Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 154: Hắc ám-Nơi ánh mắt nhìn xuống (3)

0 Bình luận - Độ dài: 2,875 từ - Cập nhật:

“Anh đang làm cái gì vậy hả?! Vào nhà người khác mà không xin phép là sao?!”

Người đàn ông bước tới với những sải chân mạnh mẽ. Dù thân hình nhỏ con, hắn lại tỏa ra một khí thế dữ dằn. Yu Jitae nhìn vào đôi mắt dài tràn đầy sinh khí bên dưới cái đầu trọc lóc. Nhưng Lyun lại nhìn chằm chằm vào sống mũi của hắn—điều thường xảy ra khi những kẻ sợ hãi bản năng né tránh giao tiếp bằng mắt.

“Tôi cũng không có định làm phiền bữa tiệc của các người.”

“Cái gì mà nói năng linh tinh vậy hả?!”

“Thì vì vậy đấy. Anh nên nghe điện thoại đi.”

Giọng nói khô khốc của anh mang theo một vẻ bề trên đầy khó chịu. Những siêu nhân có mặt, đang nghe qua thiết bị phiên dịch, đều cảm nhận được điều đó.

“Tại sao tôi phải nghe điện thoại của anh chứ? Tôi không biết anh đang giở trò gì, nhưng tôi thấy cực kỳ khó chịu rồi đấy. Ra ngoài ngay cho tôi, cảm ơn!”

Lyun gầm lên, ánh mắt sắc như dao. Trong khi đó, mấy học viên bên phía Guild Erfan đang lén nhìn qua lại, không khí trở nên căng thẳng.

“Cho tôi hỏi một điều thôi. Làm sao các người làm được chuyện đó?”

“Cái gì cơ?”

“Làm sao mà các người ‘bắn tỉa’ được cô bé đó? Là theo dõi à? Hay có người báo trước giờ giấc?”

“Tôi chẳng hiểu anh đang nói cái quái gì nữa. Ban đầu tôi còn tưởng anh đột nhập nhà người ta là vì lý do gì đó nghiêm túc, ai ngờ chỉ để nói mấy chuyện tào lao này?”

Hắn rút điếu thuốc ra và ngậm lên môi. Có vẻ đây là thói quen, vì cái gạt tàn bên cạnh đã đầy tàn thuốc.

Lyun phì ra một hơi khói, giọng lớn hơn:

“Nghe này, ngài Yu Jitae. Tôi biết nhà ngài có máu mặt lắm rồi. Vậy thì ra ngoài mà nói chuyện đi.”

“Không cần phải ra ngoài đâu. Trả lời tôi đi.”

“Ý ngài là vụ ‘bắn tỉa’? Tôi không biết gì cả.”

Dối trá.

“Theo dõi á? Tôi còn bốn đứa nhỏ phải chăm. Ngài cũng có ba học viên trong tay, chắc ngài hiểu rồi chứ? Ai rảnh mà làm mấy chuyện đó?”

Thật.

“Tôi biết là con bé nhà ngài bị học viên bên tôi hút sạch điểm, nhưng chẳng phải chính học viên Yu Yeorum của ông đã đánh Zhou Luxun của chúng tôi trước hay sao? Thay vì xin lỗi thì ngài lại vu cho chúng tôi là bắn tỉa? Làm như mình đúng lắm vậy?”

“Không theo dõi, nhưng vẫn bắn tỉa được—vậy là có cách rồi.”

“Tôi nói là tôi không biết mà. Mà giả sử có bắn tỉa thật thì sao? Vi phạm nội quy à? Hay là phạm pháp?”

Nói xong, hắn ngẩng cao đầu như thể mình vừa lý luận cực kỳ hợp lý, rồi cười khùng khục như linh cẩu. Chỉ trong khoảnh khắc, Yu Jitae tưởng tượng cảnh xé miệng kẻ này đến tận mang tai, nhưng anh nhanh chóng dẹp bỏ ý nghĩ đó.

“Hiểu rồi.”

Mỗi vòng hồi quy, anh đều đặt ra một “nguyên tắc” cho bản thân. Đó là cách để giữ cho toàn bộ tiến trình có hệ thống và nhất quán—dù không phải lúc nào cũng tuân thủ triệt để, anh vẫn cố gắng giữ vững nó.

Ở vòng thứ ba, nguyên tắc là: “Dành ít nhất 10 tháng mỗi năm trong dungeon.”

Ở vòng thứ tư: “Bảo vệ Kim long khỏi mọi hiểm họa bằng thể lực.”

Và giờ đây—Ở vòng hồi quy thứ bảy, nguyên tắc là: “Sống cuộc sống thường nhật, không lệch khỏi nó.”

Nguyên tắc ấy đặc biệt thể hiện rõ mỗi khi anh tiếp xúc với người khác. Quan hệ giữa người với người là cốt lõi của cuộc sống thường nhật. Mà đã là xã hội thì sẽ có quy tắc, chuẩn mực. Vì vậy, để hòa nhập, anh cần giữ lấy cái “thường nhật” ấy. Giết vài tên vô danh ngoài đường thì không sao, nhưng giết kẻ có liên quan tới cuộc sống thường ngày của Yeorum lại là chuyện khác.

Nói trắng ra thì: anh rất muốn giết, nhưng đành nhịn.

Yu Jitae ghi nhớ rõ từng gương mặt, từng đặc điểm mana của đám người kia. Anh liếc qua các học viên trong phòng. Bị anh nhìn, cả bọn lập tức tránh ánh mắt đi trong lặng thinh.

Một lúc sau, anh rời khỏi căn nhà mà không nói thêm lời nào.

Sau cơn giông,

“他妈的… (Đệt thật)”

Lyun tặc lưỡi, điếu thuốc vẫn kẹp giữa môi.

“Đúng là gã giám hộ thảm hại…”

Là người bảo hộ, bị đối phương đè đầu cưỡi cổ trước mặt học viên đúng là mất mặt thật. Lúc nãy cố làm gắt để giữ thể diện, nhưng nghĩ lại thì chẳng qua cũng chỉ bị đối phương dắt mũi.

Càng nghĩ càng thấy tức. Để che giấu điều đó, Lyun cố gào lên:

“Có ai đời đột nhập nhà người ta mà không báo trước chứ?! Dựa hơi nhà bự là giỏi lắm sao?! Hay là mình phanh phui hết ra luôn cho xong?!”

Các học viên cuống cuồng can ngăn.

“Thôi đi mà thầy. Lùi một bước là trời cao biển rộng.”

“Đúng rồi… chuyện đâu có gì to tát đâu.”

Zhou Luxun và Zhang Xueyan giữ tay Lyun lại khi ông ta tiếp tục tặc lưỡi. Rõ ràng là đang cố nén giận, chẳng buồn che giấu nữa. Nhưng với mấy học viên, trông như ông ta là người bảo hộ biết lắng nghe. Lyun gào lên giữa làn khói:

“Zhou Luxun!”

Zhou Luxun giật mình, đứng thẳng đơ như bị đóng băng. Có chuyện gì à? Mình làm gì sai sao?

“Làm tốt lắm.”

Lyun bật cười khùng khục. Sau khi hiểu ý, Zhou Luxun cũng cười theo. Nụ cười lan rộng như bệnh truyền nhiễm, kéo theo cả các giám hộ và học viên trong phòng. Bầu không khí dần giãn ra. Đặc biệt là Zhang Xueyan và Ling Ling—hai người bị Yeorum tẩn cho một trận—giờ cũng bật cười thành tiếng.

“Dù gì đi nữa, sau mấy năm nuôi học viên ở đây, tôi nhận ra đúng là học trò sẽ giống y như người dạy.”

“Thật vậy sao?”

“Thì nhìn đi. Cái con nhỏ đầu đỏ đó học cái thói đó từ ai chứ?”

“Kuhahaha!”

“Giỏi lắm. Zhou Luxun, làm tốt lắm. Nếu lần này cậu về nhì, cậu có tưởng tượng được trụ sở sẽ thưởng cho chúng ta cỡ nào không hả?”

Chỉ nghĩ đến phần thưởng thôi cũng đủ làm cả bàn tiệc phấn khởi trở lại.

-----------------------------------------------

Kết luận: Chúng ‘bắn tỉa’, nhưng không theo dõi. Nói cách khác, vẫn có cách để bắn tỉa mà không cần theo dõi.

Yu Jitae tiến về phía Colosseo Lair để tìm kiếm phương pháp ấy. Tòa nhà hình trụ khổng lồ có tám lối vào, mỗi lối đều lắp cửa xoay. Học viên, giám hộ và nhân viên qua lại tấp nập.

Ở đây có những con mắt có thể theo dõi tình hình thực tế theo thời gian thực, hiệu quả hơn cả việc bám đuôi. Có gần năm mươi camera an ninh gắn ở mỗi tầng.

Sau khi xác nhận điều đó, Yu Jitae lên tầng tám, nơi đặt phòng điều khiển giám sát toàn bộ các phòng huấn luyện. Anh sải bước đến trước cửa phòng thì bị đám nhân viên an ninh trong bộ vest đen chặn lại.

“À, anh kia! Người ngoài không được vào khu vực này đâu…”

Một người trong số đó thoáng sửng sốt khi nhìn thấy Yu Jitae.

“À… ngài là giám hộ Yu Jitae phải không ạ?”

“Đúng vậy.”

“À ha… hân hạnh được gặp. À, ngài đến đây có việc gì ạ…?”

“Tôi muốn vào xem thử bên trong.”

“Dạ? À… nếu ngài có thể cho biết lý do…”

“Tôi chỉ tò mò cách phòng điều khiển vận hành thế nào thôi.”

“À vâng… để tôi xin phép cấp trên một chút…”

Thực ra Yu Jitae đã thông báo trước với bộ phận canh gác, nên sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nhân viên bảo vệ, vốn không muốn tự ý chịu trách nhiệm, vẫn gọi điện để xác nhận và nhận được sự cho phép có điều kiện.

“Vâng, chỉ cần có chúng tôi đi cùng thì ngài được vào.”

Yu Jitae dẫn theo họ bước vào phòng điều khiển. Căn phòng chằng chịt màn hình giám sát, hàng trăm camera được theo dõi liên tục, nhân viên bận rộn làm việc tại từng vị trí.

“Xin chào ngài. Tôi là Li An, Trưởng nhóm Giám sát tích hợp.”

Một người phụ nữ trung niên tiến lại, giọng dè dặt.

“Xin hỏi ngài đến đây có việc gì?”

Yu Jitae đảo mắt quanh phòng điều khiển. Nếu có ai đó truyền lại thông tin thu được từ camera, thì việc ‘bắn tỉa’ là hoàn toàn khả thi.

“Ai là người chịu trách nhiệm theo dõi?”

“Là… một người đàn ông Trung Quốc tên là Wang Gyu.”

Người Trung Quốc?

“Cho tôi gặp ông ta một chút.”

Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trông khá ngay ngắn đến trước mặt Yu Jitae. Anh hỏi thẳng: liệu người này có quan hệ gì với Guild Erfan không. Người kia thoáng hoảng, nhưng khẳng định không hề có chuyện đó.

Và lời hắn nói là sự thật. Nói cách khác—không phải nơi này.

“Vậy à.”

Trong ba ngày tiếp theo, Yu Jitae âm thầm đi vòng quanh Colosseo lẫn phòng điều khiển. Dĩ nhiên, mọi hành động đều được giữ bí mật khi anh quan sát cách các nhân viên làm việc và kiểm tra những học viên ra vào tòa nhà.

Thế nhưng, suốt thời gian đó, anh vẫn không tìm thấy ai theo dõi toàn bộ các phòng đấu tập—điều đó thật sự kỳ lạ.

Là một tồn tại có thể nhận ra một con kiến đang ẩn nấp bên kia địa cầu chỉ cần có thời gian, thì việc không phát hiện ra kẻ giám sát trong một tòa nhà nhỏ như thế này là điều hết sức vô lý.

Nhưng chính điều đó lại trở thành manh mối cho Yu Jitae.

“Ah, ngài đến rồi. Chúng tôi đang đợi…”

Giám đốc, người đã cẩn trọng hơn nhiều so với ngày đầu tiên, dè chừng hỏi:

“Vậy hôm nay tôi có thể giúp gì cho ngài…?”

Yu Jitae liếc nhìn trần nhà phía trên tủ hồ sơ đối diện dãy màn hình. Trên khoảng tối tách biệt hoàn toàn khỏi nguồn sáng ấy, là một chiếc camera khác—nó giám sát toàn bộ phòng điều khiển, bao gồm cả các màn hình.

“Cho tôi xem mạch điện của thứ đó.”

“Cho hỏi là ngài định—”

“Chỉ cần làm đi. Đừng hỏi.”

“À, vâng… dĩ nhiên rồi.”

Dù hơi ngớ người ra, bà ta vẫn nghe theo và gọi thợ kỹ thuật tới kiểm tra mạch của chiếc camera an ninh kia.

“Hử? Cái gì đây?”

Và đúng như dự đoán của Yu Jitae.

“À… tôi phát hiện có dấu vết kết nối với bên ngoài. Có cả thiết bị phát sóng radio nữa. Có vẻ thứ này đã nằm ở đây rất lâu rồi…”

Người thợ kỹ thuật nói rằng video có thể đã bị phát tán ra ngoài, nhưng ông không thể xác định được nó được gửi đến đâu.

“Trời ạ. Vậy nghĩa là… có người đã theo dõi tất cả từ trước tới giờ?”

“Tôi không dám chắc, nhưng… khả năng đó hoàn toàn có.”

Trong lúc trò chuyện với người thợ, giám đốc liếc nhìn Yu Jitae, ánh mắt đầy hoang mang.

“Ai lại làm ra chuyện như vậy…”

Còn ai vào đây nữa.

Nếu hệ thống đó tồn tại đã lâu, rất có thể là do Erfan thiết lập từ vài năm trước.

Nhưng cuối cùng, Yu Jitae không công khai vụ việc.

------------------------------------------

“Ahjussi…”

Khi trở về căn hộ 301, Kaeul lo lắng lên tiếng:

“Unni không chịu ăn gì cả…”

“Ừ, anh biết.”

“Không, ý là… đã ba ngày rồi đó! Em hầu như chưa từng thấy unni bỏ bữa bao giờ…!”

Cũng đúng. Ăn uống vốn là một phần trong quá trình rèn luyện và phát triển của Yeorum. Dù không ham ăn, cô chưa từng tự ý nhịn đói vì lý do vu vơ.

“Anh nghĩ Yeorum ổn chứ?”

Bom cũng thấp giọng hỏi.

“Ừ. Giờ chắc không sao rồi.”

Yu Jitae gõ cửa phòng Yeorum và nghe tiếng đáp lại. Anh bước vào, ngồi đối diện với cô gái tóc đỏ đang thẫn thờ thu mình nơi góc giường.

“Thấy sao rồi.”

“Cũng… tàm tạm.”

“Muốn nghe chuyện thú vị không?”

Vì lần đầu tiên anh nói kiểu như vậy, Yeorum ngơ ngác nhìn hắn.

“Chuyện gì?”

Anh kể cho cô nghe toàn bộ những gì đã diễn ra trong ba ngày qua. Ban đầu, Yeorum bĩu môi đầy khó chịu, nhưng khi biết chuyện bên trong phòng điều khiển, cô giận tím mặt.

“Đám đó bị điên à? Nghĩa là tụi nó theo dõi từ đầu đến giờ à!?”

“Có vẻ vậy. Sao? Em thấy bất công à?”

“Dĩ nhiên là bất công rồi. Chết tiệt. Ngay cả em cũng thi đấu đàng hoàng nữa kia mà. Điên thiệt chớ.”

Dù giận, giọng Yeorum vẫn nhỏ hơn bình thường, có lẽ vì tâm trạng đang xuống dốc. Cô làu bàu:

“Vậy tại sao anh không công bố vụ đó ra? Phơi bày hết tụi khốn đó đi.”

“Anh cũng định làm vậy lúc đầu.”

“Thế sao không làm?”

Nhưng sau vài ngày suy nghĩ, Yu Jitae đã tìm ra một cách còn hiệu quả hơn cả việc công khai. Một cách mà Yeorum chắc chắn sẽ thích.

“Phải trả thù thôi.”

“Anh với em á?”

“Ừ. Làm tụi nó ăn cứt đi.”

“Làm tụi nó ăn kiểu gì? Em ăn hết phần em rồi. Kết quả quý ba của em te tua luôn…”

“Cũng chẳng quan trọng đâu. Vì quý tư mới quyết định thứ hạng cuối cùng mà.”

“Hmm, cũng đúng ha…”

Yu Jitae đi thẳng vào kết luận. Dù sao thì kết quả quý ba giờ cũng chẳng nghĩa lý gì nữa. Và giờ đây—

“Erfan không còn nhìn thấy em nữa rồi.”

Anh đã móc mắt bọn chúng ra.

“Nhưng ta thì vẫn nhìn thấy chúng.”

Đã đến lúc nhìn xuống từ trên cao. Khi hiểu ra kế hoạch trả thù, mắt Yeorum trợn tròn.

“Ý anh là mình sẽ bắn tỉa tụi nó?”

“Ừ.”

“…Bằng cách nào?”

Có một phương pháp đơn giản mà hiệu quả đến bất ngờ.

Đã đến lúc lên kế hoạch. Khi nghe xong, mắt cô sáng lên đôi chút.

Ngọn lửa giận dữ trong lòng cô bắt nguồn từ việc bản thân thất bại trong kiểm soát cảm xúc. Dù vẫn còn cay đắng, nhưng chỉ hai từ “trả thù” thôi cũng đủ khiến tâm trạng cô dịu lại phần nào.

“Vậy, em có thích không?”

“Thích à…”

Mắt và môi cô khẽ cong lên. Cúi đầu xuống, cô mỉm cười nhẹ.

“…Ngoài kia có gì ăn không?”

---------------------------------

Ngày cuối cùng trong lệnh cấm đấu tay đôi kéo dài ba ngày, thứ hạng quý ba chính thức được công bố.

Yong Taeha đứng nhất, Zhou Luxun hạng hai. Bera Blueday đến từ học viện Noblesse xếp thứ ba, và Yeorum đứng thứ tư.

Chiều hôm đó, các phóng viên kéo tới khu học viện để phỏng vấn các học viên top đầu về cảm nghĩ của họ.

Thứ hạng vốn gần như cố định bấy lâu nay đã bị xáo trộn, khiến không ít phóng viên tập trung vào Yong Taeha, Zhou Luxun và Bera Blueday.

Nhưng có một người còn thu hút nhiều phóng viên hơn cả ba người ấy.

“Học viên Yu Yeorum…!”

“Xin cho hỏi, cô có thấy bất mãn gì với thứ hạng hiện tại không…!?”

Yeorum cau mày, rõ ràng không vui, nhưng các phóng viên không tài nào lại gần được cô. Sau cuộc gọi từ Yu Jitae, đội an ninh đã cử người tới bao quanh cô thành một vòng tròn.

“Học viên Yu Yeorum! Đây là từ đài KSB! Đáng tiếc là cô đã để thua học viên Yong Taeha và Zhou Luxun! Xin cô cho biết cảm nghĩ hiện tại!”

Thấy một phóng viên Hàn Quốc, Yeorum lẳng lặng bước đến gần. Đó là người vẫn thường hét lớn “Chiến thắng của Hàn Quốc!” mỗi khi cô thắng trận.

Với vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy, Yeorum mở lời:

“Đây không phải là thất bại của tôi, Yu Yeorum.”

“Xin lỗi… gì cơ?”

“Đây là thất bại của Hàn Quốc.”

Nói xong, cô mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính máy quay.

-----------------------------------------

Mạng xã hội nổ tung.

Nhưng hôm đó, tài khoản của Petrovic lại im lìm một cách kỳ lạ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận