Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 218: Thứ làm nên một người giám hộ (3)

1 Bình luận - Độ dài: 2,573 từ - Cập nhật:

“Ư-ưm, không, không phải như anh nghĩ đâu!”

Kaeul hoảng hốt vung vẩy tay. Trong ánh mắt vàng kim của cô bé, Yu Jitae nhận ra những tia lo lắng, bối rối và sợ hãi… nhưng dù vậy, vẫn còn đó nét sinh khí quen thuộc, giống như ánh mắt thường ngày của cô.

“Em, em đâu có làm gì kỳ quặc đâu mà!”

“Vậy em đang làm gì?”

“Chỉ là… chỉ là em muốn luyện phép chữa trị một chút thôi! N-nè, anh nhìn này!”

Vừa nói, cô vừa giơ lên chiếc khăn lông và chai thuốc sát trùng đặt gần chân mình.

Hình như lần này anh đã phản ứng quá đà. Yu Jitae thở ra một hơi dài. Máu trong đầu dần hạ nhiệt và anh bắt đầu trấn tĩnh lại.

Bất chấp suy nghĩ của anh, Kaeul vẫn tiếp tục nhìn anh đầy lo lắng, đôi tay nhỏ nhắn vỗ nhè nhẹ như để xoa dịu tình hình. Anh bước lại gần, ngồi xuống trước mặt cô bé và nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Kaeul. Cô khẽ giật mình rồi cúi đầu.

Vết thương nằm ở lòng bàn tay chứ không phải cổ tay, và chỉ là một vết xước nông. Nhưng với thân thể được che chở bởi vô số phúc lành như cô bé, để tự gây ra vết thương thế này thì hẳn Kaeul đã phải tiêu tốn không ít mana.

“Em lấy thân mình ra làm chỗ tập phép chữa thương là sao?”

“Không có gì nghiêm trọng đâu ạ, chỉ là… ưm… em muốn tự luyện một mình một chút… mà muốn chữa thì phải có vết thương trước chứ?”

“Không phải em có thể luyện trong giờ học hoặc ở trung tâm huấn luyện à?”

“Chuyện đó thì… ưm… uhm…”

Kaeul ấp úng. Trong lúc đó, Yu Jitae lấy miếng gạc ra, chậm rãi lau đi vệt máu chảy xuống lòng bàn tay nhỏ.

“Chữa tay đi.”

“À, vâng ạ.”

Cô gom mana vào bàn tay còn lại. Một lúc sau, khi đã tập trung đủ, luồng ma lực nhẹ nhàng mang thuộc tính trị liệu bắt đầu vận hành. 【 Trị liệu (C) 】 – một phép cơ bản, nhưng lại có độ khó cao nhất trong các phép trị liệu – nhanh chóng cầm máu, sát trùng và bắt đầu hàn gắn vết thương với tốc độ đáng kinh ngạc.

Trong chớp mắt, làn da non đã bắt đầu liền lại.

“…”

Yu Jitae lặng lẽ quan sát gương mặt của cô bé.

Mỗi khi “cô” tập trung vào điều gì đó, luôn có một hiện tượng rất rõ ràng – khó có thể che giấu.

Nhận thức, niềm tin, suy nghĩ của con người đều phản ánh qua đôi mắt – cánh cửa mà họ dùng để nhìn thế giới.

Và thế giới trong mắt Kaeul, dĩ nhiên, không thể nào giống với những gì Yu Jitae nhìn thấy.

Như để xác nhận điều đó, ánh mắt của Kaeul lúc này không mang theo biểu cảm gì, chỉ như đang... bắt chước.

“Bom.”

“Nn?”

Gương mặt cô từ từ trở lại là Kaeul.

“Ơ!? A-a, sao lại nhắc đến Bom-unni vậy ạ!?”

…Hóa ra là cô bé đang nhập tâm vào hình ảnh Bom khi thi triển phép chữa thương.

Yu Jitae suy nghĩ một lúc – làm sao để mở đầu cuộc trò chuyện kiểu này một cách tự nhiên?

Trong ký ức của anh, Bom luôn bắt đầu từ tốn, chậm rãi. Không vội vã bước thẳng vào vấn đề, mà như đang tỉ mỉ lần theo từng rễ cây dẫn đến thân gốc.

“Không ngờ đấy.”

“Dạ…?”

“Không đau sao?”

“Ưm… ư…”

“Chẳng phải bình thường em chỉ cần va trúng chân bàn là rên rỉ cả tiếng đồng hồ?”

“…Đâu có! Cùng lắm em chỉ nhăn nhó năm phút, vì bị bất ngờ thôi mà!”

“Thế lần này đau không?” anh hỏi lại.

“Ư-ưm… đau ạ.”

“Nhiều không?”

“Rất đau luôn… Em giật cả mình… Cảm giác như lưỡi dao xuyên vào thịt ấy… Đáng sợ lắm… Em suýt khóc…”

Vậy sao còn làm?

Kaeul dường như đọc được câu hỏi ấy trong ánh mắt anh. Cô cười gượng gạo rồi cụp mắt xuống.

Vết thương vẫn đang trong quá trình lành lại.

“Có chuyện gì xảy ra ở trường à? Hay lúc học phép với Bom?” Yu Jitae đoán.

“Umm… không mà…?”

Ánh mắt chớp lia lịa kia thì chẳng thể nào che giấu được sự thật.

Yu Jitae lặng lẽ chạm vào chiếc đồng hồ.

“Anh đang làm gì vậy?” Kaeul hỏi, giọng lo lắng.

“Đang tìm số điện thoại của giáo viên dạy phép chữa trị cho em.”

“Ể?!”

“Gọi hỏi chút chuyện.”

“Đ-đợi đã!”

Mặc cho lời can ngăn, anh vẫn thao tác trên đồng hồ. Kaeul cuống cuồng nhào tới, níu lấy tay anh.

“Không được! Đợi đã mà…! Dừng lại đi! Aah– khôngggg!”

Không lay chuyển được anh, cô dùng cả hai tay nhỏ xíu giữ lấy ngón trỏ và ngón giữa của anh.

“Kaeul.”

“Em nói…! Nhưng mà không phải chuyện gì to tát đâu, thiệt đó!”

“Vậy chuyện gì?”

“Chỉ là… em cảm thấy mình không có khiếu với phép chữa thương…”

Cái gì vậy?

Khi Yu Jitae dừng tay, Kaeul cũng bình tĩnh lại đôi chút và tiếp tục:

“Vậy thôi ạ.”

Anh biết ngay. Cô bé đang cố lảng tránh câu chuyện như một con rắn khôn ngoan.

Vì thế, anh lại bắt đầu cử động các ngón tay. Và lập tức, vẻ lúng túng lại trở lại trên khuôn mặt cô bé.

“Ahhh! Ahhhhnnn–! Đừng mà…!”

“Nói thật đi.”

“Em làm hỏng phép chữa…!”

“Hử?”

“Lúc ở trường…!”

Huu… Kaeul thở dài thật mạnh. Cô ngẩng lên, lén nhìn mặt anh rồi từ từ kể:

“Em thi triển phép như đã học… nhưng không hiểu sao lại không ổn. Con chimera bị thương càng nặng hơn…”

“Lạ thật. Vừa nãy em chữa vết thương của mình vẫn ổn mà?”

“Vâng… chính em cũng không hiểu.”

“Đã thử nói với Bom chưa?”

“Chưa ạ… Em không muốn nói.”

“Tại sao.”

“Bom-unni dạy rất tốt… Khi em bắt chước Bom-unni thì em làm được. Nhưng mà…”

“Nhưng sao?”

“Nhưng đó không phải là phép chữa của em. Chỉ là… bắt chước Bom-unni thôi…”

Yu Jitae im lặng suy nghĩ.

Loài rồng vốn rất độc lập, và thường khép kín với các chủng tộc khác. Việc các thành viên trong phòng 301 có thể cùng sống với nhau như hiện tại, là do anh ép buộc tụi nhỏ tập hợp lại.

Ngay cả Yeorum, ban đầu cũng từ chối học từ anh. Khi ấy, cô bé luôn nhấn mạnh mình là một Hồng Long – với niềm kiêu hãnh của một loài rồng đỏ. May mắn là Yu Jitae biết vận dụng mana và võ thuật của Hồng Long, nên cuối cùng mới có thể thuyết phục được cô.

Nhưng chữa trị… lại là chuyện khác.

“Vậy con chimera đó sau đó thế nào rồi?”

Kaeul ngập ngừng một lúc rồi thở ra như thở dài, khẽ nói.

“Ừm... nó không được chữa lành…”

Sắc mặt cô bé nhanh chóng trở nên u ám.

Thật kỳ lạ.

Một con chimera bị thương đáng ra đã được chữa lành bằng ma thuật của chính một con rồng, vậy mà lại không lành?

Tại sao?

Kaeul là rồng—là chủng tộc sinh ra từ ma thuật.

Dù đang trong độ tuổi thiếu niên, có thể còn non kinh nghiệm, bởi bản chất của rồng là thứ được định hình qua hàng thế kỷ dài đằng đẵng, nhưng dù vậy... cô vẫn là một sinh vật của ma thuật, một chủng tộc tạo ra ma thuật. Dù không phải thiên tài, nhưng việc một phép chữa thương đơn giản lại vượt quá khả năng của cô thì quả thật vô lý.

Anh cảm thấy cần phải kiểm chứng tận mắt.

Tụ hội sát khí nơi đầu ngón tay, anh mài bén nó thành lưỡi dao nhỏ, rồi không do dự rạch một đường sâu vào lòng bàn tay.

Ma lực và quyền năng bị vô hiệu, lòng bàn tay anh nhức nhối như gào thét, da rách toạc để lộ lớp thịt đỏ lòm. Máu bắt đầu chảy ra, trong khi Kaeul hoảng hốt ngẩng lên nhìn anh.

“Ơ, ơ, anh làm gì thế!?”

“Em thử chữa lành đi.”

“Kh-không được đâu…! Ahjussi sẽ bị thương đấy…!”

Nói vậy rồi, như thể chợt nhớ ra đối phương là ai, Kaeul khựng lại. Máu từ tay Yu Jitae vẫn đang rơi tí tách xuống sàn phòng khách.

Cô bé dè dặt lên tiếng.

“Anh không được bị thương đâu… được chứ…?”

“Không sao đâu, đừng lo.”

“À, vâng…”

Chẳng mấy chốc, Kaeul bắt đầu niệm chú chữa thương.

Ma lực hội tụ nơi bàn tay anh. Những phân tử mana mang thuộc tính chữa lành tụ lại và bắt đầu hàn gắn vết thương.

Anh tập trung quan sát bản chất bên trong luồng mana ấy. 【 Kích hoạt 】, 【 Khử trùng 】 , 【 Ổn định 】, 【 Hồi phục 】… đều là các thuộc tính cơ bản của một phép chữa lành thông thường.

Mọi thứ đều ổn.

Không có gì sai.

Vậy tại sao con chimera lại không được chữa lành?

Sau một lúc chịu đựng luồng phép, Yu Jitae đã nhìn ra vấn đề.

“…”

Anh nhếch môi cười nhạt.

Phép chữa lành của cô bé có một vấn đề cực lớn.

“Ư…? Sao vậy? Anh đau à…?”

“Không sao.”

Lượng mana trong phép chữa thương của Kaeul quá lớn một cách phi lý. Không chỉ vậy, năng lực truyền dẫn mana của cô cũng khủng khiếp đến mức không thể kiểm soát.

Thông thường, chữa thương cần nhiều mana, nhưng cũng có giới hạn nhất định. Phép của cô giống như một con đập bị vỡ khi chỉ cần dùng một cái vòi nước là đủ—thế thì làm sao phép thuật hoạt động trơn tru được?

Chưa kể, khả năng điều khiển mana lại là một vấn đề khác. Nếu chỉ là vòi nước, thì việc chỉnh hướng dòng chảy còn đơn giản. Nhưng khi dòng nước tràn như lũ từ một con đập vỡ, việc điều khiển trở nên bất khả thi.

Nói cách khác, phép chữa lành của Kaeul giống như việc cố đổ nước lên một cái rây mịn bằng đá.

Không đời nào một sinh vật như chimera chịu nổi lượng mana khổng lồ đó. May mắn là cô bé không dùng phép này lên người bình thường.

Tuy nhiên, với Yu Jitae thì chẳng có gì đáng ngại, nên vết thương từ từ khép miệng.

“Ơ…? Hở…?”

Dù sao đi nữa, khi đang trong Amusement thì phép chữa lành hoàn toàn không phù hợp với cô bé. Để làm chủ được lượng mana ấy, ít nhất cũng phải mất hàng trăm năm rèn luyện tinh vi.

Và anh đã đưa ra kết luận.

“Chúng ta dừng lại thôi.”

“Dừng lại ạ?”

“Anh nghĩ phép trị liệu không phù hợp với em.”

“…”

Kaeul ngạc nhiên, khẽ hỏi lại.

“Tại sao…?”

Yu Jitae giải thích cặn kẽ, từ nguyên lý của phép trị liệu, cách nó vận hành cho đến lý do tại sao nó không hợp với cô.

Nghe xong, Kaeul cúi gằm mặt, bóng tối phủ lên đôi mắt.

“Vậy... cũng được thôi…”

“Ừ.”

“Đừng học ở trường nữa, và cũng đừng học thêm từ Bom.”

Kaeul im lặng. Chỉ khẽ gật đầu.

Phản ứng đó cần phải được nhìn nhận cẩn thận.

【 Cân bằng nhãn (SS) 】— Đôi mắt phân định lời nói thật giả.

“Em vẫn muốn học phép chữa thương à?”

Anh hỏi lại. Kaeul lắc đầu. Nghĩa là cô bé không còn muốn học, và kết quả từ 【 Cân bằng nhãn 】 cũng xác nhận điều đó là thật.

“Em có không thích điều anh nói không?”

Lại lắc đầu. Lần này cũng là thật—Kaeul không ghét lời anh nói.

“Vậy, em có gì muốn nói thêm không?”

“Không… Em nghĩ anh nói đúng, ahjussi. Em không hợp với phép trị liệu.”

“Anh xin lỗi vì phải nói vậy.”

“Không sao đâu. Đó là sự thật mà. Em cũng biết… đó là con người em…”

Lần nữa, câu trả lời của cô bé là sự thật, và thiện cảm dành cho anh vẫn rất lớn. Kaeul đang nói thật, và không hề giận anh.

Thế nhưng, vì lý do nào đó, Yu Jitae vẫn thấy khó chịu trong lòng.

“Không sao đâu.”

Câu nói sau cùng của cô bé cứ văng vẳng mãi trong tai anh.

Không sao… hả…

Dù cô có đang nói thật, thì điều đó vẫn vô thức chạm đến một góc ký ức trong anh.

Nó khiến anh nhớ đến vòng lặp thứ tư.

BY cũng luôn miệng nói “không sao” kể cả khi không ổn.

BY, người giỏi che giấu cảm xúc hơn Kaeul rất nhiều, luôn trông như thật sự ổn mỗi khi nói như vậy.

Nhưng… BY có thực sự ổn không?

Không.

Cô ấy đã không ổn.

Cứ lặp đi lặp lại câu “không sao đâu” như một con vẹt, BY đã tích tụ trong lòng những điều không thể nói ra, và cuối cùng—mọi thứ bùng nổ.

Cho đến giờ, Yu Jitae vẫn luôn tin tưởng vào 【 Cân bằng nhãn 】. Anh là người lập kế hoạch, và chưa từng có sai sót với năng lực này.

Tuy vậy, lần này, anh có cảm giác… mình không nên tin nó.

Lý do là gì, anh cũng chẳng rõ.

Có lẽ là bởi những ngày tháng sống cùng Kaeul, anh đã bắt đầu hiểu cô bé vượt xa giới hạn của một năng lực nhận biết lời nói thật giả.

Bản năng của anh lên tiếng báo động.

Chuyện này... không thể bỏ qua được.

“Em về phòng nghỉ chút đây.” — Kaeul nói.

“Ừ, nghỉ ngơi đi.”

Tiễn cô bé rồi, Yu Jitae rời khỏi ký túc xá và gọi điện cho giáo sư phụ trách môn chữa trị.

 “A lô. Tôi là Kim Chulgon, giáo sư ngành trị liệu ma thuật.”

“Chào ông. Tôi là giám hộ Yu Jitae.”

 “Vâng vâng! Ồ, chào ngài! Ngài Yu Jitae! Tôi nghe danh ngài đã lâu…”

Giáo sư, người rõ thân phận của nhà Yu, tỏ ra rất khiêm tốn. Có lẽ vì e ngại địa vị của Kaeul mà ông ta đã không chủ động gọi trước, dù có chuyện xảy ra.

“Tôi gọi để hỏi về việc đã xảy ra với học viên Yu Kaeul.”

 “À, ra vậy… Thật ra thì... cũng không có gì nghiêm trọng cả. Ha ha.”

“Không. Tôi đã nghe từ cô bé rằng đã có chuyện. Xin hãy thành thật, tôi đảm bảo ông sẽ không gặp rắc rối gì.”

 “À… thật ra thì…”

Không lâu sau, giáo sư kể lại toàn bộ sự thật. Chỉ đến lúc đó, Yu Jitae mới hiểu được phần nào cảm xúc vừa rồi của Kaeul.

Lý do khiến cô hoảng hốt khi anh bảo cô chữa cho mình, lý do khiến cô tự làm bị thương bản thân.

Không phải là con chimera không được chữa lành.

“Ý ông là… nó đã chết?”

“Vâng…”

Con chimera mà Kaeul chữa trị… đã chết.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

cảm mơn
Xem thêm