kể.”

“Đừng hỏi nữa.”

“…Cái gì? Anh vừa nói gì cơ?”

Lông mày vàng khẽ nhíu lại trước lời anh.

“Tôi sẽ ra ngoài. Đừng hút quá nhiều. Lâu rồi không nghỉ, hãy nghỉ ngơi cho đàng hoàng.”

Để chấm dứt cuộc đối thoại vô nghĩa, kẻ hồi quy quay gót. Anh không muốn làm ảnh hưởng tiêu cực đến Kim Long—người đang sống một cuộc đời tương đối ổn định—bằng những lời nói thừa thãi. Trong lần lặp thứ tư, anh chỉ là một người lính bị cuốn theo dòng xoáy, chứ chưa từng làm chủ dòng chảy.

“Đứng lại.”

Nhưng vì lý do nào đó, hôm ấy BY ngăn bước chân anh.

“Bảo vệ từ xa cũng đâu sao. Tôi sẽ không làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của cô.”

“Em bảo là đứng lại.”

Cô trông có vẻ thoải mái bên ngoài, nhưng sâu bên trong lại cực kỳ cứng đầu.

Với đôi mắt vàng lấp lánh mang theo quyền uy, BY nhìn thẳng vào Yu Jitae. Cô vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh mình.

“Lại đây, ngồi xuống.”

“Không thể.”

“Anh định để em phải nói lần thứ hai sao?”

“Tôi không thể tuân lệnh nếu điều đó ảnh hưởng đến nhiệm vụ.”

Giọng cô hơi khàn hơn bình thường, nhưng bỏ qua điều đó, Yu Jitae vẫn định làm theo cách của mình.

Cho đến khi—BY ném ly rượu trên tay vào tường.

Choang! Mảnh thủy tinh văng tung toé.

“Ngồi. Em bảo anh ngồi. Không hiểu à? Chẳng lẽ anh cũng coi thường em luôn rồi?!”

Bàn tay cầm điếu thuốc, móng tay với họa tiết nhân vật hoạt hình màu hồng, ánh mắt ánh vàng—tất cả đều run rẩy.

Một phản ứng chưa từng xuất hiện trong lần lặp thứ tư.

Gần đây, anh thấy BY phải đối mặt với đủ loại tin đồn ác ý và anti-fan. Có lẽ điều đó đã đẩy cô tới giới hạn. Nghĩ vậy, anh lặng lẽ bước tới và ngồi xuống bên cạnh BY.

“Tốt. Cuối cùng cũng biết nghe lời rồi…”

Đang phê thuốc, BY nở nụ cười buông thả, rồi ngả đầu lên đùi anh. Cái áo choàng lỏng lẻo xộc xệch để lộ làn da trắng ngần.

Thân thể trong lần lặp thứ tư của anh vẫn sống một đời bình thường, nhưng tâm trí và trái tim thì đã cách xa nó từ lâu—và giờ đây, anh đang cảm thấy thực sự phiền lòng.

“Sao anh không làm gì cả?”

Đôi mắt mơ màng ấy nhìn lên anh.

“Xoa đầu em đi.”

Và rồi, như thêm thắt cuối cùng, BY khẽ nói:

“Giống mẹ em ấy…”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận